Chương 82: Bất ly khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc áo trắng, cài hoa trắng, ba nén hương khói thơm lượn lờ.

Trong Tê Hoàng cung, Mộ Dung Yên tái nhợt đứng ở dưới tàng cây ngô đồng, cầm ba nén hương lượn lờ khói trong tay cắm vào trong đất, đôi mắt không khỏi lại thấm ướt.

"Trừng nhi..." Mộ Dung Yên run giọng gọi một tiếng, vị Công chúa ấm áp kia rốt cuộc cũng không thể lại xuất hiện ở trước mặt nữa, "Không được không về, lúc này đây ngươi thất hứa..."

"Nương nương." Đàn Hương bưng trà gạo cúng tế đứng ở một bên, nhìn Mộ Dung Yên bi thương như vậy, trong lòng yên lặng đau đớn, "Trong cung này cấm chuyện tự tiện cúng tế, một thân y phục này của nương nương nếu để bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ rước họa vào thân."

"Tệ nhất bất quá là chết thôi, có gì đáng sợ chứ?" Mộ Dung Yên thản nhiên đáp lại một câu, nâng ánh mắt lên, ngấn lệ nhìn cây ngô đồng bên cạnh, ánh mắt bi thương càng đậm thêm vài phần, "Trừng nhi, dưới cửu tuyền ngươi sẽ chờ bổn cung sao?"

"Cho dù nương nương không sợ chết, cũng nên nghĩ đến Mộ Dung Phò mã một chút." Đàn Hương vắt hết óc, chỉ có thể dùng Mộ Dung Xung để kích động Mộ Dung Yên, mới có thể làm cho sự bi thống vừa rồi của Hiền phi thoáng tản ra một chút.

"Phượng Hoàng đệ đệ..." Mộ Dung Yên nghẹn ngào một trận, thân mình run lên, buồn bã thở dài, hai hàng thanh lệ lặng yên chảy xuống hai má.

Công chúa và Hoàng tử Đại Yên, cả đời này ràng buộc lẫn nhau, vĩnh viễn cũng không thể buông tay...

"Nương nương phải bảo trọng thân mình." Đàn Hương buông trà gạo trong tay xuống, tiến lên đỡ lấy Mộ Dung Yên, "Trừng Công chúa vừa mới ra đi, nương nương phải hảo hảo nghĩ lại, người được lợi lớn nhất là ai, sớm chuẩn bị một chút, nếu không, chỉ sợ ngày tháng sau này của nương nương cũng không dễ dàng."

Lời nói của Đàn Hương làm Mộ Dung Yên thức tỉnh, Mộ Dung Yên cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh một chút, nhưng mà vô luận nàng cố gắng thế nào, trong lòng đều vĩnh viễn hiện lên khuôn mặt tươi cười của Phù Trừng.

"Bổn cung..."

"Đàn Hương tỷ tỷ!" Từ xa Hồng Loan hô lên một tiếng, kéo góc váy chạy nhanh tới.

"Hồng Loan?" Sắc mặt Đàn Hương khẽ biến, lúc này nàng xuất hiện ở đây, nhất định là trong cung có đại biến!

Hồng Loan thở hồng hộc chạy tới trước mặt hai người, vội vàng cúi đầu với Mộ Dung Yên, gấp giọng nói: "Thỉnh nương nương nhanh chóng theo nô tỳ rời khỏi cung!"

"Rời khỏi cung?" Mộ Dung Yên ngẩn ra, "Vì sao bổn cung phải rời khỏi cung?"

"Hôm nay Thanh phi nương nương dựa vào ba ngàn Ngự Lâm quân chạy ra khỏi Hoàng thành, nhất thời Hoàng hậu nương nương cũng không làm gì được nàng, nhưng mà...Hiền phi nương nương thì khác, giờ khắc này trong tay không có quân binh, trong triều không nhân thủ, nghe nói Mộ Dung Phò mã mang binh chạy tới Trường An..." Hồng Loan thoáng dừng lại thở hổn hển vài cái, "Nếu như Hoàng hậu nương nương muốn bắt người làm tin, uy hiếp Phò mã gia, vậy...Ngày tháng của nương nương liền càng đau khổ..." Nói xong, thân thiết liếc mắt nhìn Đàn Hương một cái, "Đàn Hương tỷ tỷ, ngươi mau đỡ nương nương theo ta cùng nhau trốn đi!"

"Không phải Hoàng hậu nương nương bị giam lỏng ở Tiêu Phòng điện sao?" Mộ Dung Yên cả kinh, "Nàng làm sao có thể..."

"Hôm nay Hoàng hậu nương nương bức cung thành công, giờ khắc này người bị giam lỏng chính là Hoàng thượng!" Hồng Loan vội vàng nói xong, lo lắng liếc mắt nhìn về phía sau một cái, "Nếu không nhân lúc này rời khỏi Hoàng thành, chúng ta liền không còn cơ hội rời đi nữa!"

"Nương nương, chúng ta đi mau!" Đàn Hương gật đầu thật mạnh, một tay nắm chặt tay Hồng Loan, tay kia thì đỡ lấy Mộ Dung Yên, nhanh chóng làm theo lời của Hồng Loan đi về phía cửa Bắc của hoàng cung.

"Đừng để Hiền phi nương nương chạy thoát!"

Đột nhiên nghe thấy tiếng quát từ phía sau truyền đến, Đông cung Ngự Lâm quân hung mãnh đuổi theo các nàng.

"Nương nương đi bên này!" Hồng Loan chỉ chỉ vào một đường nhỏ vắng người trong cung, mang theo hai người rẽ qua trùng trùng những cung điện trong cung.

"Hồng Loan..." Đàn Hương nhìn nàng một cái thật sâu, bàn tay càng thêm nắm chặt lấy, những lời trong lòng muốn hỏi rốt cuộc lại không thể nói ra khỏi miệng.

Hồng Loan dường như biết được Đàn Hương muốn hỏi cái gì, thản nhiên cười với nàng, "Đàn Hương tỷ tỷ, nếu ngươi không thể xuất cung, cho dù ta theo Thanh phi nương nương xuất cung, cũng chỉ là cái xác không hồn."

Thân mình Mộ Dung Yên run lên, liếc mắt nhìn các nàng một cái thật sâu, giật mình như hiểu ra được việc gì đó.

Nếu như, Trừng Công chúa còn trong nhân gian, nếu như có một ngày Mộ Dung Yên nàng đã chết, Trừng nhi ở lại, sẽ bi thương đến như thế nào? Cuộc sống một mình đau đớn đến thể nào, nay nàng đã thật sự nếm qua, đau đến hít thở không thông, làm sao đành lòng, làm sao đành lòng để người kia phải trải qua đau đớn như vậy?

Đột nhiên, bàn tay của Mộ Dung Yên buông lỏng, buông tay Đàn Hương ra, liền ngừng lại.

"Nương nương?" Đàn Hương cùng Hồng Loan khó hiểu nhìn qua Mộ Dung Yên.

Mộ Dung Yên thản nhiên mỉm cười, giống như mầm non của ngày xuân, ý cười làm ấm áp nhân tâm, "Muốn đi, các ngươi liền đi đi, đời này, bổn cung không muốn rời khỏi nơi này."

"Nhưng mà..."

"Muốn dùng bổn cung để áp chế Phượng Hoàng đệ đệ, nàng mơ tưởng!" Mộ Dung Yên lạnh lùng mỉm cười, sửa sang lại xiêm y, còn bình tĩnh hơn cả ngày thường mà xoay người đi, "Ngô đồng đã khô héo, cho dù phượng hoàng có bay thật xa, cũng không còn nhà nữa, cho nên, bổn cung không đi."

"Nương nương..." Đàn Hương luyến tiếc bỏ lại Mộ Dung Yên, những năm gần đây chủ tớ tình thâm, làm sao có thể vô nghĩa như vậy?

"Đi!" Mộ Dung Yên lạnh lùng hạ lệnh, "Đàn Hương, bắt đầu từ hôm nay, ngươi nên sống vì bản thân mình, ngươi không còn là nô tỳ, có nghe rõ chưa?"

"Nương nương!" Trong lòng Đàn Hương đau xót, hốc mắt đã đỏ bừng.

Mộ Dung Yên đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh, "Trong cung không có chân tình, Đàn Hương, ngươi cùng bổn cung nhiều như vậy năm, bất quá cũng là một nô tỳ mà thôi, bổn cung không cần ngươi chết vì bổn cung! Cho nên, đừng lại tiếp tục chần chờ nữa, mau cút đi!"

"Nô..."

"Cút!" Mộ Dung Yên khàn khàn quát một tiếng, Đàn Hương biết, Mộ Dung Yên nhất định là đang rơi lệ.

Hồng Loan nắm chặt bàn tay Đàn Hương, nhẹ nhàng kéo kéo Đàn Hương, "Đàn Hương tỷ tỷ, chúng ta đi thôi."

Đàn Hương quay đầu liếc mắt nhìn Hồng Loan một cái thật sâu, cuối cùng gật đầu thật mạnh, mang theo Hồng Loan bước nhanh chạy về phía cuối con đường trong cung.

"Hiền phi nương nương, người đây là muốn đi đâu?" Thị vệ dẫn đầu Ngự Lâm quân vung tay lên, ý bảo hơn mười tên Ngự Lâm quân đem Mộ Dung Yên vây lấy, cười khanh khách đến gần Mộ Dung Yên, "Mạt tướng khuyên nương nương ngoan ngoãn một chút, để tránh phải chịu khổ."

Mộ Dung Yên khoanh tay mà đứng, áo trắng tung bay, giờ này khắc này nàng giống như một đóa hoa tuyết nở rộ trong mùa động lạnh lẽo, toàn thân trên dưới tản ra thản nhiên ngạo ý.

"Làm càn! Bổn cung đi dạo ngăm tuyết ở trong cung, lúc nào thì đến phiêm đám nô tài các ngươi nhiều lời?"

Thị vệ trưởng lạnh lùng cười nói: "Mạt tướng quả thật là lắm miệng, người tới, áp nương nương đến đầu tường!"

Tướng sĩ hai bên hung tợn tiến đến muốn bắt lấy tay Mộ Dung Yên, liền thấy thân mình Mộ Dung Yên tránh đi, phất tay áo nói: "Bổn cung tự mình đi!"

"Nương nương, mời!"

Thị vệ trưởng giả vờ ra vẻ tôn trọng, nay Hoàng thành đã đổi chủ, tần phi nho nhỏ này rốt cuộc không thể xoay người làm Mộ Dung Hiền phi lúc trước nữa, lại có gì đáng để tôn trọng?

Nhìn thân hình quyến rũ của Mộ Dung Yên, thị vệ trưởng nhịn không được nuốt nước miếng một cái, phất tay nói: "Các ngươi, đem hai tiểu cung nữ đang trốn thoát kia bắt về đây, nơi này có bổn tướng áp giải nương nương lên đầu tường."

"Dạ!" Tướng sĩ Ngự Lâm quân còn lại nhanh chóng đuổi sang phía bên kia.

Thân mình Mộ Dung Yên không khỏi run lên, quay đầu liếc nhìn về phía Đàn Hương cùng Hồng Loan vừa chạy đi một cái, trong lòng mặc niệm nói: "Chạy mau đi, chỉ cần ra khỏi Hoàng thành, các ngươi sẽ không cần phải cúi đầu mà sống nữa!"

"Nương nương." Thị vệ trưởng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, tiến đến gần Mộ Dung Yên, nắm lấy cằm Mộ Dung Yên, nhìn nhìn khắp nơi, "Quả nhiên là danh bất hư truyền, làn da này lán mịn giống mĩ ngọc, chậc chậc."

"Làm càn!" Mộ Dung Yên hất bàn tay hắn ra, vội vàng lui về phía sau một bước, "Thật to gan!"

Thị vệ trưởng cười nói: "Nay trong cung này rất hỗn loạn, nương nương sắp trở thành tù nhân, không bằng tiện nghi cho mạt tướng một chút, nói không chừng sau này mạt tướng sẽ giúp đỡ cho nương nương."

"Ha ha, nam nhân quả nhiên đều giống nhau." Mộ Dung Yên trào phúng cười, "Bất quá là muốn thân mình của nữ nhân mà thôi."

"Nếu nương nương đã hiểu được, thì ít phản kháng một chút, mạt tướng chắc chắn sẽ thương hương tiếc ngọc." Thị vệ trưởng nói xong, liền tiến đến, ôm chặt lấy thân mình Mộ Dung Yên, đôi môi loạn hôn lên cần cổ lạnh như băng của Mộ Dung Yên.

"Tạch!"

Thị vệ trưởng đột nhiên kinh hãi nhận thấy trường kiếm bên hông bị rút ra, vốn nghĩ rằng Mộ Dung Yên đã hạ thủ, trong nháy mắt hoảng sợ buông Mộ Dung Yên ra, trường kiếm đã hung hăng cắt vỡ yết hầu của thị vệ trưởng.

"Nương...Nương nương...Vẫn là cùng chúng ta đi đi!" Đàn Hương run run đem trường kiếm nhiễm máu trong tay ném xuống, một tay nắm lấy Hồng Loan, một tay kéo lại Mộ Dung Yên, "Nô tỳ không thể để nương nương một mình ở lại Hoàng thành này chịu khổ! Cho nên, nhất định phải đưa nương nương cùng đi!"

Mộ Dung Yên chua xót mỉm cười, nhìn vào gương mặt Đàn Hương, trong lòng không khỏi ấm áp.

Quanh đi quẩn lại, ở trong cung có thể gặp được một vị cung nữ dụng tâm làm bạn bên cạnh nhiều năm như vậy, cũng coi như ông trời đối với nàng không tệ.

"Luận về việc quen thuộc đường đi trong Hoàng thành này, không ai có thể quen thuộc hơn bọn nô tỳ chúng ta, bọn họ sẽ không bắt được chúng ta! Nương nương, ngươi ở lại, chỉ sẽ bị bọn cẩu nô tài đó vũ nhục, nếu như...Nếu như Trừng Công chúa điện hạ dưới cửu tuyền biết được, nhất định sẽ càng thêm thương tâm." Hồng Loan buồn bã mở miệng, đồng thời kéo lại bàn tay kia của Mộ Dung Yên, "Cho nên, nương nương, theo chúng ta đi!"

Trong lòng Mộ Dung Yên run lên, Trừng nhi, nếu như Trừng nhi biết được nàng lại bị người khác làm bẩn, trong lòng không biết lại có bao nhiêu thương tâm? Cho dù là phải chết, cũng phải chết cho sạch sẽ, nếu không, ngươi ở dưới cửu tuyền, cũng sẽ cảm thấy ta bẩn, có phải hay không?

Mộ Dung Yên rưng rưng gật đầu thật mạnh, theo Đàn Hương và Hồng Loan chạy về phía sau cung điện, cảnh giác quan sát đường đi trong cung một chút, vội vã chạy về phía cửa Bắc của Hoàng thành.

Nơi con sông quanh co khúc khuỷu cách cửa cung khoàng một thước, ẩn ẩn có dấu hiệu tuyết tan, như vậy ngày động này cũng sắp qua rồi.

Trái tim của Hồng Loan cùng Đàn Hương một mảnh nóng như lửa, chỉ cần rời khỏi nơi này, ngày xuân chân chính thuộc về các nàng, liền thật sự đến rồi.

Đến ngày đó, một người kéo tơ, một người dệt vải, làm bạn đến già, như vậy liền có bao nhiêu mỹ mãn?

Bàn tay nắm chặt lấy nhau, càng thêm siết lấy.

Đàn Hương cùng Hồng Loan nhìn nhau mỉm cười, ngày này, không còn xa nữa...

Hôm nay sau khi cửa Bắc Hoàng thành bị Thanh phi mang binh mở ra, không ít tướng sĩ cũng đuổi theo ra ngoài, một số ít tướng sĩ sợ trong cung sinh biến, đặc biệt lưu lại canh giữ ở cửa cung, không dám lại để cho bất luận kẻ nào chạy ra ngoài.

Đàn Hương cùng Hồng Loan kéo Mộ Dung Yên vội vàng nép mình ở sau cung tường, một bước cuối cùng này, nhất định phải đi thật tốt! Nhanh chóng suy nghĩ kỹ biện pháp, làm cho những thủ vệ kia rời đi.

Mộ Dung Yên bỗng nhiên buông tay các nàng ra, mỉm cười gật gật đầu với các nàng, "Ân tình cứu giúp bổn cung hôm nay, bổn cung liền trả lại cho các ngươi. Chuyện bổn cung và Trừng nhi không làm được, liền mong các ngươi đến làm thay chúng ta."

ĐànHương cùng Hồng Loan cả kinh, không kịp giữ lấy Mộ Dung Yên, Mộ Dung Yên đã từngbước bước ra khỏi nơi ẩn nấp sau cung tường, thản nhiên đi về phía cửa Bắc của Hoàng thành.    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net