Chương 32: Là yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mỗi ngày từng chút từng chút trôi qua, Trương Tử Đồng vẫn luôn kiên nhẫn chờ Triệu Thanh Khê suy nghĩ rõ ràng, mà Triệu Thanh Khê vẫn giống như lúc ban đầu, vẫn trải qua cuộc sống không hề có khoảng cách với Trương Tử Đồng. Nếu như muốn nói có cái gì biến hóa, thì đó chính là thức ăn trên bàn cơm càng ngày càng phù hợp với khẩu vị của Trương Tử Đồng, mà món cá hấp của Triệu Thanh Khê cũng dần dần tiệm cận với tiêu chuẩn của đầu bếp chuyên nghiệp.

Trước khi Trần Hân Vũ cùng Hạ Hà trở về S thị, Trương Tử Đồng cố ý mở tiệc mời khách ở Thịnh Thế, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là không có mời La Phi. Từ sau sinh nhật của La Phi, Trương Tử Đồng vốn không có liên lạc với nàng, mà nàng cũng không có đi tìm Trương Tử Đồng, nếu như Trương Tử Đồng theo thói quen mà quên đi La Phi, vậy La Phi có thể chính là thật sự bị tổn thương sâu vô cùng.

Ba nữ nhân ngồi trong ghế lô xa hoa ở Thịnh Thế, Trần Hân Vũ len lén liếc nhìn người bên cạnh một cái, Hạ Hà vẫn là mặt không chút thay đổi mà nhìn Trương Tử Đồng, không khí lúng túng.

"Đối với chuyện đột ngột rời đi lần trước, hôm nay ta giải thích với các ngươi, thực xin lỗi." Trên mặt Trương Tử Đồng vẫn là mang theo tươi cười, làm như không biết Hạ Hà đang hờn giận.

Hạ Hà nhìn thẳng vào Trương Tử Đồng, trong ánh mắt là dò xét cùng trào phúng, "Ngươi không cần nói xin lỗi với chúng ta, người ngươi thật sự cần phải xin lỗi là La Phi. Nàng không phải cún con ngươi bảo đến thì đến bảo đi thì đi, cho dù tình yêu của nàng không thể được xã hội lý giải nhận thức cũng không nên bị ngươi dùng để lợi dụng và chà đạp, nếu ngươi còn có lương tâm thì không nên làm tổn thương nàng."

Gương mặt vốn đang tươi cười của Trương Tử Đồng lập tức trầm xuống, nàng cầm ly rượu trên tay để lên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Hà, "Ở trong mắt ngươi La Phi cũng chỉ có giá trị để bị lợi dụng thôi sao? Ta nói cho ngươi, mặc kệ La Phi nghĩ như thế nào, ta vẫn luôn coi nàng là bạn tốt của ta. Ta chưa từng nghĩ tới muốn chà đạp tình cảm của nàng, ta chỉ là không thương nàng cho nên không thể nhận mà thôi. Chẳng lẽ liền bởi vì La Phi thích ta, ta nhất định phải hồi báo đồng dạng tình cảm của nàng sao? Ta không cao thượng như vậy, ta làm không được."

Sau khi Trương Tử Đồng nói xong vẫn như cũ mang vẻ mặt tức giận nhìn Hạ Hà, Hạ Hà bị nàng nhìn có chút sợ hãi, mà càng làm cho Hạ Hà cảm thấy khó chịu là những lời này của Trương Tử Đồng, bởi vì nàng nói không có sai, cũng không thể bởi vì La Phi si ngốc yêu Trương Tử Đồng liền yêu cầu Trương Tử Đồng phải đáp lại tình yêu tương tự, nhưng mà La Phi ở bên cạnh Trương Tử Đồng đau khổ trông ngóng mười năm, cơ hồ là tất cả tuổi thanh xuân đều dành cho Trương Tử Đồng, ngay cả những người đứng xem như các nàng đều cảm thấy đau lòng.

"Giữa các ngươi thật sự không có một chút khả năng nào sao?"

Nghe được khẩu khí của Hạ Hà không còn bén nhọn, Trương Tử Đồng cũng thu lại ánh mắt nói, "Không có khả năng, chúng ta chỉ có thể là bằng hữu."

"Vậy tốt nhất ngươi nên nói rõ ràng với La Phi, không cần tiếp tục như vậy, nàng cũng không còn nhỏ, bị ngươi kéo lấy hơn mười năm, nếu tiếp tục như vậy ta sợ cả đời nàng đều không đi được."

"Chuyện này ta đương nhiên biết." Trương Tử Đồng liếc mắt nhìn Hạ Hà một cái, nàng cũng không phải xấu xa như vậy, nàng chính là không biết nên nói với La Phi như thế nào mà thôi.

Trần Hân Vũ thấy Hạ Hà cùng Trương Tử Đồng nhìn chằm chằm vào nhau, vì thế yên lặng một mình ăn các món đặc sản của đầu bếp nổi tiếng Thịnh Thế, thường thường liếc nhìn Trương Tử Đồng một cái thuận tiện phỏng đoán suy nghĩ của nàng một chút, sau đó đợi đến khi Trương Tử Đồng rốt cục nhịn không được phóng một ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lại đây, "Nhìn ta làm gì? Ta cũng không phải thức ăn, ngươi dùng ánh mắt như con chuột đó nhìn ta làm gì?"

"Khụ khụ..." Đột nhiên bị giật mình khiến Trần Hân Vũ vội vàng dùng tiếng ho khan che dấu, đợi vài phút sau mới dám ngẩng đầu lên, kết quả vừa mới nâng ánh mắt lên liền nhìn thấy Trương Tử Đồng vẫn còn đang nhìn chính mình, gương mặt không chút thay đổi làm cho Trần Hân Vũ run rẩy.

"Ta chỉ là muốn hỏi ngươi người gọi điện cho ngươi tối đó là ai...Bạn trai sao?" Dưới khi thế cường đại của Trương Tử Đồng, Trần Hân Vũ rốt cục hỏi ra vấn đề trong lòng nàng muốn hỏi nhất.

Trương Tử Đồng không nghĩ tới nàng cư nhiên là muốn hỏi cái này, nhìn vẻ mặt tràn đầy tò mò của Trần Hân Vũ, ngay cả Hạ Hà lúc đầu vốn chỉ hứng thú với chuyện uống rượu lúc này cũng mang một bộ đáng chờ nàng trả lời, nàng chính là lắc đầu, sau đó bưng ly rượu đặt ở bên môi nhấp nhẹ, có chút chua cay, lại có chút vui vẻ.

Không phải bạn trai thì là ai? Biểu tình rối rắm lại quyết tuyệt của Trương Tử Đồng đêm đó vừa nhìn liền biết có liên quan đến người có tình cảm, vì thế Trần Hân Vũ lại hỏi: "Như vậy, người kia là người ngươi thích?"

Lúc này Trương Tử Đồng không có chút do dự, trong ánh mắt có sự kiên quyết thậm chí còn mang theo một chút kiêu ngạo, nàng trảm đinh tiệt thiết nói: "Đúng vậy."

Hóa ra thật sự là Trương Tử Đồng đã có người thích, không biết đó là người như thế nào, thế nhưng còn có thể khiến cho Trương Tử Đồng có biểu tình như vậy khi nhắc tới, Hạ Hà ở trong lòng thở dài một hơi, nàng biết La Phi là hoàn toàn không có cơ hội. Mà lúc này suy nghĩ của Trần Hân Vũ là, người kia nhất định là một nam nhân rất năng lực rất nhiều tiền, cho dù không có năng lực không có nhiều tiền ít nhất cũng là rất tuấn tú, đối với nữ nhân mà nói vấn đề các làm quan tâm nhất về nam nhân nhất định là diện mạo, Trần Hân Vũ cũng không ngoại lệ, nàng mở to đôi mắt háo sắc hỏi: "Soái không?"

Trương Tử Đồng ngẩn ra, nghiêng đầu vuốt vuốt tóc, hơi hơi cụp mắt, sau đó thản nhiên nói: "Không soái." Lại lập tức ngẩng đầu, trong ánh mắt là ôn nhu cùng ý cười có thể làm cho người ta hòa tan, "Nhưng rất được."

Rất được? Có ý gì? Là có ý như nàng đang nghĩ sao? Trần Hân Vũ trừng mắt, cằm đều muốn rơi xuống.

Hạ Hà sửng sốt, "Người ngươi thích..."

"Người ta yêu, cũng là nữ nhân."

Là yêu, không phải thích.

Cho dù biết có một số việc nhất định phải nói rõ ràng, Trương Tử Đồng lại vẫn không có liên lạc với La Phi, không có nguyên nhân, chính là không muốn chủ động làm tổn thương La Phi, vì thế chuyện này liền vẫn kéo dài như vậy. Giống như từ sau khi yêu Triệu Thanh Khê nàng bắt đầu trở nên không quả quyết dễ dàng mềm lòng, Trương Tử Đồng nghiêng người ngồi ở trên sopha, tầm mắt bắt đầu nhìn chăm chú một tấc một tấc Triệu trên gương mặt Thanh Khê, khuôn mặt kia luôn là một bộ dáng lãnh đạm xa cách, nhưng cố tình nàng lại có thể từ trong ánh mắt của Triệu Thanh Khê nhìn thấy nồng đậm ôn nhu, có lẽ chính là phần ôn nhu này mới làm cho nàng quyến luyến Triệu Thanh Khê như vậy đi.

"Ngươi thích chó không?" Trương Tử Đồng biết Triệu Thanh Khê rất ít khi xem các chương trình TV khác ngoài phim truyền hình, cư nhiên tối nay lại xem một chương trình thú cưng, có chút tò mò.

Triệu Thanh Khê đang ôm một cái gối ôm chăm chú nhìn hai chú cún con lông xù tranh nhau trái banh cao su trong TV, nghe thấy Trương Tử Đồng hỏi nàng, chính là gật gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ đặt trên màn hình TV.

Nghĩ nghĩ, Trương Tử Đồng chuyển động thân mình tới gần Triệu Thanh Khê, cùng nàng nhìn đám động vật bản thân cũng không cảm thấy đáng yêu trong TV, đột nhiên nói: "Chúng ta cũng nuôi một con đi."

Triệu Thanh Khê rốt cục đem lực chú ý dời tới trên người Trương Tử Đồng, nàng thấy bộ dáng Trương Tử Đồng hơi hơi mang ý cười quay đầu nhìn mình, nói: "Nuôi chó không phải chuyện dễ dàng như vậy, nó cần tốn rất nhiều thời gian cùng tâm tư, nếu không thể hảo hảo chăm sóc nó vậy cần gì phải nuôi chứ?"

"Công việc của ngươi cũng không quá bận rộn, muốn nuôi một chú cún con hẳn là không có vấn đề gì đi." Trương Tử Đồng nhíu mày, "Về phần thời gian cùng tâm tư, đừng nói với ta ngươi không muốn dành thời gian cùng tâm tư cho chuyện này đi?"

"Ta chỉ là thích chó mà thôi, cũng không phải nhất định phải tự mình nuôi mới được." Triệu Thanh Khê nắm thật chặt gối ôm trong lòng, khóe miệng có mỉm cười.

"Thích thì nuôi, cần nghĩ nhiều như vậy sao? Không phải ngươi nói trong nhà phải có một con thú cưng mới có cảm giác ấm áp sao?" Triệu Thanh Khê thích những thứ có sức sống, đặc biệt thích nuôi một chút những con vật nhỏ, Trương Tử Đồng biết lúc còn nhỏ Triệu Thanh Khê từng nuôi rất nhiều động vật linh tinh như chó mèo hay cá, cho nên đối với chuyện nuôi một chú chó nhỏ nhất định không có vấn đề gì. Quan trọng nhất là lúc này bản thân mình rất bận, bây giờ trong công ty cơ hồ là một mình nàng đang chiến đầu cùng một đám lão viên công, thời gian Thanh Khê đi làm lại ít, thường xuyên ở nhà một mình, có thêm thú cưng bên cạnh cũng tốt.

Gương mặt Trương Tử Đồng dưới ngọn đèn đã không còn lóe ra vẻ minh diễm cùng khí thế như ngày thường, mà có vẻ nhu hòa dịu dàng, Triệu Thanh Khê có chút thất thần, chờ đến khi phản ứng lại thì ý cười trở nên càng sâu, "Bây giờ đã rất ấm áp rồi." Dừng một chút, nàng lại cúi đầu nhỏ giọng nói: "Huống chi, ngươi lại không thích cún con."

Trương Tử Đồng có chút khiết phích, nhất là đối với những con vật nhỏ, Triệu Thanh Khê còn nhớ rõ vẻ mặt ghét bỏ của Trương Tử Đồng trong một buổi tối nào đó khi nói đến thú cưng, tuy rằng lúc ấy Trương Tử Đồng bởi vì nàng thích chó mà cố tình che dấu, nhưng Triệu Thanh Khê vẫn như cũ cẩn thận phát hiện ra.

Nàng là vì mình không thích mới không nuôi sao? Trương Tử Đồng đột nhiên cảm thấymột trận ngọt ngào, giồng như là nữ nhân đang trong một tình yêu cuồng nhiệtnghe được người yêu thề non hẹn biển, hạnh phúc đến rối tinh rối mù. Nàng thấyTriệu Thanh Khê cúi đầu xuống, lông mi hơi hơi nhếch lên, tóc đen mềm mại rốitung tản ra, trong lòng có một cơn xúc động muốn áp cũng áp không được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net