Chương 118: Giáp công chiến thắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên đầu tường Cừu trì, Trừng nhi thủ vững nữa tháng liền mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm, ngoài thành đội quân Hậu Tần càng ngày càng nhiều, thế công lại luôn thưa thớt đánh lẻ tẻ rồi lập tức hồi doanh, tựa hồ đang chờ đợi gì đó?

"Trừng nhi..." Mộ Dung Yên cầm áo lông ấm đi lên đầu tường, nhẹ nhàng khoát lên đầu vai Trừng nhi, đau lòng nhìn nhìn gương mặt Trừng nhi, "Nếu như mệt mỏi, vẫn là hồi cung nghỉ ngơi đi."

Trừng nhi nhếch miệng cười cười, nắm lấy bàn tay Mộ Dung Yên, cẩn thận nhìn nhìn vết thương trên đầu ngón tay của nàng, "Xem ra thuốc trị thương của trọng phụ quả nhiên là hữu hiệu, ngón tay đã tốt rồi, ta cũng an tâm hơn."

Sắc mặt Mộ Dung Yên trầm xuống, nhíu mi nói: "Ngươi đừng chuyển đề tài với ta, biết ta có bào nhiêu lo lắng cho ngươi không?" Nói xong, thanh âm thấp xuống, chỉ để cho Trừng nhi gần trong gang tấc mới nghe được rõ ràng, "Rốt cuộc là ai nói ta là nữ Phò mã? Cái gọi là xuất giá tòng phu, sao, ngay cả lời nói của ta cũng không nghe?"

Ý cười của Trừng nhi thật sâu, thấp giọng nói: "Thiếp thân tất nhiên sẽ tuân mệnh, chính là..." Thanh âm thoáng ngừng một chút, Trừng nhi lo lắng nhìn liên doanh ở ngoài thành, "Một trận chiến này, ta không thể thua."

"Trừng nhi, nhìn ta." Thanh âm kiên định của Mộ Dung Yên làm cho Trừng nhi đột nhiên cả kinh, "Mặc kệ thắng hay thua, ta chỉ muốn Trừng nhi của ta hảo hảo còn sống, có thể cười với ta, nháo với ta, ngươi đừng quên, ngươi còn nợ ta..." Mộ Dung Yên tiến đến bên tai Trừng nhi, thì thầm nói vài, thản nhiên cười cười, liền yên lặng đi xuống đầu tường, đi về phía trong cung.

Trừng nhi giật mình đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm thấy trái tim đập nhanh hơn vài phần, đem áo ấm trên người nắm thật chặt, nhìn ánh đuốc trước Hoàng cung, kiên định nói: "Bất luận như thế nào, gia đình này, ta sẽ bảo vệ cho các ngươi, không bao giờ để các người trỏ thành đồ chơi cùa người khác nữa."

"Trừng nhi!" Tư Mã Yên đánh ngựa đến dưới đầu tường, nhanh chóng chạy lên đầu tường.

"Tiểu cô cô, làm sao vậy?" Trừng nhi thấy sắc mặt của nàng không tốt, vội vàng đến nghênh đón.

Chỉ thấy Tư Mã Yên lôi kéo Trừng nhi đi vài bước, cho lui vài tên cung thủ thủ thành, nhìn thấy không có người nào trong phạm vi mười bước, lúc này mới kích động mở miệng, "Tố Tố nàng không có việc gì, không có việc gì!"

Chân mày Trừng nhi giãn ra cười nói: "Xem ra một tiếng tiểu cô cô này, ta nhất định là phải gọi rồi."

Tư Mã Yên từ trong lòng lấy ra một mảnh áo giáp sắt, nói: "Vừa rồi ta mang binh tuần phòng cửa sau Cừu Trì, đột nhiên có người thả tên bắn lén, cũng không có làm tổn thương ta. Ta xuống ngựa nhìn một chút, liền nhìn thấy phía trên mũi tên kia có cột theo một mảnh giáp như vậy, ngươi nhìn một cái, xem trên đó viết cái gì?"

Trừng nhi cẩn thận nhìn nhìn mảnh giáp, chỉ thấy phía trên viết một chữ, 'Cẩu', "Chữ này là nàng viết sao?"

Tư Mã Yên gật đầu nói: "Chỉ nhìn vào một chữ đơn thuần, nhưng thật ra nhìn không rõ ý tứ bên trong, chính là mảnh giáp này, xuất từ xiêm y của tướng sĩ Cừu Trì, Trừng nhi ngươi nghĩ xem, ngoại trừ Tố Tố, ai có năng lực bắn tên, lại có mảnh giáp này?" Tư Mã Yên hít vào một hơi, "Ta tin bản lĩnh của Tố Tố, nàng nhất định là vô sự! Chính là một từ 'cẩu' này rốt cuộc có ý gì?"

Trừng nhi lại nhìn một từ này, sắc mặt đột nhiên trắng nhợt, kinh thanh nói: "Ta nghĩ ta đã biết đội quân Hậu Tần rốt cuộc đang đợi cái gì?"

Tư Mã Yên không rõ, "Chờ cái gì?"

"Hoàng hậu Đại Tần năm đó, Cẩu Hoàng hậu." Trong lòng Trừng nhi chợt lạnh, "Những năm gần đây, quân Hậu Tần thâu tóm không ít thành trì của Tần quốc năm đó, tất nhiên có hàng binh hàng tướng lúc trước. Nếu như có người còn nhớ rõ dung mạo của Trừng Công chúa, lúc mới gặp ta, nhất định sẽ nói ta giống Trừng Công chúa, thậm chí sẽ có người nói ta chính là Trừng Công chúa..."

Tư Mã Yên nhất thời hiểu được mọi chuyện, "Cho nên, nếu như Cẩu Hoàng hậu ở trước ba quân nhận định ngươi chính là Trừng Công chúa, dù ngươi có ngàn há miệng, cũng nói không rõ được!"

"Lời đồn đãi luôn làm tổn thương người, huống chi, ta quả thật chính là Trừng Công chúa." Trừng nhi hít vào một hơi, hung hăng nắm chặt tay nói, "Cao Cái này quả nhiên đủ ngoan độc, mấy ngày nay ta thật là đã xem nhẹ hắn!"

"Nói như vậy, Trừng nhi, ngươi không thể lại lộ diện thủ thành." Tư Mã Yên nói tiếp, "Nếu Tố Tố đã biết việc này, nhất định sẽ có ý tưởng giải quyết việc này, cho nên, Trừng nhi..."

"Tiểu cô cô, không thể!" Trừng nhi trầm ngâm lắc đầu, "Nếu như ta không xuất hiện ở đầu tường, liền lại lạc dân khẩu thật*, hết đường chối cãi. Kế sách duy nhất hiện nay, chỉ có thể đi một bước tính một bước, dù sao khẳng đinh là người giống người, cũng tốt hơn so với việc ta đột nhiên tránh né."

(*Chỉ việc làm không được chu toàn, để lại kẽ hở cho người khác công kích trong lời nói)

Tư Mã Yên hiểu được Trừng nhi nói có lý, chỉ có thể gật gật đầu, nói: "Tố Tố hẳn là có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết việc này, ta tin nàng."

Trừng nhi khẽ cười nói: "Lúc này đây, ta cũng tin nàng."

Ngày thứ hai, sáng sớm, đội quân Hậu Tần đột nhiên phát động tổng công thành, Trừng nhi đứng ở đầu tường chỉ huy tướng sĩ, thủ vững thành Cừu Trì, không cho Cao Cái bước qua Lôi Trì một bước.

Bỗng nhiên, tiếng trống trận ngừng lại, tướng sĩ Hậu Tần nghiêm trận đứng ở dưới thành, chỉ thấy hai gã tướng sĩ đem một phụ nhân xiêm y hỗn độn đẩy lên trước trận.

Cao Cái thúc ngựa đến phía trước phụ nhân, cười lạnh nói: "Ngươi phải hảo hảo nhìn một cái, người trên thành kia chính là Trừng Công chúa lúc trước sao? Nếu như nói cho bổn tướng vừa lòng, bổn tướng lập tức tha cho ngươi."

Phụ nhân run rẩy liên tục dập đầu, nâng gương mặt tràn đầy vết xanh tím lên, ánh mắt mới dừng ở trên mặt Trừng nhi, lúc này kích động nâng ngón tay chỉ về phía Trừng nhi, "Là...Là..."

"Vút!"

Thanh âm kinh động chợt vang lên, mũi tên phá không mà đến, xuyên phá yết hầu của Cẩu Hoàng hậu!

"Ai bắn tên!" Cao Cái tức giận rống lớn, chỉ thấy tiểu binh bắn tên kia lè lưỡi về phía mình, tế da nộn thịt, làm sao giống như tướng sĩ chinh chiến lâu năm?

" Tố Tố!" Tư Mã Yên không thể tin được mà thét một tiếng kinh hãi, vạn vạn không nghĩ tới nàng thế nhưng lại xuất thủ từ phía sau!

Tiểu binh ở dưới thành hướng tới Trừng nhi trên đầu thành giơ giơ cung lên, rõ ràng chính là Trương Linh Tố!

"Tề vương điện hạ, mạng nhỏ của ta, liền giao cho ngươi!" Nói xong, Trương Linh Tố lắp cung tên, hướng tới Cao Cái bắn liên mấy phát tên, xoay người chạy vào trong rừng rậm!

"Bắt lấy nàng!" Cao Cái giận dữ, bàn tay vung lên, hất ra mũi tên bắn lén, lập tức hạ lệnh bắt người, tướng sĩ bên phải liền đuổi theo Trương Linh Tố chạy vào rừng rậm.

Trừng nhi gật đầu thật mạnh, thấy giờ khắc này trận hình của Cao Cái đại loạn, lập tức phất tay nói: "Mở cửa thành, theo bổn vương đánh ra khỏi thành!"

"Dạ!"

Cửa thành Cừu Trì đại khai, trong nháy mắt Trừng nhi mang binh đánh ra khỏi thành, hô lớn một tiếng với Tư Mã Yên trên đầu tường, "Tiểu cô cô, thủ bị Cừu Trì, ta chắc chắn sẽ đem tiểu cô cô khác lông tóc vô thương trở về!"

"Giết--!"

Cao Cái nâng thương chỉ hướng Trừng nhi, lớn tiếng hạ lệnh, trống trận lại vang lên, hai đội quân lao vào nhau, vị máu tươi nồng đậm dần dần lan ra khắp nơi.

Tư Mã Yên lo lắng nhìn theo phương hướng Trương Linh Tố thoát đi, trái tim hung hăng nhảy lên, "Tố Tố, ngươi chắc chắn sẽ không có việc gì, có phải hay không? Nên vì ta mà sống, nhất định phải còn sống cho ta!"

"Cao Cái, để mạng lại đây!" Trừng nhi đánh giết đỏ cả mắt, trường kiếm đâm vào ngực một gã địch binh, lại khó rút ra, liền đá hắn đi, thuận thế đoạt lấy trường giáo trong tay hắn, nghênh hướng trường thương trong tay Cao Cái.

"Muốn chết!" Cao Cái xoay người xuống ngựa, trường thương đảo qua, làm Trừng nhi chấn động liền lui ba bước.

"Công chúa điện hạ..." Tiểu binh Hậu Tần nhịn không được gọi một tiếng, gương mặt này, mái tóc bạc này, trên đời sao có thể có hai người giống nhau như vậy?

"Im miệng!" Trừng nhi hung hăng trừng mắt tên tiểu binh kia, "Bổn vương đường đường là nam nhi, sao có thể là Công chúa điện hạ?"

Tiểu binh ngẩn ra, Cao Cái nhịn không được cất tiếng cười to nói: "Ngươi rốt cuộc là nam hay là nữ, lên giường của bổn tướng quân, thử một lần liền biết!"

"Vô sỉ!" Trừng nhi đỏ mặt, trường giáo trong tay đem tiểu binh đẩy sang một bên, đâm đến yết hầu Cao Cái.

Cao Cái chuyển thân nắm lấy cán giáo của Trừng nhi, âm trầm cười, muốn đem Trừng nhi kéo vào trong lòng, không ngờ Trừng nhi buông lỏng trường giáo ra, thuận thế rút trường đao ra, lại chém về phía đầu của Cao Cái.

"Còn có vài trò trẻ con! Thú vị!" Cao Cái làm càn cười lớn một tiếng, đem trường giáo nén đi, vung trường thương trong tay, ngăn trường đao của Trừng nhi.

"Chạy đi đâu?"

Bên này Trương Linh Tố mượn cây cối trong rừng rậm tránh né những mũi tên phía sau, liên tục dùng khinh công nhảy lên nhảy xuống, bất tri bất giác đã cách truy binh hơn mười trượng.

"Hoàng thượng, ngươi xem bên kia, tựa hồ là binh mã Hậu Tần!" Đại Tướng quân Tấn quốc Tạ Huyền chỉ về phía binh Hậu Tần trong rừng rậm, lúc này hướng Tư Mã Diệp thỉnh chỉ nói: "Mạt tướng nguyện làm tiên phong, đánh lui binh mã Hậu Tần!"

"Chuẩn tấu!" Tư Mã Diệp gật đầu đáp ứng.

Tạ Huyền gật đầu tiếp chỉ, ghìm ngựa, mang theo tướng sĩ Tấn quốc tiến nhập vào rừng rậm, tướng sĩ Hậu Tần đang đuổi giết Trương Linh Tố bị tấn công trở tay không kịp.

Trương Linh Tố chợt nghe thấy phía sau tiếng chém giết vang lên bốn phía, quay đầu vội vàng liếc mắt nhìn một cái, chỉ nhìn thấy đại kỳ chữ "Tấn" tung bay, lúc này nghi hoặc nói: "Sao đột nhiên binh mã Tấn quốc lại đến đây?"

Lập tức phi thân lên cây, Trương Linh Tố cẩn thận ẩn nấp, mắt lạnh nhìn Tạ Huyền đem binh mã Hậu Tần đánh lui, thầm nghĩ: "Xem ra thế cục này có biến, tạm thời không trở về Cừu Trì thì tốt hơn, để tránh đánh mất đi sự chiếu ứng bên ngoài."

Tư Mã Diệp thấy Tạ Huyền vừa xuất binh liền thắng, lập tức phất tay nói: "Toàn quân nghe lệnh, theo trẫm nhanh chóng tiếp viện Cừu Trì!"

"Dạ!"

Kỵ binh đồng thanh quát lớn, theo Tư Mã Diệp cấp tốc đánh ra khỏi rừng rậm--

"Trừng nhi, phụ hoàng tới cứu ngươi!" Tư Mã Diệp nhìn thấy Trừng nhi đang chém giết cùng tướng ở phía trước, ra roi thúc ngựa vung trường kiếm trong tay, tức giận nói: "Kẻ dám làm thương tổn nhi tử của trẫm, giết!"

"Phụ...Hoàng?" Trừng nhi khiếp sợ vô cùng, vạn vạn không nghĩ tới sinh phụ lại xuất hiện trong lúc sống chết trước mắt này! Một câu "Kẻ dám làm thương tổn nhi tử của trẫm, giết!" kia vẫn quanh quẩn trong đáy lòng, lần đầu tiên làm cho Trừng nhi cảm thấy có chút ấm áp.

"Sa trường nguy hiểm, đừng phân tâm!" Trường kiếm trong tay Tư Mã Diệp đón đỡ trường thương Cao Cái hạ xuống, vì Trừng nhi chặn lại một kích này, lo lắng nói: "Nhanh chóng chuyên tâm ứng chiến, cũng không thể bôi nhọ uy danh của Đại Tấn ta!"

"Ta..." Thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong lòng, Trừng nhi chỉ có thể hung hăng cắn răng, đáp ứng, cùng Tư Mã Diệp hợp lực vây giết Cao Cái.

Tư Mã Yên kinh ngạc nhìn thân ảnh của ca ca, bất giác hốc mắt thấm ướt, "Ca ca..."

Tạ Huyền giải quyết xong tàn binh trong ừng rậm, cũng đánh giết ra, trong nháy mắt khi nhìn thấy Trừng nhi, không khỏi ngẩn ra, lẩm bẩm nói: "Tề vương điện hạ nhìn rất quen mắt!"

Nhất thời lại nhớ không nổi rốt cuộc từng gặp qua ở đâu, Tạ Huyền liền chuyên tâm đối địch trước, chờ đánh lui quân địch muốn nghĩ cũng không muộn.

Tấn binh đột nhiên xuất hiện, làm cho trận tuyến vốn đã rối loạn của Cao Cái lâm vào tuyệt địa, hắn vội vàng kéo phó tướng nói: "Không phải sợ! Đại quân của Hoàng thượng cách nơi này chỉ mười dặm, nhanh chóng hướng Hoàng thượng cầu viện!"

"Bẩm...Bẩm Tướng quân...Mạt tướng đã sớm cầu viện...Chính là...Theo tướng sĩ trở về nói, đại quân của Hoàng thượng đã sớm không có tung tích..." Phó tướng nơm nớp lo sợ nói xong, Cao Cái bỗng nhiên hiểu được, thì ra lệnh hắn vây công Cừu Trì, có lẽ chính là một nước cờ của Hoàng đế Diêu Trường, từng bước cố ý từ bỏ hắn, để đổi lấy những quân cờ khác của chính mình!

"Ngươi còn muốn trốn đi đâu?" Trừng nhi quát lớn, phó tướng bất ngờ không kịp phòng thủ liền bị Trừng nhi cắt vỡ yết hầu.

Tư Mã Diệp đắc ý liếc mắt nhìn Trừng nhi một cái, tóc mai bên trái bạc trắng giống hắn như đúc nhất thời làm cho hắn yêu thích Trừng nhi hơn vài phần, "Cung thủ nghe lệnh, nếu có thể bắn chết tướng địch, ban thưởng trăm hai hoàng kim!"

"Dạ!"

Cung thủ Tấn binh tuân lệnh quát lớn, trương cung hướng về phía Cao Cái đồng loạt bắn tên.

Cao Cái hốt hoảng cản được vài mũi tên, chung quy là hai tay khó phòng vạn tiễn xuyên tâm, khi mũi tên đầu tiên xuyên thấu da thịt, hắn đau đớn đến thoáng run lên, liền có thêm càng nhiều mũi tên xuyên vào da thịt!

"Bổn tướng...Bổn..."

"Mạng của Phượng Hoàng, muốn ngươi tới trả lại!" Trừng nhi vọt đến, trường đao trong tay hung hăng cắt vỡ yết hầu của hắn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chuyện xưa tiếp tục ~ ta không có tẩy trắng Tư Mã Diệp cáp ~ kỳ thật bộ mặt thật của hắn so với bây giờ càng chán ghét, chính là để hắn làm một chút chuyện mà người phụ thân nên làm trước.

Chương tiếp theo, tất nhiên nên đoàn viên thì đoàn viên, cũng đương nhiên, nên hiểu rõ tâm tư của bản thân liền phải hiểu rõ tâm tư của bản thân.

Hứa đại thúc đáng thương ~~ ta khẳng định là không có phá hư đến như vậy, sẽ hảo hảo viết cho hắn cái kết tốt đẹp một chút!

Được rồi, rốt cuộc cũng đem Cao Cái thành vật hi sinh ~

-----------

27/04/2018


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net