Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 69

Đan Vân Sơ nhìn thấy biệt thự tắt đèn, cô bị ướt mưa, thân thể có chút rét run, Đan Vân Sơ trong lòng có hơi lo lắng, cô không biết Tiểu công chúa có hay không thay đổi thái độ, nhưng mà càng chờ lại càng không tự tin.

Chờ đợi luôn là một việc vô cùng buồn chán, chưa nói đến chờ đợi một cái gì đó không chắn chắn thì đúng như một loại tra tấn, từ đang tràn đầy tin tưởng cũng dần tan thành mảnh nhỏ, Đan Vân Sơ không biết lúc trước Diệp Tuyền Vũ chờ mình có loại tâm tình gì, nhưng giờ phút này cô thấy tâm trí mình vô cùng không thoải mái và khó chịu, sợ là lúc ấy Tiểu công chúa còn khó chịu hơn mình gấp bội lần, cho nên đây là việc mình nên gánh lấy.

Thời gian từng giờ từng giờ trôi qua, Đan Vân Sơ cảm thấy qua một đêm đi đứng đều trở nên có chút run rẩy, nhưng mà người kia ngay cả mở cửa sổ quan sát cũng không có, cô cuối cùng cũng lạnh tâm, người kia lúc trước đều tìm mọi cách đối tốt với mình, cuối cùng cũng đã thay đổi. Đan Vân Sơ trong lòng cảm thấy đau, Tiểu công chúa sợ thật sự không bao giờ là Tiểu công chúa nữa, người kia lúc gặp thường ầm ĩ với mình, một Tiểu công chúa thường hô sẽ đối tốt với Đan Vân Sơ đã biến mất, một Tiểu công chúa thường xuyên bị Đan Vân Sơ khi dễ nhưng người thỏa hiệp lại là em ấy đã thật sự chết rồi. Đan Vân Sơ phát hiện, cô không muốn bỏ Tiểu công chúa kia, thường xuyên theo cô mà phát tính tình của một tiểu công chúa, lại sẽ cùng chính mình làm nũng, sẽ cưng chìu mình, một Diệp Tuyền Vũ sẽ vì mình mà hạ thấp bản thân đã chết thật rồi, mà người đem người mình yêu thích bức tử lại chính là bản thân mình. Hiện tại Diệp Tuyền Vũ, không còn đem tính tình mình biểu hiện trên mặt, học được nụ cười nhếch giễu cợt, cái ngữ khí không thể lãm đạm hơn được nữa, một cái biểu tình luôn nhàn nhạt, một người nhìn mình dầm mình trong mưa cả đêm cũng không rung động, thật sự trở thành một cô gái lạnh lùng. Làm cho Đan Vân Sơ cảm thấy đau lòng, cô không muốn Tiểu công chúa biến thành như vậy, đây không phải là bản chất thật của Tiểu công chúa, nhưng chính mình đã làm cho em ấy biến thành một người như vậy, cho dù em ấy này ngày càng có mị lực hấp dẫn, nhưng cô chỉ muốn mỗi cái con người lúc ban đầu.

Ở nhà mấy ngày nay, trong lòng cô cực không muốn đi thừa nhận Diệp Tuyền Vũ thời gian này đã thay đổi, lúc này sau một đêm buồn chán chờ đợi, trong lòng không phải không thừa nhận, tình cảm người kia đối với mình đã thật sự thay đổi, sự thay đổi này làm cô thấp thỏm lo lâu, thậm chí đau đớn và hối hận tự trách mình, nếu không phải làm sai, thì ngọn lửa tình yêu của Tiểu công chúa đối với mình ngày càng nồng nhiệt hơn chứ không phải chết đi như thế! 

Nếu cô biết tôi đã trải qua đau đớn, thậm chí so với cô còn đau gấp vạn lần, cô sẽ biết mình đáng chết bao nhiêu, đây chính là miêu tả tâm tình của Diệp Tuyền Vũ, một đêm này, cô thanh thản để Đan Vân Sơ ở trong mưa đợi, một đêm này, bản thân cô ngủ tốt hơn bao giờ hết, báo thù xong có chút khuây khỏa nhưng so với nỗi đau nhận được lúc ban đầu có vẻ vô vị. 

"Cô ấy thật sự một đêm đứng đợi ở trong mưa!" Tần Thiên nhìn qua cửa sổ thấy Đan Vân Sơ liền kinh ngạc nói, hắn tinh tế quay đầu lại quan sát nét mặt Diệp Tuyền Vũ, nhưng là như trước không hề có dấu hiệu gì, xem ra tâm của Vũ, so với tưởng tượng còn lạnh hơn.

Diệp Tuyền Vũ không để ý tới lời nói của Tần Thiên, cầm lấy bữa sáng trên bàn bắt đầu ăn, vài phần nhàn hạ, mặt mày trong lúc đó vẫn có chút lãnh đạm như trước. 

Lúc này Tần Thiên có điện thoại gọi tới, sau khi cúp điện thoại, Tần Thiên có việc phải đi. 

"Vũ, ba của anh có chút việc tìm anh, anh đi về trước, buổi tối tiếp tục tới tìm em. "Tần Thiên đối Diệp Tuyền Vũ ôn nhu nói.

"Tốt." Diệp Tuyền Vũ không ngẩng đầu lên nói, tiếp tục ăn bữa sáng của mình. 

Tần Thiên thấy Diệp Tuyền Vũ lãnh đạm như vậy, trong lòng định nói thêm, nhưng là vẫn dừng lại, người này sẽ không đáp lại mình. Tình nhân cũ ở bên ngoài ngâm mưa một đêm cũng không làm em ấy có một tý xúc động, huống hồ chi hắn ngay từ đầu đã được xác định là người bị lợi dụng? Tần Thiên cười khổ cầm lấy áo khoác xoay người rời đi.

"Dan, cô hãy trở về đi, Vũ không muốn gặp cô." Tần Thiên đứng ngoài cổng nói với Đan Vân Sơ, trên người Dan nước vẫn còn chảy xuống, thoạt nhìn thực chật vật, sắc mặt rất yếu ớt, đặc biệt môi hoàn toàn không còn sắc, lạnh đến thân thể run lên, đang chuyển mùa xuân hè, thời tiết ban đêm vẫn còn chút lạnh, hơn nữa còn mắc mưa. Có lẽ Vũ không nhìn cũng bởi vì sẽ sợ mình sẽ mềm lòng, cảnh tượng như vậy, cho dù là người có tâm địa sắc đá cũng phải mềm, Tần Thiên đoán thầm.

Cô ta chính là rõ ràng chật vật như vậy, nhưng cái dung mạo lãnh ngạo cùng nét đẹp hoang dã lại không có chút mất đi, người như vậy, quả thật rất bất đồng, chuyện như vậy vốn không giống cô ta biết làm, cho nên cô làm sẽ làm người khác gấp đau lòng cùng cảm động, con mắt chọn nữ nhân của Vũ thật không tồi. Cô ta hẳn là thật sự thích Vũ, bằng không sẽ không quả quyết làm chuyện như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm Vũ không thể tha thứ cho cô ta đây?

"Anh có thể để cho tôi vào không?" Đan Vân Sơ đối với gã đàn ông xuất hiện bên cạnh Diệp Tuyền Vũ chưa bao giờ có hảo cảm, thậm chí là chán ghét, nhưng mà dùng giọng yếu đuối nói, có lẽ vứt bỏ sự kiêu ngạo cũng không phải là chuyện khó khăn.

Tần Thiên chần chừ, không nói đến Vũ sẽ không vui khi mình tự tiện cho người khác vào nhà, hơn nữa, cô gái này như thế nào cũng là tình địch của mình, để tình địch của mình vào nhà, nói thế nào, cũng không phải là sự lựa chọn sáng suốt.

Nhưng mà một cô gái dùng giọng yếu đuối cầu xin, làm cho hắn không thể trực tiếp mở miệng từ chối, kia cũng từ nhỏ đã được giáo dục tốt, nếu tình địch của mình là một gã đàn ông, hắn nhất định kiên quyết cự tuyệt, thế nhưng tình địch lại là con gái. Mà một cô gái trước mặt đàn ông cầu xin như thế tự nhiên có ưu thế, cho nên Tần Thiên rất chần chừ. 

Đan Vân Sơ không tiếp tục mở miệng cầu khẩn nữa, kia đã là ranh giới thấp nhất của cô, cô thật không thể tận lực cầu xin tình địch của mình, cho dù là bản tính vốn có của nữ, cái việc yếu đuối này, ngoại trừ với người thân, cô sẽ không dễ dàng đối với người ngoài mà làm, cô nhìn chằm chằm vào Tần Thiên, tựa hồ thúc giục Tần Thiên, cô đang đợi đáp án của hắn.

Có lẽ cần phải cho hai người này nói chuyện rõ ràng, không cứ để Dan tiếp tục dây dưa thế này cũng không phải biện pháp, Tần Thiên thỏa hiệp mở cửa sắt, nhường Đan Vân Sơ đi vào. 

"Cám ơn." Đan Vân Sơ rất lãnh đạm nói một câu cám ơn.

Đúng là Tần Thiên nghe được, nhưng lại không cảm nhận được đây là chân thành cảm ơn, cô gái này quả thật rất kiêu ngạo, xem ra ngữ khí yếu đuối lúc nãy cũng không phải là cam tâm tình nguyện rồi ? Nhưng lại làm cho người khác không thể tức giận, đây chẳng lẽ là chỗ tốt của mỹ nhân?

Tần Thiên để Đan Vân Sơ đi vào cổng lớn, hẳn cửa bên trong cũng không dễ đàng đi vào, Tần Thiên hi vọng Đan Vân Sơ là không vào được, dù sao thì cũng không ai hy vọng người mình yêu trước mặt tình nhân dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng. Cho nên nói tóm lại, cửa này, Tần Thiên mở rất đúng là không tình nguyện.

Vào bên ngoài biệt thự cửa lớn, còn có một cửa nhỏ, Đan Vân Sơ cố giữ vững tinh thần, Tiểu công chúa cho dù thay đổi, chỉ cần là còn yêu mình, liền nhất định có biện pháp khiến nàng mềm lòng.

Đan Vân Sơ nhấn chuông cửa, Diệp Tuyền Vũ mở cửa, tuy rằng chứng kiến Đan Vân Sơ phi thường chật vật, cùng vẻ mặt vì quá lạnh, mà sắc mặt tái nhợt, trong lòng có một chút khuây khoả nhưng mà xen lẫn theo một tia đau đớn không dễ dàng phát giác, nhưng là không đủ, vĩnh viễn cũng không đủ .

"Tần Thiên để cô vào?" Diệp Tuyền Vũ ngữ khí lãnh đạm.

Đan Vân Sơ giống một đứa bé mắc lỗi, ngoan ngoãn gật đầu. 

"Có thể mở cửa cho tôi vào không? Tôi lạnh quá. . . " Đan Vân Sơ cầu xin nói, cô biết lúc này chỉ có thể không ngừng tỏ ra yếu ớt, cô hi vọng Diệp Tuyền Vũ có thể có một tia mềm lòng.

Diệp Tuyền Vũ hơi hơi quét mắt nhìn Đan Vân Sơ một lần, "Thật có lỗi, tôi cũng không tiện cho cô vào." Diệp Tuyền Vũ lãnh khốc cự tuyệt, tuy rằng Đan Vân Sơ thân thể đúng là lạnh phát run.

Mặt Đan Vân Sơ bởi vì Diệp Tuyền Vũ cự tuyệt mà càng thêm trắng bệch, môi khẽ động, muốn nói cái gì đó, nhưng là lại không biết nên nói cái gì, em ấy thật sự một chút cũng không đau lòng sao? Đan Vân Sơ tim đập nhanh một chút, nàng có chút không cam lòng.

Giờ phút này thoạt nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu, cùng cô bình thường hoàn toàn bất đồng, luôn luôn ăn trên ngồi trước, luôn luôn đều là người khác nuông chiều mình, đả kích, thật đúng là không chịu nổi một kích, Diệp Tuyền Vũ thậm chí có chút lãnh khốc nghĩ đến, khóe miệng lại giương lên một tia giễu cợt.

Diệp Tuyền Vũ thấy Đan Vân Sơ không nói thêm gì nữa, lúc nàng chuẩn bị đem cửa khép lại, lại nghe tiếng hét của Đan Vân Sơ, Diệp Tuyền Vũ mới phát hiện Đan Vân Sơ đem tay phải để vào trong khe cửa, làm cho cửa không thế khép lại.

"Bỏ ra!" Diệp Tuyền Vũ ngữ khí trở nên lạnh, dùng thêm sức để đóng cửa.

"Không bỏ!" Tuy rằng đau đớn làm cho sắc mặt Đan Vân Sơ càng thêm trắng bệch, nhưng mà vẻ mặt lại cho thấy hơi hơi đắc ý, giống như quỷ kế của tiểu nhân thực hiện thành công, đắc ý đến làm cho Diệp Tuyền Vũ cảm thấy được phi thường ngứa mắt.

"Đan Vân Sơ, cô muốn tôi nhẫn tâm hơn sao?" Diệp Tuyền Vũ giọng nói xen lẫn lửa giận, vẻ mặt lạnh lùng biến mất, mà lại hiện lên vẻ tức giận không thể che dấu được, Đan Vân Sơ dựa vào cái gì mà cho rằng mình vẫn sẽ đau lòng vì cô? Cô dựa vào cái gì mà có thể đắc ý đến như vậy, Diệp Tuyền Vũ hoàn toàn bị chọc giận, đây là lần đầu tiên trong một năm qua bị kích cho tức giận đến như vậy, làm ánh mắt của Diệp Tuyền Vũ hiện lên lửa giận, trong lòng càng nhẫn tâm hơn, càng tăng mạnh lực để đóng cửa. 

Đan Vân Sơ chính là vẫn nhìn thẳng vào Diệp Tuyền Vũ, tuy rằng ngón tay đau đớn truyền khắp đầu dây thần kinh, đau đến nỗi muốn chảy nước mắt, nhưng là tâm hồn trong một năm nay chưa từng cảm thấy khuây khoả, chuyện này ngược lại cảm thấy khuây khỏa một ít, ít nhất Tiểu công chúa cũng không chỉ biết dùng lạnh lùng cùng lãnh đạm đối xử với mình, bị Diệp Tuyền Vũ đối đãi như thế còn tốt hơn là bị Diệp Tuyền Vũ không chú ý đến. 

Diệp Tuyền Vũ nhìn Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ sắc mặt rõ ràng vì bởi đau đớn mà chân mày đều cau lại, nhưng vẫn không có chút ý định muốn buông tay, Đan Vân Sơ đau đớn đến toàn tâm . . . 

"Cô không sợ tay phải của mình bị phế bỏ sao? Cô cũng không sợ sẽ không vẽ tranh được nữa sao?" Diệp Tuyền Vũ giận dữ hỏi ngược lại, người này coi việc vẽ tranh còn quan trọng hơn nhiều thứ, Diệp Tuyền Vũ không tin, cô ta bỏ được. 

Quả nhiên, vẻ mặt kiên quyết của Đan Vân Sơ có chút buông lỏng, Đan Vân Sơ phản xạ có điều kiện hơi hơi rụt tay lại một chút, nhưng mà dao động chỉ trong nháy mắt, làm cho Diệp Tuyền Vũ còn chưa kịp giễu cợt, Đan Vân Sơ vẫn tiếp tục để tay ở khe cửa, vẻ mặt so với nãy còn kiên quyết hơn. Giờ khắc này, cô cảm thấy Tiểu công chúa so với vẽ tranh còn quan trọng hơn.

"Nếu tay phải thật sự bị phế bỏ, cũng không thể tiếp tục vẽ tranh nữa, chẳng phải là tôi sẽ có cớ dựa vào Tiểu công chúa sao?" Đan Vân Sơ muốn mỉm cười, nhưng bởi vì thật sự quá đau nên cười so với khóc còn khó coi hơn.

Diệp Tuyền Vũ nghe vậy sửng sốt, thế nhưng rất nhanh liền càng thêm phẫn nộ, Đan Vân Sơ đúng là lường trước mình nhất định sẽ không làm tiếp, cô ta lại thật sự cho là mình sẽ không làm tiếp sao? Diệp Tuyền Vũ chẳng những không có mở cửa, ngược lại càng tăng thêm lực, cô đang đợi Đan Vân Sơ sợ hãi mà lùi bước, người  này luôn luôn chỉ lo cho lợi ích của bản thân, cô ta nhất định sẽ sợ hãi mà lùi bước, nhất định sẽ, Diệp Tuyền Vũ tự nói với mình. . .

Tiểu công chúa thật sự muốn làm cho tay mình phế bỏ, cũng tốt, như vậy còn có thể lấy cớ dựa vào em ấy cả đời, Đan Vân Sơ trong lúc tưởng chừng tay mình sẽ thật sự bị phế bỏ, đau đớn cơ hồ muốn khiến Đan Vân Sơ ngất đi, thì Diệp Tuyền Vũ buông lỏng ra, Đan Vân Sơ trong lòng nở nụ cười, Tiểu công chúa thật sự không bỏ được, lần cược này mình thắng.

Đan Vân Sơ là điên rồi sao? Cô ta không phải luôn luôn yêu nhất chính là vẽ tranh sao ? Nếu mình thật sự nhẫn tâm một chút nữa, cô ta sẽ thật sự cả đời không thể vẽ tranh, nhẫn tâm một chút nữa thì cô sẽ thật làm Đan Vân Sơ tàn phế, tiếp tục nhẫn tâm thêm nữa thì sẽ khiến cho Đan Vân Sơ cả đời thống khổ, nhưng mà cơ thể mình lại không tự khống chế được cuối cùng lại buông lỏng ra, nghĩ tới đây Diệp Tuyền Vũ liền vô cùng căm phẫn, cô giận Đan Vân Sơ, nhưng là càng giận chính mình . . .

Diệp Tuyền Vũ trong mắt đầy lửa giận, to đến cơ hồ muốn đem Đan Vân Sơ chìm ngập vào, Đan Vân Sơ cảm giác mình vui mừng quá sớm, nhìn thấy phẫn nộ trong mắt Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ tự nhiên dấy lên một dự cảm bất thường, nàng bị Diệp Tuyền Vũ thô lỗ kéo vào trong, Đan Vân Sơ trong lòng có chút sợ hãi . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net