Chương 61: Giá y hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió tuyết vừa ngừng, tiếng nhạc kỉ truyền đi.

Đội ngũ mặc lễ phục đỏ thẫm mang nghi trượng* hộ tống theo xe hoa của Công chúa ra cửa Đông Hoàng thành Trường An, giờ khắc này Phù Kiên đứng ở đẩu thành cửa Đông Hoàng thành rốt cuộc an lòng.

(*Vật trang hoàng nơi cung thất, dinh thự hay dùng khi vua quan đi đường, như tàn, cờ, quạt, binh khí,v.v.)

Hắn từ xa xa nhìn Phò mã mặc quan phục đỏ thẫm kia, Mộ Dung Xung ngồi thẳng trên lưng bạch mã, có lẽ là vì trời giá rét, hai gò má đông lạnh có chút đỏ bừng, cũng không thấy một chút sắc mặt vui mừng nào.

Phù Kiên đột nhiên cảm thấy có chút vui mừng, hắn không thích Trừng nhi, Trừng nhi gả cho hắn, chung quy sẽ không chân chính trở thành vợ chồng.

Mộ Dung Xung hung hăng nắm chặt dây cương, hờ hững nhìn xe hoa của Công chúa đến gần mình, không khỏi hung hăng cắn răng, mang theo một chút hận ý liếc mắt nhìn chiếc xe hoa kia một cái.

"Thỉnh Phò mã thúc ngựa dạo phố." Tiểu cung nữ bên cạnh cung kính hành lễ nhắc nhở Mộ Dung Xung một chút, "Giờ lành không thể chậm trễ."

"Hảo!" Mộ Dung Xung kéo cương ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa, thức ngựa dẫn đầu đi về phía trước.

Nếu không phải vì Trừng Công chúa này, hắn làm sao lại bị nhốt ở thành Trường An, ngày đêm chịu đựng sự khuất nhục trong quá khứ tra tấn?

Nếu nàng khiến cho hắn thống khổ nhiều như vậy, tối nay, liền để nàng đến bồi thường cho hắn những đau đớn mà Phù Kiên đã mang đến cho hắn!

"Truyền chỉ, ngày mai Công chúa quay về thỉnh an phụ mẫu, Phò mã cũng cùng theo vào cung." Phù Kiên thỏa mãn mỉm cười, tràn đầy thâm ý mà nhìn vào bóng dáng Mộ Dung Xung, bóng hình đỏ thẫm kia rơi vào đáy mắt, làm cho trái tim Phù Kiên đột nhiên trở nên khô nóng.

Trẫm, quả thật là nhớ ngươi, Phượng Hoàng.

Xe ngựa rung chuyển, Phù Trừng cảm thấy thân mình tê cứng đến lợi hại, liền kéo khăn hỉ trùm trên đầu xuống, hai tay chà xát vào nhau, tạo thành hình chữ thập hà một hơi.

Cung nữ trên xe ngựa hoảng hốt nói: "Công chúa không thể, khăn hỉ này chỉ có thể để Phò mã gia mở ra, nếu không sẽ không may mắn!" Nói xong, vội vàng đến giúp Phù Trừng trùm lên một lần nữa.

Phù Trừng lạnh lùng cười nói: "Khăn hỉ của bổn cung sớm đã bị tháo xuống một lần, khăn hỉ sau này, cũng chỉ có thể do bổn cung tháo xuống."

Cung nữ nghe ra lãnh ý trong lời nói của Phù Trừng, không khỏi rụt lại, "Điện hạ..."

Phù Trừng xua tay nói: "Để bổn cung yên lặng một chút, đừng nhiều lời."

"Dạ." Cung nữ cầm khăn hỉ lui ra ngồi ở một bên, không dám lại ngẩng đầu lên nhìn Phù Trừng.

Phù Trừng nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, vươn tay nhấc một góc màn xe đỏ thẫm lên, nhìn dân chúng Trường An ngoài cửa sổ, không khỏi chua xót nói: "Ở trong lòng bọn họ, bổn cung nhất định là một nữ nhân mang danh tệ đến không chịu nổi đi?"

Cung nữ không dám trả lời câu nói của Phù Trừng, chính là đầu đã cúi thấp lại còn thấp.

Phù Trừng thả màn xe xuống,"Thôi, tệ liền tệ đi, tại sao bổn cung lại là Công chúa trong gia đình đế vương?"

"Điện hạ..." Cung nữ nhỏ giọng đáp một câu.

Phù Trừng khẽ cười nói: "Ngươi không cần sợ hãi, hôm nay trong lòng bổn cung chính là có chút lo lắng, qua hôm nay liền không có việc gì nữa."

"Dạ." Chuyện cung nữ có thể làm chính là im lặng cùng Phù Trừng.

"Giúp bổn cung trùm khăn hỉ lên lần nữa đi." Phù Trừng bỗng nhiên phân phó, cung nữ vội vàng cẩn thận đến gần Phù Trừng, giúp nàng đội khăn hỉ lên.

Ở dưới khăn hỉ khóe miệng Phù Trừng cong lên, âm thầm nói: "Phụ hoàng, qua tối nay, ta thật ra muốn nhìn xem, ngươi rốt cuộc có chịu buông tha cho tỷ đệ bọn họ hay không?" Vừa nhớ đến, ý cười của Phù Trừng có một chút ấm áp, "Thanh Hà, sẽ có một ngày, ta làm cho ngươi tự tay giúp ta tháo khăn hỉ này xuống."

Ban đêm, phủ Công chúa phi thường náo nhiệt, vương công hoàng thân quốc thích nâng chén hoan ẩm ở trước viện, tuy rằng không có lấy một người là đang thật tâm chúc mừng, nhưng mà e ngại sự sủng ái mà Phù Kiên dành cho tỷ đệ Mộ Dung Xung, vở kịch này cũng coi như là chân thật.

Phù Trừng ngồi thẳng ở trong phòng hoa chúc, bình tĩnh chờ đợi Mộ Dung Xung xuất hiện, một đêm này, có lẽ sẽ có chút không yên ổn.

"Công chúa, ha ha, ta đến đây!"

Chỉ nghe thấy một thanh âm thô bạo vang lên, Mộ Dung Xung say khướt bước một chân vào phòng hoa chúc.

Nhóm cung nữ trong phòng hoa chúc đồng loạt quỳ xuống, "Bái kiến Phò mã."

"Đều lui xuống!" Mộ Dung Xung hét to một tiếng,"Tất cả đều lui xuống!"

Nhóm cung nữ khó xử nói: "Phò mã gia, đại lễ thành thân này còn vài bước chưa thực hiện..."

"Chuyện quan trọng nhất khi thành thân chính là cùng tân nương cộng phó vu sơn, những thứ khác có ích lợi gì chứ? Cái gọi là đêm xuân đáng giá ngàn vàng, nếu như các ngươi lại làm lãng phí thời gian ân ái của ta cùng với Công chúa, ta lập tức chém đầu các ngươi! Toàn bộ cút xuống!" Mộ Dung Xung nói xong, tay áo dài vung lên, điệu bộ kia chính là bộ dáng có thể lấy mạng của các nàng bất kỳ lúc nào!

"Các ngươi đều lui ra." Phù Trừng ngồi ngay ngắn trên giường hỉ đột nhiên mở miệng, không sợ hãi không lo lắng, làm cho tâm tình bối rối của nhóm cung nữ này hơi bình tĩnh lại vài phần.

"Nhưng mà Công chúa..."

"Lui ra đi, lời Phò mã nói, đều là lời nói đúng." Phù Trừng đem khăn hỉ kéo xuống, từ trên giường hỉ đứng lên, thần sắc trấn tĩnh trái lại làm cho Mộ Dung Xung kinh hãi.

"Dạ." Nhóm cung nữ chỉ có thể lui xuống, đem cửa phòng hoa chúc đóng kín.

Phù Trừng cầm khăn hỉ trong tay ném sang một bên, đi về phía Mộ Dung Xung, "Phò mã, bộ dáng say rượu này có phải cũng nên tỉnh lại rồi hay không?"

Mộ Dung Xung lạnh lùng nhìn Phù Trừng, cười lạnh nói: "Tối nay ta tỉnh hay không tỉnh, cũng không quan trọng." Nói xong, hung hăng ôm lấy thắt lưng Phù Trừng, ép nàng gắt gao áp sát vào mình, "Phụ trái tử thường, ngươi không nên sinh ra làm nữ nhi của hắn!"

"Vậy sao?" Bàn tay Phù Trừng trượt dọc theo trước ngực Mộ Dung Xung tiến đến cần cổ của hắn, mũi sắc nhọn lạnh như băng đặt lên yết hầu của hắn, "Cho dù là phải đền nợ, cũng không nên là bổn cung đền, nếu như trong lòng ngươi còn coi bản thân là Hoàng tử Đại Yên, thì lắng nghe bổn cung nói cho hết lời."

Mộ Dung Xung vạn vạn không nghĩ tới nàng thế nhưng sẽ dấu lợi khí trong tay, giờ khắc này lợi khí đặt ở yết hầu, trước hết chỉ có thể nghe nàng nói cho xong.

"Nếu như bổn cung có biện pháp để ngươi rời khỏi nơi này, ngươi có bằng lòng làm theo lời bổn cung hay không?"

Mộ Dung Xung kinh nhiên nhìn Phù Trừng, đột nhiên cười nhạo nói: "Công chúa điện hạ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời ngươi nói sao?"

Phù Trừng cau mày nói: "Xem ra, ngươi chính là không chịu tin?"

"Hôm nay ngươi thoát được chuyện động phòng, cũng sẽ trốn không thoát vận mệnh làm thê tử, ngày tháng còn dài, ta muốn nhìn xem một cái chủy thủ này có thể cứu ngươi được bao nhiêu lần?" Mộ Dung Xung không có chút ý tứ muốn lui bước nào, hai bàn tay đặt trên lưng Phù Trừng lại bắt đầu làm càn, "Nếu như ngươi muốn cầu xin ta đối xử với ngươi thương tiếc một chút, còn kịp."

"Ha ha, vậy sao?" Phù Trừng hung hăng đẩy Mộ Dung Xung ra, thuận thế thoát khỏi hai tay của hắn, nhìn chuẩn hai tay Mộ Dung Xung vừa muốn ôm đến, chủy thủ trong tay đột nhiên cắt ngang qua mu bàn tay của hắn.

Đau nhức đến xương cốt làm cho sắc mặt Mộ Dung Xung sầm xuống, cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình, vết thương không sâu, lại ẩn ẩn biến thành màu xanh, chủy thủ kia nhất định là có độc!

"Ngươi quả nhiên là nữ tử ác độc!" Mộ Dung Xung hung tợn quát mắng một tiếng.

Phù Trừng lạnh nhạt nói: "Nếu như ngươi không động lòng xấu xa, thì làm sao sẽ bị bổn cung gây thương tích?"

"Ngươi! Đưa thuốc giải ra đây!" Mộ Dung Xung vươn tay muốn khóa chặt yết hầu Phù Trừng, chỉ thấy thân mình Phù Trừng lướt đi, làm cho tay hắn đánh vào trong không khí.

"Ngươi đã không chịu uống rượu mời, đành phải cho ngươi uống rượu phạt, màn diễn ngày mai, chỉ có thể để bổn cung giúp ngươi cùng nhau diễn." Phù Trừng nói xong, nghiêng chủy thủ một chút, rạch một đường trên cánh tay, chất độc trên chủy thủ cũng bắt đầu tiến vào cơ thể nàng.

"Ngươi..." Sắc mặt Mộ Dung Xung kinh ngạc, "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Cùng các ngươi chịu đựng dày vò." Phù Trừng mỉm cười, "Mộ Dung Xung, bắt đầu từ hôm nay, tính mạng của ngươi chính là của bổn cung!"

"Ngươi dựa vào cái gì?" Mộ Dung Xung rít lên một tiếng, chỉ thấy nơi gần vết thương thế nhưng đã sinh ra không ít chấm đỏ, "Này...Này rốt cuộc là loại độc gì?"

"Tìm đường sống trong cái chết...Chờ đến khi chúng ta bình yên rời khỏi Trường An, bổn cung sẽ nói hết mọi chuyện với ngươi." Phù Trừng nói xong, đem vết máu trên chủy thủ lau sạch sẽ, xoay người đặt dưới đáy rương châu báu thượng hạng mà Phù Kiên ban cho.

"Rời khỏi Trường An?" Mộ Dung Xung một trận kinh ngạc, "Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?"

Phù Trừng đóng rương lại, vừa cầm lấy khăn lụa mang theo bên người quấn chặt cầm máu trên cánh tay, vừa đến gần Mộ Dung Xung, trong nháy mắt khi nâng mắt nhìn vào Mộ Dung Xung, khiến cho nhịp tim của Mộ Dung Xung không khỏi có chút nhanh khác thường.

"Đưa tay cho ta." Phù Trừng nhẹ giọng mở miệng, Mộ Dung Xung lại sửng sốt.

Phù Trừng hít vào một hơi, hung hăng kéo cánh tay bị thương của hắn lại, cẩn thận nhìn nhìn vết thương, nói: "Những chấm đỏ này rất giống bệnh đậu mùa, sau vài canh giờ, chúng ta sẽ cảm thấy lúc nóng lúc lạnh. Ngươi yên tâm, chất độc này sau bảy ngày sẽ tự nhiên tiêu hết, ngày mai sau khi thông báo bệnh tình với phụ hoàng, chờ ba ngày, ngươi liền dâng tấu lên phụ hoàng, nói phải rời khỏi Trường An, để tránh làm cho bệnh dịch lan tràn."

"Hắn..." Mộ Dung Xung cười lạnh nói, "Ta không thể khời rởi Trường An."

Phù Trừng khẽ cười nói: "Mộ Dung Xung, nếu không, chúng ta đánh cược một lần? Nhìn xem, rốt cuộc hắn có để chúng ta rời đi hay không?"

"Cược liền cược!" Mộ Dung Xung đột nhiên cười to một tiếng, "Có ngươi chôn cùng, cho dù có chết, ta có lời!"

Phù Trừng lạnh lùng nói: "Phải chết cũng sẽ không chết cùng với ngươi, huống hồ, ta đã đáp ứng với Thanh Hà, nhất định sẽ trở về." Nói xong, Phù Trừng nghiêm túc nhìn Mộ Dung Xung, "Thanh Hà hy sinh vì ngươi, đời này ngươi cũng trả không hết, nếu như trong lòng ngươi còn có người tỷ tỷ kia, thì hảo hảo mà sống, đừng nữa để nàng ở trong cung lo lắng, ưu sầu vì ngươi, lại không thể không lấy lòng một nam nhân nàng hận đến thấu xương!"

Mộ Dung Xung khiếp sợ vô cùng mà nhìn Phù Trừng, "Ngươi không xứng nhắc đến phong hào của tỷ tỷ! Chuyện của ta và tỷ tỷ, cũng không cần ngươi quan tâm!"

Phù Trừng thản nhiên nói: "Ngươi cho rằng chỉ có một mình ngươi nhận lấy mọi khuất nhục? Ngươi cho rằng chỉ có một mình ngươi thống khổ? Thân là nam nhi, vốn nên là ngươi đến bảo hộ tỷ tỷ, không phải sao? Nàng chung quy cũng chỉ là một nữ tử, ngươi còn muốn đem bao nhiêu hận đặt ở trên người nàng? Còn muốn đem bao nhiêu oán đăt ở trong lòng nàng?"

"Ngươi câm miệng!" Thân mình Mộ Dung Xung run lên, vội vàng bịt tai lại, "Không cho phép ngươi nói nữa!"

Phù Trừng vươn tay đặt lên mu bàn tay của hắn, hung hăng dùng sức, khiến cho Mộ Dung Xung đau đến lợi hại, "Bảo hộ ngươi mười năm, có biết nàng đã chịu bao nhiêu đau khổ hay không? Sự đau đớn khi hầu hạ dưới thân phụ hoàng, ngươi nên hiểu rõ, mười năm qua của nàng rốt cuộc là những tháng ngày như thế nào? Kết quả là, ngươi còn oán hận nàng, thậm chí ở Bình Dương làm xằng làm bậy! Ngươi có biết, sở tác sở vi của ngươi, liền khiến cho tình cảnh của nàng càng thêm khó xử, khiến cho lòng của nàng càng thêm thống khổ."

"Câm miệng --!" Mộ Dung Xung nhịn không được hét lớn một tiếng, trong nháy mắt toàn bộ đôi mắt đã đỏ bừng, "Nếu không phải là phụ hoàng của ngươi, ta và tỷ tỷ sao lại phải sống thống khổ như vậy? Ngươi không xứng mắng ta! Không xứng!"

Lực đạo trên bàn tay Phù Trừng hơi thả lỏng một chút, "Bổn cung muốn nhìn một chút xem Hoàng tử Đại Yên vốn nên thế nào? Mộ Dung Xung, đại trượng phu co được duỗi được, bổn cung sẽ dốc hết sức lực để giúp ngươi, chỉ cần ngươi tin bổn cung."

Mộ Dung Xung ngấn lệ cười lạnh nói: "Tin ngươi? Tin nữ nhi của cừu nhân? Ha ha ha, ngươi cho rằng Mộ Dung Xung ta là đứa nhỏ ba tuổi?"

Phù Trừng nghiêm túc nhìn thẳng vào gương mặt của hắn, nói: "Nữ nhi của cừu nhân thì thế nào? Ngươi cho rằng bổn cung muốn làm Công chúa? Bổn cung mong có một ngày, có thể đưa mẫu phi và Thanh Hà xuất cung, rời xa Trường An tràn đầy thống khổ này." Hơi ngừng một chút, không đợi Mộ Dung Xung mở miệng, Phù Trừng gằn từng tiếng nói, "Vi quân bất nhân, thiên hạ phản chi; vi phụ bất nghĩa, cốt nhục tàn chi*."

(*Làmvua mà bất nhân, thiên hạ sẽ phản loạn; Làm cha mà bất nghĩa, cốt nhục sẽ tươngtàn)    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net