Chương 9: Hai người ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A?" Hiếm khi, Triệu Thanh Khê lộ ra biểu tình ngốc nghếch.

Trương Tử Đồng bật cười.

"Ta nói, đến ở chỗ của ta đi."

Trương Tử Đồng nghĩ đến Triệu Thanh Khê nhất định sẽ biểu hiện ra thật sự khó xử, sau đó khách khí từ chối. Nhưng tình huống thực tế lại nằm ngoài dự kiến của nàng.

Triệu Thanh Khê cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Ngươi sẽ cảm thấy bất tiện."

Nàng đang muốn nói sẽ không, lại thấy Triệu Thanh Khê nhìn chăm chú vào nàng, trong ánh mắt mang theo ý cười nhợt nhạt, sau đó thanh âm rõ ràng kia lại vang lên.

"Vậy...Quấy rầy ngươi."

Cùng sống dưới một mái nhà, mỗi người đều rất kiên trì. Ví dụ như vấn đề tiền thuê nhà, Triệu Thanh Khê kiên trì muốn trả, cho dù không thể tương đương với giá cả thị trường nhưng cũng muốn thể hiện giá trị tiền thuê nhà, Trương Tử Đồng hiểu cách làm người của Triệu Thanh Khê, biết nếu như mình không thu tiền thuê nhà vậy Triệu Thanh Khê nhất định là không chịu, huống chi phòng ở thuê cùng phòng ở miễn phí là khác nhau, theo vế trước Triệu Thanh Khê là có quyền sử dụng, coi như là nửa chủ nhân, rồi sau đó nàng sợ Triệu Thanh Khê sẽ có cảm giác ăn nhờ ở đậu, mặc dù không khoa trương đến mức như vậy, nhưng ít nhiều sẽ có một chút lúng túng và khó chịu, cho nên cuối cùng, nàng yêu cầu Triệu Thanh Khê đưa tiền phòng bằng giá với tiền phòng nàng thuê lúc trước. Sau khi bàn bạc xong, cơ bản hai người xem như vừa lòng, vì thế cuối tháng Triệu Thanh Khê dọn đến chỗ của Trương Tử Đồng, ở trong căn phòng cạnh phòng của Trương Tử Đồng.

Vì chào đón Triệu Thanh Khê vào ở, buổi tối Trương Tử Đồng cố ý mở tiệc chiêu đãi Triệu Thanh Khê, địa điểm không phải là nhà hàng lớn "Thịnh Thế", mà là một nhà hàng hải sản đặc sắc.

"Ngươi biết không, trước kia ta đặc biệt sợ ăn hải sản, luôn cảm thấy các loại hải sản đều là những sinh vật tiến hóa không thành công, thực ghê tởm, về sau không biết vào một ngày nào đó đột nhiên tâm huyết dâng trào, một mình đi tới nhà hàng hải sản ăn, từ đó về sau ta liền thích ăn hải sản, mãi cho đến bây giờ ta cũng không biết vì sao ta sẽ thích nó." Ngồi trong một nhà hàng trang trí theo phong cách biển, biểu tình sung sướng và giọng nói hơi cao của Trương Tử Đồng cũng làm cho Triệu Thanh Khê rất thoải mái.

"Ta dị ứng với hải sản."

Triệu Thanh Khê nhìn thoáng qua thực đơn, nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy, sau đó bất động thanh sắc nhìn Trương Tử Đồng đang ngồi ở đối diện vốn mang gương mặt tươi cười đột nhiên cứng ngắt lại.

Trên gương mặt tinh xảo của Trương Tử Đồng tràn đầy xin lỗi, có lẽ trước khi đến nàng nên hỏi Thanh Khê có thích nơi mình chọn hay không, thói quen làm người đưa ra quyết định trong thời gian dài chưa bao giờ đem lại phiền phức cho nàng, mà giờ khắc này nàng lại sinh ra cảm giác tội lỗi sâu sắc.

"Thực xin lỗi, chúng ta đổi chỗ khác đi."

"Không cần." Trương Tử Đồng tuột cảm xúc làm cho Triệu Thanh Khê thở dài một hơi, chính mình hình như có hơi quá đáng, "Ta lừa ngươi."

"Ân?"

Trương Tử Đồng lập tức phản ứng không kịp, là có ý gì? Ý tứ giống như những gì nàng nghe thấy sao?

Triệu Thanh Khê chậm rãi, chậm rãi, sau đó, nàng nở nụ cười. Cười đến thực vui vẻ, đôi mắt cong cong còn xinh đẹp hơn ánh trăng đứng cô độc một mình trên nền trời rộng lớn bên ngoài khung cửa sổ trong suốt kia.

Biểu tình ngạc nhiên của Trương Tử Đồng vẫn duy trì nguyên dạng, trong đầu lại bị nụ cười tươi mát của Triệu Thanh Khê xâm chiếm, hóa ra nàng cũng sẽ nói giỡn.

Hóa ra, nụ cười của nàng cũng có thể lấp lánh như vậy.

Lúc đến không có lái xe, hai người ăn no xong cũng không tính ngồi taxi trở về, mà lựa chọn cùng dạo bước trong những đợt gió thu đêm của thành phố này.

Trên đường từng chiếc từng chiếc xe gào thét vượt qua, khói xe lượn lờ đan xen vào những hàng cây xanh ven đường, nàng cùng nàng đi bộ trên đoạn đường không tính quá dài, ngẫu nhiên vai của nàng sẽ chạm vào vai của người kia, tay của nàng chạm vào tay của người kia, trong hơi thở trộn lẫn khí tức của nhau, như gần như xa.

Trên con đường xa lạ có một người cùng một ngươi đi xuyên qua màn đêm bao phủ, không nói một lời, lại mang đến một loại cảm giác an tâm.

Thời gian như vậy, sinh mệnh có thể trải qua bao nhiêu lần?

Cùng một ban đêm, cùng một không gian, cùng nhau đi vào giấc mộng.

Cuộc sống của Trương Tử Đồng dường như đã bước vào một điểm khởi đầu khác, quen một mình cô độc, sự ấm áp của hai người làm cho nàng cảm thấy bất ngờ, cũng rất vui sướng.

Luôn là Triệu Thanh Khê làm cơm xong, sau đó hai người cùng nhau ăn, Trương Tử Đồng cũng không phải không có cống hiến, mỗi một cái chén mỗi một cái đĩa, nàng đều nghiêm túc làm cho chúng nó trở nên sạch sẽ.

Này vốn là việc nhà rất bình thường nhưng ở trong mắt Trương Tử Đồng là hiếm có như thế, hương vị dầu khói bao vây phòng bếp rốt cục làm cho nàng có cảm giác của một căn nhà thật sự.

Mỗi lần trên bàn cơm đều có hai món ăn một món canh hoặc là một món ăn một món canh, tuy rằng đơn giản, nhưng đã bù đắp cho Trương Tử Đồng từng chút từng chút một.

"Vẽ cái gì vậy?" Trương Tử Đồng đứng ở sau lưng Triệu Thanh Khê, tầm mắt dừng ở bản vẽ trong tay nàng.

Triệu Thanh Khê không có thói quen nói chuyện lúc cầm bút vẽ tranh, Trương Tử Đồng biết như vậy, thời gian hai người ở cùng một chỗ không tính là ngắn, Trương Tử Đồng lại chỉ nhìn qua bức tranh nàng vẽ, không giống với bức họa ngày hôm qua mình thấy nàng phát họa. Bất quá khi lần thứ hai gặp nàng ở công viên, nàng cũng là đang phác hoạ đi. Lần đầu tiên thấy nàng ở S thị, cũng là như vậy sao?

Trương Tử Đồng thấy nàng đang nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cũng không có trả lời chính mình, lập tức đi đến trước mặt nàng, vươn tay cầm lấy bức họa của nàng.

Trên đó là một góc của tiểu khu, có lá vàng rơi rụng nhưng không có những hàng cây già nua, có đóa hoa điêu linh nhưng không có những gốc hoa héo rũ.

Trương Tử Đồng không hiểu ý tứ trong bức họa, nhìn một hồi liền trả lại cho nàng.

Buổi tối tắm rửa xong Triệu Thanh Khê ngồi ở sopha xem TV, trong TV nữ nhân xinh đẹp dùng gương mặt cứng đờ mà đọc lời thoại.

"Ngươi đang xem cái gì vậy?" Trương Tử Đồng vừa lau tóc vừa nhìn về phía TV, "Dễ nhìn sao?"

Màn ảnh chuyển sang gương mặt nam chính, bộ dáng tiểu sinh làm cho Trương Tử Đồng bật cười, "Không ngờ người như ngươi cũng sẽ háo sắc như vậy!"

"Đây không phải là hình mẫu của." Triệu Thanh Khê không chớp mắt mà nhìn TV, rất là bình tĩnh.

"Nga?" Trương Tử Đồng nghe nàng nói như vậy, giống như có chút hưng trí, "Vậy hình mẫu của người là thế nào?" Là loại người giống Trầm Tùy Thâm sao? Không biết tại sao, Trương Tử Đồng cũng không muốn nghe được đáp án này từ trong miệng Triệu Thanh Khê, nếu như đáp án thật sự giống như suy nghĩ của nàng.

"Không biết, ít nhất không phải là hoa mĩ nam*." Không phải Trầm Tùy Thâm, may mắn.

(*Flower boys: đàn ông đẹp hơn hoa)

"Ta nghĩ những tiểu nữ sinh như ngươi sẽ rất thích loại hình thanh niên ngọt ngào xinh đẹp này, hóa ra không phải a, vậy...Ngươi thích hình tượng đại thúc sao?" Nói xong ngay cả chính mình đều nở nụ cười.

Những tiểu nữ sinh? Chính mình bất quá nhỏ hơn nàng bốn tuổi mà thôi. Triệu Thanh Khê rốt cục không xem TV nữa, đem ánh mắt chuyển tới trên mặt của nàng, "Vậy còn ngươi? Ngươi thích loại hình thế nào?"

"Ta sao, ân..." Suy nghĩ một lát, nàng nâng cằm, ánh mắt mang ý cười nói: "Thành thục một chút, có năng lực, cường đại hơn ta."

Triệu Thanh Khê gật gật đầu, "Ta biết rồi, nam chính trong phim thần tượng."

"Trong phim thần tượng Trung Quốc có nhân vật nữ chính giống ta sao?" Triệu Thanh Khê thấy nàng nhếch miệng nở nụ cười cao ngạo cùng biểu tình ra vẻ vô tội, mới phát hiện hóa ra nàng cũng có thể đáng yêu như vậy, ngây thơ như vậy.

"Xác thực không có, ngươi là nữ phụ có diện mạo, nữ phụ có gia thế, và...Nữ phụ có chỉ số thông minh."

"Ta có thể hiểu là ngươi đang châm biếm tác phẩm của điện ảnh Trung Quốc sao? Hay là nói, kỳ thật ngươi đang châm biếm ta?" Nàng tưởng, Triệu Thanh Khê cũng sẽ châm chọc sao?

"Không phải, ta không có châm biếm, ta chỉ là đang nói sự thật."

Trương Tử Đồng vừa nghe thấy, thực trấn định hơi hơi vuốt cằm, tay trái đem lọn tóc ở trước ngực kéo ra sau vai, sau đó...Nàng rốt cục nhịn không được nở nụ cười, cười đến run rẩy hết cả người.

Baolâu rồi chưa có làm càn mà cười đến như vậy, nàng cũng không nhớ rõ. Nhưng lànàng sẽ nhớ kỹ đêm nay, Triệu Thanh Khê lý trí và bình tĩnh kia chỉ nói vài câukhông có một chút tính chất giải trínào, lại làm cho nàng cười suốt một đêm. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net