Chương 62: Lãnh Nguyệt điện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo lý, ngày thứ hai sau tân hôn, Công chúa phải vào cung, vấn an phụ hoàng mẫu phi.

Hôm nay vốn phải vào cung, nhưng lại không thấy Trừng Công chúa và Phò mã Mộ Dung Xung, chỉ thấy cung nữ của phủ Công chúa, vội vã hồi báo -- Công chúa và Phò mã cùng bị nhiễm đậu mùa.

Phù Kiên vô cùng kinh sợ, Thanh phi ngất xỉu ngay tại chỗ, mọi thứ đếu vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Phù Kiên.

Chính là, Phù Kiên còn chưa kịp suy nghĩ mọi thứ rõ ràng, Tê Hoàng cung cũng có cung nữ đến thông báo, Hiền phi nương nương cũng bị nhiễm đậu mùa.

Xưa nay trong cung nhắc đến bệnh đậu mùa đều phải biến sắc, nay liên tục ba người nhiễm bệnh, Thái y viện cũng kinh loạn thành một đống.

Hứa Thất Cố cùng một vị Thái y bị truyền lên điện, Phù Kiên vội vàng hỏi xem nên giải quyết thế nào?

Hứa Thất Cố trầm ngâm cân nhắc một lát, ôm quyền nói: "Hoàng thượng, nguyên nhân cốt yếu của chuyện này, nhất định là Hiền phi nương nương. Theo ý của vi thần, chuyện quan trọng nhất trước mắt, đó là để cho Hiền phi nương nương chuyển vào lãnh cung, để tránh lây bệnh cho Hoàng hậu nương nương."

Phù Kiên cẩn thận nhìn nhìn gương mặt Hứa Thất Cố, hỏi: "Vậy Trừng nhi và Phò mã nên làm thế nào?"

"Để tránh bệnh đậu mùa lây lan ở Trường An, tốt nhất là đưa Công chúa và Phò mã cùng rời khỏi Trường An." Hứa Thất Cố nghiêm túc nói, "Hoàng thượng, việc này không thể lại tiếp tục kéo dài, nếu không chẳng may bệnh này lây làn vào trong cung hoặc là thành Trường An, Đại Tần của ta liền lâm nguy!"

Cẩu Hoàng hậu thấy Phù Kiên do dự, gấp giọng nói: "Hứa Thái y, nhanh chóng chuẩn bị người của Thái y viện, để Hiền phi chuyển cung."

"Ngươi..." Phù Kiên vốn muốn trách cứ Hoàng hậu dám hạ lệnh trước, nhưng mà nghĩ lại, Hoàng hậu vốn là người thống lĩnh lục cung, xử lý việc này cũng không có nửa điểm vượt quyền, liền chỉ có thể thuận theo nàng.

"Dạ." Hứa Thất Cố cúi đầu thật mạnh, do dự nói, "Vậy phủ Công chúa bên kia..."

"Hạ lệnh trọng binh canh gác, tất cả những người trong phủ, không thể tùy ý ra vào." Lúc này Phù Kiên hạ lệnh, "Thái y viện các ngươi nhận bổng lộc của trẫm nhiều năm, sau này nếu như không khống chế được căn bệnh này, toàn bộ đều rời khỏi cung đi!"

"Dạ!" Hứa Thất Cố hoảng sợ quỳ xuống.

Quả nhiên, Phù Kiên sẽ không dễ dàng thả Mộ Dung Xung rời đi, bước tiếp theo, liền phải trông chờ vào Công chúa điện hạ.

Trong cung xuất hiện bệnh đậu mùa, mọi người trong cung không có ai là không hoảng sợ, sợ cũng sẽ nhiễm phải căn bệnh này, rơi vào kết cục phải chết oan chết uổng.

Những phi tần cung nữ lúc đầu luôn nịnh hót Hiền phi Mộ Dung Yên giống như chúng tinh phủng nguyệt*, lúc này đối với chuyện Hiền phi chuyển cung hờ hững như không thấy, sợ rất tới gần Hiền phi, bản thân sẽ bị lây đậu mùa.

(*Những ngôi sao vây quanh ánh trăng)

Mộ Dung Yên lạnh lùng nhìn sự ấm lạnh trong cung này, trong lòng đã sớm hiểu rõ, chính là thân thể suy yến đến lợi hại, chỉ có thể để Đàn Hương dìu đi, cuối cùng là đến lãnh cung ở góc Bắc Hoàng cung -- Lãnh Nguyệt điện.

"Hoàng hậu có lệnh, Hiền phi thân mang bệnh hiểm nghèo, để tránh lây bệnh cho nhiều người, chỉ có thể mang theo một cung nữ bên cạnh đi vào, những người còn lại, chờ đến khi Thái y viện kiểm tra không có bệnh, sẽ phân công đến những cung khác."

Trước Lãnh Nguyệt điện, một lão nội thị cao tuổi nhỏ giọng nói xong, khinh thường nhìn nhìn Mộ Dung Yên, "Nương nương, vào nơi này, chỉ có thể tự cầu nhiều phúc."

"Bổn cung tất nhiên sẽ ngày ngày tụng kinh, cầu mong Bồ Tát phù hộ." Mộ Dung Yên lạnh lùng đáp lại một câu, quay đầu liếc mắt nhìn Đàn Hương một cái, "Ngươi cũng trở về đi, không cần cùng bổn cung ở nơi cô tịch này."

Đàn Hương lắc đầu nói: "Xưa nay nương nương đối với nô tỳ vạn phần tốt, lần này nương nương nhiễm bệnh, nô tỳ sao có thể bỏ lại nương nương mà rời đi?"

"Thôi, tùy ngươi đi." Mộ Dung Yên mệt mỏi lắc đầu, nhấc góc váy lên, để Đàn Hương dìu bước vào trong Lãnh Nguyệt điện.

"Oa!"

"Xoạt! Xoạt!"

Chỉ thấy mấy cái bóng đen lướt qua, quạ đen từ phía bên trái mái hiên lượn sang bên phải xà nhà.

Nơi này đèn đuốc mờ mịt, thật là âm lãnh, cẩn thận ngửi ngửi, thậm chí còn ẩn ẩn tản ra mùi gỗ mục nát.

Đàn Hương nhíu mi nhìn về phía lão nội thị, "Công công, nô tỳ có thể lấy thêm một chiếc chăn gấm đến cho nương nương được không?"

Lão nội thị cười nhạo một tiếng, làm như không có nghe thấy mà cất bước rời đi, hạ lệnh nói: "Hoàng hậu có lệnh, mọi ngươi đặt y phục và đồ dùng của Hiền phi nương nương ở đây, liền đều rời khỏi đây." Nói xong, lão nội thị nghiêng mặt nhìn nhìn Mộ Dung Yên, "Nương nương phải tự mình sắp xếp lại rồi."

Mộ Dung Yên cười nhẹ, "Liền để đó đi, chỉ cần bổn cung không chết được, tất nhiên sẽ đem nơi này sắp xếp lại cho thỏa đáng."

"Vậy lão nô cáo lui trước." Lão nội thị lạnh lùng cười, nhìn cung nữ nội thị còn lại đem quần áo của Hiền phi đặt ở bên bàn gỗ trong điện, liền thét to bảo những người khác vội vàng rời khỏi nơi này.

"Này...Rõ ràng chính là khinh người!" Đàn Hương âm thầm cảm thấy ủy khuất thay cho Mộ Dung Yên.

Mộ Dung Yên trái lại là cảm thấy thoải mái, nhìn lướt qua vài lần trong điện, "Trong điện mặc dù cũ nát, nhưng cũng xem như là một nơi che gió chắn mưa tốt."

"Nương nương?" Đàn Hương không rõ, "Nay nương nương gặp chuyện không may, Hoàng hậu nhất định sẽ muốn đẩy nương nương đến chỗ không có ngày xoay người được, vậy nương nương vất vả mười năm này, chẳng phải là uổng phí sao?"

Trên gương mặt trắng bệch của Mộ Dung Yên hơi lộ ra một chút ý cười, "Có một số việc, không thể chỉ nhìn vẻ ngoài, chưa đến một bước cuối cùng, ai cũng không biết được tương lai sẽ thế nào? Chúng ta cũng sao không, ký lai chi, tắc an chi*?"

(*Luận ngữ: Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó)

Đàn Hương đột nhiên cảm thấy Mộ Dung Yên có chút không giống ngày thường, không giống với Mộ Dung Yên trước đây, "Nương nương, nô tỳ cảm thấy..."

Mộ Dung Yên vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, nói: "Đấu tranh lâu rồi, để bổn cung nghỉ ngơi một chút cũng tốt, ít nhất nơi này sẽ làm bổn cung cảm thấy sạch sẽ."

Đàn Hương tất nhiên hiểu được từ "Sạch sẽ" trong miệng Mộ Dung Yên là có ý gì? Tạm thời không cần phải hầu hạ người không thương, đối với Hiền phi mà nói, cũng là một loại giải thoát đi.

"Hoàng thượng có lệnh, lệnh cho ta canh giữ ở đây, thỉnh Hiền phi nương nương an tâm dưỡng bệnh." Bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm thật to vang lên ngoài điện.

Hắn rốt cuộc là niệm tình, lo lắng Hoàng hậu sẽ xuống tay với nàng, hay là không cam lòng, không muôn buông tha cho nàng?

Mộ Dung Yên cười nhẹ, phân phó Đàn Hương dìu đến trước cửa điện, liền nhìn thấy Hứa Thất Cố mang theo bốn tên thị vệ uy vũ đứng ở cửa đại điện.

Hứa Thất Cố bưng chén thuốc tiến đến, cung kính nói: "Nương nương không cần lo lắng về thân mình, hạ quan phụng lệnh của Hoàng thượng, hảo hảo chiếu cố nương nương. Chén thuốc này, nương nương vẫn là nhân lúc còn nóng mà uống đi, có ích cho thân mình."

Đàn Hương đỡ Mộ Dung Yên ngồi xuống ghế đá trước điện, đi đến bên cạnh Hứa Thất Cố tiếp nhận chén thuốc, cười nói: "Hứa đại nhân là người tốt đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nương nương nhất định sẽ nhớ rõ ân tình của đại nhân."

Hứa Thất Cố lắc đầu cười nói: "Hạ quan bất quá là vì chủ tử phân ưu mà thôi." Nói xong, Hứa Thất Cố liếc mắt nhìn Mộ Dung Yên một cái, nói, "Thấy sắc mặt của nương nương không tốt, có hiện tượng khí huyết hao mòn, hạ quan trở về sẽ dùng 'đương quy' làm thuốc chính, kê cho nương nương một đơn thuốc dưỡng thân, như vậy thân mình nương nương rất nhanh sẽ tốt lên."

"Làm phiền đại nhân." Mộ Dung Yên mỏi mệt nói xong, phất tay ý bảo bọn họ đều lui ra đi.

"Vậy hạ quan liền cáo từ." Hứa Thất Cố nói xong, nói với bốn gã thị vệ đứng bên cạnh, "Hảo hảo bảo hộ nương nương, Hoàng thượng phân phó, không thể để cho nương nương chịu một chút ủy khuất nào."

"Dạ."

Hứa Thất Cố thoáng yên tâm một chút, hướng Mộ Dung Yên mỉm cười, xoay người rời khỏi Lãnh Nguyệt điện.

Đương quy...

Mộ Dung Yên cảm thấy trong lòng có chút lo lắng, nhìn ánh trăng sáng ngời hôm nay, khóe miệng nhẹ nhàng mà cong lên, cười đến yên tĩnh.

Lãnh cung, là nơi tốt nhất để trốn tránh Phù Kiên -- nàng, quả nhiên đã nghĩ rất chu đáo.

Sau hôm nay, cho dù Phù Kiên lại muốn lâm hạnh chính mình, chỉ sợ cũng phải bước qua một cửa của Cẩu Hoàng hậu trước. Về phần Cẩu Hoàng hậu, hiếm khi có được cơ hội để đạp mình từ vị trí sủng phi xuống dưới, sao lại dễ dàng để mình quay trở về?

Vừa nghĩ đến đây, trái tim Mộ Dung Yên ấm đến lợi hại, phân phó Đàn Hương: "Nhanh chóng đưa thuốc tới, bổn cung muốn sớm khỏe lại."

"Dạ." Đàn Hương đưa chén thuốc đến trước mặt Mộ Dung Yên.

Mộ Dung Yên bưng chén thuốc lên, thổi vài lần, nhấp một ngụm, khi vị chua xót tràn ra trong khoan miệng, thế nhưng ẩn ẩn cảm nhận được một chút ý ngọt.

Nàng, chung quy là làm được một bước này, vậy đệ đệ bên kia, nhất định cũng sẽ mọi chuyện bình an.

Đàn Hương lặng yên thở dài một hơi, nhìn quanh Lãnh Nguyệt điện này, đột nhiên cảm thấy có vài phần thoải mái khó hiểu.

Có lẽ đúng như lời Mộ Dung Yên nói, nơi này tuy rằng cũ nát cô tịch, cũng là một nơi che gió chắn mưa rất tốt, ít nhất, không cần mỗi ngày lại sống trong nơm nớp lo sợ, có thể chân chính ngủ một giấc bình yên.

Vừa nghĩ đến đến hai chữ "Bình yên" này, Đàn Hương lại lặng yên hít vào một hơi, nay chính mình được bình yên, Hồng Loan lại vẫn bị cuốn vào nơi ngươi lừa ta gạt thì nên làm thế nào đây?

"Đàn Hương?" Mộ Dung Yên uống xong chén thuốc liền phát hiện bộ dáng thất thần của nàng.

"Có nô tỳ." Đàn Hương vội vàng lên tiếng.

Mộ Dung Yên theo bản năng nhìn nhìn bốn tên thị vệ bên kia, nói: "Đàn Hương, mau chóng sắp xếp lại tẩm cung, bổn cung mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."

"Dạ." Đàn Hương lên tiếng, tiếp nhận chén thuốc không trong tay Mộ Dung Yên, đặt sang một bên, liền vội vội vàng vàng chạy vào Lãnh Nguyệt điện, động thủ sắp xếp lại quần áo.

Mộ Dung Yên ngẩn đầu lên nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, cười nhẹ, mi tâm nhíu lại kia rốt cuộc cũng giãn ra.

Bốn tên thị vệ nhất thời nhìn đến ngây người, toàn bộ đều im lặng nhìn bộ dáng tươi cười của Mộ Dung Yên dưới ánh trăng, rốt cuộc hiểu được, vì sao Hiền phi đáng để Hoàng thượng sủng ái mười năm qua?

Lúc này ánh trăng sáng, cộng khanh ngắm phương xa.

Phù Trừng nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, trên mặt cũng xuất hiện không ít chấm đỏ, trong lòng âm thầm nói: "Đêm lạnh dài đằng đẵng, lãnh cung lạnh lẽo, hy vọng Hứa đại nhân có thể giúp ta chiếu cố ngươi thật tốt."

Mộ Dung Xung ở phía dưới lầu các từ xa xa nâng mắt nhìn Phù Trừng đang ngẩng đầu ngắm ánh trăng sáng, bất giác có chút giật mình lúng túng.

Vì sao ngươi muốn giúp tỷ đệ chúng ta?

Là vì mẫu phi của ngươi? Hay là bởi vì...Bởi vì...

Mộ Dung Xung không khỏi hít vào một hơi, Phù Kiên đã là kẻ bại hoại làm điên đảo âm dương, chẳng lẽ nữ nhi cũng là người như vậy?

"Ngươi không thể là người như vậy..." Mộ Dung Xung thì thào nói xong, xoay người đi, nắm thật chặt áo lông trên người, cho dù cảm thấy cả người mệt mỏi, lúc nóng lúc lạnh, hàn ý đông đêm này vẫn thấm thấu vào trái tim hắn.

Thanh Hà tỷ tỷ đã thống khổ đủ rồi, làm sao có thể giống như bản thân mình, cũng phải lâm vào loại kiếp nạn điên đảo âm dương này?

Huống hồ...Huống hồ...

"Ngươi chung quy là thê tử của ta..." Mộ Dung Xung hung hăng cắn răng, cho dù không nguyện ý thừa nhận, Trấn quốc Công chúa chung quy cũng là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, nếu như hắn và thân tỷ tỷ làm loạn ra chuyện gì đáng chê cười, Mộ Dung Xung hắn nên xử trí làm sao đây?

Phù Kiên đã muốn làm cho hắn thân bại danh liệt, mất đi tôn nghiêm, chẳng lẽ trong tương lai Phù Trừng cũng sẽ làm cho bi kịch này lập lại một lần nữa?

Ánh mắt Mộ Dung Xung trầm xuống, hàn ý bức người.

Ngày sau khi hoàn thành nghiệp lớn báo thù, Phù Trừng, ta muốn để cho ngươi chân chính trở thành thê tử của ta, dùng cả đời của ngươi để trả món nợ mà Phù Kiên nợ tỷ đệ chúng ta!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net