Chương 27: Cùng quân vương săn bắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàn Hương lui ra không bao lâu, Hứa Thất Cố liền mang theo xiêm y sạch sẽ tiến đến. Mộ Dung Yên phân phó Hứa Thất Cố thay băng gạc chỗ vết thương cho Phù Trừng, một lần nữa xoa thuốc.

Phù Trừng thay xiêm y sạch sẽ, đem y phục cũ nhuốm máu nhét vào trong hòm thuốc của Hứa Thất Cố, liền nghe thấy bên ngoài doanh trướng vang lên một thanh âm quen thuộc.

"Tỷ tỷ đã dậy chưa?" Không phải ai khác, chính là Trương Linh Tố mang theo Hồng Loan đến xem Mộ Dung Yên.

"Ngươi vào đi." Mộ Dung Yên đề cao thanh âm đáp lời, gật gật đầu với Hứa Thất Cố, ý bảo bọn họ lui ra.

Hứa Thất Cố từ từ đem hòm thuốc giao cho Phù Trừng, cung kính nói với Mộ Dung Yên: "Thân mình nương nương suy yếu, vi thần trở về sẽ kê toa thuốc dưỡng khí bổ huyết cho nương nương, vi thần cáo lui."

Mộ Dung Yên gật đầu nói: "Nếu thuốc sắc được rồi, thì để Tiểu Đồng Tử đưa đến cho bổn cung."

Ánh mắt Hứa Thất Cố lóe lên kinh sắc, vội vàng liếc mắt nhìn Phù Trừng một cái, nhẹ nhàng thở dài, ôm quyền nói: "Hạ quan cáo lui."

"Nô tài cáo lui." Phù Trừng cúi đầu, vẫn luôn không dám nhìn Mộ Dung Yên nhiều, sợ liếc nhìn thêm một cái, nhịp tim này lại trở nên vô phép vô tắc.

Bên này Hứa Thất Cố vén rèm, bên kia Trương Linh Tố cũng vén rèm.

"Hạ quan bái kiến Thục phi nương nương!" Hứa Thất Cố cả kinh, chắp tay cúi đầu.

Trương Linh Tố cười đến sáng lạn, ánh mắt dừng ở trên mặt Phù Trừng, như có chút đăm chiêu, "Miễn lễ."

"Hạ quan cáo lui." Hứa Thất Cố kéo kéo ống tay áo của Phù Trừng, cất cao giọng nói: "Tiểu Đồng Tử, mau cùng bổn quan trở về sắc thuốc, thuốc của Hiền phi nương nương không thể uống trễ canh giờ."

"Dạ." Phù Trừng cúi đầu tránh né ánh mắt của Trương Linh Tố, đi theo Hứa Thất Cố rời khỏi doanh trướng.

Trương Linh Tố cười trộm một tiếng, phất tay cho Hồng Loan lui xuống, "Hồng Loan, đi, đến chỗ đầu bếp lấy món điểm tâm mà bổn cung muốn đến đây."

"Dạ." Hồng Loan cũng lui xuống.

Mộ Dung Yên lạnh lùng ngồi trên giường, thản nhiên hỏi: "Sáng sớm, sao lại nghĩ đến nơi này của bổn cung?"

Trương Linh Tố cười nói: "Muội muội là lo lắng chuyện tối hôm qua tỷ tỷ gặp thích khách, cho nên sáng sớm liền đến xem tỷ tỷ bình an hay không, tỷ tỷ nên biết, tỷ tỷ cần phải dài mệnh trăm tuổi, như vậy, ngày tháng của muội muội cũng tốt hơn một chút." Nói xong, đột nhiên ngửi ngửi khí tức nơi này, "Bất quá, hôm nay xem ra là muội muội lo lắng nhiều, tối hôm qua nơi này nhất định là...Ha ha..." Mỉm cười không nói, ý tứ ái muội đâm đến làm Mộ Dung Yên khó chịu.

Mộ Dung Yên trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Tối hôm qua làm sao? Ngươi nên biết, Tiểu Đồng Tử và bổn cung không có khả năng phát sinh việc cẩu thả gì."

"Nga?" Trương Linh Tố làm như đã nhìn ra nét mất tự nhiên trên mặt Mộ Dung Yên, ý cười thâm thêm một phần, "Tỷ tỷ, ai nói nữ tử cùng nữ tử sẽ không thể phát sinh chuyện gì?"

"Ngươi..." Mộ Dung Yên làm cho bản thân bình tĩnh một chút, phất tay áo nói,"Lúc này nếu như ngươi đến đây vì tìm chuyện vui, thứ cho bổn cung không phụng bồi!"

Trương Linh Tố sợ hãi liên tục lắc đầu nói: "Tỷ tỷ, ngươi nghĩ đi nơi nào rồi? Ý của muội muội là, tối hôm qua tất nhiên là vì có Tiểu Đồng Tử ở đây, cho nên tỷ tỷ mới có thể bình yên vô sự, vô tư a." Đang nói liền ngừng lại một chút, Trương Linh Tố cau mày cười nói tiếp, "Thấy hôm nay tỷ tỷ thần thanh khí sảng, chắc chắn là tỷ tỷ đã có một giấc ngủ ngon, muội muội thật sự là rất ngưỡng mộ a!"

Sắc mặt Mộ Dung Yên trầm xuống, "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"

Trương Linh Tố nhìn bộ dáng như giận như không của nàng, trong lòng ngược lại là rất thích thú, "Muội muội đã nói thẳng rồi a, không phải là tỷ tỷ muốn muội muội nói những lời đỏ mặt một chút chứ?"

Mộ Dung Yên đứng dậy quát: "Trương Linh Tố, thân mình bổn cung không khoẻ, không muốn lại cùng ngươi hồ ngôn loạn ngữ!"

"Tỷ tỷ..." Trương Linh Tố thấy nàng thật sự nổi giận, vội vàng nói: "Đừng giận, đừng giận a, muội muội không nhiều chuyện nữa là được."

"Bổn cung mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát." Mộ Dung Yên chuẩn bị hạ lệnh trục khách, nhưng mà lời mới ra khỏi miệng, chính mình cũng ý thức được lý do này có chút...Sẽ làm cho người ta nghĩ đến chiều hướng khác.

Người mới vừa thức dậy, còn nói mệt mỏi, lý do duy nhất chính là, đêm qua không có hảo hảo nghỉ ngơi, đêm qua...Mộ Dung Yên vừa nghĩ đến một màn đêm qua kia, hai gò má bất giác đã bắt đầu nóng rần lên.

Trương Linh Tố liếc mắt nhìn thoáng qua Mộ Dung Yên, nhẹ nhàng mà hít vào một hơi, không có tiếp tục trêu chọc nàng, ngược lại chuyển đề tài sang hướng khác, "Tỷ tỷ, kỳ thật hôm nay muội muội đến đây, là có chuyện muốn thương lượng."

"Chuyện gì?" Mộ Dung Yên vội vàng lên tiếng, cố gắng làm cho trái tim mình bình tĩnh trở lại.

Trương Linh Tố cười nói: "Còn không phải là Tiểu Đồng Tử sao, ngươi cũng biết, Hoàng hậu nương nương luôn nhớ tới cái mạng nhỏ của nàng. Tuy rằng nàng còn nợ chúng ta một lời giải thích, nhưng mà việc cứu mạng này, cũng không thể lại kéo dài, nếu không, mạng nhỏ của nàng không còn, làm sao giải thích cho chúng ta đây?"

Mộ Dung Yên nghe nàng nói có lý, gật đầu nói: "Nói rõ đi."

Trương Linh Tố cười trộm nói: "Lúc này tỷ tỷ không có mệt mỏi đi?"

Mộ Dung Yên biết nàng lại là cố ý trêu cợt, chỉnh lại ống tay áo, nói: "Nói hay không nói là chuyện của ngươi, nghe hay không nghe là chuyện của bổn cung. Thấy hôm nay thời tiết tốt, bổn cung không muốn nghe những chuyện phiền lòng." Nói xong, Mộ Dung Yên đi tới màn trướng, không có nhìn đến Trương Linh Tố, đem màn trướng vén lên, "Này cuối thu mát mẻ, bổn cung cảm thấy đi ra ngoài một chút cũng tốt."

Trương Linh Tố nhẹ nhàng cười, để mặc cho Mộ Dung Yên đem màn trướng thả xuống, ngăn cách giữa các nàng, "Thanh Hà a Thanh Hà, xem ra, bổn cung cũng không muốn giữ lại mạng của Tiểu Đồng Tử nữa."

Trương Linh Tố yên lặng vén rèm đi ra khỏi doanh trướng, thân ảnh màu thủy lam của Mộ Dung Yên chậm rãi đi dạo trong doanh trại, xa xa nhìn qua, xiêm y màu thủy lam này vừa vặn nổi bật giữa nền trời cao xa trong vắt, nàng giống như một tiên tử thanh lãnh xuất trần, rơi vào nơi hồng trần thế tục đầy bụi bẩn này.

Mi tâm nàng cau chặt, lúc nào mới có thể giãn ra đây?

"Nương nương?" Hồng Loan bưng điểm tâm đi tới trước mặt Trương Linh Tố, nói, "Điểm tâm..."

Trương Linh Tố thuận tay cầm lấy một miếng, đưa vào trong miệng, nói: "Vị ngọt này có chút thanh thanh, đến phân phó đầu bếp cho thêm chút đường, lát nữa đưa tới trong doanh trướng của bổn cung."

"Dạ." Hồng Loan bưng điểm tâm lui xuống.

"Thục phi nương nương hảo." Phù Phi mang binh đi tuần tra từ xa xa nhìn thấy Trương Linh Tố, liền mang binh đi tới, chắp tay nói với Hồng Loan, "Này ngày mùa thu thời tiết tốt, nếu như nương nương muốn đi ra ngoài một chút, chỉ cần thông báo với bổn điện hạ một tiếng, bổn điện hạ sẽ chuẩn bị nhân thủ, bảo hộ nương nương chu toàn."

Trương Linh Tố cười nói: "Đa tạ điện hạ nhắc nhở." Nói xong, Trương Linh Tố nâng mắt nhìn nhìn sắc trời, "Điện hạ nói không sai, sắc thu hôm nay, quả thật rất tốt, liền làm phiền điện hạ rồi."

"Không dám, đây là chuyện bổn điện hạ phải làm." Phù Phi nhìn Trương Linh Tố thật sâu, da thịt nàng dưới ánh sáng ban ngày, lại tuyết trắng thêm ba phần, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Trương Linh Tố cười cười, "Làm phiền điện hạ chờ ở ngoài doanh trướng của bổn cung một lát, bổn cung thay đổi xiêm y sẽ ra ngay."

Phù Phi cung kính ôm quyền lên tiếng, nhìn Trương Linh Tố đi vào doanh trướng của nàng.

Một gã tiểu nội thị từ trong đại trướng của Phù Kiên đi ra, tiến lên cản bước Mộ Dung Yên đang tản bộ, hành lễ nói: "Hiền phi nương nương xin dừng bước, hôm nay Hoàng thượng thấy sắc trời tốt, đặc biệt lệnh cho nô tài đến thông báo với nương nương một tiếng, một khắc sau, Hoàng thượng muốn đưa nhị vị nương nương cùng đi săn. Cho nên nương nương, thỉnh mau chóng trở về thay quần áo đi."

"Đi săn?" Mộ Dung Yên có chút kinh nghi, xưa nay Phù Kiên biết nàng thể nhược, vì sao còn cố tình muốn dẫn nàng cùng đi săn?

"Hay là nương nương có chuyện gì khó xử?"

"Không có, bây giờ bổn cung trở về thay quần áo." Mộ Dung Yên hít vào một hơi, xoay người đi về phía doanh trướng của mình, phân phó Đàn Hương đến hầu hạ thay quần áo.

Tiểu nội thị nhìn theo Mộ Dung Yên bước vào doanh trướng, mới xoay người đi đến chỗ ngoài doanh trướng của Trương Linh Tố, "Thục phi nương nương, Hoàng thượng có lệnh, một khắc sau, đưa nhị vị nương nương cùng đi săn, thỉnh nương nương nhanh chóng thay quần áo."

"Đã biết, lui ra đi." Trương Linh Tố đáp lại một câu, tiểu nội thị lên tiếng trả lời liền rời đi.

Phù Phi đang canh giữ ở ngoài doanh trướng của Trương Linh Tố mất mát hít vào một hơi, buồn bực nhìn Trương Linh Tố thay xong một bộ trang phục ngắn đi ra, chắp tay nói: "Thục phi nương nương."

"Điện hạ vất vả rồi." Trương Linh Tố vỗ vỗ mu bàn tay Phù Phi, ngón tay nhẹ ngoắc Phù Phi một cái, Phù Phi ý thức được chuyện gì, làm như lơ đãng nắm lấy tờ giấy cất giấu trong lòng bàn tay trắng nõn của Trương Linh Tố.

"Nương nương?"

"Làm phiền Tướng quân tuần phòng nhiều hơn, đảm bảo cho bổn cung và Hoàng thượng bình an vô sự a." Trương Linh Tố nói xong, liền đi về phía chủ trướng.

Nếu Tiểu Đồng Tử là nam tử, nhiều nhất cũng chỉ là một nam sủng, chỉ cần Mộ Dung Yên mệt mỏi, liền không còn liên quan gì nữa. Huống hồ, nam sủng không có chân tình, ai có quyền thế, người đó chính là chủ tử, lúc trước tán tỉnh trêu chọc, cũng chỉ vì muốn lôi kéo thêm một quân cờ mà thôi, nay xem ra, quân cờ này tốt nhất là không cần.

Chính là nàng cố tình lại là nữ nhi, vì sao vào cung rốt cuộc thật sự là đoán không ra, không khỏi khiến cho đại kế sinh biến, thật sự không đáng vì một người khó phân biệt là địch hay là hữu như vậy, liền trước tiên đối địch với Hoàng hậu.

Huống chi...Trương Linh Tố nghĩ đến nét thản nhiên ngượng ngùng trên gương mặt Mộ Dung Yên hôm nay, nữ tử và nữ tử nếu như thực sự động tình, làm sao có thể dễ dàng nói đoạn liền đoạn như vậy?

Mộ Dung Yên a Mộ Dung Yên, lần này, cũng không phải là ta động thủ giết nàng, muốn tính món nợ này, tìm Trường Lạc công -- Phù Phi!

"Chúng ta cũng là cùng một loại người, liền không nên bỏ lại ai cả..." Trương Linh Tố âm thầm phỏng đoán, "Công chúa mất nước, liền chỉ có Công chúa mất nước mới hiểu được sự cô đơn của nhau, cũng chỉ có Công chúa mất nước mới biết được ấm áp cần nhất là gì?"

Trong nháy mắt khi Trương Linh Tố bước vào đại trướng của Phù Kiên, vẻ lo lắng trên mặt trở thành hư không, nũng nịu cười nói với Phù Kiên cao lớn mũ giáp chỉnh tề: "Hoàng thượng, thần thiếp đã chuẩn bị xong."

"Ái phi mau tới đây." Phù Kiên hướng Trương Linh Tố vẫy vẫy tay, Trương Linh Tố liền tiến đến tựa vào trong lòng Phù Kiên.

Trương Linh Tố giả vờ hờn giận làm nũng nói: " Hoàng thượng, nếu như gặp phải mãnh thú gì, Hoàng thượng phải hảo hảo bảo hộ thần thiếp a, cũng đừng để mãnh thú gì bắt mất thần thiếp a."

Phù Kiên cất tiếng cười nói: "Ái phi yên tâm, có trẫm ở đây, mãnh thú gì, đều phải chết dưới mũi tên của trẫm!"

"Ha ha, tạ ơn Hoàng thượng ân điển." Thanh âm của Trương Linh Tố kiều mỵ, nghe thấy trong lòng Phù Kiên liền một trận ngứa ngáy, nhịn không được hôn một cái lên gương mặt Trương Linh Tố.

Cùng lúc đó, Phù Phi che chắn cẩn thận mở tờ giấy ra, thấy rõ ràng những chữ viết viết phía trên -- Dùng trọng binh giết nội thị Tiểu Đồng Tử bên cạnh Hứa Thất Cố.

"Tiểu Đồng Tử?" Phù Phi thì thào nói lên cái tên này, thật sự rất xa lạ, theo bản năng nhìn về phía doanh trướng dành cho Thái y, Hứa Thất Cố đang cùng một tiểu nội thị sắc thuốc ở bên trong.

"Nếumỹ nhân đã mở miệng, có lý nào lại không làm chứ? Chính là tên nội thị nho nhỏ này,cần gì phải dùng trọng binh? Chờ đến khi phụ hoàng rời khỏi doanh, không đến mộtkhắc, liền đã thành công!" Phù Phi tự tin bật cười, đã nghĩ đến lúc hướngmỹ nhân tranh công, liền cảm thấy vui sướng. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net