Chương 55: Khốn cục nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính ngọ, Lan Thanh các.

"Con đứa nhỏ này, sao lại lỗ mãng như vậy?" Thanh phi nhịn không được trách cứ một câu lại xoa thuốc cho Phù Trừng, xoay qua khom người nói với Phù Kiên, "Hoàng thượng, là thần thiếp dạy dỗ không tốt, đứa nhỏ này mới có thể ở trong cung làm loạnnhư vậy." Nói xong, cầm lấy trường cung Phù Trừng dùng hôm nay, ở trước mặt Phù Kiên, lấy kéo đem dây cung cắt đứt, "Từ nay về sau, ở trong cung không cho phép Trừng nhi lại bắn sóc gì nữa!"

"Vậy bút lông của phụ hoàng, con liền..." Phù Trừng ủy khuất lắc đầu, muốn nói chuyện, nhìn thấy đôi mắt nén giận của Thanh phi, nhất thời nén lại, áy náy nhìn về phía Phù Kiên, "Phụ hoàng, con làm cho người thất vọng rồi."

Phù Kiên ngược lại là cười đến có vài phần tán thưởng, đi tới bên cạnh Thanh phi cùng Phù Trừng, hai tay mở ra, đem hai người ôm lấy, cười nói: "Trẫm thấy Trừng nhi tuy là nữ tử, nhưng cung thuật cũng không kém, chỉ cần có thời gian, định có thể thành thiện xạ, nói không chừng, những ca ca của ngươi cũng không được như ngươi." Nói xong, vừa lòng nhìn Thanh phi, "Lan Thanh, Trừng nhi có hôm nay, tất cả đều là do ngươi dạy dỗ tốt, trẫm thật sự rất vui mừng."

Phù Trừng bất động thanh sắc chuyển thân mình, làm cho mình và Phù Kiên có chút khoảng cách, mang theo xin lỗi nói: "Phụ hoàng, con đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, cũng có thể tự tay làm bút cho phụ hoàng."

"Biện pháp gì?" Phù Kiên tò mò nhìn nhìn Phù Trừng, nữ nhi này tư thế oai hùng, chỉ tiếc không phải là nam nhi, nếu không tất nhiên sẽ là một hảo Hoàng tử mang lại hoà bình và ổn định cho đất nước.

Thanh phi hơi hơi nhíu mi, trong lòng luôn cảm thấy bất an, đứa nhỏ này sở tác sở vi* luôn làm cho người ta cảm thấy đang mạo hiểm, cái gì mà lông sóc, cái gì mà làm bút, chỉ sợ tất cả đều là lời ngụy trang để nàng phá hỏng chuyện Phù Kiên lâm hạnh Mộ Dung Yên.

(*Hành động đã thực hiện)

Phù Trừng bình tĩnh nhìn nhìn Thanh phi, tránh ra khỏi lòng Phù Kiên, hướng Thanh phi cúi đầu, nói: "Mẫu phi, mượn kéo trong tay người dùng một chút."

Nay Thanh phi chỉ có thể tĩnh nhìn tình hình, mọi chuyện thuận theo Phù Trừng.

Chỉ thấy Phù Trừng tiếp nhận cái kéo trong tay Thanh phi, cắt xuống một lọn tóc đen của mình, cười hì hì quơ quơ ở trước mặt Phù Kiên và Thanh phi, nói: "Phụ hoàng, con dùng tóc của chính mình, tự tay làm một cây bút đưa cho phụ hoàng, hy vọng sau khi con xuất giá, phụ hoàng có thể nhớ con, tha thứ cho con không thể phụng dưỡng bên cạnh người."

Phù Trừng nói rất khẩn thiết, làm cho đáy mắt Thanh phi kinh ngạc, trong lòng vui vẻ, đứa nhỏ này, chung quy là đã trưởng thành.

Phù Kiên nghe được thập phần ấm áp, vỗ vỗ đầu vai Thanh phi, nói: "Nếu như phi tần trong hậu cung của trẫm đều giống Lan Thanh ngươi, như vậy tử nữ bên cạnh trẫm đếu tốt như Trừng nhi, trẫm liền thật sự là vô ưu." Nói xong, Phù Kiên khẳng định gật đầu nói với Phù Trừng, "Trừng nhi, trẫm chờ con tự tay làm bút lông."

"Ân!" Phù Trừng gật đầu thật mạnh.

"Hoàng hậu giá lâm--" Một tiếng của tiểu nội thị thông truyền, Cẩu Hoàng hậu mang theo Thái tử Phù Hoành đi vào Lan Thanh các.

"Tham kiến phụ hoàng."

"Tham kiến Hoàng thượng."

Cẩu Hoàng hậu cùng Phù Hoành cúi đầu với Phù Kiên, Phù Kiên phất tay nói, "Miễn lễ."

Khóe miệng Thanh phi hơi hơi cong lên, mỉm cười nghênh hướng về phía Cẩu Hoàng hậu, khom người nói: "Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương, tham kiến Thái tử điện hạ."

"Muội muội không cần đa lễ." Cẩu Hoàng hậu mỉm cười đỡ lấy Thanh phi, lo lắng nhìn Phù Trừng nói, "Bổn cung nghe nói hôm nay vết thương của Trấn quốc Công chúa lại bị động...Chậc chậc, đứa nhỏ này thân mình thật là đơn bạc, nếu như không dưỡng tốt thân mình, làm sao để Công chúa xuất giá đây?"

"Trừng muội muội, ngươi phải cẩn thận dưỡng thương." Phù Hoành tiến lên yêu thương nhìn nhìn Phù Trừng, hít vào một hơi, quay đầu nói với Phù Kiên, "Phụ hoàng, dù sao nhi thần cũng là nam nhi, luôn đi vào thâm cung, cũng không tốt. Ba tháng này, nhi thần muốn cùng Trừng muội muội có nhiều trao đổi, không biết phụ hoàng có thể cho phép nàng xuất cung đến Đông cung một chút hay không?"

Phù Kiên cười vỗ vỗ đầu vai Phù Hoành, nói: "Ngươi có lòng đau thương muội muội, trẫm cao hứng còn không kịp, trẫm tất nhiên chuẩn tấu!" Nói xong, Phù Kiên nói với nội thị bên ngoài Lan Thanh các, "Truyền khẩu dụ của trẫm, sau này Trấn quốc Công chúa có thể tự do xuất nhập cửa cung."

"Dạ." Nội thị cúi đầu lui ra, đi về phía của cung.

"Thê thiếp của trẫm hòa thuận, nữ tử hòa thuận, hôm nay trẫm quả nhiên là cao hứng a." Phù Kiên cười to một tiếng, "Người tới, chuẩn bị rượu và thức ăn, hôm nay trẫm muốn dùng ngọ thiện ở đây."

"Dạ." Cung nữ ở cửa cung nghe tiếng lui ra, chuẩn bị ngọ thiện.

Cẩu Hoàng hậu cho Phù Hoành một cái ánh mắt, lúc này Phù Hoành chắp tay nói với Phù Kiên: "Phụ hoàng, nhi thần có một số việc, muốn nói riêng với phụ hoàng."

Phù Kiên nhìn thoáng qua Thanh phi, nói: "Nơi này đều là người một nhà, ngươi có chuyện gì, cứ nói ra."

Phù Hoành từ trong tay áo lấy ra một phong mật thơ, đưa cho Phù Kiên, "Phụ hoàng xem trước phong thư này."

Phù Kiên mở thư ra, sắc mặt không khỏi khẽ biến, trầm giọng nói: "Đây chính là cơ hội tốt nhất, Hoành nhi, đi, theo trẫm triệu tập chư tướng, thương thảo nghị sự."

"Hoàng thượng, ngọ thiện này..." Cẩu Hoàng hậu nhắc nhở Phù Kiên một chút.

Phù Kiên xua tay nghiêm mặt nói: "Trẫm phải thương nghị quân sự, ngọ thiện này để ngươi và Lan Thanh cùng nhau ăn đi." Nói xong, liền cùng Thái tử Phù Hoành rời khỏi Lan Thanh các.

"Các ngươi đều lui ra đi." Cẩu Hoàng hậu đột nhiên hạ lệnh, cho lui cung nữ nội thị trong Lan Thanh các, "Đem cửa cũng đóng kỹ cho bổn cung."

"Dạ."

Cửa cung đóng chặt, Thanh phi ngược lại là vân đạm phong khinh cười cười, ý bảo Phù Trừng không cần lo lắng.

Cẩu Hoàng hậu xoay đầu qua, mỉm cười nhìn vào Phù Trừng, lại chuyển ánh mắt cười nói với Thanh phi: "Hảo muội muội, ngươi đưa chủ ý cho bổn cung, quả nhiên là không sai, nếu như Hoành nhi của bổn cung có thể lập công lớn, bổn cung tất nhiên sẽ trọng thưởng cho mẹ con các ngươi."

Thanh phi khom người nói: "Có thể vì Hoàng hậu nương nương giải ưu, là việc thần thiếp nên làm."

"Ha ha, lời nói của muội muội, từ trước đến nay bổn cung đều thích nghe." Cẩu Hoàng hậu nói xong, nhìn kỹ Phù Trừng, đột nhiên hỏi, "Trừng nhi, nếu như có một ngày, ca ca của ngươi Hoành nhi gặp nạn, ngươi có nguyện ý mang ba ngàn binh mã đến cứu giúp không?"

Phù Trừng sửng sốt, nhìn nhìn Thanh phi, không biết nên trả lời thế nào.

Thanh phi cười nói: "Ba ngàn binh mã trong tay Trừng nhi, cũng chính là ba ngàn binh mã của Đông cung, tất nhiên sẽ dốc sức vì nương nương và Thái tử điện hạ." Hơi ngừng một chút, Thanh phi tiếp tục nói, "Hôm nay Thái tử điện hạ đã thực hiện kế sách thể hiện lòng tốt đối với Trừng nhi, lại đưa ra cơ mật quân tình, phân lượng ở trong lòng Hoàng thượng, tất nhiên sẽ nặng thêm vài phần. Nếu như nương nương thật sự muốn ban thưởng cho mẹ con chúng ta, xin nương nương ngày sau chiếu cố mẹ con chúng ta nhiều thêm một chút, có thể sống bình yên, chính là nguyện vọng lớn nhất của mẹ con chúng ta."

Cẩu Hoàng hậu vừa lòng cười nói: "Nếu như Hoành nhi lên ngôi vị Hoàng đế, nhất định không thể thiếu điểm tốt cho mẹ con các ngươi." Nói xong, Cẩu Hoàng hậu lại liếc mắt nhìn Phù Trừng một cái thật sâu, "Trừng nhi, nếu như ngươi không muốn gả cho Mộ Dung Xung, bổn cung thật ra có một chút biện pháp làm cho tiểu tử này vĩnh viễn biến mất."

Phù Trừng gấp giọng nói: "Nương nương, Trừng nhi cam tâm tình nguyện gả đi, thỉnh nương nương không cần thương tổn hắn."

Cẩu Hoàng hậu như có chút đăm chiêu nhìn nhìn Phù Trừng, không khỏi cười nói: "Chậc chậc, không nghĩ tới Trấn quốc Công chúa này quả nhiên là nhìn trúng tiểu bạch kiểm Mộ Dung Xung kia, ha ha, một khi đã như vậy, bổn cung sẽ không nhúng tay vào." Nói xong, Cẩu Hoàng hậu nâng mắt nhìn Thanh phi, "Muội muội ngươi xem, là Trừng nhi muốn gả, cũng không phải là bổn cung không giúp ngươi."

Thanh phi thản nhiên cười nói: "Nữ nhi lớn rồi, chung quy là giữ không được, nếu như nàng coi trọng Mộ Dung Xung, làm mẫu phi cũng chỉ có thể thuận theo nàng."

"Ha ha, vậy ngày sau bổn cung đối với Mộ Dung Xung cũng phải chiếu cố thêm một chút, bằng không..." Cẩu Hoàng hậu cố ý nói đến một nửa liền ngừng lại, chính là âm lãnh nở nụ cười một tiếng, tựa hồ là đang nhắc nhở các nàng, ngày sau nàng lại nắm thêm một tình mạng ở trong tay, nếu như các nàng dám có nhị tâm, Phù Trừng sẽ khó bảo toàn sẽ không trở thành quả phụ lần thứ hai.

"Bổn cung bỗng nhiên nhớ tới, còn có chút chuyện chưa làm xong, ngọ thiện này chỉ sợ cũng là ăn không được." Cẩu Hoàng hậu nói xong liền mở cửa cung ra, quay đầu cười nói, "Ngọ thiện này, vẫn là lưu lại cho muội muội cùng Trừng nhi ăn đi."

"Dạ, cung tiễn Hoàng hậu nương nương."

"Ha ha, người thông minh lại biết nghe lời, xưa nay là người bổn cung coi trọng nhất, đừng làm cho bổn cung thất vọng." Cẩu Hoàng hậu ném lại những lời này, mỉm cười rời khỏi Lan Thanh các.

Phù Trừng bỗng nhiên nghĩ tới chút chuyện gì đó, quay đầu hỏi Thanh phi, "Màn kịch hôm nay của Hoàng hậu cùng Thái tử, là chủ ý mẫu phi đưa cho bọn họ?"

Thanh phi khẽ gật đầu, có chút lo lắng nhìn Phù Trừng, "Trừng nhi, con một lòng muốn bảo vệ tỷ đệ Mộ Dung Xung, một bước này, đi rất nguy hiểm, nương không thể không giúp con suy nghĩ nhiều một chút, để tránh thật sự khiến cho Hoàng thượng tức giận, nương cũng không thể cứu được con."

Phù Trừng cảm kích cười cười, "Vẫn là mẫu phi suy nghĩ chu đáo."

Thanh phi nhịn không được trừng mắt liếc nhìn Phù Trừng một cái, "Con nha, khi nào thì nương mới có thể bớt lo một chút? Tỷ đệ Mộ Dung Xung là quân cờ quan trọng mà chúng ta đặt vào, nếu như đặt sai lầm, hai mẹ con chúng ta cả đời này cũng không thể xoay người tìm đường sống."

Phù Trừng kiên định nói: "Mẫu phi người yên tâm, con tin tưởng, sẽ không sai."

"Vậy sao?" Thanh phi nhẹ nhàng hỏi lại, có chút mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm, nhìn lọn tóc đen trong tay Phù Trừng, "Con đứa nhỏ này, lúc làm việc này, khiến cho nương cảm thấy vui mừng."

Phù Trừng cười cười cúi đầu, nhìn lọn tóc đen trong lòng bàn tay, "Bút này, con nhất định sẽ tặng đi."

"Nô tỳ tham kiến nương nương." Hồng Loan mang theo một giỏ đầy những thanh trúc đi vào trong cung, cúi đầu với Thanh phi, nghiêng người lại cúi đầu với Phù Trừng, "Nô tỳ tham kiến điện hạ, đây là trúc mà điện hạ muốn."

"Trúc?" Thanh phi bối rối nhìn Phù Trừng, "Con muốn cái này làm cái gì?"

Phù Trừng thần bí cười cười, nói: "Con đột nhiên muốn làm diều, mẫu phi muốn đến xem con làm diều không?"

"Nga?" Thanh phi thật ra rất muốn biết rốt cuộc Phù Trừng định làm cái gì?

Phù Trừng phất tay nói với Hồng Loan: " Hồng Loan, lát nữa ngọ thiện của phụ hoàng đến đây, ngươi trước phân phó bọn họ đem thức ăn bày cho tốt, không cần đến thông truyền với bổn cung và mẫu phi."

"Dạ." Hồng Loan cúi đầu đáp lời.

Phù Trừng tiếp nhận giỏ trúc trong tay Hồng Loan, đếm đếm số cây trúc bên trong, lẩm bẩm: "Số lượng cây trúc này có hơi ít, bất quá trong mùa đông này, có thể tìm được những thứ này cũng không dễ dàng." Nói xong, liền kéo Thanh phi đi về phía phòng của mình.

Hồng Loan nhìn theo bóng dáng của Phù Trừng và Thanh phi, không khỏi hít vào một hơi, mặc kệ Trấn quốc Công chúa muốn những cây trúc này để làm gì, thâm cung này nhất định cũng sẽ không được yên ổn.

Nghĩ nhưvậy, Hồng Loan nhìn cảnh tuyết ở bên ngoài Lan Thanh các, đột nhiên cảm thấy cóchút hàn ý, không khỏi rùng mình một cái.    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net