Chương 11: Sương mù dày đặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phù Trừng mang vẻ mặt buồn rầu về tới Thái y viện, vừa mới bước vào thiên điện, Hứa Thất Cố liền vội vàng đón tiếp, đóng kín cửa phòng, lúc này mới lo lắng hỏi: "Điện hạ, người đưa thuốc về chậm, hay là gặp phải chuyện gì?"

Phù Trừng hít vào một hơi, như có chút đăm chiêu nhìn Hứa Thất Cố, nói: "Hứa đại nhân, rốt cuộc Mộ Dung Yên là người tốt, hay là người xấu?"

Hứa Thất Cố sửng sốt, không biết nên trả lời Phù Trừng như thế nào,"Điện hạ?"

Phù Trừng lắc lắc đầu, đem ấm y trên người cởi xuống, ngón tay vuốt vuốt phía trên, không khỏi cười cười,"Ấm y này, ta tuyệt đối sẽ không để cho nó lại dính thêm một chút trần bụi nào nữa."

"Ấm y này..." Vẻ mặt Hứa Thất Cố không khỏi kinh sắc,"Chẳng lẽ Hiền phi nương nương lại tặng cho người một bộ ấm y nữa?"

"Không chỉ như vậy..." Hai tay Phù Trừng đem ấm y ôm vào trong lòng, cười nói,"Hứa đại nhân, hôm nay ta đã đi qua một vòng Quỷ Môn quan rồi trở về."

Vẻ mặt Hứa Thất Cố trầm xuống,"Có chuyện gì?"

"Hôm nay nhất thời vô ý trúng kế của Thục phi, suýt nữa đã bị nàng giết chết." Phù Trừng nói rất lạnh nhạt, nhưng thật ra lại làm cho trái tim của Hứa Thất Cố nhảy dựng lên," Hôm nay nếu như không có Mộ Dung Yên, chỉ sợ ta không thể không để lộ thân phận."

"Điện hạ kinh động đến Thục phi nương nương?" Hứa Thất Cố kinh hãi mở lớn hai mắt,"Điện hạ a, sao người có thể lỗ mãng như vậy a?"

Phù Trừng bình tĩnh nhìn Hứa Thất Cố,"Ta cũng không muốn trêu chọc nàng, hôm nay là nàng đến trêu chọc ta." Đang nói, Phù Trừng nhìn lướt qua trong phòng,"Chẳng lẽ không có nội thị đưa hộp gỗ đựng chén thuốc về sao?"

Hứa Thất Cố lại sửng sốt,"Sao lại có hộp gỗ gì?"

Phù Trừng nhíu mày trầm ngâm một lát,"Xem ra hôm nay Thục phi không chỉ đi một nước cờ, ngoại trừ muốn lấy mạng của ta, còn muốn giữ lại chén thuốc để tìm ra chút dấu vết gì đó nữa."

Hứa Thất Cố nghe được liền kinh hồn táng đảm,"Điện hạ, những thứ người nói là cho hạ quan cảm thấy hồ đồ rồi!"

Phù Trừng vân đạm phong khinh cười nói: "Hứa đại nhân, Thục phi có thể còn hồ đồ hơn ngươi, nàng thế nhưng cho rằng ta là nam sủng của Mộ Dung Yên, nghĩ giết ta, liền có thể hủy đi nhuệ khí của Mộ Dung Yên." Nghĩ đến sắc mặt khó coi của Trương Linh Tố ở trước mặt Mộ Dung Yên vừa rồi, Phù Trừng cảm thấy có chút vui vẻ,"Nếu như nàng nghĩ như vậy, đúng lúc Mộ Dung Yên lại ra mặt bảo vệ ta, ta cũng không ngại biết thời biết thế đến gần Mộ Dung Yên một chút, khiến cho Thục phi cũng không dám quang minh chính đại muốn mạng của ta."

Hứa Thất Cố thán thanh nói: "Mộ Dung Yên tuyệt đối không phải là người lương thiện, điện hạ, có đôi khi 'mắt thấy phi thật, tai nghe phi hư.'"

"Không phải người lương thiện?" Phù Trừng lập lại lời nói của Hứa Thất Cố một lần, ánh mắt nhìn ra mưa phùn phía ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói,"Trong cấm cung này, cho dù có là một cung nữ bình thường, trải qua mười năm, ai còn có thể nói 'ta vẫn là ta của lúc trước' đây?"

Đôi mắt của Hứa Thất Cố tràn đầy ưu sắc nhìn sườn mặt Phù Trừng,"Điện hạ đừng quên tiến cung là vì cái gì?"

Ánh mắt của Phù Trừng trở nên có chút mơ hồ,"Vì mẫu phi, cho tới bây giờ ta đều không quên." Nói xong, Phù Trừng xoay đầu qua, nghiêm túc nhìn Hứa Thất Cố,"Chính là, ván cờ này nếu như là do ngươi và mẫu phi bày ra, ta tin tưởng ngươi sẽ không tiếc hết thảy để bảo vệ mẫu phi bình an, có phải thế không?"

Thanh âm của Phù Trừng không có một tia uy hiếp nào, Hứa Thất Cố lại nghe ra rất rõ ràng, chắp tay cúi đầu, nói: "Hạ quan tuân mệnh, tất nhiên sẽ sớm ngày đưa Phu nhân rời khỏi thiên lao."

Phù Trừng cười đến có chút cứng ngắc, nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên không hiểu được mẫu phi như vậy, thậm chí cảm thấy mẫu phi có chút xa lạ.

Đây rốt cuộc là một ván cờ như thế nào? Lại rốt cuộc là có mục đích gì?

Mỗi lần nghĩ đến đây, Phù Trừng đều cảm thấy tim đập nhanh không thể hiểu nổi, có lẽ bắt đầu từ khi bản thân biết chữ, mẫu phi Thanh Phu nhân liền đã bắt đầu bày ra ván cờ này --

Khi các Công chúa khác học nữ hồng, Phù Trừng lại đang học binh pháp. Khi các Công chúa khác ở vườn hoa bắt bướm, Phù Trừng lại tránh ở tiểu viện của lãnh cung cùng thị vệ học công phu. Khi các Công chúa khác cao hứng xoay quanh bên cạnh phụ hoàng khoe ra kỹ thuật nhảy múa, Phù Trừng chỉ có thể nghe lời của mẫu phi, đứng xa xa tránh ở một bên, không để cho Phù Kiên chú ý đến.

"Mẫu phi a mẫu phi, rốt cuộc người muốn con làm một nữ tử như thế nào đây?" Trong lòng Phù Trừng tràn đầy mê hoặc, mọi thứ cũng chỉ có thể chờ sau khi mẫu phi ra khỏi thiên lao, mới có thể hỏi rõ ràng.

"Cộc cộc!"

Tiếng gõ cửa đem Phù Trừng đang thất thần kéo trở về hiện thực, Hứa Thất Cố làm một điệu bộ mài mực, ý bảo Phù Trừng đến bên cạnh bàn sách mài mực. Phù Trừng gật đầu đi đến bên cạnh bàn sách, bỏ ấm y trong lòng xuống, xoay người qua bắt đầu mài mực.

Hứa Thất Cố mở cửa ra, nhìn thấy Hồng Loan đang cầm hộp gỗ mỉm cười khom người nói với Hứa Thất Cố: "Hứa đại nhân hảo, nô tỳ là tiểu cung nữ Hồng Loan của Thừa Ân điện, phụng lệnh của Thục phi nương nương, đưa hộp 'đan tâm cao' cho Tiểu Đồng Tử." Nói xong, ánh mắt của Hồng Loan đặt trên bóng dáng của Phù Trừng, cố ý đề cao thanh âm,"Nương nương nói, chỉ cần Tiểu Đồng Tử vẫn luôn dụng tâm làm việc ở Thái y viện, sau này sẽ lại có ban thưởng."

Hứa Thất Cố nghe ra thâm ý trong lời nói của Hồng Loan, vội vàng tiếp nhận hộp gỗ, hướng Phù Trừng gọi lớn: "Tiểu Đồng Tử, còn không mau lại đây tạ ơn?"

Phù Trừng vội vàng gật đầu, bước nhanh đi tới, chắp tay nói với Hồng Loan: "Tạ ơn Thục phi nương nương ban thưởng."

Hồng Loan liếc mắt nhìn một cái Phù Trừng,"'Đan tâm cao' này phải ăn lúc còn mới, cần phải nhai kỹ một chút, bằng không sẽ không thể nếm ra được tư vị trong đó."

"Dạ." Phù Trừng lên tiếng.

Hồng Loan lại khom người với Hứa Thất Cố,"Hứa đại nhân, nương nương còn chờ nô tỳ trở về hầu hạ, vậy nô tỳ xin cáo từ."

"Cô nương khách khí." Hứa Thất Cố đáp lại một câu, nhìn theo bóng dáng Hồng Loan đi xa, đem hộp điểm tâm đặt lên trên bàn, nặng nề mà thở dài một hơi.

Phù Trừng đóng cửa kỹ, cau mày nhăn mặt,"Kỳ quái, thật sự là kỳ quái..."

Hứa Thất Cố mở hộp gỗ ra, ánh mắt nhìn vào một chút đỏ thắm ở phía trên,"Huyết quang này...Xem ra đã hướng về phía điện hạ rồi."

Phù Trừng hít sâu một hơi, nói: "Một khắc trước còn muốn mạng của ta, bây giờ lại đưa điểm tâm đến nhắc nhở ta phải cẩn thận, còn dặn ta ở lại Thái y viện, thật sự là không biết trong hồ lô của Thục phi đang bán thứ thuốc gì?"

Hứa Thất Cố trầm giọng nói: "Từ xưa không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có đồng minh vĩnh viễn, nếu như nàng chủ động thể hiện hảo ý, tất nhiên là có mưu đồ, hạ quan đoán rằng nàng đã gặp phải việc khó giải quyết."

Phù Trừng thật sự là không muốn suy nghĩ đến những bí ẩn nữa, liền đi về phía bàn sách, ôm lấy bộ ấm y kia, phía sau, có một việc quan trọng hơn cần phải làm.

"Hứa đại nhân, lát nữa ta muốn đi đưa thuốc cho Mộ Dung Yên."

Hứa Thất Cố cả kinh,"Điện hạ, đừng nói tới chuyện sau này người không nên hành tẩu thường xuyên trong cung, cho dù là phải đưa thuốc người cũng nên chậm rãi một chút. Thân thể Hiền phi nương nương vốn là hư nhược, thuốc bổ huyết dưỡng khí bình thường cũng không thể kê đơn quá nặng, nếu không, nếu không thân thể sẽ điều trị không tốt, còn có thể phản tác dụng, sẽ làm cho thâm thể càng ngày càng suy yếu."

"Thuốc uống quá nhiều sẽ không tốt, nhưng nếu như không uống, thì lại càng không tốt." Phù Trừng vừa nhớ đến động tác đổ thuốc của Mộ Dung Yên hôm nay, trong lòng vẫn còn đau một chút,"Hôm nay ta càng muốn làm cho nàng phải uống hết thuốc."

"Nàng không có uống thuốc sao?"

"Ân." Phù Trừng gật đầu, liền bắt đầu từ thời khắc này, ta sẽ thủ hộ ngươi Mộ Dung Yên, thẳng đến khi thân thể ngươi khang phục, đáp trả ân tình hôm nay của ngươi.

"Nữ tử này đối với chính mình cũng thật tàn nhẫn..." Hứa Thất Cố chậc chậc lắc đầu,"Trách không được trong cung luôn đồn đãi Mộ Dung Yên nàng làm việc tâm ngoan thủ lạt, đối với bản thân còn không lưu tình, làm sao có thể lưu tình với người khác chứ?"

Đối với bản thân còn không lưu tình, làm sao có thể lưu tình với người khác...

Phù Trừng như có chút đăm chiêu suy nghĩ về những lời nói của Hứa Thất Cố, có lẽ ở trong lòng nàng, chỉ để ý duy nhất một mình đệ đệ Mộ Dung Xung đi?

Không biết tại sao lại cảm thấy có chút mất mát, ngón tay Phù Trừng vuốt ve ấm y, lại một lần nữa thất thần.

Chờ đến khi Hứa Thất Cố lại sắc thuốc xong, một ngày mưa thu rốt cuộc ngừng lại.

Vầng trăng khuyết lơ lửng giữa không trung, vài đám mây đen quấn quanh làm bạn cùng ánh trăng, thâm cung vẫn là yên tĩnh giống như xưa nay vẫn vậy.

Phù Trừng mặc ấm y, một tay ôm hộp gỗ đựng chén thuốc, một tay cầm đèn lồng, bước trên con đường dẫn đến Tê Hoàng cung. Thỉnh thoảng có một vài chú chim bị kinh động bay qua, trong đêm lạnh phát ra tiếng kêu kinh hãi, bay đến phía bên kia cung tường, không tiếng động bay đi thật xa.

Đến gần Tê Hoàng cung, tiếng đàn tỳ bà quen thuộc đứt quãng vang lên nho nhỏ.

Phù Trừng biết, kia nhất định lại là Mộ Dung Yên đang nhẹ nhàng khảy đàn tỳ bà, vẫn là khúc 'Phượng cầu hoàng' kia. Bỗng nhiên Phù Trừng muốn biết, Mộ Dung Yên của trước kia rốt cuộc là một nữ tử như thế nào? Khúc 'Phượng cầu hoàng' này có ý nghĩa như thế nào trong lòng nàng, là ai đã từng tấu cho nàng? Người anh hùng trong lòng nàng kia, là một người nam nhân như thế nào?

Phù Trừng bước vào Tê Hoàng cung, những phiến lá rụng dưới chân bởi vì thấm nước mưa, đã không còn phát ra thanh âm xào xạc nữa, Phù Trừng sợ quấy nhiễu đến Mộ Dung Yên, cố ý chậm lại cước bộ, cũng phóng nhẹ cước bộ, từng bước một đến gần chính điện Tê Hoàng cung.

Số lần đưa thuốc càng nhiều, người trong Tê Hoàng cung nhìn thấy Phù Trừng, cũng không vặn hỏi nhiều, huống chi bình thường khi Mộ Dung Yên gẩy đàn, thân là nô tài nô tỳ vạn vạn không thể quấy nhiễu.

Đàn Hương đang đứng đợi bên cửa cung từ xa xa vẫy vẫy tay với Phù Trừng, ý bảo nàng nhẹ tiếng đi tới.

Phù Trừng gật gật đầu, đem đèn lồng trong tay giao cho nội thị đứng ở một bên, hai tay ôm lấy hộp gỗ đi tới, nhịn không được liếc mắt nhìn qua nữ tử đang gẩy đàn ở bên trong một chút.

Trên người vẫn là khinh bào màu thủy lam, trên búi tóc đã không còn là kim điền ngọc trâm như trước, đổi thành hai dây buộc màu xanh nhạt, đem nét lạnh lùng trên gương mặt nàng càng đậm thêm ba phần.

Phù Trừng không nhìn thấy thì thôi, vừa liếc mắt nhìn nàng một cái, trong lòng không khỏi dâng lên một chút thương tiếc, lúc này, nên làm sao để khuyên ngươi uống thuốc đây?

Ngón tay gẩy đàn đứt quãng bỗng nhiên ấn lên đàn tỳ bà một cái, Mộ Dung Yên nâng mắt nhìn về phía Phù Trừng, mang theo một tia lạnh lẽo, vẫy vẫy tay với Phù Trừng, thản nhiên cười nói: "Tiểu Đồng Tử, ngươi lại đây."

"Dạ." Phù Trừng ôm hộp gỗ bước vào trong cung, đem hộp gỗ đặt lên bàn, mở hộp gỗ ra, hai tay cầm lấy chén thuốc bên trong, còn chưa kịp cất tiếng nói, Mộ Dung Yên đã mở miệng trước.

"Đàn Hương, các ngươi lui xuống trước đi."

Hai tay Phù Trừng đang cầm chén thuốc, kinh nhiên nhìn cửa cung chính điện đang bị Đàn Hương đóng lại, nghe thấy tiếng bước chân của nội thị và cung nữ bên ngoài dần dần đi xa.

"Nương nương?"

Mộ Dung Yên nhíu mày nói: "Thuốc, lát nữa bổn cung sẽ uống, ngươi đến đây, nghe bổn cung khảy một khúc."

"Không thể!" Phù Trừng nhịn không được lắc đầu nói,"Thuốc này không thể không uống, nếu không, thân thể nương nương là vạn vạn không thể khỏe lại."

"Thânmình tàn hoa bại liễu, tốt hay không tốt, thì có gì khác biệt?" Mộ DungYên thản nhiên nói xong, ôm lấy đàn tỳ bà trong lòng,"Tiểu Đồng Tử, đến,ngồi bên này." Khóe mắt nhẹ nhàng đảo qua ghế ngồi bằng gỗ liêm bên cạnhgiường nhỏ, ý bảo Phù Trừng ngồi xuống. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net