Chương 126: Chuyện kỳ quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ào ào--"

Về tới phủ Tề vương, nha hoàn đem nước ấm đổ đầy bồn gỗ, liền bị Tư Mã Yên cho lui xuống.

Tư Mã Yên đóng kín cửa phòng, quay đầu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nâng tay xoa đôi má lạnh lẽo của Trương Linh Tố, "Tố Tố, mấy ngày nay, khổ cực cho ngươi."

Trương Linh Tố cau mày cười nói: "Vậy xin hỏi Công chúa điện hạ, nên dùng cái gì bồi thường cho ta đây?"

Gương mặt Tư Mã Yên đỏ lên, thuận thế nhéo lỗ tai Trương Linh Tố một cái, "Được một chút liền không đứng đắn, coi chừng đêm nay bổn cung phạt ngươi!"

Trương Linh Tố làm bộ cầu xin tha thứ nói: "Công chúa điện hạ tha mạng a, cho dù muốn lấy mạng của, có thể chờ ta tẩy sạch bụi trần trên người được không? Muốn đi cũng phải đi cho sạch sẽ a!" Nói xong, nhanh chóng giải khai xiêm y của mình, lộ ra làn da lán mịn sau lớp xiêm y, mị hoặc mỉm cười với Tư Mã Yên, xoay người đi, từ từ đi về phía bồn gỗ.

"Ngươi..." Trong lòng Tư Mã Yên nóng lên, cười khổ một tiếng, cố nén đi xúc động muốn ôm lấy nàng hôn sâu một phen, đi tới bên chiếc túi nặng hôm nay Trương Linh Tố mang đến, đem tâm tư chuyển sang nơi khác, "Đây là cái gì?"

"Ào--"

Tiếng nước vang lên, Trương Linh Tố bước vào trong bồn gỗ, nước ấm bao lấy thân mình lạnh như băng của nàng, giờ khắc này, nàng rốt cuộc có thể thả lỏng mọi thứ, thoải mái mà hưởng thụ một khắc thư thái này.

"Yên nhi, ngươi mở ra nhìn xem." Trương Linh Tố mệt mỏi khép đôi mắt lại, ngửa đầu tựa cạnh bồn gỗ, lười biếng mở miệng nói.

Tư Mã Yên mở tay nải ra, chỉ thấy bên trong có hai mảnh kiên giáp nhuốm máu, không khỏi kinh sắc nói: "Đây là cái gì?"

Trương Linh Tố nhẹ nhàng nói: "Yên nhi, ngươi cẩn thận nhìn một chút, đây là chiến giáp của quốc gia nào?"

Tư Mã Yên cẩn thận nhìn thật kỹ một hồi, cả kinh nói: "Này...Chẳng lẽ là...Giáp y của Hậu Yến?"

Trương Linh Tố mở mắt ra, tựa vào cạnh bồn gỗ, cười nói với Tư Mã Yên: "Không sai, giáp y này là từ thi thể của hai tướng sĩ Hậu Yến, ngươi có biết, ta phát hiện nó ở đâu không?"

Tư Mã Yên đem tay nải buộc chặt lại, lắc đầu nói: "Tố Tố, ngươi nói mau."

Trương Linh Tố ngoắc ngón tay với Tư Mã Yên, cười nói: "Yên nhi, ngươi lại đây, ta nói nhỏ cho ngươi nghe."

Tư Mã Yên giật mình một chút, biết nàng nhất định là có chủ ý quỷ quái gì đó, mỉm cười lắc lắc đầu, thản nhiên đi đến, cau mày cười hỏi: "Tố Tố, còn muốn lại gần hơn nữa sao?"

Trương Linh Tố đoán không ra ý tứ của Tư Mã Yên, nhìn dáng tươi cười bình tĩnh trên gương mặt nàng, liền biết được chút chủ ý này là không thành công rồi, "Giáp y này đến từ nơi mười dặm ngoài thành Kiến Khang...Ngô..."

Bất ngờ, Tư Mã Yên đã hung hăng hôn lên môi của nàng, liền mặc nguyên y phục tiến vào trong bồn gỗ, đem Trương Linh Tố áp lên vách bồn gỗ. Sau khi triền miên thật lâu, Tư Mã Yên rốt cuộc buông lỏng đôi môi của nàng ra, khiêu khích cười nói: "Tố Tố, đây chính là ngươi dụ hoặc bổn cung vô lễ với ngươi, không trách thể bổn cung."

Trương Linh Tố nheo mắt tư thái mị hoặc ngàn vạn, lồng ngực phập phồng áp sát vào lồng ngực Tư Mã Yên, nâng tay ôm lấy cổ Tư Mã Yên, cười nói: "Ta còn nghĩ rằng, ngươi tuyệt đối không nhớ ta..."

Tư Mã Yên thương tiếc xoa lên đôi má của nàng, lắc đầu nói: "Sao lại không nhớ ngươi? Chính là, giờ khắc này tình cảnh của Trừng nhi kham ngu, Tát Tát Hoàng hậu tâm kế quá sâu, ta...Ta lo sợ..."

Trương Linh Tố ôm chặt lấy Tư Mã Yên, ôn nhu nói nhỏ bên tai nàng: "Yên nhi đừng sợ, dù sao ta vĩnh viễn đều ở bên cạnh ngươi, sớm một ngày triền miên, muộn một ngày triền miên, ai cũng không rời đị, không phải sao?"

Gương mặt Tư Mã Yên ửng đỏ, sẳng giọng: "Phải nhìn biểu hiện của ngươi, nếu không..."

"Nếu không lại tìm mười tám nam sủng đi?" Trương Linh Tố chu miệng nói, kéo ra khoảng cách giữa hai người, ủy khuất nói, "Chẳng lẽ ta liền kém..."

Tư Mã Yên cuống quít ôm lấy thân mình Trương Linh Tố, gấp giọng nói: "Tố Tố, ngươi cũng biết, ta nếu như...Nếu như..."

"Nếu như cái gì?" Trương Linh Tố cười trộm một tiếng, âm thầm nghĩ: "Nhìn xem sau này ngươi còn dám dùng chiêu này đến uy hiếp ta không?"

Đột nhiên nhãn châu của Tư Mã Yên chuyển động, dường như đã hiểu ra, đột nhiên cắn lên đầu vai Trương Linh Tố một cái, nói: "Dù sao, ngươi là của bổn cung, ngươi mơ tưởng trốn thoát! Biểu hiện tốt, biểu hiện không tốt, ngươi cũng trốn không thoát!"

"Ngươi..." Trương Linh Tố không thể không thừa nhận, đấu trí, quả thật nàng còn thua Tư Mã Yên rất nhiều.

"Ha ha, thế nào?" Tư Mã Yên cau mày hỏi lại, ánh mắt tràn đầy tình ý.

Trương Linh Tố bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Xem ra a, đời này, ta vĩnh viễn chỉ có thể nhận thua."

Tư Mã Yên đem Trương Linh Tố ôm vào trong lòng, cười nói: "Ngươi thua ta cả đời, ta cũng bồi thường ngươi cả đời, như vậy, chúng ta không nợ không phụ, nắm tay đến già, không phải là chuyện tốt trong thiên hạ sao?"

Trương Linh Tố ôm lấy thắt lưng Tư Mã Yên, cười nói: "Đúng vậy, ta còn muốn nghe Trừng nhi gọi ta là tiểu cô cô vài thập niên nữa, cũng không thể để cho nàng chạy thoát."

"Ha ha." Tư Mã Yên khẽ hôn lên trán Trương Linh Tố một cái, nghiêm mặt nói: "Giáp y của Hậu Yến sao lại xuất hiện cách mười dặm ngoài thành Kiến Khang, này quả nhiên là kì sự!"

Trương Linh Tố hít vào một hơi, nói: "Thân là nữ tử tôn thất, có mấy ai có thể làm chủ được vận mệnh của mình? Yên nhi là như vậy, ta là như vậy, Mộ Dung Yên cũng là như vậy."

"Ý của ngươi là, Hậu Yến hộ tống Công chúa đến Kiến Khang hòa thân kết minh?" Tư Mã Yên không khỏi kinh hãi, nghĩ lại, lại cảm thấy có chỗ không đúng, "Nếu như vậy, sao lại có giáp y dính máu của tướng sĩ Hậu Yến?"

Trương Linh Tố gật đầu nói: "Đây là chỗ kỳ quái, hôm nay trong khu rừng hoang ở ngoài thành Kiến Khang, khi nhìn thấy hai cổ thi thể này, ta cũng kinh ngạc một phen, đến giờ vẫn nghĩ không ra rốt cuộc sao lại như vậy?"

Tư Mã Yên suy nghĩ một chút, nói: "Tố Tố, ngươi có còn nhớ, hai người này chết như thế nào không?"

Trương Linh Tố nghĩ lại một chút, nói: "Yết hầu có dấu vết của dây thừng, sắc mặt xanh đen, khóe miệng có máu, nhất định là bị người đột nhiên siết cổ đến chết!"

Tư Mã Yên dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó, nói: "Tố Tố, hôm nay sắc trời đã tối muộn, ngày mai ngươi đưa ta đến đó xem một chút, nếu như tìm không thấy thi thể, nhất định là có người cố tình gây nên!"

"Hảo." Trương Linh Tố nói xong, nhìn thấy Tư Mã Yên nhíu chặt lông mày, trong lòng không khỏi đau xót, nâng tay xoa xoa lên mi tâm của nàng, nói, "Ngươi đã bạc đầu trước ta rồi, sao, còn muốn có nếp nhăn trước ta sao?"

Trái tim Tư Mã Yên ấm áp mỉm cười, "Có thì làm sao? Cũng coi như thắng ngươi một việc, không phải sao?"

Trương Linh Tố lắc đầu nói: "Ngươi thắng ta cái gì cũng tốt, chính là không thể thắng ta chuyện này!"

Tư Mã Yên cau mày cười nói: "Sao? Tố Tố lại muốn thị uy sao?"

Trương Linh Tố ngửa đầu nói: "Đúng vậy! Đối với việc này, ta không thể không thị uy!"

Tư Mã Yên cười cười, nắm chặt bàn tay Trương Linh Tố, nói: "Ngày mai nếu như xác định được việc này, còn có một chuyện nữa muốn ngươi tới xác định."

"Chuyện gì?"

"Tư Mã Thương Lang, rốt cuộc đã chết, hay là chưa chết?"

"Hắn...Hắn không phải đã chết rồi sao?" Trương Linh Tố kinh hãi, rõ ràng đã lấy mạng của tên súc sinh kia!

Tư Mã Yên ưu sầu lắc lắc đầu, nói: "Hôm nay trên đại điện, hắn rõ ràng vẫn còn hảo hảo sống! Cho nên, nếu như ngày mai ngươi theo ta lên điện, cố ý đối mặt với hắn, nếu như hắn nhận ra ngươi, như vậy chứng minh, hắn chưa chết, nếu như hắn không nhận ra ngươi, Tư Mã Thương Lang này, liền nhất định là giả!"

Trương Linh Tố nghe được vừa lo sợ lại vừa nghi hoặc, "Đừng quan tâm hắn rốt cuộc là thật hay là giả, cho dù là thật, sau này ta lại giết hắn một lần nữa cũng không sao!"

Tư Mã Yên lắc đầu nói: "Chỉ sợ muốn giết hắn lần nữa, liền khó khăn."

Trương Linh Tố lại nhìn thấy nàng nhíu chặt mi tâm như vậy, nhịn không được hôn lên trán nàng một cái, nói: "Ta nói lại lần nữa, cho dù là lo lắng, cũng không được nhíu mày, nếu không..." Nói xong, Trương Linh Tố tà mị mỉm cười, "Nếu không ta cũng đi tìm mười tám nam nhân, để cho ngươi vĩnh viễn đều nhăn mặt cau mày!"

"Ngươi dám!" Tư Mã Yên khẩn trương, nâng tay đặt lên ngực trái của Trương Linh Tố, "Nơi này chỉ cho phép chứa ta! Tất cả của ngươi đều chỉ có thể là của ta!"

Trương Linh Tố cười nói: "Vậy cũng phải nhìn biểu hiện của ngươi."

Tư Mã Yên nhìn gương mặt mềm mại đáng yêu vô hạn của nàng, tâm thần không khỏi rung động, thanh âm đột nhiên trầm xuống, "Muốn xem biểu hiện gì?"

"Ngươi nói xem?" Trương Linh Tố tràn ngập mị hoặc hỏi lại, chuyển thân mình, làm cho đậu đỏ trước ngực áp lên lòng bàn tay của nàng, "Nói xong chính sự, hôm nay hàn đông, buổi tối lại không thể đi làm chuyện khác, Yên nhi, ngươi nói, lát nữa chúng ta nên..." Tiến đến gần Tư Mã Yên trong gang tấc, thổ khí như lan, "Làm cái gì?"

Tư Mã Yên hít sâu một hơi, ngón tay tham lam vuốt ve hạt đậu đỏ kia, cảm giác đậu đỏ dưới đầu ngón tay dần dần đứng thẳng lên, thiên ngôn vạn ngữ chuyển thành một câu, "Tố Tố, ta nhớ ngươi..."

"Nhớ bao nhiêu?" Trương Linh Tố tiếp tục dùng ngữ khí mị hoặc nhẹ giọng hỏi, rõ ràng có thể hôn lên gương mặt Tư Mã Yên, lại chính là tránh đi, chọc cho tâm Tư Mã Yên càng thêm nóng rát hỗn độn.

"Nhớ...Ngươi..." Lời của Tư Mã Yên còn chưa kịp nói xong, Trương Linh Tố đã giải khai vạt áo của nàng, đem xiêm y của nàng kéo xuống.

"Yên nhi..." Trương Linh Tố nỉ non một tiếng, hai thân mình tuyết trắng liền giao triền cùng nhau, một nụ hôn sâu thật lâu khó tách.

"Ào--"

Trong phút chốc, Trương Linh Tố ôm lấy Tư Mã Yên từ trong bồn gỗ đứng lên, giọt nước từ trên người rơi xuống, đã phân biệt không rõ ràng lắm, là mồ hôi, hay là nước tắm, thậm chí, có phải hay không là từ cánh hoa ẩm ướt?

"A..."

Thân mình Trương Linh Tố run lên thật mạnh, cúi đầu nhìn bàn tay Tư Mã Yên xâm nhập vào nơi ướt át kia mà tác quái, đỏ mặt cười nói với Tư Mã Yên: "Cái này...Ta liền biết Yên nhi ngươi có bao nhiêu nhớ ta..."

"Nhớ ngươi..." Tư Mã Yên mang vẻ mặt mê loạn, hai gò má bị tình diễm nóng cháy đỏ bừng, ngay cả thân thể cũng nóng bỏng đến lợi hại.

Giờ này khắc này, nàng thầm nghĩ trao gởi đến Trương Linh Tố những mong nhớ suốt mấy ngày qua, thầm nghĩ làm cho Trương Linh Tố biết được, rốt cuộc có bao nhiêu nhớ nhung, thậm chí có bao nhiêu muốn người kia?

"Yên nhi..." Hai chân Trương Linh Tố mềm nhũn, ngã ngồi trở về bồn gỗ, kích lên vô hạn bọt nước, nhưng mà bàn tay mảnh khảnh kia cũng không tính buông tha cho nàng như vậy.

Chỉ cần là Yên nhi muốn, bất luận bao nhiêu, ta đều nguyện ý cho ngươi...

Trương Linh Tố hạnh phúc ôm lấy thân mình Tư Mã Yên, thì thầm bên tai Tư Mã Yên một câu, "Không cho phép già đi trước ta..."

Trong lòng Tư Mã Yên ấm áp, không cho nàng nói thêm gì nữa, hung hăng hôn lên môi của nàng.

Cả sảnh đường xuân sắc, giờ này khắc này, chỉ còn lạithanh âm của tiếng thở gấp cùng tiếng bọt nước lan ra, triền miên không dứt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net