Chương 137: Lời nói trước khi đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài thành Cừu Trì, trời liên tục rơi tuyết lớn suốt một tháng, vùi lấp dấu vó ngựa các nàng rời đi lúc trước.

Như mọi khi trên đầu tường chỉ có nam tử trung niên ôn nhuận mặc ấm y đang đứng, từ xa xa nhìn về phía nam đang rơi tuyết, thỉnh thoảng nhấc bầu rượu lên, uống một ngụm rượu lạnh.

"Lan Thanh, qua một vài trận tuyết nữa, liền bước vào mùa xuân hoa nở, các ngươi sẽ trở về sao?"

"Cộc cộc! Cộc cộc! Cộc cộc!"

Trương Linh Tố bọc lấy một thân ấm y, thúc ngựa nam tiến, xuất hiện trong tầm mắt của Hứa Thất Cố.

"Nhanh chóng mở cổng thành!" Hứa Thất Cố vội vàng hạ lệnh cho Tướng quân thủ thành, Tướng quân cúi đầu đáp lời, lập tức hạ lệnh mở cửa thành.

"Hứa đại nhân!" Trong gió tuyết Trương Linh Tố nhìn thấy rõ ràng nam tử đứng trên đầu tường, không khỏi vui mừng gọi một tiếng, "Các nàng gặp nạn, cầu đại nhân cấp bách xuất binh cứu viện!"

Hứa Thất Cố nhanh chóng chạy xuống đầu tường, sau khi Trương Linh Tố vào thành vội vàng kéo ngừng con ngựa, thở hỗn hển nhảy xuống ngựa, lại một lần nữa gấp giọng nói, "Nhanh! Nhanh đi cứu viện các nàng!"

"Các nàng ở đâu?" Hứa Thất Cố mang vẻ mặt nghiêm túc, vươn tay đỡ lấy thân mình đã muốn mệt mỏi đến không chịu nổi của nàng, quả nhiên là không nên trở về đó, không nên trở về!

Trương Linh Tố liên tục hít vào vài hơi, vươn tay lấy phong thư từ trong lòng ra, run rẩy đưa tới trước mặt Hứa Thất Cố, "Ngoài thành Kiến Khang, có mai phục, nếu như đại nhân không đi, các nàng tuyệt đối không thể bình yên rời khỏi Kiến Khang!"

Hứa Thất Cố cầm lấy phong thư, nét chữ quen thuộc trên giấy ánh vào mắt, chỉ cảm thấy trái tim một trận đập nhanh đến nóng rực đánh úp lại, vội vã mở phong thư ra, nhìn lướt qua, liền nói ngay: "Ngươi lưu lại nghỉ ngơi, ta lập tức hành động theo lời Lan Thanh dặn dò, chắc chắn sẽ đưa các nàng đều bình yên trở về!"

"Ta..." Trương Linh Tố vẫn là lo lắng, muốn đi theo.

Hứa Thất Cố lắc lắc đầu, tiến sát đến gần Trương Linh Tố, thấp giọng nói: "Mấy ngày gần đây, tiểu Hoàng đế tựa hồ có chút dị động, chúng ta luôn cần có người lưu lại để trấn áp đứa nhỏ này, nếu không, chỉ sợ nhạc thổ cuối cùng này cũng liền đánh mất!"

Trương Linh Tố biết ý tứ của hắn, chỉ có thể gật đầu đồng ý, "Yên nhi các nàng phải dựa vào đại nhân rồi!"

"Công chúa nói quá lời." Hứa Thất Cố cười nhẹ, nếu Trương Linh Tố đã thành người một nhà, liền không thể lại gọi nàng là nương nương, dù sao cũng là Công chúa của Lương quốc, gọi nàng là Công chúa, cũng không sai.

Trương Linh Tố thoáng cả kinh, Hứa Thất Cố bỗng nhiên từ trong lòng lấy ra một cái lọ nhỏ, đặt ở trong lòng bàn tay của nàng, "Nếu như tiểu Hoàng đế không nghe lời ngươi, ngươi liền không cho hắn ăn cái này, hắn tự nhiên sẽ ngàn y trăm thuận đối với ngươi."

"Này..." Trương Linh Tố lại là cả kinh.

"Có đôi khi, còn sống chính là thống khổ, làm con rối liền càng thêm thống khổ, có lẽ chờ các nàng trở về, đó chính là lúc mọi thống khổ của tiểu Hoàng đế có thể ngừng lại." Hứa Thất Cố chậm rãi nói xong, trong đôi mắt là một mảnh thần sắc phức tạp, có thở dài, có bất đắc dĩ, cũng có lãnh khốc kiên quyết.

Loạn thế này, quả nhiên là tàn khốc.

Trương Linh Tố không khỏi cười lạnh một tiếng, nắm chặt cái lọ kia, bỗng nhiên nghĩ tới Trừng nhi, không quên dặn dò một câu, "Trừng Công chúa bị trọng thương, chỉ sợ trong một tháng cũng không thể hành tẩu bình thường, cho nên chuyến đi này của đại nhân, tốt nhất là mang theo chút thuốc trị thương."

"Ân." Hứa Thất Cố lên tiếng, lập tức phi thân lên con ngựa Trương Linh Tố vừa cưỡi đến, đánh ngựa hướng thẳng về phía đại doanh phía Tây thành Cừu Trì, không đến một khắc, liền chọn ba ngàn kị binh, phóng ngựa phi ra khỏi thành Cừu Trì.

Trương Linh Tố nhìn theo bóng dáng Hứa Thất Cố đi xa, không khỏi hít sâu vào một hơi.

"Trừng Công chúa, cho dù trên người ngươi có thương tích, cũng chỉ có ngươi mới có thể bảo hộ được Yên nhi, đừng làm cho ta thất vọng."

Gió tuyết lại che lấp đi vó ngựa Nam hạ, qua một mùa đông này, liền có thể nhìn thấy sơn hoa rực rỡ.

Trương Linh Tố chậm rãi đi lên đầu tường Cừu Trì, nắm thật chặt ấm y trên người, mỉm cười lẩm bẩm nói: "Yên nhi, chờ ngươi trở về, chúng ta cùng nhau đón Nguyên Tiêu."

Thành Kiến Khang, tuyết nhỏ bay phất phơ, gió lạnh lại lạnh đến thấu xương.

Phủ Tề vương ba mươi ngày qua, một mặt đồn đãi Tề vương sau khi bị trượng hình, thân mình càng ngày càng kém, chỉ sợ tùy thời đều có thể rời khỏi nhân thế, một mặt Dương Lan Thanh lại đỏ mắt ngăn trở trước cửa phủ Tề vương, không cho Thái y do Tư Mã Diệp phái tới đi vào, không muốn tiếp nhận sự quan tâm của Tư Mã Diệp.

Tư Mã Diệp biết tâm tính của Lan Thanh, lúc này đây đã hoàn toàn làm tổn thương lòng của nàng, làm sao còn muốn nhận hảo ý của hắn? Nhưng mà, hắn nghe thấy thân mình Trừng nhi càng ngày càng không tốt, trái tim lại càng quặn thắt đến khó chịu, càng ngày càng áy náy đến lợi hại.

Tát Tát Hoàng hậu một lòng muốn mẫu tử Dương Lan Thanh phải chết, mặc kệ thân mình Tề vương là thật sự không tốt, hay là giả vờ không tốt, trong lòng các nàng có quỷ, tất nhiên không dám tiếp nhận Thái y cứu trị, cho nên, mặc dù các nàng chậm chạp không chịu ra khỏi thành, Tát Tát Hoàng hậu cũng cảm thấy không có vấn đề gì. Ngày đó Tạ Uyên xuất thủ rất nặng, nàng nhìn thấy rõ ràng, nếu như có thể chính mắt nhìn thấy Tề vương chết đị, coi như là đại khoái nhân tâm! Vì thế, mỗi khi Tư Mã Diệp muốn dùng hoàng mệnh cưỡng chế để cho Thái y vào phủ chẩn trì, Tát Tát Hoàng hậu luôn ở bên cạnh khuyên giải, dùng hết thảy mọi biện pháp, làm cho Tư Mã Diệp từ bỏ ý niệm này trong đầu.

Phủ Tề vương, ánh đèn lay động, yên tĩnh đến lợi hại.

Dương Lan Thanh bưng chén trà, im lặng ngồi ở trong thư phòng, ngơ ngác nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.

"Kẽo kẹt--"

Tư Mã Yên đẩy cửa bước vào, trong tay bưng hai ấm trà nóng vừa pha xong, đi tới bên bàn sách, đặt xuống.

"Lan Thanh tẩu tẩu, mọi thứ đã chuẩn bị xong, hôm nay uống xong chén trà này, vẫn là đi nghỉ ngơi sớm đi."

Dương Lan Thanh cười khẽ hỏi: "Yên nhi, mấy ngày nay, vất vả cho ngươi."

"Người vất vả nhất chính là Trừng nhi." Tư Mã Yên nói xong, đem một chén trà nóng đẩy về phía Dương Lan Thanh, "Phải giả thành người chết ở trước mặt mọi người, có thể tuyệt đối không giống tính cách của nàng."

"Chỉ tiếc...Chân của Trừng nhi, vẫn là bị thương nặng." Dương Lan Thanh lo lắng buông chén trà trong tay xuống, tiếp nhận chén trà nóng từ trong tay Tư Mã Yên, nhấp một ngụm.

Tư Mã Yên lắc đầu nói: "Có thể ngồi lên là được rồi, chờ sau khi trở lại Cừu Trì, có Hứa đại nhân hảo hảo chiếu cố, liền có thể sớm khôi phục."

Dương Lan Thanh gật gật đầu, dường như có tâm sự, đột nhiên trở nên trầm mặc.

"Lan Thanh tẩu tẩu, làm sao vậy?" Tư Mã Yên nhịn không được hỏi một câu.

Dương Lan Thanh nhìn nhìn ngoài cửa sổ, thì thào hỏi: "Yên nhi, ngươi nói, Tạ Uyên rốt cuộc muốn làm gì?"

Tư Mã Yên ngẩn ra, lắc lắc đầu, "Hắn nói muốn ta ở lại bên cạnh hắn, ta nghĩ, hơn phân nửa là vì Khánh nhi luyến tiếc ta rời đi."

"Yên nhi, ở trong lòng hắn, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu trọng lượng?" Ánh mắt Dương Lan Thanh chợt lóe lên, đột nhiên hỏi lại một câu.

Tư Mã Yên lại ngẩn ra, "Lan Thanh tẩu tẩu, có phải ngươi đang có suy nghĩ gì không?"

"Người này làm Trừng nhi bị thương nặng như vậy, ta muốn hắn phải trả giá." Dương Lan Thanh nâng mắt chống lại đôi mắt của Tư Mã Yên, "Người có thể làm chuyện này, chỉ có ngươi."

"Ta?" Thân mình Tư Mã Yên đột nhiên chấn động,"Ý của Lan Thanh tẩu tẩu là..."

"Suỵt..." Dương Lan Thanh làm một cái thủ thế với Tư Mã Yên, chuyển đề tài, "Bình sứ màu đen Thất Cố đưa cho ta, ngươi có mang theo bên mình không?"

"Vẫn luôn mang theo bên người, chính là, chỉ sợ chúng ta không thể dùng vật này được." Tư Mã Yên gật gật đầu, từ trong lòng lấy ra bình sứ màu đen.

Dương Lan Thanh buông chén trà xuống, cầm lấy bình sứ màu đen, lấy ra hai viên thuốc, nắm trong lòng bàn tay, "Giang Bắc liền giao cho Trừng nhi và Thanh Hà, Giang Nam giao cho chúng ta, thế nào?"

"Nhưng mà nếu như ta đi không được...Tố Tố nàng..." Tư Mã Yên có chút chần chờ.

Sắc mặt Dương Lan Thanh trầm xuống, "Chẳng lẽ ngươi và nàng..."

"Năm đó Bắc thượng tìm kiếm ca ca, sớm đã có đính ước với Tố Tố, một đường đi tới thật sự là không dễ dàng, Lan Thanh tẩu tẩu, ngươi đã muốn tiếp nhận Trừng nhi và Thanh Hà, tất nhiên cũng không ngại tiếp nhận ta cùng Tố Tố, có phải hay không?" Tư Mã Yên thành khẩn nhìn Dương Lan Thanh, "Nếu như ta không quay lại Cừu Trì, dựa theo tính tình của Tố Tố, nàng nhất định sẽ đến thành Kiến Khang."

"Nếu như ta không thể quay về, Trừng nhi cũng sẽ đến thành Kiến Khang." Dương Lan Thanh kiên định nói xong, nghiêm túc nhìn gương mặt Tư Mã Yên, "Chúng ta đều phải hảo hảo còn sống, Giang Bắc cần hai nữ tử bị thù hận điên cuồng thiêu đốt, Giang Nam cần hai nữ tử bình tình trù tính cầm cờ."

Sau khi Tư Mã Yên trầm mặc suy nghĩ thật lâu, vươn tay ra, nói với Dương Lan Thanh: "Cho ta một viên thuốc, chuyện còn lại giao cho ta."

Dương Lan Thanh mỉm cười, đem một viên thuốc trong lòng bàn tay đặt vào lòng bàn tay của Tư Mã Yên, "Đây là đường lui cuối cùng của chúng ta, chúng ta cũng không thể làm cho Trừng nhi và Linh Tố thất vọng."

Tư Mã Yên cúi đầu nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay, "Lan Thanh tẩu tẩu, kỳ thật chuyện ta muốn nhìn thấy nhất, chính là người một nhà chúng ta hảo hảo sống cùng nhau."

Dương Lan Thanh nhìn Tư Mã Yên, trầm giọng nói: "Sẽ có một ngày như vậy, chính là...Tử Triệt của ta đã chết, mọi chuyện năm đó cũng không thể quay lại được nữa."

"Cho dù hắn có muôn vàn không đúng, ta cũng hy vọng chúng ta không cần lấy mạng của hắn." Tư Mã Yên buồn bã thở dài.

"Bất luận là ai cũng không có tư cách lấy mạng của hắn, ngoại trừ ta, Dương Lan Thanh." Dương Lan Thanh kiên quyết mở miệng, hận ý trong ánh mắt làm cho Tư Mã Yên cả kinh, "Chính là, ta đã khinh thường giết hắn."

"Cám ơn..."

"Trừng nhi cuối cùng vẫn là cốt nhục của hắn, nếu như hắn làm không được, để cho hắn sống mà nhìn Trừng nhi thực hiện, ta muốn để hắn hiểu rõ, ngay cả nữ nhi của hắn hắn cũng không bằng!" Dương Lan Thanh cắn răng nói xong, hít sâu một hơi, phất tay nói, "Yên nhi, trễ rồi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, ngày mai, cũng sẽ không thái bình."

"Ân."

Tư Mã Yên gật đầu đáp lời, rời khỏi thư phòng, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh đến lợi hại.

Lan Thanh tẩu tẩu từ yêu thương đến thù hận, ca ca, ngươi có biết ngươi đã đi lầm bao nhiêu bước không?

Tư Mã Yên đem viên thuốc cẩn thận nắm trong lòng bàn tay, nay Thái tử là giả, Tát Tát Hoàng hậu dường như có mục đích khác, ca ca lại luôn tin lời gièm pha, đem chí khí năm đó đều quên sạch rồi.

Xem ra chính như lời Lan Thanh tẩu tẩu nói, hẳn là để cho Trừng nhi làm những chuyện ca ca không làm được, để cho Trừng nhi kết thúc thời kỳ loạn thế này.

Tư Mã Yên nghĩ đến mấy năm ở bên cạnh Tạ Uyên, Tạ tam công tử tao nhã khiêm tốn lúc trước, hôm nay vì sao lại trở thành bộ dáng này đây?

Xem ra, nay chuyện Tư Mã Yên nàng nên làm, chính là kết thúc dây dưa với Tạ Uyên, hoàn toàn rời khỏi cơn ác mộng này.

Khóe miệng Tư Mã Yên hơi hơi cong lên, vươn tay ra, hứng lấy vài bông tuyết, lẩm bẩm nói: "Tố Tố, những ngày ta không có ở bên cạnh ngươi, phải hảo hảo chiếu cố bản thân."

Chờ đến ngày cùng ngươi đoàn tụ, hy vọng là gió tuyết qua đi -- xuân về hoa nở.

Trời đất rơi tuyết mơ hồ, chỉ vì lẫn nhau, bất luận rốt cuộc sau này trải qua chuyện gì, đều phải hảo hảo còn sống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net