Chương 90: Yến thọ Tấn đế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại thọ của Tấn đế Tư Mã Diệu, cả nước cùng ăn mừng, trên dưới Kiến Khang, lụa đỏ khắp nơi trên đường phố, vô cùng náo nhiệt.

Bắt đầu từ khi Tạ Tửu Tửu gả vào Tạ gia, đối với những yến tiệc trong cung đình, liền lấy lý do thân thể không khoẻ để từ chối không đi, hôm nay tất nhiên cũng lấy lý do tương tự.

Nếu không, để cho Tư Mã Diệu nhận ra mình, kế hoạch nhất định sẽ bị gián đoạn.

Tạ Tửu Tửu một tay nắm lấy bàn tay Khánh nhi vừa mới biết đi, tay kia thì sửa sang lại nếp uốn trên vạt áo của Tạ Uyên, cười nói: "Thành bại đều ở tối nay, phu quân, một đường cẩn thận."

Tạ Uyên khẽ nhíu mày, nói: "Nàng quả thật là nữ nhi của Tử Triệt huynh?"

Tạ Tửu Tửu hé miệng cười nói: "Tám chín phần mười là như vậy, chính là ca ca đã không còn trên nhân gian, rốt cuộc là đúng hay không đúng, cũng không trọng yếu. Quan trọng là, Tửu Tửu có thêm một thân nhân, chẳng lẽ phu quân không vui mừng thay cho ta sao?"

"Đúng hay không đúng, dù sao rồi cũng sẽ lộ ra khỏi mặt nước. Có vài người, Diêm vương không nhất định là sẽ thích." Dừng một chút, Tạ Uyên chân thành nhìn Tạ Tửu Tửu, "Tửu Tửu ngươi cảm thấy vui mừng, ta tất nhiên cũng vui mừng thay cho ngươi." Tạ Uyên giãn chân mày ra khẽ thở dài một tiếng, nói: "Nếu đại nghiệp hoàn thành, ngươi...Nhất định phải đi sao?"

Tạ Tửu Tửu lắc đầu nói: "Chính là rời khỏi Tạ gia, quay lại làm thân phận Công chúa của ta, mà ngươi, cũng có thể lấy nàng vào cửa, chân chính cho nàng một thân phận chính thê, những năm qua, thật sự là ủy khuất cho nàng."

Tạ Uyên có chút ảm đạm cúi đầu xuống, sờ sờ đầu của Khánh nhi, "Khánh nhi cũng đã quen gọi ngươi là mẫu thân, chỉ sợ hắn..."

"Ta chung quy không phải là thân mẫu, không nên xen vào giữa ba người các ngươi." Tạ Tửu Tửu nhìn hắn muốn nói lại thôi, vội vàng nói, "Nhanh chóng tiến cung đi, để tránh trễ canh giờ, rước lấy phiền toái."

Tạ Uyên hít vào một hơi, gượng cười nói: "Hôm nay có lẽ thúc thúc sẽ phải oán trách người cháu bất hiếu như ta, sắp sửa hủy hoạn thanh danh trăm năm của Tạ gia."

"Chuyện này ngươi có thể yên tâm, ta đã thu thập được không ít thủ dụ mà Tư Mã Diệu muốn đối phó với thúc thúc, ngươi làm như vậy, bất quá cũng là vì an toàn của Tạ gia, hắn thấy những thứ này, nhất định sẽ không trách ngươi." Tạ Tửu Tửu khuyên giải an ủi nói.

Tâm tình Tạ Uyên dễ chịu một chút, chỉ có thể cáo biệt Tạ Tửu Tửu, lên xe ngựa, một đường đi về phía cửa cung.

Tửu Tửu, qua tối nay, khoảng cách giữa chúng ta, sẽ không chỉ cách xa như từ Tạ phủ đến Hoàng thành.

Tạ Tửu Tửu nhìn theo Tạ Uyên đi xa, không khỏi hít vào một hơi, xoay người bế Khánh nhi lên, cho dù không phải là thân mẫu, những năm qua ở chung, trong lòng đối với hài tử này vẫn là có vài phần bận tâm.

Tạ Tửu Tửu sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khánh nhi, lại cười nói: "Khánh nhi, nương vẫn là có chút luyến tiếc ngươi."

"Mẫu thân..." Khánh nhi vươn bàn tay nhỏ bé qua, ôm sát lấy cổ Tạ Tửu Tửu, hương sữa xông vào mũi, thấm vào trong lòng có vài phần cảm giác chua xót.

Trừng nhi, hôm nay, chuyện ca ca chưa làm được, phải dựa vào ngươi đến hoàn thành.

Từ xưa nay đế gia bạc tình, cái gọi là chúc thọ, bất quá cũng chỉ là một bộ dáng giả vờ, để thể hiện hiếu nghĩa của Hoàng gia trước thế nhân.

Tạ Uyên cùng con cháu Tạ gia ngồi chung một bàn, nghiêng mặt nhìn thoáng qua Tạ Huyền.

Tạ Huyền nhìn lại thoáng gật gật đầu, dường như đang nói mọi chuyện đã được chuẩn bị thỏa đáng.

Tạ Uyên an tâm nâng chén nhấp một ngụm rượu nhỏ, có binh quyền của Tạ Huyền, có huyết mạch của Tử Triệt huynh, hôm nay mọi chuyện đã được sắp đặt, chỉ chờ Thái Phượng ban biểu diễn để thừa cơ hỗn loạn mà động thủ.

"Hoàng thượng giá lâm --"

Nội thị cất cao giọng nói lanh lảnh hô to một tiếng, liền cúi thấp thân mình đi theo phía sau Tư Mã Diệu đang mặc cổ̀n phục* màu đen.

(*Lễ phục của vua)

Tư Mã Diệu năm nay ngoài ba mươi tuổi, tư thế rất oai hùng, chính là có một đôi mắt luôn khép hờ, những nội thị thân cận với hắn đều biết, này Hoàng thượng là không rượu không vui, hôm nay trước khi dự tiệc, đã thưởng thức không ít rượu ngon.

"Chúc mừng Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Chúng quần thần cùng gia quyến đứng dậy quỳ xuống trước Tư Mã Diệu, đồng thành hô chúc mừng, làm cho Tư Mã Diệu nghe được trong lòng vô cùng thư sướng.

"Bình thân."

Tư Mã Diệu cười lớn phất tay áo, ngã ngồi xuống long ỷ, "Thượng rượu!"

"Hôm nay là đại thọ của Hoàng thượng, sao có thể thiếu ca múa trợ hứng?" Trương Thiên Tích đang ngồi trên chiếu tre bỗng nhiên đứng dậy ôm quyền,"Hôm nay vi thần có một giai nhân hiến vũ, cung chúc Hoàng thượng thọ tỉ Nam Sơn, trường sinh bất lão."

"Giai nhân, hiến vũ?" Tư Mã Diệu nheo mắt cười cười, "Trẫm nghe nói linh nhân của Thái Phượng ban này người người uyển chuyển xinh đẹp, chẳng lẽ không thể múa đơn được sao?"

"Hoàng thượng, người này chính là nghĩa nữ của vi thần, cũng không phải là linh nhân của Thái Phượng ban. Nếu như Hoàng thượng đồng ý, liền để cho nghĩa nữ của vi thần trước múa một điệu cho Hoàng thượng thưởng thức?" Trương Thiên Tích tiếp tục đề nghị để Trương Linh Tố khiêu vũ.

"Hảo! Liền theo lời khanh gia!" Tư Mã Diệu cười nói xong, lúc này lại uống cạn một chén rượu, không đợi nội thị rót đầy chén rượu cho hắn, Tư Mã Diệu cầm theo bầu rượu đứng lên, hướng về phía thần tử nói, "Đến! Cùng trẫm vui vẻ!"

"Tạ ơn Hoàng thượng."

Trong lòng Tạ Uyên phát lạnh, lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Thiên Tích một cái, vô duyên vô cớ xuất hiện thêm một tiết mục, hy vọng sẽ không làm hỏng đại sự hôm nay!

Một đóa sen hồng khổng lồ được cố ý đẩy lên giữa vũ đài, ánh hồng sáng rực phá lệ chọc người chú ý.

Tiếng hoan hô đột nhiên yên tĩnh xuống, mọi người đồng loạt nhìn về phía đóa sen hồng này.

Chờ đến khi đóa hoa mở ra, trong đó ẩn ẩn có bóng người, dường như là một tiên tử ngủ trong hoa sen, chuẩn bị thoát ra khỏi đóa sen bất kỳ lúc nào.

Trương Thiên Tích đắc ý nhìn nhìn biểu tình của mọi người xung quanh, nhìn về phía Tư Mã Diệu đang chăm chú đến không chớp mắt, quả nhiên, một khi Tố Tố đã xuất thủ, dù là Tần đế, hay là Tấn đế, cũng trốn không thoát.

"Lão gia...Không tốt!" Mĩ cơ Ngọc Châu bên cạnh lặng yên kéo kéo ống tay áo của hắn, vẻ mặt sợ hãi,"Không tốt."

"Hôm nay là đại thọ của Hoàng thượng, ngươi cẩn thận đừng nói lung tung xúc phạm long nhan!" Trương Thiên Tích hung hăng trừng mắt nhìn Ngọc Châu một cái, "Lại loạn kêu gọi bậy bạ, cút về nhà cho ta! Đừng ở đây làm ta mất mặt xấu hổ!"

"Ngươi xem...Này..." Ngọc Châu run rẩy từ trong ống tay áo rút ra cây chủy thủ dính máu.

Trương Thiên Tích kinh hãi đến mức gương mặt trắng bệch, vội vàng đem chủy thủ của Ngọc Châu đẩy lại trong ống tay áo, "Ngươi dám cả gan lộ hung khí ở trước mặt Hoàng thượng, ngươi không muốn sống nữa sao?"

"Đây là...Đây là tìm thấy được ở nơi thay y phục của chất nữ tốt của ngươi!" Ngọc Châu gấp giọng nói hết lời, khẩn trương nhìn đóa sen hồng đang chậm rãi nở rộ ở chính giữa vũ đài, "Xong rồi...Xong rồi..."

Trương Thiên Tích hít vào một hơi, "Này...Tố Tố rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Khi đóa sen hồng hoàn toàn nở rộ mở ra, thân ảnh nổi bật bên trong kia làm sao là người sống!

Chỉ thấy một nha hoàn cả người đầy máu tươi được đưa lên vũ đài, ánh mắt trắng dã, mở mắt trừng trừng nhìn chằm chằm về phía Tư Mã Diệu.

"Này..." Tư Mã Diệu kinh hãi đến mức gương mặt trắng bệch, cảm giác say rượu giảm đi vài phần, liền giận dữ nói, "Trương Thiên Tích, ngươi đưa trẫm tử thi để chúc thọ, lá gan thật to!"

Tư Mã Diệu ra lệnh một tiếng, thị vệ hai bên đã lôi Trương Thiên Tích cùng mĩ cơ Ngọc Châu xuống dưới, "Trẫm tự nghĩ đối với các ngươi không tệ, thế nhưng ở đại thọ của trẫm ngươi lại làm ra việc khi quân phạm thượng! Lập tức nhốt vào thiên lao! Ngày mai sung quân Miêu Lĩnh, trọn đời không thể bước vào địa giới Trung Nguyên!"

"Dạ!"

"Hoàng thượng tha mạng a! Tha mạng a!"

Tiếng kêu thê lương của Trương Thiên Tích cùng Ngọc Châu không thể ngăn cản hoàng mệnh được chấp hành, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?

Trương Linh Tố mặc xiêm y của cung nữ đứng ở nơi xa xa, lạnh lùng nhìn Trương Thiên Tích cùng Ngọc Châu bị kéo xuống, khóe miệng cong lên một nụ cười chua xót.

Ngươi bất nghĩa trước, đừng trách ta bất nhân!

Quay đầu đi, không muốn lại tiếp tục nhìn thấy bộ dáng của Trương Thiên Tích, Trương Linh Tố nhìn Hoàng thành cao ngất trong bóng đêm, trước tiên phải thăm dò xem trong cung này có Yên nhi hay không, sau đó lại suy nghĩ kỹ hơn, làm sao để tìm được ngươi ở Giang Nam này?

Trải qua trận hỗn loạn của Trương Thiên Tích, tuy rằng tử thi và vết máu trên vũ đài đã được dọn sạch, nhưng mà Tư Mã Diệu sớm đã không còn tâm tình thưởng thức khiêu vũ nghe ca hát, sắc mặt xanh mét rất là khó coi.

Tạ Uyên âm thầm thở dài, nếu như Tư Mã Diệu không muốn lại nghe Thái Phượng ban ca múa, vậy mọi thứ liền trở thành sắp đặt vô ích.

Quả nhiên, Tư Mã Diệu liên tiếp uống mấy chén rượu, phất tay áo nói: "Trẫm không muốn xem nhảy múa gì nữa, gọi người tùy tiện đàn tấu vài thủ khúc trợ hứng là được rồi."

Nội thị nào dám làm trái mệnh lệnh, đành phải phất tay ý bảo linh nhân của Thái Phượng ban lui về hậu trường.

Tạ Uyên oán giận thở dài, Trương Thiên Tích này sao lại đột nhiên hành động như vậy, khiến cho mọi chuyện bị phá hỏng!

Tô tứ nương nhìn thấy gương mặt oán giận của chủ công, nhìn nhìn đám đệ tử linh nhân đã hóa trang thay trang phục bên cạnh, lúc này đưa một ánh mắt cho Lục Hà.

Lục Hà hít vào một hơi, gật gật đầu, bỗng nhiên thân mình vụt lên, mặc một thân quần áo ngắn màu xanh chuyển thân nhảy lên vũ đài, giả vờ như bộ dáng của hầu tử, gãi gãi đầu.

"Này..." Sắc mặt Tư Mã Diệu trầm xuống, linh nhân này thật to gan, dám kháng lệnh nhảy lên vũ đài!

"Oanh! Ngươi yêu hầu này, dám cả gan chạy đến yến thọ của Thiên gia trộm đào mừng thọ!" Đào Yêu mặc áo khoác ngắn màu đỏ chỉ vào Lục Hà, cũng nhảy lên vũ đài theo, kiếm gỗ trong tay chỉ về phía Lục Hà.

Bị đầu kiếm gỗ đánh trúng, chỉ thấy thân mình Lục Hà lắc lư, giống như hầu tử mà ngã sấp xuống.

Đào Yêu nhéo nhéo lỗ tai Lục Hà, Lục Hà vội vàng từ trên đài nhảy dựng lên, cười hì hì cất tiếng hát: "Thiên tử thọ tỷ Nam Sơn, bảo hộ vạn vật sinh linh."

"Thiên tử của triều đại ta ban ân cho vạn dân, tất nhiên là yêu tà bất xâm, vạn dân ủng hộ!" Đào Yêu chống nạnh hát xong, liền muốn tiến đến nhéo lỗ tai Lục Hà, "Ngươi tiểu yêu này trốn đi đâu?"

"Hoàng thượng cứu ta!" Lục Hà vội vàng tránh bàn tay Đào Yêu, không biết từ đâu khéo léo lấy ra một quả kim đào*, quỳ xuống dâng về phía Tư Mã Diệu, hát, "Kim đào chúc thọ, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

(*Trái đào vàng)

Ngón tay ngọc của Đào Yêu vừa chạm vào kim đào, kim đào liền mở ra, rơi ra hơn trăm quả kim đào nhỏ, rải rác rơi xuống đất.

Sắc mặt Tư Mã Diệu thoáng hòa hoãn lại, dường như rất có hưng trí với màn biểu diễn trên vũ đài, nhìn nữ tử lục y kia cực kỳ giống hầu tử, nữ tử hồng y kia lại duyên dáng rất là đáng yêu, không khỏi phất tay ý bảo thị vệ không cần vọng động*, tiếp tục xem biểu diễn.

(*Hành động vội vàng nôn nóng)

"Nha! Quả đào một ngàn năm tuổi, đều lạc đến trước mặt quân vương." Lục Hà nâng lên mấy chục quả đào nhỏ trong đó, hướng về phía Tư Mã Diệu, "Đại Tấn thiên thu, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Hảo!" Tư Mã Diệu nghe được trong lòng vui sướng, vẻ lo lắng vừa rồi đã thành hư không, lúc này vỗ tay cười to.

Tạ Uyên thoáng thở phào nhẹ nhõm, Tô tứ nương cũng thở phào nhẹ nhõm, ý bảo những linh nhân khác cũng theo lên đài đi.

Có người đàn khúc, có người ca chúc thọ, có người nhảy múa, trong khoảng thời gian ngắn, sắc màu rực rỡ, không khí náo nhiệt rốt cuộc lại được thổi bùng lên.

Tạ Uyên giương mắt nhìn nhìn ánh trăng, khóe miệng cong lên, nâng chén rượu, đột nhiên ngón tay buông lỏng, chén rượu chợt rơi xuống đất, rớt vỡ tan tành.

Tạ Ankinh ngạc nhìn hành động này của chấtnhi, bất an trong lòng nháy mắt liền dâng lên, nhưngcòn chưa kịp đoán ra hànhđộng này rốt cuộc là muốn làm cái gì, linh nhân đãnghe ra thanh âm biến hóa ám hiệu, đầu giáo hướng thẳng về phía Tư MãDiệu!    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net