Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 96

Đông Phương Thấm Tuyết nhíu mày đem Lam Vận say rượu về nhà mình, bởi vì căn bản là cô không biết nhà Lam Vận ở đâu, Đông Phương Thấm Tuyết lái xe, mà Lam Vận ngồi bên cạnh  dùng ánh mắt mê luyến nhìn Đông Phương Thấm Tuyết, Đông Phương Thấm Tuyết biết Lam Vận đang nhìn mình, nhưng cô không thể bị ảnh hưởng, phải tập trung lái xe.

Trên thực tế, cái hành động này so với Lam Vận lúc bình thường, thì đã muốn xem như là hành động càn rỡ, bình thường không dám trắng trợn nhìn, sau khi say rượu, mới có gan nhìn, nhìn chằm chằm, nhìn đến thỏa mãn, còn lộ ra hơi hơi cười, chỉ cần nhìn mình mà đã say mê, chưa từng thấy qua người nào chưa có tiền đồ như vậy, chỉ nhìn thôi mà cũng đã thỏa mãn đến như vậy, Đông Phương Thấm Tuyết liếc mắt nhìn Lam Vận một cái, khinh bỉ nghĩ đến.

"Thấy Đông Phương đều cảm thấy được Đông Phương hẳn là người từ trong bức họa cổ đi ra, phong thái cổ phong vận nhẹ nhàng phiêu dật, thanh nhã như nước, ở trong biển người mênh mông cứ xinh đẹp mà đứng, nụ cười nhẹ nhàng, thần thái thanh tao lịch sự, tóc dài như tơ, làn da như tuyết, trong sạch như hoa, dịu dàng như ngọc..." Lam Vận một câu một từ ca ngợi làm Đông Phương Thấm Tuyết có chút kinh ngạc nhìn lại Lam Vận, người này kỳ thật rất ngốc, giờ phút này còn có vẻ có chút càn rỡ, Đông Phương Thấm Tuyết cười yếu ớt, Lam Vận này làm mình không ngờ tới. Hầu hết thời gian, cô ấy vẫn là Lam Vận quen thuộc.

"Đã thấy tôi trên sàn nhảy nhiệt tình, cậu còn có thể nói như thế sao?" Đông Phương Thấm Tuyết không chút để ý hỏi, tuy rằng cô có chút không ngờ, Lam Vận ánh mắt sau khi thấy mình như vậy cũng không có biểu tình thất vọng, Lam Vận là yêu ai yêu cả đường đi sao?

"Vẫn là người bước ra từ bức họa cổ, chẳng qua không còn là nữ nhân trong sạch như hoa, dịu dàng như ngọc, giống như là một yêu nữ như trong sách hay nói, ban ngày giả bộ hiền lương thục đức, buổi tối thì biến thành mị hoặc nhân gian..." Rượu quả nhiên tác dụng rất tốt, Lam Vận chẳng những không cà lăm, còn lưu loát nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

"Vậy cậu thích người nào?" Đông Phương Thấm Tuyết ý cười càng đậm, cách nói này thật sự mới mẻ, nhưng là vô luận là xinh đẹp như ngọc hay là yêu nghiệt nữ nhân như trong sách, không phải thư sinh nghèo lúc xưa đều thích sao?

"Như ngọc nữ tử, là không thể khinh nhờn, chính là tôi đột nhiên cảm thấy được nếu Đông Phương biến thành yêu tinh, có lẽ cũng không phải là không tốt, có thể khinh nhờn..." Lam Vận nói càng ngày càng nhỏ, cảm giác ý nghĩ của mình thật là xấu xa, thực đáng xấu hổ, nếu người khác trở thành yêu tinh, cô không cần, nhưng là nếu Đông Phương trở thành yêu tinh, cô muốn.

"Ngươi nguyên lai cũng không phải đạo mạo quân tử, trong lòng cũng giống như các thư sinh nghèo ham muốn cái đẹp, một bụng nuôi dâm, dâm trùng!" Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy được Lam Vận quả nhiên là người hiếm thấy, ít nhất hiện tại Đông Phương Thấm Tuyết trêu đùa Lam Vận thật sự rất vui.

Có điều, Lam Vận vốn là bị tác dụng của rượu nên mặt có chút đỏ, nhưng giờ phút này còn đỏ hơn, ánh mắt không còn dám nhìn thẳng Đông Phương Thấm Tuyết, tựa hồ chỉ sợ trong bụng nuôi dâm, côn trùng liền bò đi ra một loại, trắng trợn chột dạ, cô chỉ là vừa mới nói ra một ít tâm tư mà thôi, Lam Vận trong lòng nguỵ biện nói.

Đông Phương Thấm Tuyết biết Lam Vận là bảy phần say ba phần tỉnh, Đông Phương Thấm Tuyết không khỏi mong chờ ngày mai lúc Lam Vận tỉnh nhớ đến những hành động càng rỡ tối nay, không biết là cảnh tượng như thế nào, hẳn là rất thú vị. Cho tới bây giờ, không ai có thể làm cho mình tâm tình trở nên tốt như thế.

Đông Phương Thấm Tuyết đem Lam Vận đỡ vào nhà mình, cũng may cô cùng Lam Vận cao tương đương nhau, nhưng là Lam Vận gầy hơn mình một chút, cho nên không cần cố sức lắm cũng có thể mang Lam Vận vào trong nhà, nhưng mà mang về rồi, Đông Phương Thấm Tuyết cũng có chút hối hận. Tuy rằng cô đối với Lam Vận so với trước kia có hảo cảm hơn, nhưng là vẫn chưa đến mức đưa Lam Vận ngủ trên giường mình, nhưng có điều là nhà chỉ có một chiếc giường, hơn nữa người Lam Vận đầy mùi rượu, cô không muốn biến cái giường mình thành đầy mùi rượu.

Đông Phương Thấm Tuyết định bụng đem Lam Vận đỡ đến phòng tắm, Đông Phương Thấm Tuyết trong lòng đều rất nhanh hối hận, chẳng lẽ tối nay thật sự phải tắm gội cho cái người mà trong đầu luôn có ý định tà niệm với mình sao? Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy Lam Vận cũng có lúc vô cùng đáng yêu, nhưng mình cùng người này khoảng cách quá xa, cho nên Đông Phương Thấm Tuyết một chút cũng không muốn thay Lam Vận tắm rửa. Đông Phương Thấm Tuyết biết tình cảm của mình rất chậm nhiệt, làm cho người mình có hảo cảm để biến thành yêu, đây cũng phải là một quá trình rất dài, tuy lúc trước đối với Đan Vân Sơ có hảo cảm, nhưng cuối cùng cũng không yêu.

Cuối cùng, cũng quyết định, không cho Lam Vận nằm trên giường của mình, cũng không cần thay cổ tắm rửa, cứ cho cổ nằm ngủ ở sô pha hoặc là cấp cho cổ cái chăn để nằm ngủ dưới đất... 

Ngay lúc Đông Phương Thấm Tuyết đang suy nghĩ, Lam Vận kéo kéo quần áo Đông Phương Thấm Tuyết.

"Đông Phương, tôi muốn tắm, trên người nóng quá, với toàn là mùi rượu..." Lam Vận đáng thương nói.

Đông Phương Thấm Tuyết nhìn Lam Vận do dự trong chốc lát, cô biết Lam Vận là một cô gái yêu sạch sẽ, người này đặt yêu cầu rất cao với mình, đem mình chỉnh đốn cho luôn tao nhã cùng giỏi giang, người như vậy là không thể chịu đựng được trên người mình dơ dáy bẩn thỉu.

"Vậy để tôi đỡ cậu đến phòng tắm được không?" Đông Phương Thấm Tuyết bản chất vẫn là săn sóc, Đông Phương Thấm Tuyết tính cách hơn phân nửa vẫn là ôn nhu.

"Đông Phương thật tốt..." Lam Vận lấy tay quàng qua cổ Đông Phương Thấm Tuyết, đem toàn bộ sức nặng thân thể mình qua người Đông Phương Thấm Tuyết, cô luôn muốn ôm Đông Phương, rốt cuộc cũng có thể ôm được một lần.

Đông Phương Thấm Tuyết ý thức được cô cùng Lam Vận có tư thế rất mờ ám, cảm thấy Lam Vận là muốn thừa cơ hội, có điểm bức xúc muốn đem Lam Vận đẩy ra, nhưng là Đông Phương Thấm Tuyết còn nhịn được. Lam Vận không phải là loại người vô lại như vậy, ngược lại, cậu ấy đạo đức phi thường tốt, không có ý thức mới có hành động thất lễ, giờ phút này chính là hành động vô thức. Nhưng là vô thức hành động, càng nói lên rõ là nội tâm rất khát vọng, Đông Phương Thấm Tuyết vừa nghĩ tới Lam Vận đối với chính mình có tà niệm, thân thể cô liền có chút không được tự nhiên.

Bất quá lần này tuyệt đối là Đông Phương Thấm Tuyết suy nghĩ nhiều, bản năng muốn thân cận một người, có đôi khi chỉ cần ôm là đủ rồi, giờ phút này Lam Vận chỉ là đơn thuần muốn tới gần Đông Phương Thấm Tuyết.

Đông Phương Thấm Tuyết đem Lam Vận đỡ đến phòng tắm sau đó liền đi ra, cô cảm giác mình như tự rước lấy phiền toái. Bất quá Lam Vận khi tỉnh táo bất cứ khi nào hình tượng lúc nào cũng hoa lệ, năng lực xử lý tình huống giống như chị cả, hoa hoa lệ lệ tự nhiên lại biến thành một tên ngốc tử, nghĩ đến đây, Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy được, hóa ra biểu hiện này cũng là do Lam Vận lừa gạt, không phải chỉ là chính mình, Lam Vận cũng đồng dạng lừa gạt. 

Lam Vận vừa tắm rửa, vừa ngây ngô cười, cô cảm giác đêm nay giống như giấc mơ hằng ngày của mình, chưa từng gần Đông Phương như vậy, trước kia Đông Phương đối với chính mình luôn cười không thân mật, lễ phép xưng hô, vĩnh viễn luôn có khoảng cách, đêm nay cô ôm được Đông Phương, mặc dù Đông Phương rất kỳ quái, nhưng là cô vẫn thực vui vẻ...

Đông Phương Thấm Tuyết đem Lam Vận tắm rửa xong đỡ đến trên giường, đứng dậy chuẩn bị tháo trang sức.

Nhưng là, Lam Vận đột nhiên kéo tay Đông Phương Thấm Tuyết lại không cho cô đi, "Đông Phương, ôm mình một cái được không?" Ngữ khí yếu ớt cầu xin, yêu cầu đường đột làm cho Đông Phương Thấm Tuyết ngây ngẩn cả người, rượu đem lại can đảm thì cô biết, nhưng là Lam Vận ruột gan đều trở nên can đảm thì cũng quá chứ!

Đông Phương Thấm Tuyết muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng là Lam Vận căn bản không để cho cô có cơ hội mở miệng ra cự tuyệt, liền trực tiếp ôm lấy vòng eo mãnh khảnh mềm mại của Đông Phương Thấm Tuyết, ở Lam Vận say rượu thấy, Đông Phương ngày hôm nay thực dễ nói chuyện, cảm giác tựa như đang ở trong mộng, cho nên những ý muốn với Đông Phương Thấm Tuyết đều trở thành hành động.

Đông Phương Thấm Tuyết eo bị ôm lấy, Lam Vận ôm thực nhanh, làm Đông Phương Thấm Tuyết tránh không kịp, Lam Vận đêm nay ánh mắt nhìn mình luôn mơ màng, cầu xin, hấp dẫn, còn có khát vọng...

Ánh mắt phức tạp, làm Đông Phương Thấm Tuyết nhất thời quên giãy dụa, người này là yêu mình, nghĩ đến đây, Đông Phương Thấm Tuyết tâm không khỏi mềm ra.

Lam Vận bản năng cảm giác được người trong lòng mình không giãy dụa sau đó còn thỏa hiệp, điều này làm cho Lam Vận càng thêm lớn mật, môi của cô bất ngờ hôn nhẹ lên môi Đông Phương Thấm Tuyết, nhẹ nhàng liếm lấy, ôn nhu giống như ánh quang một nửa.

Đông Phương Thấm Tuyết sửng sốt một chút, sau đó đẩy Lam Vận ra, Lam Vận vẻ mặt mê man nhìn Đông Phương Thấm Tuyết, ánh mắt có chút ai oán, Đông Phương Thấm Tuyết không vui nheo mắt nhìn Lam Vận, Lam Vận tựa hồ cảm giác được cảm giác được Đông Phương Thấm Tuyết trên người phát ra hơi thở nguy hiểm, không dám làm lại lần nữa, ánh mắt một nửa giống như nai con, có chút sợ hãi, có chút ủy khuất, sau đó yếu ớt kéo mền cuộn thành một vòng, giống như một nhi đồng tự giác nhận lỗi sai.

Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy hành động của Lam Vận, vừa có chút tức giận nhưng cũng có chút buồn cười, Lam Vận quả nhiên chính là động vật thân mềm, nếu không trêu chọc cô, cô liền cam đảm duỗi thân, nhưng bắt đầu làm loạn các xúc tua của cô, thì lập tức thu mình về.

Đông Phương Thấm Tuyết vào phòng tắm, nhẹ nhàng sờ lên nơi vừa rồi bị Lam Vận hôn trộm, cảm giác thực mềm mại, giống như một bông hoa, nụ hôn của Lam Vận cũng giống như tính cách của nàng, không có tính xâm lược bức người, kỳ thật không ghét, chỉ là, chỉ là cái gì? Đông Phương Thấm Tuyết mơ màng, cảm giác có cái gì đó khác biệt.

Đông Phương Thấm Tuyết nhìn mình trong gương, kiểu tóc có chút hỗn độn, áo sơmi khêu gợi thân hình, có chút dã có chút yêu, cùng mình lúc thường, như hai người khác nhau. Mặc dù đến mẹ còn không biết mình có một mặt như vậy, cô cũng che dấu cái mặt này rất tốt, cơ hồ tất cả mọi người đều không biết, nhưng là vì cái gì lại muốn cho Lam Vận biết đây? Có lẽ Lam Vận quá thần hóa mình, làm mình cảm thấy không thoải mái, cô không thích Lam Vận mê luyến cái xác không thực tự mình tạo ra, mặc dù cái này phần lớn cũng là mình, nhưng là cô có một số mặt nhỏ không muốn người khác biết.

Sau khi rửa xong lớp trang điểm, Đông Phương Thấm Tuyết nhìn vào trong gương thấy khuôn mặt trắng trong thuần khiết, thực phong cách cổ xưa, khuôn mặt thực dịu dàng, có tính lừa gạt như vậy, ít nhất có thể lừa được đa số người. Đông Phương Thấm Tuyết hơi hơi giương lên khóe miệng, cô thích cái so sánh của Lam Vận, cô là sự phối hợp của yêu tinh cùng tiên nữ, một so sánh thực mới lạ.

Đông Phương Thấm Tuyết tắm rửa xong đi ra, Lam Vận sớm đã cuộn tròn ở góc tường ngủ, Đông Phương Thấm Tuyết kéo mền, nằm bên cạnh Lam Vận cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Một đêm say rượu ngủ say, Lam Vận cảm giác đầu rất đau, cô mở mắt, mới phát hiện khung cảnh hoàn toàn xa lạ, mình đang mặc một bộ đồ ngủ xa lạ, Lam Vận bắt đầu hồi tưởng đêm qua đã xảy ra chuyện gì, càng nghĩ càng nhíu mày, đêm qua Đông Phương giống như đột nhiên đại biến thân, trở nên thực xinh đẹp, Đông Phương vừa váo quán Bar thì cùng một cô gái xinh đẹp nhảy chung, sau đó tâm tình mình liền không tốt, liền cầm ly rượu mạnh lên uống, sau đó Đông Phương trở lại, tiếp tục sau đó...

Lam Vận nhớ lại đêm qua mình vô cùng càn rỡ, mặt đỏ đến không dám thò đầu ra chăn, thiếu chút nữa tự làm mình ngạt chết, cô chẳng những ôm Đông Phương, còn hôn trộm cậu ấy, sau đó Đông Phương tựa hồ tức giận, nghĩ đến đây Lam Vận tâm như chết đi, điều khủng khiếp hơn là cô hiện tại đang nằm trên giường Đông Phương, phải đối mặt với Đông Phương...

Lam Vận nuốt khan, cô có chút sợ hãi đối mặt với Đông Phương sau khi biến thân kia, Lam Vận bứt rứt không yên trốn trong chăn, chính là không dám.

Đông Phương Thấm Tuyết thấy trên giường xuất hiện một khối vật thể lớn, đầu chân đều vùi vào, xem ra tỉnh rồi, nghĩ đến đây, Đông Phương Thấm Tuyết đã cảm thấy tâm tình thần kỳ tốt.

"Lam Vận, đã thức chưa?" Đông Phương Thấm Tuyết nhất quán ôn nhu nói truyền vào cái ổ chăn của Lam Vận, Lam Vận mặt cơ hồ đỏ đến mang tai.

"Ân!" Lam Vận ở trong chăn mền kêu rên một tiếng, cô không phải người thích nói dối.

"Tôi chuẩn bị xong bữa sáng, cùng nhau ăn được không?" Đông Phương Thấm Tuyết vẫn dùng âm thanh ôn nhu mà Lam Vận quen thuộc hỏi, lễ phép còn khách khí.

Lam Vận thò đầu ra, bởi vì cô cự tuyệt không được cái cám dỗ cùng Đông Phương ăn sáng, càng không nỡ cự tuyệt cái âm thanh ôn nhu của Đông Phương Thấm Tuyết, chẳng lẽ Đông Phương không tức giận mình hôm qua hành động cùng lời nói càn rỡ sao?

Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy đầu đất kia cẩn thận lò đầu ra, cô liên tưởng tới cái trò dùng búa đập đầu chuột, Lam Vận bộ dạng thật yếu nhược, đừng trách mình muốn chọc ghẹo cùng khi dễ cậu ấy, bất quá Đông Phương Thấm Tuyết khắc chế được ý niệm tà ác trong đầu.

"Đông Phương..." Lam Vận muốn nói lại thôi.

"Uh?" Đông Phương Thấm Tuyết ngữ khí ôn hòa hỏi, đây là hơi thở của Đông Phương Thấm Tuyết mà Lam Vận quen thuộc, không có có hơi thở của yêu tinh cùng cô gái hư hỏng, chẳng lẽ Đông Phương biến thân lại rồi sao? Hay là Đông Phương kia chỉ có buổi tối mới xuất hiện đây?

"Tôi... Tối hôm qua..." Lam Vận nói vài từ, mặt lại liền đỏ lên.

Chưa thấy qua người nào dễ dàng đỏ mặt như vậy, thực là một cô gái thẹn thùng, Đông Phương Thấm Tuyết nghĩ thầm.

"Tôi..."

"Cậu tối hôm qua uống rượu, tôi không biết nhà của cậu, nên mới mang cậu về đây, hay là cậu nhớ không rõ chuyện tối hôm qua chứ!" Đông Phương Thấm Tuyết ra vẻ săn sóc thay Lam Vận giải vây.

Lam Vận vỗ ót, đúng nha, cô như thế nào đần như vậy, coi như mình là uống say sự tình gì đều không nhớ rõ, cũng không cần xấu hổ như vậy, nhưng là Lam Vận tâm vẫn không thoải mái mà chùn xuống, Đông Phương hi vọng là mình không nhớ gì sao? Nghĩ đến đây, Lam Vận cảm giác trong lòng có chút khó chịu.

"Khó chịu phải không?" Đông Phương Thấm Tuyết thấy Lam Vận sắc mặt khác thường, ân cần hỏi han.

Lam Vận nhìn về phía bộ dạng quan tâm của Đông Phương Thấm Tuyết, quan tâm như vậy giống như là cái quan tâm của bạn học, như Đông Phương hoàn toàn không biết mười mấy năm mình yêu thầm Đông Phương, Đông Phương ngày hôm qua cũng là ảo giác của mình sao, bằng không Đông Phương vì cái gì có thể tự nhiên như vậy lấy thái độ như trước đối đãi mình?

Lam Vận tâm nhất thời mờ mịt, cô có loại cảm giác, cô có thể dễ dàng bị Đông Phương nắm ở lòng bàn tay mà chơi đùa, nhưng mình không phải không biết qua Đông Phương, cô đối Đông Phương hiểu biết tối hôm qua một chút đều bị đẩy ngã, có loại cảm giác không khỏi thất bại, cái loại cảm giác thất bại này, làm cô cảm thấy có chút chán nản. Cô không quan tâm thời điểm mình bị Đông Phương trêu đùa, nhưng là cô muốn hiểu rõ con người thật sự của Đông Phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net