Chương 35: Tai họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nàng thật sự là càng ngày càng kỳ lạ, cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn Hằng Tín sẽ bị hủy ở trong tay nàng!" Sau khi tan họp, Tống Ngôn An cùng đám người lão Tiền vẫn còn nán lại trong phòng họp, chuyện Trương Tử Đồng ngẩn người lúc đang họp quả thật làm cho bọn họ tức giận, bất quá như vậy cũng không tính là chuyện xấu gì, bọn họ vốn không ôm hy vọng gì đối với Trương Tử Đồng, ít nhất bây giờ chứng minh bọn họ cũng có không sai, tập đoàn Hằng Tín ở trong tay khuê nữ của lão Trương là không có tiền đồ.

Nếu như Trương Tử Đồng nghe thấy những lời phê bình này của bọn họ phỏng chừng sẽ cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người bước đi. Đáng tiếc nàng không có nghe được, Trương Tử Đồng vừa tan họp liền vội vàng trở lại văn phòng lúc này đang gọi điện thoại cho Tô Viên.

Hiện tại nàng hoàn toàn là thúc thủ vô sách đối với Triệu Thanh Khê, nàng sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi, sẽ lo được lo mất, nàng cũng có thể kiên nhẫn chờ đợi, có thể làm như không có việc gì mà chờ đợi, nhưng nàng sẽ không ngồi chờ chết. Trong phần tình cảm đầy bất an này, nàng đã sắp trở nên không giống chính mình rồi, bối rối dao động, mâu thuẫn nao núng, luôn lặp đi lặp lại không tìm ra thời co thích hợp để mở lời.

Hiện tại nàng cần tìm được phương hướng cho mình từ một người khác, càng là người ngoài cuộc càng là có thể giải quyết lý trí, cho dù sẽ có chút phiến diện và có chút thiếu xót cũng không quan trọng, nàng chính là cần bình tĩnh ngay lập tức.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tìm Tô Viên, có lẽ Tô Viên chỉ có một tình yêu đơn phương còn thất bại hơn nàng và một lần thổ lộ không dám nhắc tới, nhưng ít ra Tô Viên có thể lý giải phần tình cảm này, cũng không hề có tâm cơ mà hết sức giải đáp tường tận cho nàng, cho dù đáp án kia không có quá nhiều giá trị trực tiếp.

"A lô?" Thanh âm của Tô Viên thật cẩn thận truyền đến, hẳn là còn đang trong lớp.

"Mấy giờ thì rảnh? Ta mời ngươi ăn cơm." Trương Tử Đồng gõ gõ bàn làm việc, không hề có chút cảm giác áy náy nào khi quấy rầy người khác đi học mà không có nguyên nhân rõ ràng.

Lúc này Tô Viên đang trong lớp Tiếng Trung của Chủ nhiệm khoa, Chủ nhiệm khoa này nổi tiếng nghiêm khắc, trốn học đi trễ về sớm coi như là thi cuối kỳ thất bại, vào lớp không tập trung cũng bị trừ điểm, vì thế nàng chỉ có thể cúi rạp xuống bàn, cười nói: "Gần đây giảm cân, ghi sổ, chờ khi ta hết giảm cân thì lại mời ta."

"Ăn hay không ăn thì tùy ngươi, dù sao quá thời hạn thì coi như xong, tự ngươi quyết định đi."

Thanh âm của Trương Tử Đồng nghe ra dường như là không kiên nhẫn lắm, Tô Viên sợ mất bữa đại tiệc miễn phí, vội vàng la lên một tiếng: "Muốn! Sao lại không muốn!" Vừa kích động thanh âm quá lớn, Chủ nhiệm khoa đang giảng lập tức buông sách xuống, trừng mắt nhìn Tô Viên đang cúi xuống bàn chỉ lộ cái lưng lên.

Lương Thanh Nhiễm liếc nhìn người đã bị phát hiện mà bản thân còn chưa biết cách đó không xa một cái, chậm rãi nhấc tay nói: "Giáo sư, ta nhớ ngài từng viết một quyển sách [Vết thương trong vết thương văn học], các nhân vật và nội dung bên trong hình như có chút bất đồng với những điều ngài vừa nói đến, ta chưa thể hiểu rõ, không biết ngài có thể giảng giải một chút nữa được không?"

Giáo sư đang tính kêu tên Tô Viên chuẩn bị trừ điểm thì nghe thấy sinh viên yêu quý Lương Thanh Nhiễm khiêm tốn đặt câu hỏi cho mình liền dời tầm mắt, bắt đầu nghiêm túc giảng giải. Sinh viên bây giờ ngay cả tác phẩm nổi tiếng cũng rất ít xem, huống chi là loại văn liên quan đến học thuật mà sinh viên không có hứng thú này, không thể tưởng được thế nhưng Lương Thanh Nhiễm còn xem qua sách bản thân viết [Vết thương trong vết thương văn học], nghe câu hỏi của nàng thì nàng tương đối nắm rõ nội dung trong sách, vì thế sau khi giảng giải xong vần đề của nàng thì càng hài lòng với sinh viên này, về phần một sinh viên khác bây giờ đã ngồi đoan đoan chính chính nghiêm túc lắng nghe giảng bài, hắn cũng lười đi để ý trách mắng.

Tô Viên rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà có tiểu Nhiễm. Nàng vừa nghe đến thanh âm của tiểu Nhiễm liền bị hoảng sợ, tám chín phần mười là mình đã bị phát hiện nghe điện thoại, vì thế nhanh chóng cúp điện thoại ngồi ngay ngắn. Nàng lén liếc nhìn Lương Thanh Nhiễm một cái, học kỳ này vừa khai giảng Lương Thanh Nhiễm liền dọn ngoài ra, Tô Viên không biết có phải nàng đang tránh mình hay không, chỉ biết là bản thân rất khó chịu, không thể nghĩ tới hôm nay Lương Thanh Nhiễm cư nhiên vì giúp mình mà lừa dối giáo sư.

"Hình như lại có chút động lòng a." Cúi đầu, Tô Viên lầm bầm lầu bầu một câu.

Buổi chiều Trương Tử Đồng liền sớm lái xe đến trường học của Tô Viên, từng cái từng cái sinh viên đi tới đi lui, một đám người tinh thần phấn chấn bồng bột, thanh xuân dào dạt, kỳ thật bất quá Triệu Thanh Khê cũng vừa tốt nghiệp nửa năm mà thôi, lại luôn làm cho người ta cảm thấy một loại ổn trọng nói không nên lời, làm cho người ta cảm thấy — có thể dựa vào.

Nàng bất đắc dĩ cười cười, không thể tưởng được một tiểu nữ nhân văn văn nhược nhược lại còn nhỏ hơn nàng bốn tuổi lại làm cho nàng có cảm giác có thể dựa vào, bản thân thật sự là càng sống càng thụt lùi. Nhưng thụt lùi thì sao chứ? Nếu có thể, nàng kỳ thật cũng muốn trở thành người để Triệu Thanh Khê dựa vào a.

Trương Tử Đồng đã sớm nhìn thấy Tô Viên, nàng đi cùng một nữ sinh có dáng người cao gầy, tóc dài tung bay, cúi đầu bước đi, thường thường nghiêng đầu liếc nhìn đối phương một cái. Mà cô gái có mái tóc dài kia lại cầm một quyển sách, tư thái tao nhã mà tùy ý đi về phía mình, trên gương mặt có thể tùy thời làm cho người ta kinh diễm tản ra hơi thở lạnh lùng.

Đây chính là Lương Thanh Nhiễm "Siêu cấp phúc hắc khoác áo nữ thần" trong miệng Tô Viên, Tô Viên từng nói mình cùng Lương Thanh Nhiễm có chút giống nhau, nhưng nàng lại cảm thấy Lương Thanh Nhiễm cùng Triệu Thanh Khê mới giống nhau, đều là người lý trí bình tĩnh làm cho người ta không thể nhìn thấu, đạm mạc đến cực điểm. Mà khác biệt là, trong sự đạm mạc của Triệu Thanh Khê có bao lấy nồng đậm ôn nhu, nhưng ẩn sâu trong sự đạm mạc của Lương Thanh Nhiễm là một thế giới chỉ có chính nàng mới có thể hiểu được.

Lương Thanh Nhiễm, thực đáng sợ.

"Tô Viên!" Thấy Tô Viên sắp lướt qua mình mà còn chưa phát hiện ra chỗ này còn có một người xinh đẹp như hoa đang đứng, Trương Tử Đồng chỉ có thể kêu nàng một tiếng.

"A?"

Trương Tử Đồng thấy Tô Viên còn mang một bộ dạng thất thần thì trong lòng mắng một tiếng "Đồ ngốc", không khỏi nhìn qua Lương Thanh Nhiễm đi cùng nàng lúc này cũng đã dừng lại. Tô Viên nói mình là nữ yêu tinh, chỉ sợ Lương Thanh Nhiễm của nàng mới là nữ yêu tinh, đem linh hồn của nàng câu đi mất rồi.

"Tan học rồi chứ? Có thể đi chưa?" Trương Tử Đồng chỉ liếc mắt nhìn Lương Thanh Nhiễm một cái liền dời tầm mắt hỏi Tô Viên.

Tô Viên nghe thấy lời nói của Trương Tử Đồng, lúc này mới nhớ tới buổi sáng có hẹn trước với Trương Tử Đồng, "Nga! Có thể, có thể đi rồi."

"Nói bạn học của ngươi cùng đi." Trương Tử Đồng hất cằm chỉ hướng Lương Thanh Nhiễm, nói.

Tô Viên rốt cục có thể quang minh chính đại nhìn Lương Thanh Nhiễm, nàng thử nói: "Tiểu Nhiễm, ngươi có muốn cùng chúng ta đi ăn cơm không?"

"Xin chào, ta họ Lương, Lương Thanh Nhiễm." Lương Thanh Nhiễm không có trả lời Tô Viên, mà là gật gật đầu với Trương Tử Đồng, trực tiếp nói với Trương Tử Đồng, "Xin nhận hảo ý của ngươi, bất quá ta có hẹn người khác phải đi thư viện."

Trương Tử Đồng vốn muốn nói với Tô Viên về chuyện của nàng và Triệu Thanh Khê, nếu như Lương Thanh Nhiễm cùng đi thì bản thân nhất định không có cơ hội nói ra, mà Tô Viên lại càng không có tâm tư để giúp nàng giải đáp vấn đề, cho nên nàng không có giữ Lương Thanh Nhiễm lại, chính là cười nói: "Xin chào Lương đồng học, ta tên là Trương Tử Đồng. Ngươi đã muốn đi thư viện ta cũng không quấy rầy ngươi, lần sau có cơ hội ta lại mời ngươi."

"Được." Lương Thanh Nhiễm cũng cười nhẹ, "Vậy ta đi trước."

Tô Viên ngơ ngác nhìn bóng dáng xinh đẹp của Lương Thanh Nhiễm, vẻ mặt cô đơn, giống như là muốn khóc.

Trương Tử Đồng đứng ở một bên thở dài một hơi, hồng nhan họa thủy, Lương Thanh Nhiễm là họa thủy trong số họa thủy.

Vềphần Triệu Thanh Khê, đó là hồng nhan Trương Tử Đồng tình nguyện chịu cả đời họathủy.    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net