Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 90

"Đan Vân Sơ, Vũ gặp tai nạn giao thông, tình hình vô cùng nghiêm trọng, cô lập tức đến bệnh viện!" Lam Vận gấp gáp nói, nói xong liền cúp điện thoại.

"Lam Vận, Đan Vân Sơ bây giờ là người của tớ, cậu không được phép khi dễ cô ấy!" Diệp Tuyền Vũ nhíu mày nói, mình bất quá chỉ bị vài vết thương nhỏ, bị Lam Vận nói như sắp chết đến nơi.

"Lòng tốt bị khi dễ, chẳng lẽ cậu không muốn biết cậu ở trong lòng Đan Vân Sơ trọng lượng nặng bao nhiêu sao?" Lam Vận hỏi, ít khi có được cơ hội tốt khi dễ được Đan Vân Sơ, sao có thể lãng phí như vậy đây?

"Tuy rằng cô ấy yêu tớ không bằng tớ yêu co ấy nhiều như vậy, nhưng là cô ấy có thể mang tớ về nhà cùng Tô Văn Khanh nói rõ mọi chuyện, như vậy cũng là đủ lắm rồi, cảm tình vốn không thể so đo nhiều." Diệp Tuyền Vũ cười đến vẻ mặt thỏa mãn, Lam Vận mỉm cười, hâm mộ, vì cái gì mình cuối cùng lại đi hâm mộ người khác đây?

"Vì sao thắng xe lại không ăn? Hơn nữa làm sao cậu đột nhiên lấy xe của Đan Vân Sơ chạy?" Lam Vận hỏi sự cố có điểm đáng ngờ, Lam Vận quả nhiên so với người khác suy nghĩ sâu sắc.

Nghe đến đó, Diệp Tuyền Vũ cũng nhíu mày, Diệp Tuyền Vũ ngày hôm qua đem chiếc xe thể thao mình đi bảo trì, Lam Vận đột nhiên lại tìm mình, nên Diệp Tuyền Vũ mới lấy xe của Đan Vân Sơ đi.

"Lập tức cho người điều tra xem xe có vấn đề gì, hay là có người động tay chân." Diệp Tuyền Vũ thận trọng nói với Lam Vận, trong đầu cô người đầu tiên nghĩ đến chính là ông nội.

"Nếu là do người tạo ra, tớ không nghĩ là do ông nội cậu kêu người khác làm, hắn đối phó với Đan Vân Sơ, nên biết sẽ khiến cho cậu phản ngược lại, hắn cũng không nắm chắc được tình huống, đối phó Đan Vân Sơ..." Lam Vận nói.

"Nhưng là trong đầu hắn nhất định có ý niệm muốn đối phó Đan Vân Sơ, trừ hắn ra, tớ tạm thời vẫn chưa nghĩ ra người nào khác." Diệp Tuyền Vũ mặt lạnh xuống.

"Có thể là do xe có vấn đề." Lam Vận hướng tới một đáp án tốt hơn nói, cũng may là buổi tối xe không nhiều lắm, Vũ bị thương không tính là quá nghiêm trọng, cũng may người bị thương không phải là Đan Vân Sơ, bằng không với tính cách của Vũ . . .

"Chỉ mong là vậy, trước phải xem báo cáo sự cố đã."

"Cậu nghỉ ngơi trước một chút đi, việc này, tớ giúp cậu điều tra là được rồi."

Đan Vân Sơ sau khi nhận điện thoại, hoảng sợ, Tiểu công chúa như thế nào lại bị tai nạn giao thông, hơn nữa nghe ngữ khí của Lam Vận vô cùng nghiêm trọng, nghĩ đến đây, trong lòng Đan Vân Sơ mà bắt đầu sợ hãi rét run, Tiểu công chúa ngàn vạn lần không thể có việc, nhất định không thể có việc, tuyệt đối không có việc, không có việc . . .

Trên xe taxi, Đan Vân Sơ không biết cầu nguyện bao nhiêu lần, cô không tin thần thánh, nhưng giờ khắc này, Đan Vân Sơ hy vọng thật sự có thần.

Đan Vân Sơ nhìn thấy Lam Vận, liền bắt lấy người Lam Vận, lo lắng khẩn trương hỏi,"Tiểu công chúa ở bên trong phải không? Em ấy thế nào rồi?"

Lam Vận cảm giác cánh tay của mình bị Đan Vân Sơ siết đến đau, Đan Vân Sơ trên mặt có chút bất an, trong mắt tràn ngập lo âu, hai tay nắm tay mình vì khẩn trương mà phi thường dùng sức, tóc hơi hỗn độn, thoạt nhìn giống như một đứa nhỏ bất lực, cái vẻ ăn trên ngồi trước lúc bình thường như hoàn toàn biến mất, xem ra Đan Vân Sơ yêu Vũ hơn so với những gì mình nghĩ, có lẽ ngay cả Vũ chính mình cũng không phát hiện.

"Vũ...Vũ...cậu ấy..." Lam Vận muốn nói lại thôi, nàng cảm giác mình trêu đùa quá mức, đang muốn mở miệng giải thích, nhưng là Đan Vân Sơ cho rằng Lam Vận chần chờ là bởi vì khó sống quá độ mà không dám tự nói với mình tình hình thật. Mặt Đan Vân Sơ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, thân thể vì sợ hãi mà phát run, Đan Vân Sơ đột nhiên buông tay đang nắm lấy tay Lam Vận, đẩy cửa phòng ra, Đan Vân Sơ nhìn thấy Diệp Tuyền Vũ nằm trên giường không có động tĩnh gì, nàng không dám tin đây là sự thật, Diệp Tuyền Vũ mấy giờ trước rõ ràng là hoàn toàn hảo hảo, hiện tại lại không còn cử động nằm tại nơi đây.

"Diệp Tuyền Vũ, em đứng lên cho tôi." Đan Vân Sơ ánh mắt đỏ bừng quát, nhưng là cái người trên giường vẫn không có chút cử động nào, Đan Vân Sơ tâm đều có chút run lên.

"Diệp Tuyền Vũ, em đứng lên a!"

"Em đứng lên a..."

Đan Vân Sơ lay thân mình Diệp Tuyền Vũ, động tác lay động dần dần trở nên ngày càng tuyệt vọng, ngữ khí cũng do đó mà bắt đầu biến thành cầu xin, nguyên lai thật là chết rồi, tâm thế này một loại tuyệt vọng kinh hãi.

Diệp Tuyền Vũ vốn là đang dần chìm vào giấc ngủ, không nghĩ tới bị lay cùng bị tiếng gào to mà tỉnh, vừa định oán hận vài câu, lại bị tiếng hô bi thương mà không lên tiếng được, Đan Vân Sơ tên ngốc này không phải nghĩ mình đã chết chứ, bằng không sao lại như vậy đây? Chờ động tác của Đan Vân Sơ ngừng lại, Diệp Tuyền Vũ mới mở mắt ra, thấy bộ dạng Đan Vân Sơ như mất hết hy vọng, trong lòng có chút trách cứ Lam Vận chơi đùa quá ác.

"Ai nói với chị, tôi đã chết?" Diệp Tuyền Vũ xoa nhẹ mặt Đan Vân Sơ, cười hỏi, Đan Vân Sơ không thích hợp với bộ dạng như vậy, nàng vẫn là quen nhìn thấy cái bộ dạng vĩnh viễn cao cao tại thượng, hững hờ như không của Đan Vân Sơ.

Đan Vân Sơ thấy người nằm trên giường mở mắt, ngây ngẩn cả người, qua một thời gian lâu sau mới kịp phản ứng, Tiểu công chúa không chết, em ấy vẫn ổn, Đan Vân Sơ chưa bao giờ cảm thấy vui mừng như vậy, tâm giống như đang sống lại, rất nhanh nhảy lên, Đan Vân Sơ không xác định hướng làn da Diệp Tuyền Vũ sờ, cô sợ hãi đây chỉ là ảo giác do mình sinh ra, là ấm áp, em ấy còn sống.

"Ân, chị bị ngốc a, đến cả người sống người chết cũng không phân biệt được . . ." Diệp Tuyền Vũ ngữ khí nhẹ nhàng quở trách, trong mắt lại tràn đầy tình yêu.

"Em vừa rồi sao lại lừa tôi, em có biết vừa rồi tôi sợ lắm không?" Đan Vân Sơ hướng Diệp Tuyền Vũ quát, vừa rồi không một giọt nước mắt rơi xuống nhưng bây giờ thì ngược lại, nước mắt liên tục rơi, ủy khuất, tức giận, nhưng có lẽ là vui mừng nhiều hơn.

Những giọt nước mắt nóng bỏng của Đan Vân Sơ rơi trên mặt Diệp Tuyền Vũ, tựa hồ ấm đến tận trong tim, cô đưa tay ôm lấy Đan Vân Sơ, cảm thấy thân thể Đan Vân Sơ vẫn chút run rẩy, Diệp Tuyền Vũ có chút đau lòng, cô có chút tự trách, vừa rồi quả thật có một ít ý tứ muốn thử Đan Vân Sơ.

"Không phải vừa rồi là tôi đang ngủ sao, ngoan, đừng khóc, chỉ hơi hơi trầy da, còn lại không có gì đáng ngại, xem chị khóc này." Diệp Tuyền Vũ vuốt đầu Đan Vân Sơ, nhẹ nhàng trấn an nói, Diệp Tuyền Vũ ý thức được, Đan Vân Sơ yêu mình so với những gì mình nghĩ còn sâu đậm hơn, quan tâm đến loạn, bằng không cái trò đùa nho nhỏ của Lam Vận sẽ không dễ dàng thực hiện được.

"Bị thương ở những chỗ nào?" Đan Vân Sơ đứng dậy, cũng không quan tâm đến việc lau nước mắt, lo lắng hỏi.

"Cánh tay trầy da một ít, não chấn động một ít, còn lại không có chuyện gì." Diệp Tuyền Vũ cười nói.

Đan Vân Sơ vẫn là không yên lòng, đem mền nhấc lên, cẩn thận xem xét thân thể Diệp Tuyền Vũ, khi xác định Diệp Tuyền Vũ chính là bị thương ít, tâm mới thả lỏng. Tâm thả lỏng được một lúc, mới nhớ tới mình vừa rồi từ lúc đi vào bệnh viện không giống như thường ngày, rồi mới vừa rồi khóc loạn trong lòng Diệp Tuyền Vũ, mặt lúc đỏ lúc trắng, người vừa rồi là Đan Vân Sơ sao? Đan Vân Sơ khinh bỉ chính mình, nhưng là trong lòng cô lại hiểu rõ, cô quan tâm tới Diệp Tuyền Vũ, so với tưởng tượng trong lòng còn có nhiều hơn.

"Lam Vận chết tiệt, vậy mà dám nói tình huống nghiêm trọng, cái tên đáng ghét!" Đan Vân Sơ nhớ lại, liền biết, mình là bị Lam Vận trêu đùa, cái loại sự tình này, sao lại có thể đùa giỡn như thế, Đan Vân Sơ tức giận nói.

"Đan Vân Sơ, cậu ấy chỉ nói tình huống nghiêm trọng, mặt khác là chính chị suy nghĩ nhiều." Diệp Tuyền Vũ biết Đan Vân Sơ vẫn luôn có tính thích trả thù, nhanh chóng thay Lam Vận giải thích.

"Vậy ra là hai người cùng diễn trò?" Đan Vân Sơ nhíu mày hỏi, Đan Vân Sơ trong lòng trở nên không thoải mái, cảm giác như tâm mình đang bị chà đạp.

"Đan Vân Sơ, tôi nhàm chán đến nỗi phải diễn trò sao, nhiều lắm chỉ là không ngăn cấm mà thôi, tôi nghĩ chị là người không tim không phổi, không biết . . ." Diệp Tuyền Vũ nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Đan Vân Sơ, bỗng cảm thấy áy náy.

Nghe Diệp Tuyền Vũ nói xong, Đan Vân Sơ lại nổi nóng!

"Được rồi, tôi lẽ ra nên không tim không phổi, như thế nào lại cư xử giống như kẻ ngốc đây?" Đan Vân Sơ ngữ khí khinh nhu cùng tự giễu, làm Diệp Tuyền Vũ có chút hoảng hốt.

"Đan Vân Sơ..." Diệp Tuyền Vũ bắt lấy tay Đan Vân Sơ hô.

Đan Vân Sơ tính tình luôn luôn không nhỏ, trong lòng không thoải mái, sắc mặt đương nhiên cũng không tốt, nhưng nàng cũng không muốn hướng Diệp Tuyền Vũ vừa bị tai nạn mà phát cáu, sẵn đứng dậy rót nước, để hàn hỏa trong lòng.

Diệp Tuyền Vũ tưởng là Đan Vân Sơ tức giận muốn rời đi, trong lòng quýnh lên, nhanh trí, "Đau..."

Quả nhiên Đan Vân Sơ khẩn trương xoay lại, "Nơi nào đau? Tôi kêu bác sĩ . . ." Đan Vân Sơ có chút bận tâm chỉ sợ tai nạn xe cộ còn lưu lại di chứng gì đó.

Ngay lúc Đan Vân Sơ vừa vứt cái tức giận qua một bên để quan tâm tới thân thể Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ ôm lấy Đan Vân Sơ, ôm thật nhanh.

"Đan Vân Sơ, đừng tức giận nữa được không?" Diệp Tuyền Vũ đáng thương cầu xin nói.

Đan Vân Sơ bình tĩnh lại, biết vừa rồi là Diệp Tuyền Vũ giả bộ đau, lại lừa mình, vốn định nổi nóng lên, nhưng thấy Diệp Tuyền Vũ dùng giọng yếu ớt và gắt gao ôm mình, cả cái giận vừa rồi cũng dần dần tiên tan một ít, nhưng là không thể hoàn toàn tiêu tan được.

Diệp Tuyền Vũ thấy Đan Vân Sơ không đáp, nghĩ đến Đan Vân Sơ còn tức giận.

"Đan Vân Sơ, đừng tức giận nữa được không?" Diệp Tuyền Vũ liên tục cầu khẩn hai ba lần, tư thế đủ thấp, rốt cục nhường Đan Vân Sơ trong lòng thoải mái.

"Sau này không cho phép em lừa tôi, bằng không..." Đan Vân Sơ vừa định nói vài lời giận dỗi, môi lập tức bị Diệp Tuyền Vũ chiếm lấy, người ta không phải nói đây là cách tránh cãi nhau trên giường sao? Diệp Tuyền Vũ muốn thử xem chiêu này có thật hay không.

Vì Diệp Tuyền Vũ hôn rất nhiệt tình, làm Đan Vân Sơ bị trêu chọc đến phát hỏa, Đan Vân Sơ buông Diệp Tuyền Vũ ra, không được, Tiểu công chúa trên người còn có tổn thương, cô không thể cầm thú như vậy, Đan Vân Sơ cố nén.
"Không được, em còn đang bị thương!" Đan Vân Sơ không những chịu đựng được ngón tay của Diệp Tuyền Vũ trên người mình làm loạn, còn bắt được lấy những ngón tay hư hỏng đó.

"Ha ha, chị cũng biết thương tiếc tôi, chị đau lòng, thì lúc trước đã không hướng tôi cắn!" Trên người không tấc nào môi chưa đụng qua, hơn nữa quá đáng hơn là trên cổ đều đã cắn qua.

"Đó là dấu yêu, tôi gọt táo em ăn nha?" Đan Vân Sơ đúng là chưa bao giờ chiếu cố qua người bệnh, thấy trên bàn có bày táo, liền hỏi Diệp Tuyền Vũ.

Diệp Tuyền Vũ nghĩ thầm mình không tàn, cũng không phế, mình có thể gọt được, nhưng là vừa nghĩ tới Đan Vân Sơ hầu hạ mình, nên ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ Đan Vân Sơ gọt táo cho mình.

Hơn nửa ngày, Đan Vân Sơ vẫn là chưa gọt táo xong, "Đan Vân Sơ, xong chưa?" Diệp Tuyền Vũ không khỏi thúc giục nói.

"Xong rồi!" Đan Vân Sơ đem trái táo nguyên bản rất to gọt thành một trái bé xíu, hơn nữa vẻ ngoài cũng rất xấu, phỏng chừng gọt hết phân nửa thịt quả.

"Đan Vân Sơ, đúng là ngốc, đến gọt táo cũng không xong, quả táo này gọt còn là vô cùng xấu, sợ là chỉ còn mỗi hạt..." Diệp Tuyền Vũ cười trêu nói, nhưng lại cầm qủa táo vui vẻ cực kỳ cắn qua, một quả táo rất ngọt.

"Uy, ghét bỏ như vậy thì ném a, tôi là lần đầu tiên gọt táo cho người ta..." Đan Vân Sơ nói to, thấy Diệp Tuyền Vũ yêu thích như thế, liền biết Tiểu công chúa lại khẩu thị tâm phi.

"Đan Vân Sơ, xem tôi gọt này, là biết chị thực ngu ngốc!" Diệp Tuyền Vũ rất nhanh ăn hết quả táo được Đan Vân Sơ gọt thành nhỏ tý, gọt một quả táo to cho Đan Vân Sơ ăn, Đan Vân Sơ thấy quả nhiên quả táo đồng dạng lớn, khác với quả táo lúc nãy, đúng là một chứng cớ xác thực, Đan Vân Sơ cũng không tiếp tục nguỵ biện lấy quả táo Diệp Tuyền Vũ gọt ra ăn, thấy Tiểu công chúa đắc ý, chỉ là gọt táo thôi mà, cần phải đắc ý đến vậy sao?

Lam Vận ở bên ngoài nhìn hồi lâu, này giống như càng ầm ĩ càng ân ái, làm mình vừa rồi còn có chút lương tâm bất an, Lam Vận đóng cửa lại, lúc này điện thoại chợt vang lên.

"Lam tiểu thư, chuyện cô nhờ tôi điều tra đã ra rồi, là do người làm."

Lam Vận nghe vậy, khẽ nhíu mày, chuyện này có chút phiền phức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net