Chương 73: Giúp hả giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đã có chút ít tối, trong phòng lờ mờ, Lưu Tấn Nhã mượn ánh sáng bên ngoài xuyên thấu chỉ nhìn xem rõ ràng trước mắt một người quần áo phong phanh mất trật tự, nàng có chút không bình tĩnh nổi. Chung Du Hiểu cười khẽ, nàng đưa tay vì Lưu Tấn Nhã lau nước mắt, tiếp cận nhanh dần hơi thở lướt nhẹ trên hai gò má Lưu Tấn Nhã, đưa tới một trận cảm giác lạnh.

Lưu Tấn Nhã không thoải mái mà run rẩy, nàng còn chưa làm rõ suy nghĩ, bên tai liền bị chụp lên rồi nụ hôn an ủi ấm áp. Lưu Tấn Nhã cúi xuống mím môi, hít thở không thông, cánh tay đang chèo chống của nàng cũng vậy mềm nhũn ra. Xuất phát từ tâm tư tránh né, Lưu Tấn Nhã một mực lui về sau, đến lúc không thể lui được nữa, nàng tùy ý thân thể đang phát run hoà vào gối đầu mềm mại ở trên đầu giường, nghe không rõ hỏi, "Ngươi muốn làm gì?"

"Thực xin lỗi." Chung Du Hiểu nhẹ nhàng ôn nhu nỉ non một câu.

Lưu Tấn Nhã không ưa thích dính người như vậy nói chuyện, nàng nghĩ muốn đẩy ra, nhưng đụng phải Chung Du Hiểu đang lạnh cả người bờ vai lại do dự, cũng không đành lòng đoạt lại tấm chăn, Lưu Tấn Nhã đỏ mặt giúp đỡ Chung bảo bảo chỉnh tốt vạt áo, sau đó hữu khí vô lực mà thương lượng, "Ngươi trước nên mặc thêm áo khoác, thời tiết lạnh, cứ như vậy ngươi sẽ cảm mạo đấy."

Chung Du Hiểu tiếp tục nỉ non, "Thực xin lỗi."

"Ngươi cũng đã nói rồi," Lưu Tấn Nhã nghĩ đến trong lúc các nàng trên xe đã từng nói qua lời nói đả thương người, trong lòng nàng vẫn là có chút như bị kim châm, nàng mở to mắt qua loa, nói ra một câu đúng là không đâu vào đâu, "Ta không sao."

Chung Du Hiểu kề sát người vào, nàng ôm tốt cọ tốt Lưu Tấn Nhã, gương mặt khó chịu áp đến trong lòng Lưu Tấn Nhã rồi, "Là ta quá ngu ngốc, không biết suy nghĩ khi nói chuyện."

Thanh âm xuyên thấu qua chăn truyền đến, mơ hồ nghe không rõ, mang ra thanh âm có chút rung động lòng người nhưng là rõ ràng có thể phân biệt.

Nào có như trước đó trong xe Chung Du Hiểu thái độ cường thế, cao ngạo lạnh lùng phê bình Lưu Tấn Nhã rồi.

Lưu Tấn Nhã quay đầu lại, nàng cúi xuống nhìn xem Chung Du Hiểu trong ngực, thở dài, "Ta không nghĩ sẽ từ chức."

Lưu Tấn Nhã nghĩ muốn dùng lý lẽ thuyết phục người, Chung Du Hiểu cũng đã có kinh nghiệm, nàng ngẩn đầu lên nhanh chóng đáp lại Lưu Tấn Nhã, "Được."

"Phụt." Lưu Tấn Nhã chứng kiến đôi mắt như nước trong veo liền mềm lòng, nhìn xem bộ dạng sốt ruột của Chung Du Hiểu liền bị chọc cười, một hồi lâu nàng mới tìm trở về suy nghĩ của chính mình, "Ngươi hãy nghe ta nói hết có được không?"

Chung Du Hiểu buông tay ra, nàng trèo qua nằm chết dí bên người Lưu Tấn Nhã, chăm chú nói, "Đang nghe."

Bị người nhìn vào chằm chằm, Lưu Tấn Nhã có chút quẫn bách, chỉ là lời nói trong đầu đã không để cho nàng lại da mặt mỏng nữa rồi, nàng cắn cắn môi, nói, "Ta biết ta hiện tại ở Z công ty không có ưu thế, tương lai có lẽ cũng không thể nào giống như ngươi thăng chức ở tầng quản lý, nhưng mà... ta vất vả lâu như vậy mới đi đến được ở vị trí này, ta không nghĩ liền bỏ qua như vậy."

Chung Du Hiểu bờ môi mấp máy, lại giống như có lời muốn nói, nàng nhìn thấy trên mặt Lưu Tấn Nhã vẫn là còn đọng lại vệt nước mắt lại nhịn xuống rồi.

"Ngươi có phải hay không muốn nói đến chuyện đầu tư?" Lưu Tấn Nhã phán đoán.

Chung Du Hiểu níu chặt góc chăn, nàng cẩn thận gật đầu.

"Công việc của ta hiện tại mỗi tháng sẽ có thu nhập cố định, không cần tăng ca, cho ta thử qua học hỏi." Lưu Tấn Nhã giải thích, "Việc đầu tư cũng không phải một lần là xong, nếu như mang theo tâm thái vội vàng ngược lại sẽ là nước đổ lá khoai, ta nghĩ một bên sẽ đi công tác một bên lại tìm hiểu học tập về đầu tư."

"Được." Chung Du Hiểu lần này đáp ứng, cũng không phải vội vã rồi.

Lưu Tấn Nhã nhìn đến Chung Du Hiểu chân tâm thật ý, nàng nhẹ nhàng thở ra, "Sự việc của Dung Quỳnh Phương..."

"Nàng thật sự không thể lưu lại." Nhắc tới sự tình nghiêm túc, Chung Du Hiểu trạng thái mềm mỏng thoáng cái sụp đổ rồi, "Dung Quỳnh Phương chỉ vì một lợi ích nhỏ đã qua mang các thứ vào trong công ty, về sau rất khó bảo toàn nàng sẽ không bị người khác sai khiến làm ra những sự tình khác."

Lưu Tấn Nhã mím môi, "Ta cũng biết ta không nên đối với Dung Quỳnh Phương khoan dung như vậy."

Lưu Tấn Nhã khi đó đối diện với Dung Quỳnh Phương cầu khẩn, nàng nghĩ đến trước đó đi ăn cơm chung Dung Quỳnh Phương tố khổ "Áp lực nuôi gia đình ", tìm việc nhiều lần gặp phải khó khăn, nàng có thể hiểu được, lại có một loại thông cảm đồng tình với người đồng sự mới đến, nhưng nàng thoáng cái mềm lòng đã phạm hồ đồ, bây giờ suy nghĩ một chút mà cảm thấy sợ - Dung Quỳnh Phương ngay từ đầu là giúp đỡ đưa tin, về sau có lẽ chính là đưa đến những vật phẩm nguy hiểm khác cùng với báo cáo vị trí của nàng, lỡ như Dung Quỳnh Phương không có kín miệng, lại đem mọi chuyện tuyên truyền ra ngoài, nàng cội nguồn không có cách nào nán lại trong công ty nữa rồi.

Từ phương diện công sự mà nói, hành vi của người gần nhất với Quản Nhã Cầm, Dung Quỳnh Phương trên công việc nhất định có được tiện lợi, nếu như Dung Quỳnh Phương muốn làm một kẻ thiêu thân, thì ảnh hưởng so với phòng tài chính còn lớn hơn với những người khác.

Về công hay tư, Lưu Tấn Nhã cũng không nên mềm lòng.

Liên tưởng về sau, Lưu Tấn Nhã suy nghĩ minh bạch, nàng cam đoan: "Về sau ta sẽ không như vậy xử trí theo cảm tình nữa rồi."

"Cảm tình?" Chung Du Hiểu nhíu mày, "Ngươi cùng nàng có cảm tình?"

Ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới chính mình lại tự đào hố, Lưu Tấn Nhã cuống quít giải thích, nàng chỉ còn kém là chưa thề thốt với trời rồi, "Không phải. Ta là sợ nàng trả thù."

Mềm lòng, loại lý do này Lưu Tấn Nhã không dám nói, nàng dứt khoát giật ra một cái nguyên do càng thêm hợp lý. Nói thì là đúng như vậy, Lưu Tấn Nhã nhưng tuyệt không lo lắng Dung Quỳnh Phương khi bị sa thải sẽ trả thù nàng, con người sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, nàng khi lần đầu tiên nhìn thấy ba nàng dưới lầu đã cẩn thận từng li từng tí không báo cảnh sát, như thế mới có thể nhường ba nàng càng thêm lớn mật hành động quấy rối đến cuộc sống của nàng.

Lưu Tấn Nhã hiện tại lo lắng, bất quá chính là Chung Du Hiểu tiếp tục ăn phải dấm chua mà thôi.

Chung Du Hiểu nhìn thấy Lưu Tấn Nhã sốt ruột, nàng cười khẽ, chỉ vào cái mũi Lưu Tấn Nhã vừa khóc đỏ, nàng nói, "Ngươi đừng sợ."

Là một nữ nhân trưởng thành còn mau nước mắt, Lưu Tấn Nhã cảm thấy xấu hổ, nàng phí công kéo chăn che dấu gương mặt khóc đỏ.

Chung Du Hiểu nhìn xem Lưu Tấn Nhã qua lại, sắc mặt thản nhiên, một lát sau nàng chậm rãi mở miệng, "Hắt xì!"

Lưu Tấn Nhã quẫn bách đến muốn trốn trong chăn thoáng cái chui ra xuất hiện, nàng dở khóc dở cười mà quấn chăn lên người Chung Du Hiểu, "Mặc ít như thế, ngươi còn biết lạnh a?"

Chung Du Hiểu nghe lời mà bọc kỹ chăn, nàng nhìn chằm chằm vào áo khoác ngoài trên người Lưu Tấn Nhã nói, "Ta còn lạnh."

"Ồ!" Lưu Tấn Nhã cũng không nghĩ nhiều, nàng cởi áo khoác ra, giúp cho Chung bảo bảo khoác tốt trên vai.

Chung Du Hiểu lúc này lại thiếu sự hợp tác, nàng đưa tay ôm lấy Lưu Tấn Nhã, mang Lưu Tấn Nhã cùng nhau cuốn vào trong chăn, nàng nằm nghiêng dùng đầu ngón tay giúp Lưu Tấn Nhã vén tóc dính ở trên má, áo sơ mi trên người phong phanh theo động tác này của Chung Du Hiểu lộ ra cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn, "Ngươi sợ ta lạnh?

Lưu Tấn Nhã ngốc nghếch gật đầu.

Chung Du Hiểu chợt cúi người cọ cọ chóp mũi của Lưu Tấn Nhã, khóe môi như gần như xa.

Lưu Tấn Nhã cảm thấy ngứa, nàng theo bản năng mà rụt rụt.

Sau đó, Lưu Tấn Nhã bắt gặp được Chung bảo bảo biểu lộ vài giây kinh sợ.

"Thực xin lỗi." Chung Du Hiểu ngoan ngoãn ổn định lại rồi.

Lưu Tấn Nhã nhìn xem cái biểu lộ này có chút quen mắt, nàng cẩn thận hồi tưởng, nhớ ra rồi - A! Chính là sự việc Chung Du Hiểu cưỡng hôn về sau mỗi ngày đều là bộ dáng tội nghiệp truy ở phía sau nàng.

"Ngươi không cần nói xin lỗi." Lưu Tấn Nhã không am hiểu chủ động cùng người thân mật, mỗi lần chỉ là ngại ngùng đáp lại một chút, nhiều thêm mấy phần nhiệt tình nàng liền tìm một chút sự tình khác đem ra đuổi khéo, hiện tại nhìn đến Chung bảo bảo đều sợ nàng rồi, nàng có chút đau lòng. Lưu Tấn Nhã hơi mím môi, nàng nổi lên dũng khí trả về trên môi Chung Du Hiểu nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Chung Du Hiểu nháy mắt mấy cái, một lát sau khóe môi giương cao, nàng nâng lên nụ cười làm cho người xem không minh bạch, đôi mắt vẫn như cũ thanh tịnh, lại nhiều hơn một chút ở ngày bình thường nhìn vào không thấy gì đó. Lưu Tấn Nhã nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy như bị cuốn hút vào trong, nàng cảm giác nơi trái tim như có như không bị điểm một cái, nhè nhẹ rung động, nàng cắn môi tùy ý hình ảnh trong chăn mơ hồ. Trong chăn không phải hoàn toàn tối đen, Lưu Tấn Nhã nhìn xem hai chiếc nhẫn nhỏ bé phát ra ánh sáng khắp nơi du tẩu, nàng cứ thế thuận theo, trong lúc không nín thở được lại nhô đầu ra, bên ngoài nàng nhìn thấy chính là bức màn không được kéo tốt đang theo gió lắc lư, ánh trăng bên ngoài rơi vào cửa sổ tràn ra trên sàn, tươi sáng trong trẻo.

Về sau, Lưu Tấn Nhã một điểm cũng không quan tâm vấn đề có lạnh hay không.

Cơm chiều gọi ở bên ngoài, Lưu Tấn Nhã đặt mua, Chung Du Hiểu đi lấy.

Lưu Tấn Nhã nghe được âm thanh đóng cửa, nàng rút cuộc không biết xấu hổ mở mắt ra, người bọc kỹ chăn nhặt lấy quần áo.

Chung Du Hiểu cũng không có nhanh như vậy mà trở về phòng, Lưu Tấn Nhã liền cầm di động kiểm tra tin nhắn, nàng phát hiện Doãn Hãn Sướng trước đó gửi tới thật nhiều tin nhắn đến, nói đến đúng là có một nhà tổ chức đấu giá không thiếu tài chính, quan hệ đối ngoại đơn giản, ngẫu nhiên người nọ sẽ cần một người trợ lý công tác, kiêm việc vất vả chút ít, chỉ là người ở vị trí trợ lý đó có thể nắm giữ thông tin trực tiếp họa tác cùng với mở rộng quan hệ, đối với đầu tư thi họa rất hữu dụng.

Lưu Tấn Nhã cảm thấy có chút động tâm, nàng lập tức hỏi, "Yêu cầu lúc nào đi làm?"

"Thủ tục thành lập đấu giá đang được tiến hành, thời gian chuẩn bị là nửa năm a, ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ, đến lúc đó lần nữa cho ta một câu trả lời thuyết phục."

Trải qua chuyện hôm nay, Lưu Tấn Nhã phát hiện tính cách chính mình nhu nhược một chút cũng sửa không được, nàng không có cách nào ở tại Z công ty phát triển lên được, đi địa phương khác làm một vị lãnh đạo nhỏ cũng là xa vời, thuộc hạ vừa khóc cần hỗ trợ, nàng khả năng sẽ lập tức chịu không nổi, khi thì đồng cảm cái này khi thì nhân nhượng cái kia, cuối cùng là cái gì sống chết nàng đều ôm hết trên người chính mình.

Nhưng mà, ở tại phương diện thi họa thì không giống vậy.

Lưu Tấn Nhã cảm thấy hứng thú, nàng có cách nhìn của riêng chính mình, trải qua nhiều năm hun đúc đã có phẩm vị nghệ thuật nhất định, khởi điểm tính là rất tốt, so với khảo thi chứng nhận mơ hồ nghiệp vụ công tác tài chính có thể ở đó nàng cảm thấy vui vẻ hơn.

Lưu Tấn Nhã thập phần muốn tham gia vị trí trợ lý đấu giá bên kia, nàng hưng phấn mà hỏi Doãn Hãn Sướng nhiều thêm đôi câu, nghe được bên ngoài có người trở lại nàng cũng vậy không dừng lại được. Tán gẫu ước chừng 10 phút đồng hồ, Lưu Tấn Nhã để xuống điện thoại di động đi ra ngoài, trong lúc thăm dò nàng vừa vặn nhìn thấy Chung Du Hiểu rón rén mà đem món cháo nóng hổi trong hộp đóng gói đã qua cái nồi trong nhà đổ ra.

Lưu Tấn Nhã dở khóc dở cười lựa chọn trầm mặc, nàng chờ cho Chung bảo bảo làm xong sau đó mới ra hành lang.

"Gọi món gì a?"

"Rau xào thịt, cà nướng, thịt viên, bắp cải xào, sườn xào chua ngọt..." Chung Du Hiểu nói xong, nàng đem nắp nồi bên cạnh mở ra, "Thức ăn quá ngán, ta có nấu thêm ít cháo."

Lưu Tấn Nhã không vạch mặt, nàng nhẹ gật đầu muốn thử uống chút cháo hoa, nào ngờ Chung Du Hiểu còn nhớ rõ cái nồi còn lạnh rất dễ dàng sẽ bị lộ tẩy, Chung Du Hiểu liền đoạt lấy chén của nàng làm thay, đặt ở trước mặt về sau Chung Du Hiểu chuyển tới chỗ bên cạnh nàng ngồi xuống, dùng ánh mắt chờ mong của người vô tội mà nhìn Lưu Tấn Nhã.

"Ừ, rất dễ uống." Lưu Tấn Nhã nể tình mà đem chén cháo hết sức khoa trương.

Chung Du Hiểu cười khẽ, nàng cũng vậy mở miệng dùng bữa, các đầu ngón tay mượt mà xinh đẹp linh hoạt kẹp hai chiếc đũa đem món thịt viên tròn tròn ăn đến, nàng liếm sạch nước sốt nho nhỏ một điểm vương trên đầu lưỡi, ở tại khóe môi lưu lại nhàn nhạt ngân ngấn nước.

Không hiểu sao khi nghĩ đến sự tình trước đó trong phòng, Lưu Tấn Nhã cảm giác thẹn thùng, nàng cứ thế cúi đầu dùng cơm cũng không dám lần nữa nhìn sang người bên cạnh rồi.

Cơm nước xong xuôi, Lưu Tấn Nhã đi tắm, nghĩ đến sau đó nên làm những gì nàng liền đi phòng sách nghiên cứu giao dịch qua mạng.

"Tấn Nhã?" Chung Du Hiểu không chuyện gì làm, nàng dính Lưu Tấn Nhã như nghiện, nhắm mắt theo đuôi theo sát phía sau, "Ngươi đang làm gì?"

Thanh âm, hơi thở tràn đầy hương vị trẻ con đấy!

Lưu Tấn Nhã suy nghĩ trong lòng, nàng bật cười, kéo ghế cho Chung Du Hiểu ngồi bên cạnh, nàng đem ra di động tại tin nhắn Doãn Hãn Sướng đưa đến.

Chung Du Hiểu nhìn xem, nhưng là không có vội vã thúc giục Lưu Tấn Nhã tiếp nhận, nàng mỉm cười nói, "Ngươi đến lúc đó lại nói."

"Ừ." Lưu Tấn Nhã xoa xoa mi tâm, "Hiện tại, ta trước một chút rèn luyện trình độ nghiệp vụ a."

Mở ra máy tính, Lưu Tấn Nhã đầu tiên nhìn thấy ở trên mặt bàn là đang đĩnh đạc bày ra các loại văn bản, trong đó ba chữ "Luật hình sự" đặc biệt chói mắt, thoáng cái tâm tình tốt của nàng bị đã bại rồi.

Lưu Tấn Nhã nhớ tới thứ sáu tuần trước ba nàng khuôn mặt tươi cười không biết hối cải, nàng không còn hào hứng nghiên cứu giao dịch thi họa, "Không đúng, ta hẳn trước tiên suy nghĩ một chút chuyện của ba ta nên giải quyết như thế nào."

Chung Du Hiểu nhìn thấy Lưu Tấn Nhã buồn rầu, nàng cẩn thận hỏi một tiếng, "Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

"Hôm nay trong lúc ta đang làm việc, phát hiện trên bàn có một phong thư cùng với hạt châu thủy tinh." Lưu Tấn Nhã vào phòng cầm thư đi ra, nàng triển khai đưa cho Chung Du Hiểu nhìn, "Lời lẽ bên trong phong thư đặc biệt ấm áp, nhưng mà... chỉ cần đã qua bên người ba ta suy nghĩ, là có thể nhìn đến dụng ý xấu bên trong."

Chung Du Hiểu nhìn xem phong thư một lần, nàng không lớn lý giải mà nhăn nhíu mi.

"Lần kia chúng ta chơi cờ, ông ta đã mắng mẹ ta, lời nói rất khó nghe." Lưu Tấn Nhã hồi tưởng lại, nàng còn có thể nghĩ đến mẹ nàng khi đó nụ cười miễn cưỡng, một hồi thở dài, "Ông ta cố ý viết thành như vậy, tựa như cùng với hai mẹ con chúng ta là có bao nhiêu lớn sự ban ân."

Lời an ủi, Chung Du Hiểu nói không nên lời, nàng đành ôm Lưu Tấn Nhã ngồi xuống vỗ lưng an ủi.

Lưu Tấn Nhã từ bàn tay khẽ vuốt ở Chung Du Hiểu bên trong cảm nhận được sự thân thiết, nàng vô lực cười cười.

"Ngươi có thể xin nghỉ phép được không?" Chung Du Hiểu không có làm cho Lưu Tấn Nhã đắm chìm ở trong bi thương quá lâu.

Lưu Tấn Nhã lắc đầu, "Dung Quỳnh Phương đi rồi... ta còn phải gánh thêm một bộ phận công tác rồi a."

"Cũng thế."

"Chúng ta..." Lưu Tấn Nhã chịu không nổi chỗ đau 'Địch trong tối ta ngoài sáng', nàng muốn đem hết thảy suy nghĩ bày ra mà nói, "...nếu không chúng ta gọi điện thoại cho Từ Vinh Nguyên hỏi rõ ràng xem hắn muốn gì?"

Sắc mặt Chung Du Hiểu trầm xuống, "Ta không muốn."

"Vì cái gì?"

"Vô dụng thôi." Chung Du Hiểu nói, "Hắn sẽ yêu cầu chúng ta chia tay."

"Cũng vậy a." Lưu Tấn Nhã mặt mày ủ rũ.

Chung Du Hiểu nhìn xem đau lòng, nàng nhẹ giọng hỏi, "Ngươi khó chịu sao?"

"Ừ, ta mỗi lần đến công ty vào thang máy, đều sẽ đem tất cả những người bên trong thang máy nhìn qua một lần, đi ngang cửa sổ cũng sẽ ngó xuống, càng không dám cùng đồng sự ra ngoài ăn cơm, tan tầm, ta đợi đến lúc thấy xe của ngươi đến rồi mới yên tâm mà xuống lầu... Trải qua sự việc phong thư về sau, ta khi tới văn phòng làm việc chuyện đầu tiên làm chính là kiểm tra vị trí ngồi có hay không có vật lạ cổ quái gì."

Chung Du Hiểu nghe được trong lòng thấy nhói, lực đạo ôm Lưu Tấn Nhã tăng thêm chút ít.

Lưu Tấn Nhã không nguyện ý Chung bảo bảo cùng với chính mình cùng nhau lo lắng sợ hãi, nàng cười lớn, "Bất quá, ngẫm lại ta cũng vậy không có gì, ta gần nhất không cần chạy đi cục thuế, trong phòng làm việc rất an toàn. Ông ta đến thì cứ đến a, ta cho ông ta nhìn thêm vài lần ta cũng sẽ không bị mất khối thịt nào."

Chung Du Hiểu bình tĩnh nhìn xem Lưu Tấn Nhã, "Thật sao?"

"Ừ." Lưu Tấn Nhã đang nhìn chiếc nhẫn trên tay chính mình, nàng lặng lẽ tìm được bàn tay Chung Du Hiểu, "So với những thứ đó, ta sợ việc phải tách ra với ngươi hơn."

Hai người các nàng đã là đã qua tiếp nhận quan hệ, Từ Vinh Nguyên tại sao lại muốn dây dưa không ngừng? Đơn giản là hắn không quen nhìn thấy vợ trước chính mình cùng tình nhân trước ở cùng một chỗ, hắn cảm thấy chính mình như bị trêu đùa dẫn đến phẫn nộ, quấy rối đến cuộc sống của các nàng hắn sẽ đạt được một điểm trả thù khoái ý, cho đến khi làm cho các nàng tách ra.

Từ hôm thứ sáu, lần thứ nhất Lưu ba xuất hiện bắt đầu, Lưu Tấn Nhã vừa kinh vừa sợ, nhưng nàng là chưa bao giờ có loại sợ hãi đến không gượng dậy nổi.

Nhưng mà, Lưu Tấn Nhã khi nghĩ đến sẽ cùng Chung Du Hiểu tách ra, trong lòng nàng liền toát ra một loại đau nhức như bị xé nứt, toàn bộ thân thể cũng không tốt rồi.

So với kết cục tuyệt vọng kia, Lưu Tấn Nhã cảm thấy hiện tại hết thảy là có thể nhẫn nại, bởi vì có Chung Du Hiểu nàng phải làm như thế, bởi vì Chung Du Hiểu hiện tại đang bên cạnh nàng.

Nói ra lời nói phát dính, Lưu Tấn Nhã không có ý tứ, nàng đành chống lại máy tính làm ra vẻ bận rộn.

Chung Du Hiểu đột nhiên nói, "Ta gọi người bảo vệ ngươi."

"Làm sao gọi? Vệ sĩ?"

"Như vậy thì có hơi quá rồi."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Vệ sĩ thực tập giả dạng làm công nhân vệ sinh trong công ty."

"..."

Lưu Tấn Nhã buồn cười nói tốt, sau đó nghiêng đầu ngang nhiên xông ra bàn tay đã thủ sẵn, nàng nhường hai chiếc nhẫn đôi trên tay các nàng khe khẽ chạm nhau, "Ngươi xem, rất dễ nhìn a."

"Không tính." Chung Du Hiểu nhưng thật ra là người ngay thẳng, "Kim cương không đủ lớn."

Thời điểm lãng mạn bỗng nhiên đến một câu lời nói thực tế như vậy, Lưu Tấn Nhã cảm thấy bầu không khí bị phá hư rồi, nàng tà nhãn trừng qua Chung Du Hiểu, "Này!"

Chung Du Hiểu điềm tĩnh nói ra một câu, "Lần sau, ta sẽ mua cho ngươi chiếc lớn hơn đấy."

Bị đùa quá nhiều, Lưu Tấn Nhã có chút không vui, nàng học theo Chung Du Hiểu thở mạnh, trước quyết đoán cự tuyệt, "Không."

Quả nhiên có hữu hiệu rồi, Chung Du Hiểu nhíu mày mếu máo, nàng đem tay Lưu Tấn Nhã xiết chặt.

Lưu Tấn Nhã đau đến phải "A!" một tiếng, nàng nói ra câu tiếp theo cũng không có như vậy ung dung bình tĩnh, "Ta là nói... ta mua cho ngươi nha."

"Hừ." Chung Du Hiểu ngây thơ đứng lên, nàng buông tay Lưu Tấn Nhã ra ở trên không trung vẽ lên một vòng tròn thật lớn, "Ta muốn đặc biệt lớn, còn đặc biệt phát sáng đấy."

Lưu Tấn Nhã nhìn xem phạm vi vẻ ra cực lớn này, nàng cầm tay Chung bảo bảo kéo xuống, lực đạo không nặng, vừa vặn chiếc nhẫn đánh vào nút thắt trên ống tay áo, "BA~" một tiếng vang giòn. Lưu Tấn Nhã bị sợ đến rồi, nàng tranh thủ thời gian kiểm tra xem một chút bàn tay Chung Du Hiểu, "Có đau không?"

Chung Du Hiểu nghiêm trang gật đầu, "Đau."

Lưu Tấn Nhã tin là thật, nàng muốn xoắn tay áo Chung Du Hiểu lên kiểm tra xem một chút cánh tay có sao hay không.

Chung Du Hiểu lại nói, "Ta trực tiếp cởi ra sao?"

"..." Lưu Tấn Nhã không có tiền đồ thẹn thùng, nàng muốn tỉnh táo lại để xem thi họa, cố ý đuổi khéo Chung bảo bảo, "Ngươi giúp ta rót một ly nước có được hay không?"

Chung Du Hiểu đáp ứng, nàng ngồi dậy đi tới phòng bếp.

Lưu Tấn Nhã tiếp tục nghiên cứu các trang web về thi họa, về sau nàng phát hiện chính mình dùng bút ký ghi chú quá chậm, nàng muốn đem ra một cuốn sổ làm bản sao y chang. Máy tính là dùng của Chung Du Hiểu, Lưu Tấn Nhã chưa quen thuộc, nàng trong lúc sốt ruột vô ý đã mở ra thư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net