Chương 77: Mộng khiên hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dung Yên cau mày cười, tránh khỏi hai tay Phù Trừng, xoay người đi tới cửa cung, nói với Đàn Hương đứng bên ngoài: "Đàn Hương, nếu như lát nữa Hứa Thái y đưa chén thuốc đến, ngươi giúp bổn cung nhận lấy chén thuốc trước. Bổn cung nghỉ ngơi một lát, nếu như có chuyện gì, cũng cản lại cho bổn cung, đừng vội quấy nhiễu bổn cung." Nói xong, Mộ Dung Yên dùng then gỗ khóa cửa cung lại, xoay đầu qua.

"Dạ." Đàn Hương gật đầu lên tiếng trả lời, nhịn không được cười trộm một tiếng.

Phù Trừng nhìn không thấu Mộ Dung Yên muốn làm cái gì, chính là giật mình nhìn Mộ Dung Yên.

Mộ Dung Yên nhợt nhạt mỉm cười, đi về phía Phù Trừng, "Trừng Công chúa hy vọng bổn cung nói gì đây?"

Phù Trừng còn chưa kịp nói chuyện, đôi môi Mộ Dung Yên đã muốn chạm vào bờ môi cùa nàng, đem Phù Trừng áp ở trên giường nhỏ --

"Thanh..." Trong lúc chạm vào nhau, Phù Trừng chỉ có thể hô lên một chữ này, liền lại bị đôi môi của Mộ Dung Yên hung hăng mút lấy, cái lưỡi đinh hương quấn lấy đầu lưỡi của nàng, nụ hôn triền miên làm cho tâm thần Phù Trừng nhộn nhạo, giống như liên tục uống vài chén rượu mạnh ấm nóng.

Trong tầm mắt khép hờ của Phù Trừng, rõ ràng nhìn thấy đôi mắt trong suốt thâm tình của Mộ Dung Yên, giờ khắc này, sớm đã không biết là đang ở nơi nào.

Mộ Dung Yên đột nhiên buông lỏng đôi môi Phù Trừng ra, mới nhìn thấy đôi môi hai người sau khi vừa dây dưa hôn nhau, trở nên vô cùng ôn nhuận. Hai gò má nàng nóng ran, tư vị lần đầu tiên chủ động âu yếm người yêu thương, không chỉ có Phù Trừng say, mà Mộ Dung Yên cũng đã say.

Nghĩ đến chính mình chủ động, Mộ Dung Yên cảm thấy ngượng ngùng vạn phần, sự lưu luyến nhu ý trong ánh mắt không khỏi lại thêm một phần xấu hổ, nhìn Phù Trừng càng thêm hoa mắt.

Cho dù trong lòng tràn đầy bối rối, ngữ khí của Mộ Dung Yên vẫn là thản nhiên như vậy, chính là lúc này có chút ấp úng, "Lời nói...Lời nói đã cho ngươi...Tự ngươi phán đoán ra được..."

Phù Trừng khẽ vuốt cánh hoa môi, sau khi kinh ngạc thật lâu, mới nhoẻn miệng cười, bất giác lắc đầu không nói.

Gương mặt Mộ Dung Yên đỏ bừng, liếc mắt nhìn Phù Trừng một cái, sẳng giọng: "Ngươi...Ngươi chẳng lẽ còn không hiểu?"

Phù Trừng thu lại tươi cười, ngồi dậy, đỡ lấy hai vai của nàng, nói: "Thanh Hà, ngươi có biết ta chờ một ngày này bao lâu rồi không?" Nói xong, đem Mộ Dung Yên gắt gao ôm vào trong lòng, luyến tiếc buông ra một phần, "Ta sẽ trở về, nhất định sẽ trở về, cả đời này, cũng không muốn lại cách xa ngươi một phần nào!"

"Nếu như...Nếu như ông trời nhất định..." Mộ Dung Yên nghẹn ngào, nói đến một nửa liền nén lại, chung quy rồi cũng phải ra đi, không bằng khiến cho tối nay trở thành một hồi ức đẹp nhất, ít nhất giờ này khắc này, nàng vui vẻ là được rồi.

"Nhất định cái gì?" Phù Trừng nghiêng mặt hít vào một hơi thật sâu khí tức trên mái tóc đen của Mộ Dung Yên, hơi thở phất qua cần cổ Mộ Dung Yên, làm cho thân mình nàng nhịn không được run rẩy một trận.

Mộ Dung Yên lắc lắc đầu, "Ôm lấy ta là tốt rồi..."

"Thanh Hà." Phù Trừng yêu thương gọi một tiếng, nhẹ nhàng kéo ra khoảng cách giữa hai người, "Nếu như bổn cung không chỉ muốn ôm nương nương thì sao?"

"Ngô..." Đôi môi anh đào bị Phù Trừng hôn lên một cái, vốn cho rằng sẽ là triền miên đến hít thở không thông giống như vừa rồi, không ngờ Phù Trừng thế nhưng lại vô cùng yêu thương mà nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng.

Đưa tình ôn nhu, quanh quẩn không tiêu tan.

Mộ Dung Yên không còn cảm thấy là con mồi bị người khác chinh phạt nữa, ngược lại cảm nhận được Phù Trừng đối với nàng toàn tâm toàn ý yêu thương cùng tôn trọng.

Hốc mắt mang lệ, Mộ Dung Yên ôm lấy cổ Phù Trừng, theo mỗi lần Phù Trừng vuốt ve lên cánh hoa môi, liền đáp lại sự ôn nhu yêu thương của nàng.

Giờ khắc này, yên tĩnh mà ngọt ngào, đẹp đến say lòng người, bất tri bất giác tình ý dâng lên.

Bàn tay Phù Trừng dọc theo thắt lưng Mộ Dung Yên trượt đến vạt áo của nàng, chậm rãi kéo vạt áo, ngón tay dần dần tiến vào dưới áo lông, xoa lên da thịt mềm nhẵn của nàng.

Thân mình Mộ Dung Yên run rẩy, theo bản năng lui đứng dậy, muốn né tránh những hồi ức âm u tương tự.

Phù Trừng cảm nhận được thân mình Mộ Dung Yên biến hóa, trong lòng đau xót, tình ý lạnh xuống ba phần, lúc này buông lỏng đôi môi Mộ Dung Yên ra, đem nàng ôm vào trong lòng, cùng nhau ngã xuống giường nhỏ.

Mộ Dung Yên muốn nói lại thôi, Phù Trừng đã ghé vào bên tai nàng, ôn nhu nói: "Thanh Hà, đừng sợ."

"Thực xin lỗi..." Mộ Dung Yên nhẹ nhàng mà cọ lên gương mặt Phù Trừng, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có thể nói ra một câu như vậy.

Phù Trừng dùng bàn tay ấm áp cầm lấy bàn tay nàng, nhẹ nhàng mà hôn lên trán nàng một cái, "Đáp ứng ta một sự chuyện, được không?"

Mộ Dung Yên quyến luyến nép sát vào ngực nàng, lắng nghe nhịp đập trái tim nàng, rưng rưng gật đầu, "Hảo."

"Ha ha, ngươi cũng giống như vậy, không đợi ta nói xem là chuyện gì, liền trực tiếp đáp ứng." Ý cười của Phù Trừng thật sâu, không có phát hiện giờ khắc này khóe mắt Mộ Dung Yên đã tràn ra nước mắt.

"Thanh Hà, sau khi ta rời đi, phải hảo hảo điều dưỡng thân mình." Phù Trừng mỉm cười nhìn khung trang trí trên trần, "Trước tháng giêng, ta nhất định sẽ trở về, đến lúc đó, ta đưa ngươi cùng nhau thả đèn hứa nguyện."

"Hứa nguyện cái gì?" Mộ Dung Yên đau lòng đến lợi hại, tình nùng đến một phần, quyến luyến liền nhiều hơn một phần, nghĩ đến kết cục cuối cùng, nàng bỗng nhiên cảm thấy luyến tiếc.

Luyến tiếc cái ôm ấm áp này, luyến tiếc những ngày sau Phù Trừng muốn đưa đến cho nàng, càng luyến tiếc phải nhìn thấy bộ dáng người kia thống khổ tuyệt vọng mà ôm lấy nàng...

Ta không muốn làm tổn thương ngươi, nhưng cũng không thể không đi con đường này...

Thành toàn cho ngươi, cũng là thành toàn cho Phượng Hoàng...

Thực xin lỗi...

"Cả đời nhất thế, bất ly bất khí." Tám chữ đơn giản từ trong miệng Phù Trừng nói ra, hốc mắt Mộ Dung Yên thấm ướt, nhiệt lệ nhịn không được cuồn cuộn chảy xuống, thấm ướt vạt áo Phù Trừng.

"Sao lại khóc?" Phù Trừng vội vàng vươn tay muốn lau đi nước mắt của nàng, lại bị bàn tay nàng nắm chặt lấy.

"Cứ như vậy là được rồi..."

Thanh âm của Mộ Dung Yên run rẩy, làm cho Phù Trừng không thể cự tuyệt, chỉ có thể càng ôm chặt lấy thân thể của nàng, cho nàng thêm càng nhiều ấm áp.

Ly biệt khổ sở, hạnh phúc ít.

Giờ khắc này, chỉ hy vọng thời gian ngừng lại.

Ấm áp làm cho hai người cảm thấy có chút mệt mỏi, bất tri bất giác, nặng nề ngủ thiếp đi.

Trong mộng hàng trúc xanh tươi, màu xanh ngọc bích trước mắt thấm vào khiến cho nhân tâm sảng khoái, nhịn không được muốn hít thật sâu thêm vài cái khí tức tự do tự tại này.

Ngôi nhà nho nhỏ đứng sừng sững ở nơi sâu trong rừng trúc, cánh cửa hé mở, liền thấy vài chú gà vịt ở trong viện đang tự tại kiếm ăn.

"Tạch!"

Hàn quang chợt lóe lên, mái tóc đen của nữ tử áo trắng tung bay, thanh kiếm Tam xích trong tay vẽ ra một đường cong trong trẻo. Chỉ thấy nàng từ trên mái hiên nhảy xuống dưới, cười cười với nữ tử mặc chiếc váy màu xanh đang ôm đàn tỳ bà ngồi trước căn nhà tre nhỏ, "Thanh Hà, đàn cho ta nghe một khúc trợ hứng được không?"

Nữ tử mặc chiếc váy xanh mỉm cười, đầu ngón tay phất đàn, ý cười trong ánh mắt thâm tình chân thành, làn điệu vui vẻ động lòng người.

Nữ tử áo trắng hái xuống một bông hoa nhỏ không biết tên trong viện, đặt trên lưỡi kiếm, cười nói với nữ tử mặc chiếc váy xanh: "Thanh Hà, bông hoa này ta tặng cho ngươi."

Nữ tử mặc chiếc váy xanh đạm thanh nói: "Chỉ tặng bông hoa này thôi sao?"

Nữ tử áo trắng đi tới bên người nữ tử mặc chiếc váy xanh, ngã xuống nằm lên đầu gối của nàng, mỉm cười ngóng nhìn, "Còn có người này nữa."

"Nếu như ta không muốn nhận thì sao?" Ngữ thanh của nữ tử mặc chiếc váy xanh thản nhiên.

Nữ tử áo trắng thản nhiên khép đôi mắt lại, cười nói: "Người đã ở đây rồi, nhận hay không nhận là do ngươi, tặng hay không tặng là do ta."

"Ha ha." Nữ tử mặc chiếc váy xanh khẽ vuốt ve hai má nữ tử áo trắng, mềm nhẹ vô cùng.

"Ân?"

"Ta bỗng nhiên muốn hát một bài."

"Bài gì?"

"Thức vi...Thức vi...*"

"Hồ bất quy..."

(*Trích trong Thức vi – Kinh thư: Sắc trời đã muộn, sao ngươi chưa trở về)

Trong phút chốc hàng trúc xanh biến mất vô tung, Phù Trừng giật mình mở mắt, cụp mắt nhìn Mộ Dung Yên vẫn đang ngủ thiếp đi ở trong lòng, lặng yên thở phào nhẹ nhõm.

Thức vi, thức vi, hồ bất quy.

Thanh Hà, ta nhất định sẽ trở về.

Phù Trừng nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, ngơ ngác nhìn gương mặt của nàng.

Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, cuộc đời này cũng không muốn cách biệt cùng ngươi.

Theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay Mộ Dung Yên, Phù Trừng nhịn không được dần dần tiến sát đến đôi môi Mộ Dung Yên thần, vụng trộm hôn lên một cái, bất giác hai gò má âm thầm nóng ran lên.

"Điện hạ vô lễ."

Mộ Dung Yên ở trước mắt không biết tỉnh lại khi nào, Phù Trừng cả kinh vội vàng nói xin lỗi.

"Thanh Hà, ngươi đừng tức giận, ta..."

"Chính là, cho dù ngươi có làm như thế nào, ta cũng sẽ không tức giận với ngươi." Mộ Dung Yên nói xong, tiến đến dựa sát vào trước ngực Phù Trừng, âm thầm nói: "Thời gian không còn nhiều nữa, thứ ta có thể cho ngươi thật sự là quá ít, vì sao ngươi lại không dám tiến lên một bước nữa?"

"Thanh Hà..." Phù Trừng thâm tình gọi một tiếng, ánh mắt sáng quắc làm cho Thanh Hà cảm thấy có chút bối rối.

Mộ Dung Yên không dám nhìn vào đôi mắt Phù Trừng, chính là nhẹ giọng đáp lời.

"Ta...Ta...Ta phải đi rồi, đến chỗ của mẫu phi, ta phải đến đó một chút." Phù Trừng không đành lòng mà nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của nàng, "Sau khi ta đi, nhất định phải hảo hảo chiếu cố chính mình."

Mộ Dung Yên lên tiếng, đứng lên, cũng không đành lòng mà nhìn Phù Trừng, "Ngươi cũng vậy."

Phù Trừng gật đầu mỉm cười.

Mộ Dung Yên đột nhiên kéo tay nàng, nắm bàn tay nàng đặt lên ngực trái cùa mình, "Mặc kệ tương lai như thế nào, trái tim này, đã là của ngươi."

Phù Trừng vừa vui mừng vừa lo sợ, chỉ cảm thấy thân mình căng thẳng, đầu ngón tay nhịn không được vuốt ve lên nơi mềm yếu của nàng một cái, lại cảm thấy thật sự là vô lễ, chỉ có thể đỏ mặt gật đầu thật mạnh.

Thân mình Mộ Dung Yên cũng là căng thẳng, không ngờ một cái vuốt ve nhẹ nhàng kia của Phù Trừng nhưng lại làm cho thân thể của mình trở nên có chút khô nóng, đậu đỏ ở trước ngực bất giác lặng yên đứng thẳng.

Phù Trừng cách một tầng xiêm y cảm nhận được thân thể của nàng biến hóa, chỉ cảm thấy thân mình cũng đồng dạng trở nên nóng ran, ngón cái không tự chủ được chuyển qua nơi nhô lên kia, hô hấp có vài phần dồn dập, "Thanh Hà...Ta..."

"Ngươi...Ngươi vẫn là sớm trở về nghỉ ngơi đi..." Mộ Dung Yên vội vàng lui lại phía sau, tránh né ngón tay của Phù Trừng.

Phù Trừng áy náy cúi đầu, vội vàng từ trên giường nhỏ xoay người đứng lên, cố gắng làm cho trái tim nóng rực của mình bình tĩnh lại một chút, "Vậy...Ta đi đây..."

"Không tiễn...Điện hạ..." Mộ Dung Yên xấu hổ xoay người đi, vẻ mặt nói chuyện cũng có chút co rút lại.

Phù Trừng gật gật đầu, bước nhanh đi đến trước cửa cung, cười trộm nhìn nhìn bàn tay mới vô lễ vừa rồi, cuối cùng cũng mở cửa cung ra, rời khỏi Tê Hoàng cung.

Đàn Hương thấy Phù Trừng đi xa, liền đi vào Tê Hoàng cung, vốn muốn hỏi Mộ Dung Yên có muốn tắm rửa hay không, lại thấy Mộ Dung Yên kinh ngạc ngồi trên giường nhỏ, xiêm y trên người ngoại trừ vạt áo hơi hé mở, vẫn là coi như chỉnh tề, lúc này mới hiểu được vài phần.

"Nương nương?" Không biết nên nói cái gì, Đàn Hương chỉ có thể nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Mộ Dung Yên hồi phục tinh thần, cảm thấy có vài phần xấu hổ, nhẹ nhàng mà khụ một tiếng, nói: "Thuốc của bổn cung, Hứa Thái y có đưa tới chưa?"

Đàn Hương lắc lắc đầu, nói: "Còn chưa thấy Hứa Thái y đưa tới."

Mộ Dung Yên buồn bã hít vào một hơi, ôm lấy tỳ bà ở bên cạnh giường nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Đàn Hương, đi nấu một ấm trà nóng, hôm nay bổn cung muốn đàn thêm mấy khúc."

"Dạ."    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net