Chương 67: Binh thảo mộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phù Kiên vừa đến Thọ Dương, liền chọn ra một người trong hàng tường làm thuyết khách, dự tính tiên lễ hậu binh đối với Tấn quốc, thể hiện phong thái nhân quân. Thuyết khách vốn là tướng thủ thành Tương Dương của Tấn quốc Chu Tự, lúc thành Tương Dương bị phá, đã đầu hàng Phù Kiên, từ khi đầu hàng tới nay, đối với Phù Kiên rất trung tâm, cho nên Phù Kiên đặc biệt lựa chọn hắn, vừa vặn có thể thể hiện bản thân là người khi dùng người sẽ không nghi ngờ.

Sau khi Chu Tự đến Tấn doanh, chẳng những không có chiêu hàng, ngược lại là cung cấp tình hình của quân Tần cho Tạ Thạch.

Tuy quân Tần có trăm vạn quân binh, nhưng còn đang hành quân, nếu như binh lực tập trung lại, Tấn Tướng quân khó có thể chống đỡ. Nhân lúc quân Tần còn chưa thể hội quân toàn bộ, nhanh chóng phát động tiến công, chỉ cần có thể đánh bại phần đội quân tiên phong này, làm giảm nhuệ khí này, có thể đánh tan trăm vạn đại quân Tần.

Lúc đầu Tạ Thạch cho rằng quân Tần cường đại, tính thủ vững không thể tấn công, đợi đến có thời cơ quân địch mệt mỏi sẽ phản công. Sau khi nghe xong lời Chu Tự nói, suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng thay đổi phương châm tác chiến, quyết định chuyển thủ thành công, chủ động tấn công.

Sau khi Tạ Thạch quyết định xong kế hoạch tác chiến, một mặt chỉ huy thuỷ quân xuất chiến, một mặt lại dùng bồ câu đưa tin đến Kiến Khang cho Tạ An, báo cáo quân tình.

Một thời gian sau, Tạ An nhận được chiến báo, không khỏi cười cười, đặt một quân cờ trắng xuống bàn cờ, vuốt râu lẩm bẩm: "Nếu như một trận này lục đệ thành công, mặt trận bên kia của Huyền nhi phần thắng sẽ càng nhiều."

Nói xong, Tạ An cúi đầu nhìn nhìn bàn cờ, ngón tay gõ gõ lên phần bàn cờ trống phía sau quân cờ trắng kia, nhăn mặt cau mày, "Uyên nhi, ở ẩn nhiều năm, ngươi cũng nên có hành động rồi."

Tạ An im lặng ngồi ở bên cạnh bàn cờ, lẳng lặng nhìn chăm chú vào từng quân cờ trên bàn cờ, dường như đang xuất thần suy nghĩ chuyện gì đó.

"Thừa tướng đại nhân." Bỗng nhiên nghe thấy gã sai vặt thấp gọi.

Tạ An hồi phục tinh thần, nhìn lên thì nhận ra là gã sai vặt ở quý phủ Tạ Uyên, lúc này mi tâm nhíu chặt mới mở ra, gấp giọng hỏi: "Bên kia có động tĩnh gì?"

"Hôm nay tam công tử nhờ Vương Phò mã dâng một phần tấu chương lên Hoàng thượng."

"Sau đó?"

"Thánh chỉ của Hoàng thượng mới truyền ra, lệnh cho tam công tử mang ba ngàn cấm vệ quân bảo vệ xung quanh thành Kiến Khang."

Trái tim Tạ An rốt cuộc bình tĩnh lại, không khỏi phất tay cho gã sai vặt lui xuống.

Tạ An biết, dựa vào trí tuệ của Tư Mã Yên, từng câu từng chữ trong phần tấu chương kia nhất định sẽ đánh vào tâm khảm của Tấn đế Tư Mã Diệu – từ thuở nhỏ Tạ Uyên đã bị Tạ gia chèn ép, trong lòng tất nhiên sẽ không phục. Tìm Vương gia ra mặt, tránh liên quan đến Tạ gia, lại có thể vẽ ra một con đường ở trước mặt Tạ gia. Khi quốc gia rơi vào cuộc khủng hoảng, dốc hết sức thể hiện khả năng của bản thân ở trước mặt quân vương, luận về công lao, coi như là một người thức thời.

Làm quân vương, việc thích nhất làm, không phải là lợi dụng kẽ hở của các thần tử sao, sau đó khống chế thần tử. Nay một nhà Tạ gia gánh vác an nguy quốc gia nơi tiền tuyến, cho dù có chiến thắng, công lao này cũng đủ để trở thành cái gai trong lòng quân vương. Sau này nếu có thể bồi dưỡng ra một cận thần có kẽ hở để nắm giữ trong tay, làm nhiễu loạn Tạ gia một chút, Tư Mã Diệu có lẽ có thể an tâm ngủ ngon một giấc.

Tạ An cầm quân cờ trắng trong tay, đặt lên phần còn trống trên bàn cờ ở phía sau quân cờ trắng, rốt cuộc an tâm thở phào nhẹ nhõm, "Tạ gia, lúc này, liền có đường lui..."

Gió lạnh hiu quạnh, không khí lạnh lẽo, bầu trời một mảnh mờ mịt, giống như có thể rơi tuyết bất kỳ lúc nào.

Tháng mười một cùng năm, Tạ Huyền phái dũng tướng Lưu Lao Chi dẫn năm ngàn tinh binh bôn tập Lạc Giản, vén lên mở màn đại chiến Phì Thủy.

Tần tướng Lương Thành dẫn năm vạn bộ binh nghênh chiến ở sát khu vực Lạc Giản.

Lưu Lao Chi chia một phần quân đội quay trở về doanh trại quân Tần, đoạn đường quay về này; tự mình dẫn binh dũng mãnh vượt sông Lạc, mãnh công quân Tần.

Quân Tần thất kinh, miễn cưỡng chống cự một trận, liền sụp đổ, chủ tướng Lương Thành cùng đệ đệ Lương Vân chết trận, quan binh phía sau tiếp bước phía trước vượt qua sông Hoài chạy trối chết, hơn một vạn người bỏ mạng.

Lạc Giản đại thắng, khí thế Tấn quân đại chấn, Phù Kiên kinh hãi.

Phù Kiên càng không ngờ đến là, lần này quân tiên phong thất bại, không chỉ làm sĩ khí Tấn quân tăng lên nhiều, sĩ khí của đại quân do chính mình dẫn dắt lại xuống dốc không phanh.

Năm ngàn đánh bại năm vạn, binh lực lớn hơn gấp mười lần còn thua, nay cho dù có trăm vạn hùng binh, có lẽ cũng sẽ thất bại dưới mười vạn Tấn quân.

Tấn quân suốt đêm hành quân, sáng sớm hôm sau bất ngờ xuất hiện ở đông ngạn Phì Thủy.

Phù Kiên vội vàng đi lên đầu thành Thọ Dương nhìn về phía đông ngạn, thấy ở đông ngạn Tấn quân bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, cờ hiệu san sát, rất hùng tráng. Lại dõi mắt nhìn về nơi xa, phát hiện ở phía đông ngạn núi Bát Công, cỏ dại đong đưa theo gió, tựa hồ ẩn ẩn có Tấn quân đang mai phục.

Đông ngạn Phì Thủy, thiếu niên Tướng quân Tạ Huyền thúc ngựa từ phía sau tiến lên phía trước tướng sĩ Tấn quân, chỉ thấy hắn oai hùng tuấn tú, chính là còn ẩn ẩn mang theo một chút phong độ của người đọc sách.

Phù Kiên nhìn đến Tạ Huyền, không khỏi thở phào nhẹ nhõm,"Tiểu tử này da thịt nõn nà, nếu thật sự muốn chiến đấu, nhất định cũng không phải là nhân vật gì lợi hại." Vừa nghĩ đến đây, Phù Kiên hạ lệnh: "Toàn quân áp sát Phì Thủy bày trận, trẫm thật muốn nhìn một cái, tiểu từ Tạ Huyền này có dám đánh đến đây hay không?"

"Dạ!"

Trống trận lôi động, quân Tần chậm rãi áp chặt Phì Thủy bày trận chờ đợi.

Tạ Huyền hít sâu một hơi, lúc này truyền một tên tiểu tướng đến, cúi người dặn vài câu. Tiểu tướng liền cầm lấy một thanh trượng sứ giả, đẩy một chiếc thuyền nhỏ ra, vượt qua Phì Thủy, tiến thẳng đến trước đại trướng của đại tướng Bình Dương công Phù Dung.

Phù Dung là thân đệ của Phù Kiên, nay được coi là đệ nhất Tướng quân của Đại Tần, chỉ dưới một mình Phù Kiên.

Phù Kiên đứng trên đầu thành Thọ Dương nghi hoặc nhìn tiểu tướng sứ giả của Tấn quân đứng đợi trước đại trướng một lát, lại qua sông rời đi, trong lòng rất là khó hiểu, "Trong hồ lô của tiểu tử Tạ huyền này rốt cuộc là bán thừ thuốc gì?"

Trong lúc đang suy tư, Phù Dung đã vội vã thúc ngựa đi tới dười thành Thọ Dương, nhảy xuống ngựa, một đường đi thẳng lên đầu tường.

"Hoàng huynh, tiểu tử Tạ Huyền cho sứ giả đến nói, chúng ta đơn độc xâm nhập, nay lại áp chặt tây ngạn Phì Thủy bày trận, đủ để thấy là đã chuẩn bị đánh trận lâu dài. Nhìn thấy ngày đông đang kéo đến, tướng sĩ nhớ nhà tha thiết, thỉnh cầu đại quân của chúng ta rút lui về phía sau nửa dặm, để cho bọn họ có thể qua sông, nhanh chóng quyết chiến thắng bại." Phù Dung nói xong, không khỏi lạnh lùng cười, "Xem ra, tiểu tử Tạ Huyền này cũng biết khó đối phó với thiết kỵ của Đại Tần chúng ta, muốn lập tức bại trận về nhà."

"Hoàng thượng, cẩn thận có âm mưu a." Quan văn ở bên cạnh Phù Kiên nghe xong, nhíu mày suy tư, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được ý gì, chỉ có thể thỉnh cầu Phù Kiên cân nhắc.

Phù Kiên lại từ xa xa nhìn về phía núi Bát Công, nói: "Tiếp tục giằng co, quả thật hai bên đều không có lợi, nếu như quân ta cố sức qua sông, vạn nhất Tấn quân mai phục ở núi Bát Công, chịu thiệt chỉ có tướng sĩ Đại Tần ta."

"Hoàng thượng anh minh." Lúc này quan văn khen ngợi một câu.

Phù Kiên trầm tư một lát, cười nói: "Không bằng, để bộ binh của Đại Tần ta lui về sau một chút, phân phó kỵ binh nhìn cờ hiệu chuẩn bị, khi Tấn quân qua sông được một nửa, thiết kỵ nhanh chóng xung phong liều chết, nhất định có thể đánh cho bọn họ trở tay không kịp!"

"Hoàng huynh anh minh!"

"Hoàng thượng anh minh!"

Kế này vừa đưa ra, chúng thần đều đồng lòng, Phù Dung cũng cảm thấy khả thi.

Vì thế, Phù Dung liền đứng ở trên thành Thọ Dương, phất cờ làm hiệu, hạ lệnh cho tướng sĩ Đại Tần đang áp sát tây ngạn Phì Thủy lui binh về phía sau.

Cuối cùng chuyện không ngờ được liền xảy ra, tướng sĩ Đại Tần nhìn thấy là cờ ra hiệu lui binh phất lên, còn tưởng rằng hai quân giảng hòa, có thể trở về quê nhà, tốc độ lui quân nhanh hơn Phù Kiên nghĩ.

Không biết là ai, đột nhiên ở phía sau đại quân gào to một câu, "Quân Tần chiến bại! Mọi người chạy mau!"

Tướng sĩ đang lui binh càng thêm điên cuồng tàn ra bốn phía, không còn để quân lên trong tai, trận hình tán ra, quân lính lập tức tan rã, thậm chí còn xuất hiện tình huống dẫm đạp lẫn nhau.

"Các ngươi đều đứng lại cho bổn tướng!" Phù Dung ném lá cờ trong tay, chạy xuống thành, lên ngựa phóng qua, từ trên lưng ngựa quát to một tiếng, muốn ngăn lại sự hỗn loạn trong giờ khắc này.

Không ngờ một mũi tên bắn lén đột nhiên phóng tới, cắm vào ngay giữa thắt lưng Phù Dung, hắn bị đau, xoay lưng xuống ngựa, nhất thời bị đoàn tường sĩ hỗn độn giẫm đạp đi đời nhà ma.

Tướng lĩnh Tấn quốc vốn đầu hàng Phù Kiên từ trong đám đông tướng sĩ nhảy ra, hô to một tiếng: "Tần tướng Phù Dung đã chết, quân Tần chiến bại, mọi người mau giết!"

"Giết--!"

Tạ Huyền nhìn tây ngạn loạn thành một đoàn, lúc này hạ lệnh, toàn quân qua sông.

Trăm vạn hùng binh nhất thời tan tác, các tướng sĩ giẫm đạp lẫn nhau, chưa chiến đã là tràn đầy máu tươi.

Phù Kiên không thể tin được kết quả này, không để cho hắn kịp chấp nhận, đại quân Tấn quốc đã muốn vượt qua Phì Thủy, tách tiền quân của Đại Tần ra, đem phía trước thành Thọ Dương trở thành chiến trường tàn sát thắng lợi của bọn họ.

"Hoàng thượng, mau chạy đi! Quay về Trường An, lại bàn bạc kỹ lưỡng hơn!" Quan văn hoảng sợ lôi kéo Phù Kiên chạy xuống khỏi thành, nếu như để cho Tấn quân tiến vào, chỉ sợ sẽ phải để tính mạng lại đây.

"Trẫm làm sao có thể bại trân? Làm sao có thể bại trân?"

Phù Kiên không cam lòng hung hăng gầm lên một tiếng, bị quan văn đẩy lên xe ngựa, được năm ngàn tướng sĩ bảo vệ, chạy ra khỏi cửa Bắc thành Thọ Dương, một đường trốn chạy về phía Bắc.

Phía sau, thanh âm ai oán của các tướng sĩ vang lên khắp nơi, giống như hạc kêu, thê thảm vô cùng.

Phù Kiên tràn ngập không cam lòng, trăm vạn hùng binh thế nhưng bị diệt trong một đêm, tan tác thế này, là kết quả có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến.

"Đuổi giết Phù Kiên! Đừng để cho hắn chạy thoát!"

Tạ Huyền cưỡi trên lưng ngựa, trường kiếm trong tay chỉ về phía Phù Kiên đang chạy về phía Bắc, "Đuổi theo!"

Tiếng vó ngựa đuổi theo phía sau xe ngựa không từ bỏ, Phù Kiên run run rút ra trường kiếm trên lưng, cắn răng nhìn kỵ binh của Tấn quốc từ xa xa.

Từ khi hắn xưng đế tới nay, chưa từng phải chịu kết quả đại bại như vậy?

Lệ nóng từ trong hốc mắt trào ra, Phù Kiên hung hăng lau đi, không khỏi ngửa đầu quát lớn: "Ông trời, chẳng lẽ người muốn giết Phù Kiên ta sao? Mộng nhất thống thiên hạ của trẫm còn chưa thực hiện được, trẫm, không thể chết được!"

"Phù Kiên, nạp mạng!"

Sau khi quân Tần tan tác, Tấn quân liền giống như hồng thủy, chia làm nhiều đường vây giết Phù Kiên.

Giờ khắc này, Phù Kiên giống như một con cá nằm trong chậu, nhất định chỉ có con đường chết.

Trong lúc tuyệt vọng, Phù Kiên vén màn xe lên, quát lớn với quân Tấn đuổi theo sau xe ngựa: "Muốn mạng của trẫm! Có bản lãnh thì tới đây lấy đi!"

"Phụ hoàng!"

Rồi đột nhiên nghe thấy một thanh âm đã rất lâu không nghe thấy, chỉ thấy một người mặc y phục trắng cưỡi ngựa đứng ở miệng sơn cốc, phất tay về phía bên này nói: "Phụ hoàng, mau chóng tiến vào sơn cốc, nhi thần cản phía sau cho người!"

Nhìn thấy rõ ràng người tới là Phù Trừng, Phù Kiên sửng sốt, chần chờ một khắc, chính là vẫn hạ lệnh cho xa phu nhanh chóng tiếng vào sơn cốc.

Từ xưa sơn cốc chính là hiểm địa, người tiến vào nếu như bị địch thủ mai phục chặn đường, không thể nghi ngờ chính là tự tìm cái chết.

Phù Kiên thấy nàng một người một ngựa đứng ở miệng sơn cốc, thật sự đang vô cùng lo lắng, nhưng mà nhìn thấy dáng tươi cười trên mặt Phù Trừng, đã đoán được nhật định nàng không đến một mình, liền tin nàng một lần.

Năm ngàn tướng sĩ trước sau che chở xe ngựa tiến vào miệng sơn cốc, Phù Trừng cũng theo tiến vào.

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ, miệng sơn cốc bị mười khối đá lớn sụp xuống che kín.

Tạ Huyền ghìm ngựa trước miệng cốc, không cam lòng mà nhảy xuống ngựa, "Đáng chết! Nữ tử làm rối kia rốt cuộc là ai?"

"Mạt tướng nghe nàng gọi lão già Phù Kiên là phụ hoàng, chắc là Công chúa Đại Tần." Tiểu tướng Tấn quốc ở bên cạnh vội vàng trả lời.

"Côngchúa Đại Tần?" Tạ Huyền cẩn thận nhớ lại dung nhan của Phù Trừng, không khỏinâng tay vuốt vuốt tóc mai bên trái, nói, "Có tóc bạc ở chỗ này, sao lạicó thể giống người kia đến như vậy?"    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net