Chương 41: Tiến vào Bình Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tia sáng ban mai từ ngoài cửa sổ rơi vào khách phòng, mông lung chiếu lên màn cửa sổ bằng lụa mỏng manh, ôn nhu dừng ở trên gương mặt của Thanh Hà đang ngủ say.

Tựa hồ là cảm giác được ánh mặt trời ấm áp, Mộ Dung Yên hơi hơi nhíu mi, xoa xoa đôi mắt, kinh nhiên theo bản năng nhìn qua bên cạnh giường -- không nhớ rõ chính mình đã khóc bao lâu, cũng không nhớ rõ chính mình làm sao ngủ thiếp đi, thứ duy nhất nhớ rõ chính là mùi hương thản nhiên của nữ tử bên cạnh, khiến cho nàng an tâm.

Bên giường không có người.

Cảm giác mất mát khó hiểu dâng lên trong lòng, Mộ Dung Yên nhẹ nhàng mà hít vào một hơi, "Người đâu rồi?"

"Kẽo kẹt--"

Cửa khách phòng đột nhiên bị người đẩy ra, Mộ Dung Yên cảnh giác lùi về phía bên trong giường, nhìn nữ tử mặc quần áo tuyết trắng bưng nước ấm đi đến, sau khi đặt lên bàn, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Ánh bình minh chiếu lên người Phù Trừng, thản nhiên tản ra ánh sáng nhàn nhạt, Mộ Dung Yên không khỏi có chút thất thần, ngơ ngác nhìn Phù Trừng vắt khô khăn mặt, lập tức đi về phía giường.

"Nương nương?" Phù Trừng đưa khăn qua, mỉm cười nhìn nàng, khóe miệng mang theo một chút ý cười ôn nhu làm cho người ta say mê.

Mộ Dung Yên tiếp nhận cái khăn, ngây người sửng sờ, nhìn nàng vấn cao búi tóc, thì ra khi cởi một thân y phục nội thị kia ra, nha đầu kia cũng được xem như là một tiểu mỹ nhân.

Phù Trừng bị ánh mắt của nàng nhìn đến đỏ mặt, cũng không muốn đánh vỡ sự im lặng trong giờ khắc này, chính là hơi hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Mộ Dung Yên.

Mộ Dung Yên bắt giữ được nét đỏ ửng trên gương mặt nàng, kinh nhiên hồi phục tinh thần, vội vã dùng khăn xoa xoa mặt, đưa cho Phù Trừng, không biết là bởi vì hơi nóng trên khăn, hay là bởi vì nhịp tim như hưu chạy, hai gò má cũng trở nên nóng ran.

Phù Trừng tiếp nhận chiếc khăn, cười nói: "Nương nương, ta đã mướn được xe ngựa, chờ người mặc quần áo xong, chúng ta liền có thể lên đường đến Bình Dương."

"Thương thế của ngươi..." Mộ Dung Yên để ý thân thể của nàng, vốn còn có thương tích, lại đi một đường xóc nảy, chỉ sợ sẽ làm tổn thương thân mình.

Phù Trừng lắc đầu nói: "Tuy ta là nữ tử, nhưng mà cũng không có yếu nhược như ngươi nghĩ, một chút đau đớn đó, không coi là gì hết." Nói xong, Phù Trừng xoay người đi, cầm chiếc khăn trong tay đưa lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, cười trộm một tiếng, bưng bồn nước đi ra bên ngoài.

"Nương nương vẫn là nhanh chóng đứng dậy mặc y phục đi."

Mộ Dung Yên nhẹ giọng lên tiếng, nhìn Phù Trừng rời khỏi tầm mắt, nhịn không được khóe miệng cong lên, lộ ra một dáng tươi cười đã lâu không thấy.

Một canh giờ sau, một chiếc xe ngựa rời khỏi trấn nhỏ, đi về phía Bình Dương.

Xe ngựa xóc nảy lợi hại, Mộ Dung Yên cố ý đè thấp thanh âm, thô thanh nói với xa phu bên ngoài thùng xe: "Đánh xe chậm một chút, đến Bình Dương chậm một chút cũng không sao."

Mộ Dung Yên nói xong, dường như chột dạ mà liếc liếc mắt nhìn Phù Trừng ở bên cạnh, cất lời nói trước: "Đường này thật ngập nghềnh, nếu xe ngựa đi nhanh, ngồi thật sự rất khó chịu, cho nên..."

"Ha ha, nương nương, ta hiểu được." Phù Trừng cười đến vui vẻ, cũng thuận theo Mộ Dung Yên, từ đáy lòng cảm thấy thư sướng.

Đêm qua, đã xảy ra rất nhiều chuyện, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có vài thứ đã thay đổi, chính là cũng không ai dám nghĩ nhiều.

Mộ Dung Yên cảm nhận được một chút hoảng hốt, vội vàng quay đầu đi, nhấc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài, này một đường sắc thu như họa, trời cao trong xanh, thực sự làm cho người ta yêu thích.

Phù Trừng ngơ ngác nhìn sườn mặt của nàng, thân nam trang này làm lộ ra nét xinh đẹp tuyệt trần, khiến cho bản thân không thể kháng cự muốn nhìn nàng thêm vài lần.

Nếu như Phò mã không phải là Trấn tây Tướng quân Độc Cô Minh, mà là một người như vậy, nay chính mình, sẽ như thế nào? Phù Trừng vừa nghĩ đến nam tử tự phụ Phò mã Độc Cô Minh kia, không khỏi cảm thấy có vài phần sợ hãi khó hiểu.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, ánh mắt đầu tiên nàng nhìn hắn, liền cảm thấy bất an. Giữa nàng và hắn, ngoại trừ một bức hôn thư do Hoàng thượng hạ lệnh, còn có ước định giữa mẫu phi và hắn, ở giữa ngoại trừ lợi ích, cuối cùng có thể còn lại bao nhiêu tình ý?

Nếu như bản thân quay về triều, liền có nghĩa là...

Ánh mắt của Phù Trừng mang theo một chút bi thương, lưu luyến đảo quanh trên gương mặt Mộ Dung Yên, trong lòng âm thầm nói: "Khi đó, ta có Phò mã, ngươi có phụ hoàng, chúng ta sẽ thành người xa lạ..."

Mộ Dung Yên cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Phù Trừng, không dám quay đầu lại, cố ý nhìn nơi phương xa, để bản thân suy nghĩ đến những chuyện khác.

Đệ đệ...

"Năm năm không gặp, ngươi đã cao lên bao nhiêu rồi?" Đáy lòng Mộ Dung Yên vẫn là có chút kích động, vẫn luôn muốn được nhìn thấy hắn một lần, vướng bận năm năm nay có thể thực hiện được, quả thật làm cho Mộ Dung Yên cảm thấy vui mừng.

Chính là, vui mừng càng nhiều, sầu lo cũng là càng nhiều.

Nàng là một phi tử trong hậu cung lại dám cả gan một mình gặp mặt thần đệ ở ngoài cung, nếu như có người mượn cơ hội này tham tấu đệ đệ, chẳng phải là biến thành làm hại đệ đệ sao?

Mộ Dung Yên vội vàng quay qua, nghiêm túc chống lại ánh mắt của Phù Trừng, "Chúng ta không thể đến Bình Dương, nếu không..."

Phù Trừng lập tức cắt ngang lời nói của nàng, "Yên tâm, Mộ Dung Thái thú sẽ không bị liên lụy, ta có thể dùng tính mạng để đảm bảo, lúc này đây, hắn sẽ không bị...Hoàng thượng vấn tội."

"Ngươi?" Mộ Dung Yên bỗng nhiên muốn hỏi nàng, rốt cuộc nàng là ai?

Phù Trừng tựa hồ nhìn thấu sự nghi hoặc của nàng, chính là cười nhẹ, nói: "Nếu ta đã dám nói như vậy, nương nương liền có thể yên tâm. Chính là, ở nơi này ngay lúc này, cho dù nương nương có dùng kiếm bức ta, ta cũng không thể nói cho nương nương chuyện nương nương muốn biết."

Mộ Dung Yên nhìn nàng một cái thật sâu, "Hảo, vậy một chữ ta cũng không hỏi."

"Đa tạ nương nương." Phù Trừng cười cười, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, không khỏi nhăn mặt cau mày.

Ở trong lòng ngươi, nhất định là rất hận phụ hoàng đi? Nếu như ngươi biết ta là Công chúa Đại Tần, sợ rằng ngay cả bằng hữu chúng ta cũng không thể làm được.

Nét mất mát hiện lên nơi đáy mắt Phù Trừng, Mộ Dung Yên đoán không ra bí mật che dấu trong lòng nàng, đáy lòng âm thầm dâng lên một chút bất an, lại có chút sợ hãi biết được thân phận thật sự của nàng.

Xe ngựa một đường đi về phía đông, hai người cũng dần dần ít trò chuyện, chìm vào suy nghĩ của bản thân.

Ba ngày sau, lúc chạng vạng, xe ngựa rốt cuộc đã đến thành Bình Dương.

Phù Trừng đem một hạt kim châu cuối cùng đưa cho xa phu, cùng Mộ Dung Yên đi xuống xe, nhìn tường thành Bình Dương, đáy lòng trầm trọng thêm vài phần.

"Đi thôi." Phù Trừng kéo theo Mộ Dung Yên, chỉ chỉ phía trước, "Đi đến phủ Thái thú, thay đổi xiêm y, ta cũng cần xoa thuốc, nếu không, vết thương này nhấy định sẽ dính vào mảnh vải."

"Hảo." Mộ Dung Yên nhìn kỹ gương mặt Phù Trừng, trên trán quả nhiên có chút mồ hôi lạnh, này một đường xóc nảy, nàng nhất định là cố nén đau đớn, trong lòng không khỏi dâng lên một chút đau lòng.

Mẫu phi muốn nàng đến Bình Dương tìm Mộ Dung Xung, chắc chắn trước đây đã có qua lại với Mộ Dung Xung mới đúng, nếu như có thể bình yên về triều, tới đây tất nhiên sẽ không có nguy hiểm, đúng lúc có thể để cho bản thân hảo hảo dưỡng thương.

Phù Trừng thở phào nhẹ nhõm, càng thêm nhíu chặt lông này, nếu như vừa thấy mặt liền thẳng thắn nói ra thân phận của mình, chẳng phải trước tiên sẽ trở thành người xa lạ với Mộ Dung Yên sao?

"Xem ra, phải nghĩ cách nói..." Phù Trừng yên lặng suy nghĩ, cùng Mộ Dung Yên bước vào thành Bình Dương.

Những ngày gần đây thành Bình Dương tựa hồ có chút dị thường, theo lý, cho dù là chạng vạng, cũng nên có dân chúng lui tới mua bán mới đúng, nhưng mà thành Bình Dương này lại vắng lặng đến khó hiểu, cảm giác giống như là quân địch vào cửa, sắp bắt đầu chuẩn bị đối phó.

Mộ Dung Yên ngầm cảm thấy không ổn, nhìn nhìn tướng sĩ trên tường thành, tựa hồ cũng nhiều hơn gấp đôi so với thành Trường An, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám phỏng đoán thêm, tâm cũng đã loạn.

Phù Trừng cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh, trên đường tuy có dân chúng, nhưng mà lại trầm mặc không nói, cho dù nhìn thấy người xa lạ như các nàng, cũng không có ai nâng mắt nhìn các nàng thêm vài lần.

"Hi luật luật--"

Tiếng ngựa hí vang, Phù Trừng vội vàng kéo Mộ Dung Yên lui sang một bên, nhìn một vị hắc anh* Tướng quân cỡi hắc mã cất vó phi nhanh đến.

(*Đội mũ có cái tua màu đen)

"Giá!"

Hắc anh Tướng quân quất mạnh hắc mã một roi, hắc mã thống khổ hí vang một tiếng thật dài, vó ngựa vung lên, cũng không dám dừng lại một khắc nào.

Người này mặc thiết giáp, rạng rỡ chói sáng, chỉ nhìn đến bội kiếm của hắn, nếu không phải là võ tướng trên tam phẩm, làm sao có thể đeo được? Không hề kiêng kị mà phóng ngựa trong thành, không để ý đến có làm bị thương dân chúng hay không, hành vi vô đạo như vậy, lần đầu tiên Phù Trừng nhìn thấy, đáy lòng bất giác dâng lên một ngọn lửa giận.

"Hi luật luật--"

Hắc anh Tướng quân đột nhiên kìm hắc mã lại, đầu của hắc mã bị mãnh liệt kéo qua, bọt mép ẩn ẩn có mang theo một chút huyết sắc.

Môt Tướng quân thật thô bạo!

Phù Trừng ẩn ẩn cảm thấy bất an, không biết hắn đột nhiên ghìm ngựa cách đó mười bước, là muốn làm gì?

Không đợi Phù Trừng cùng Mộ Dung Yên nghĩ nhiều, hắc anh Tướng quân đã lập tức nhảy xuống ngựa, hàng mi anh khí nhướng lên, lộ ra một đôi mắt giống như dã lang, ở trên gương mặt trắng nõn của hắn có vẻ phá lệ lãnh liệt, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi khó hiểu.

"Người tới!" Hắc anh Tướng quân quát một tiếng, bàn tay to lớn chỉ vào Mộ Dung Yên và Phù Trừng, "Đem hai người này bắt!"

"Dạ! Thái thú đại nhân!"

Cách mấy chục bước, tướng sĩ của phủ Thái thú nhanh chóng tiến đến, trường thương rơi xuống, đồng loạt vây quanh Phù Trừng và Mộ Dung Yên.

Phù Trừng đem Mộ Dung Yên hộ ở sau người, cất cao giọng nói: "Chẵng lẽ Tướng quân chính là Thái thú Bình Dương Mộ Dung đại nhân?"

Hắc anh Tướng quân nheo mắt liếc nhìn đánh giá Phù Trừng một cái, cười lạnh nói: "Trong phạm vi trăm dặm này, chỉ cần vừa nhìn thấy hắc mã của bổn quan, ai không nhận ra chính là Mộ Dung Xung ta?"

Thân mình Mộ Dung Yên chấn động lợi hại, kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn hắc anh Tướng quân Mộ Dung Xung trước mặt, làm sao còn là người thiếu niên gầy yếu ôn nhuận của năm năm trước?

"Đệ..." Mộ Dung Yên muốn kêu, nhưng mà thanh âm run lên, đôi mắt đã thấm ướt, làm sao cũng không thể kêu ra thành tiếng.

Mộ Dung Xung nhìn nhìn nàng, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh bị một chút ảm đạm đoán không ra che dấu đi mất.

"Bắt lấy!"

Mộ Dung Xung lại quát một tiếng, không lại nhìn đến Mộ Dung Yên, chính là đem ánh mắt dừng ở trên gương mặt Phù Trừng, tiến lên một bước, hung hăng đem Phù Trừng kéo vào trong lòng, ánh mắt ẩn ẩn mang theo hận ý, khiến cho Phù Trừng kinh hãi, cũng làm cho Mộ Dung Yên kinh hãi.

"Buông ra!"

"Buông nàng ra!"

Trăm miệng một lời quát lớn cũng không làm cho Mộ Dung Xung buông tay, Phù Trừng nâng tay tránh né, trong nháy mắt vết thương đau đớn, khiến cho Mộ Dung Xung không thể không buông thân thể của nàng ra.

Phù Trừng lui về phía sau, kinh hồn chưa định nhìn gương mặt tràn ngập tà khí của Mộ Dung Xung, "Mộ Dung đại nhân thân là Thái thú, phải biết rằng, tư thưởng dân nữ, hoành hành hương lý, xưa nay chính là tội!"

Mộ Dung Xung có chút kinh ngạc nhíu mày, phất tay ý bảo tướng sĩ lùi về phía sau, cười nói: "Bỗng nhiên cảm thấy ngươi thật ra là một nữ tử thú vị, chính là hôm nay, ngươi phải tiến vào phủ Thái thú của ta!"

Phù Trừng nghiêng mặt nhìn thoáng qua Mộ Dung Yên, biết rằng sau khi để lộ thân phân, ngày sau nhất định sẽ khó thoát tội, chỉ có thể gật đầu nói: "Thái thú muốn mời, dân nữ tất nhiên sẽ vâng theo, nói vậy Mộ Dung đại nhân nhất định sẽ xem chúng ta như tân khách, tiếp đãi càng thêm có lễ."

"Ha ha, vậy phải nhìn xem các ngươi có thể làm cho ta vui vẻ hay không!" Mộ Dung Xung tà cười một tiếng, xoay người đi, từ đầu đến cuối cũng chưa từng liếc mắt nhìn Mộ Dung Yên một cái.

Mộ Dung Yên cảm thấy đau lòng đến khó chịu, nàng đã nhận ra hắn, vì sao hắn lại xem nàng như người xa lạ?

Năm năm cách biệt, tại sao đệ đệ lại biến thành bộ dáng như vậy?

Phù Trừng lặng yên đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của nàng, thấp giọng nói: "Có ta ở đây, không có việc gì."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net