Chương 70: Lại trở về triều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nương nương, đi mau a, loạn quân đánh tới!" Thừa ân điện, tiểu cung nữ vội vàng gọi to Trương Linh Tố đang tĩnh tọa phẩm trà, "Nương nương, đi mau a!"

Trương Linh Tố lắc lắc đầu, nói: "Thoát được lúc này, trốn không thoát được cả đời, đi hay không đi cũng không có khác nhau."

"Nương nương?"

" Linh Tố!" Cửa Thừa Ân điện bỗng nhiên bị hung hăng mở ra, Trường Lạc công Phù Phi từng bước tiến vào trong điện, mang theo một thân mùi máu tươi vội vàng đi về phía Trương Linh Tố, cười to nói, "Ta đến đây, đừng sợ, về sau ai cũng không thể lại khi dễ chúng ta!"

"Vậy sao?" Đuôi lông mày Trương Linh Tố mang theo một chút nhiệt liệt chờ đợi, cười đến mị hoặc, "Vậy điện hạ tính làm thế nào đây?"

"Đi, ta mang ngươi đi!" Phù Phi nói xong, bàn tay đem Trương Linh Tố ôm vào trong lòng, quay đầu trừng mắt liếc nhìn tiểu cung nữ một cái, giơ thanh đao trong tay lên, muốn lấy tính mạng của tiểu cung nữ.

Sắc mặt Trương Linh Tố cứng đờ, thân mình run lên.

Phù Phi nghĩ rằng nàng bị dọa sợ, vội vàng gắt gao bảo vệ thân thể của nàng, cười nói: "Chờ đến khi ta đánh vào Nghị Chính điện, Trường An này chính là của ta, đến lúc đó, ta chính là tân hoàng của Đại Tần, đừng sợ."

Trương Linh Tố liên tục lắc đầu nói: "Nếu như điện hạ thiệt tình muốn bảo hộ ta, thì không cần tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế này."

"Vì sao?" Phù Phi không rõ ý tứ của nàng.

Trương Linh Tố ôm chặt cổ của hắn, nghiêm mặt nói: "Nghe ta một lần, được không? Dẫn ta đi là được rồi, để cho ta rời khỏi nơi này, được không?" Thanh âm kiều nhuyễn, làm cho Phù Phi không thể kháng cự.

Ngôi vị Hoàng đế cùng mỹ nhân, vì sao không thể cùng có được cả hai?

Phù Phi ôm chặt lấy nàng, nói: "Nếu như ta làm Hoàng đế, còn ai dám ngăn cản ta lập ngươi làm phi?"

"Cánh chim đầu đàn này là không thể làm được..." Trương Linh Tố vội vàng lắc đầu, nói, "Thanh phi không phải đèn hết dầu, huống hồ Hoàng thượng sống chết chưa biết, bây giờ ai làm cánh chim đầu đàn này, người đó chính là kẻ ngốc..."

Phù Phi giật mình nói: "Ngươi nói đúng, so với đánh chiếm Trường An chiến đấu chống lại mọi người, không bằng ngồi yên ở một bên, giả vờ như đang bảo vệ Trường An, nhìn bọn họ chiến đấu đến ngươi chết ta sống! Nói không chừng lúc này Thái tử sẽ bị lão già kia phế truất, ta liền có thể danh chính ngôn thuận làm Thái tử!"

"Haha, cho nên, đưa ta đi là được rồi." Trương Linh Tố nũng nịu cười, hôn lên mặt Phù Phi một cái, nói, "Chẳng lẽ ngươi muốn sau này ta lại phụng dưỡng..."

"Lão già kia làm sao xứng có được ngươi? Đi! Bây giờ ta đưa ngươi đi!" Phù Phi giận dữ nói xong, ôm sát lấy Trương Linh Tố, dẫn quân rời khỏi hậu cung, mang binh vây chặt Hoàng thành, tạo thành thế giằng co với Ngự Lâm quân ở trong cung.

"Giết--!"

Bình tĩnh không được bao lâu, bên ngoài Hoàng thành lại vang lên tiếng kêu, âm thanh binh khí liên tiếp truyền đến, tiếng vó ngựa cách Nghị Chính điện càng ngày càng gần.

Quan viên trong điện đã sớm lạnh run, không biết phải làm sao, võ tướng dẫn dắt Ngự Lâm quân thủ vệ ở hai bên cửa điện, nếu có ai dám đột ngột xông vào, ắt sẽ cùng Ngự Lâm quân trải ra cuộc chiến đẫm máu.

"Mẫu hậu!" Thái tử Phù Hoành vội vàng mang theo tàn binh chạy vào Nghị Chính điện, hướng về phía Thanh phi và Hứa Thất Cố nói, "Ai dám cả gan giam lỏng mẫu hậu của ta?"

Ngự Lâm quân Đông cung rút kiếm ra giằng co cùng ba ngàn Ngự Lâm quân Thanh phi mang theo canh giữ ở ngoài điện, bên ngoài nguy hiểm hỗn loạn, Nghị Chính điện này cũng sắp bắt đầu xuất hiện cảnh chém giết.

"Hoành nhi!" Cẩu Hoàng hậu vội vàng chạy tới bên người Phù Hoành, kéo kéo ống tay áo của Phù Hoành, nói, "Hoành nhi, chớ làm chuyện xằng bậy."

Thanh phi thản nhiên cười cười, nói: "Điện hạ, thần thiếp chẳng qua đưa Hoàng hậu nương nương đến Nghị Chính điện để bảo hộ, làm sao dám bất kính với nàng chứ? Không tin, ngươi cứ hỏi tất cả đại thần ở trên điện, Dương Lan Thanh ta có làm ra chút hành vi bất kính nào hay không?"

Phù Hoành trừng mắt nhìn quét qua chúng thần một cái, thấy chúng thần cũng không dám lên tiếng, nói: "Chính trong lòng ngươi biết rõ, bổn điện hạ không muốn hỏi người bên ngoài!"

"Ha ha, vậy điện hạ có hạ lệnh thu hồi binh khí hay không?" Thanh phi vẫn là cười nói.

Phù Hoành nhìn nhìn thế cục lúc này, nếu như vẫn tiếp tục đấu tranh nội bộ, chẳng phải là muốn để cho huynh trưởng Phù Phi đột nhiên rút quân kia chiếm được tiện nghi sao? Vì thế hạ lệnh Ngự Lâm quân Đông cung thu hồi kiếm trong tay, nghiêm túc tham gia thủ vệ Nghị Chính điện.

"Giá!"

Đột nhiên nghe thấy một thanh âm quát lớn quen thuộc vang lên, tiếng vó ngựa dần dần tới gần Nghị Chính điện.

"Cành giác! Cung thủ chuẩn bị!"

Lúc này Phù Hoành hạ lệnh, Mộ Dung Yên kinh hoảng vội vàng ngăn trở nói: "Không cần! Đó là đệ đệ Mộ Dung Xung của bổn cung!"

"Cái gì?"

Phù Hoành sửng sốt, chỉ thấy một hắc mã chạy như bay vào trong điện, lập tức thiếu niên Tướng quân hắc anh phóng tới, oai hùng tuấn lãng, chính là Thái thú Bình Dương Mộ Dung Xung.

"Thanh Hà tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?" Mộ Dung Xung xoay người xuống ngựa, chạy tới trước mặt Mộ Dung Yên, rút trường kiếm ra, bảo vệ tỷ tỷ ở phía sau, nói, "Ai dám mưu nghịch?"

"Người mưu nghịch chỉ sợ chính là ngươi đi?" Phù Hoành lạnh lùng cười, kiếm chỉ Mộ Dung Xung, "Ngươi không hảo hảo ở Bình Dương, chạy tới đây làm gì?"

Mộ Dung Xung cũng lạnh lùng hỏi ngược lại: "Thái tử điện hạ không phát binh cứu phụ hoàng, lúc này lại mang binh đến đây làm gì?"

Một câu hỏi khiến cho Phù Hoành nghẹn lời, không biết phải đáp lại thế nào.

Mộ Dung Xung đi về phía trước một bước, cất cao giọng nói: "Công chúa Phù Trừng mang binh cứu viện phụ hoàng, tin rằng ít ngày nữa liền có thể bình yên nghênh đón phụ hoàng trở về. Phượng Hoàng bất tài, mang binh thủ vệ Trường An, nếu ai dám làm loạn, giết!"

Khí thế như hồng*, làm khiếp sợ mọi người trên đại điện.

(*Được mô tả trạng thái tinh thần rất cao, động lực cực kỳ mạnh mẽ.)

Hai tròng mắt Mộ Dung Yên thấm ướt, ngơ ngác nhìn vào bóng dáng Mộ Dung Xung, hai năm không gặp hắn, giảm đi rất nhiều lệ khí, càng trở nên giống với phụ hoàng năm đó.

Trừng...Trừng Công chúa những năm gần đây...Thật sự đối với hắn rất tốt...

Một khắc sau, chín ngàn tinh binh Mộ Dung Xung mang theo đánh tan quân binh của Phù Phi ở bên ngoài, đem Hoàng thành bảo hộ chặt chẽ.

"Nàng...Nàng mang theo bao nhiêu người đi cứu viện?" Mộ Dung Yên nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Mộ Dung Xung, thấp giọng nhẹ hỏi, mấy năm nay Mộ Dung Xung thay đổi, vậy còn nàng? Có thay đổi hay không?

Mộ Dung Xung nhíu nhíu mày, quay đầu liếc nhìn Mộ Dung Yên một cái thật sâu, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót vô cùng, thì ra tỷ tỷ cũng rất quan tâm đến nàng, bất giác ngữ thanh lạnh đi vài phần, "Một ngàn kị binh."

"Ha ha ha, một ngàn kị binh, làm sao có thề ngăn cản vạn quân Tấn quốc?"

Phù Hoành nghe nói như vậy, không khỏi cất tiếng cười to, "Mộ Dung Xung, bổn điện hạ bỗng nhiên hoài nghi ngươi đang cố ý nói dối, muốn mưu đồ soán vị!"

"Phụ hoàng nguy cấp, ngươi không cứu viện liền thôi đi, lúc này lại cất tiếng cười to, ngươi cho rằng phụ hoàng chưa về, ngươi liền có khả đăng đăng cơ làm quân vương sao?" Mộ Dung Xung lạnh lùng hỏi lại, làm cho gương mặt Phù Hoành đỏ lên nhưng không có cách nào để phản bác.

"Tùng! Tùng! Tùng!..."

Ở ngoài Hoàng thành, tiếng trống quân đội được đánh vang lên theo tiết tấu, nhưng không phải là giai điệu hành quân, không bao lâu, liền có một con ngựa phi tới, tiến nhập vào Hoàng thành Trường An, dọc đường hô to, "Hoàng thượng hồi cung! Hoàng thượng hồi cung!"

Lúc này hai chân Cẩu Hoàng hậu liền mềm nhũn, ngã ngồi xuống. Gương mặt Phù Hoành sơ đến trắng bệch, vội vàng nâng mẫu hậu dậy, nhịn không được lạnh run.

Thanh phi và Hứa Thất Cố liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý mỉm cười, một ván cờ này, chính là mới bắt đầu, thắng bại không phải ở giờ khắc này, mà là ngay sau đó.

Nhóm nội thị cuống quít trải thảm lụa đỏ thẫm trên con đường trong cung nay đã nhiễm đầy máu tươi, các tưởng sĩ vốn đang giằng co cũng khựng lại, cuống quít xếp thành hàng mà nghênh giá.

Thanh âm chém giết ồn ào dừng lại, bỗng nhiên trong ngoài Hoàng thành trở thành một mảnh tĩnh mịch.

"Cộc! Cộc! Cộc! Cộc!..." Tiếng vó ngựa vang lên, rõ ràng khiến cho người ta kinh hãi.

Nhiều giọt máu tươi rơi xuống nở rộ trên tấm áo lông, Phù Trừng một tay nắm chặt dây cương, một tay cầm lấy trường kiếm nhiễm máu, từng bước một đi vào Hoàng thành.

Phù Kiên mặc áo giáp nắm trên lưng bạch mã, hấp hối, tựa hồ đã bị trọng thương.

Khi thân ảnh lâu ngày không gặp kia càng lúc càng gần, trái tim của Thanh phi và Mộ Dung Yên không khỏi nói lên, bước ra một bước, lại nén khựng bước chân.

Máu trên người kia, là của ai?

Dung nhan của Phù Trừng càng ngày càng rõ ràng, Thanh phi và Mộ Dung Yên đều ngẩn người, khi nhìn thấy lọn tóc mai bạc bên trái của nàng, không khỏi có chút chua xót cùng đau lòng.

Tử Triệt...

Trừng...Trừng nhi...

Lời nói nghẹn ở cổ họng, càng khiến cho trái tim đau đớn, hai năm này, lòng của nàng rốt cuộc phải chịu đựng bao nhiêu thứ? Mới có thể khiến cho nàng mệt mỏi đến mức đầu bạc ở tuổi thiếu niên?

Lúc này Mộ Dung Xung vội vàng tiến đến, cuống quít nhìn kỹ Phù Trừng một cái, lo lắng nói: "Ngươi...Ngươi bị thương sao?"

Phù Trừng mỉm cười, nhưng phương hướng của nụ cười đó không dành cho hắn, chỉ thấy nàng nâng mắt nhìn hai nử tử nàng đã vướng bận hai năm nay đang đứng trong điện, chính là im lặng lắc đầu, chỉ chỉ Phù Kiên trên lưng ngựa nói: "Bổn cung mang binh đuổi theo phụ hoàng, vốn một đường đều rất bình an, không ngờ khi sắp đến Trường An, thế nhưng gặp ám tiễn, phụ hoàng trúng tên, cần nhanh chóng cứu trị, nhưng ta cõng không nổi hắn..."

"Không cần nói gì nữa, không ai có thể động đến ngươi...Các ngươi!" Mộ Dung Xung nói xong, hít vào một hơi thật sâu, nén xuống oán hận trong đáy lòng đối với người nằm trên lưng ngựa, cõng hắn trên lưng, vội vàng chạy về phía Nghị Chính điện.

Bỗng nhiên cảm thấy cừu nhân trên lưng siết chặt hai tay, gắt gao ôm lấy cần cổ của hắn, Mộ Dung Xung liền cảm thấy một trận buồn nôn, gắng sức cắn răng bước nhanh vào trong Nghị Chính điện, đem Phù Kiên trên lưng đặt xuống bên cạnh Hứa Thất Cố, "Cứu người là chuyện của ngươi."

Vừa muốn rời đi, Phù Kiên đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay hắn, cảm kích nói: "Hoạn nạn gặp..."

"Trung thành." Mộ Dung Xung sợ hắn nói ra hai chữ "Chân tình", sợ bản thân sẽ không kiềm chế được chính mình, lấy mạng hắn ở trước mặt mòi người, cho nên tranh thủ mở miệng nói trước, "Cho nên sau này Hoàng thượng vẫn là đem ánh mắt đánh bóng một chút."

"Làm càn!" Cẩu Hoàng hậu vội vàng chạy tới, ôm lấy Phù Kiên, "Sao ngươi có thể dùng ngữ khí như vậy với Hoàng thượng?"

"Tiện nhân!" Phù Kiên hung hăng đẩy Cẩu Hoàng hậu ra, tùy ý Hứa Thất Cố đỡ hắn đứng lên, trợn mắt trừng Thái tử Phù Hoành, "Trẫm còn chưa chết, ngươi liền muốn đăng cơ?"

Phù Hoành và Cẩu Hoàng hậu cuống quít cùng quỳ, vội vàng cầu xin tội.

"Phụ hoàng tha mạng!"

"Hoàng thượng, người không thể để kẻ gian lừa gạt, hôm nay rõ ràng là..."

"Câm mồm! Người tới, đem Thái tử và Hoàng hậu giam lỏng ở Tiêu Phòng điện, không có lệnh của trẫm, không cho bất luận kẻ nào thăm hỏi! Khụ khụ khụ..." Phù Kiên nói xong, nhịn không được nôn ra một bụm máu, phát ra một trận ho khan kịch liệt.

"Dạ!"

Ngự Lâm quân đem Cẩu Hoàng hậu và Phù Hoành lôi ra khỏi Nghị Chính điện, không khí trong đại điện đột nhiên càng thêm nghiêm trọng.

"Thần thiếp thỉnh tội trước Hoàng thượng." Thanh phi đột nhiên quỳ rạp xuống đất, "Hôm nay thần thiếp giả truyền thủ dụ của Hoàng thượng, tội đáng muôn chết, thỉnh Hoàng thượng giáng tội."

"Hoàng thượng, nếu nương nương không làm như vậy, chỉ sợ bây giờ đã không còn giữ được mạng." Hứa Thất Cố cuống quít giải thích thay cho Thanh phi.

"Khụ khụ." Phù Kiên lại ho hai tiếng, nhịn nhẫn máu dâng đến nơi cổ họng, phất tay áo nói, "Ngươi không có tội, trẫm...Trẫm thứ ngươi vô tội..."

"Tạ ơn Hoàng thượng." Thanh phi mỉm cười đứng dậy.

"Hoàng thượng, ngoài Hoàng thành, Trường Lạc công..." Một tên tiểu tướng đứng ở ngoài điện, cung kính mở miệng, "Thỉnh cầu được yết kiến Hoàng thượng."

"Trẫm không muốn gặp hắn! Hắn cũng không phải là người tốt đẹp gì! Khụ khụ..." Phù Kiên đột nhiên cảm thấy vô cùng thê lương, thân hãm trong vòng vây, thế nhưng chính là vị Công chúa bên cạnh này cứu giúp, hai đứa nhi tử của mình chỉ ở đây tranh giành ngôi vị Hoàng đế, "Khụ khụ, hắn thích đánh, để cho hắn mang binh đi bình loạn! Để hắn trở về đất phong Nghiệp Thành của hắn, trấn áp phản loạn Cù Bân! Nếu như không dẹp được phản loạn, mang đầu tới gặp trẫm! Khụ khụ!"

"Dạ!" Tiểu tướng vội vã chạy đi.

"Hoàng thượng..." Lại một tên tiểu tướng xuất hiện ở ngoài điện.

Phù Kiên liên tục phất tay, chỉ về phía Phù Trừng, "Lệnh...Trấn quốc Công chúa...Tạm thời giam quốc...Mấy ngày gần đây quân quốc đại sự...Đều...Đều do Trừng nhi xử lý..." Nói xong, Phù Kiên hung hăng nắm chặt lấy cánh tay Hứa Thất Cố nói, "Trẫm không thể chết được...Hứa Thất Cố... Nếu như ngươi không cứu được trẫm, trẫm...Nhất định muốn ngươi phải chôn cùng!"

"Dạ!" Hứa Thất Cố vội vàng gật đầu, nâng mắt nói với nội thị trong Nghị Chính điện, "Nhanh chóng đỡ Hoàng thượng vào tẩm cung, phân phó dược đồng của Thái y viện sẵn sàng nhận lệnh!"

"Dạ!"

Thanh Phunhân hài lòng nhìn vào gương mặt Phù Trừng, nhìn nhau cười, một ván cờ này, người thắng chung quy là nàng...    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net