Chương 98: Nguy cơ đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiến vào thành Trường An, Mộ Dung Xung tức khắc lệnh cho Cao Cái mang năm vạn binh mã truy kích Phù Kiên đang trốn về phía núi Ngũ Tướng. Cao Cái một đường đuổi tới núi Ngũ Tướng, không nghĩ tới Phù Kiên thế nhưng lại rơi vào trong tay Diêu Trường, lúc này tập kết binh mã chinh phạt Diêu Trường.

Trong lúc mấy lần giao phong, quân lương của Cao Cái cạn dần, gởi bồ câu về Trường An, thỉnh cầu Mộ Dung Xung trợ giúp binh lương. Cơ hội hiếm có này, Mộ Dung Xung làm sao có thể bỏ qua? Để diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn, Mộ Dung Xung giả vờ như không có nhìn thấy chiến báo này, toàn tâm vội vàng chuẩn bị nghi thức tế thiên ở Trường An, cầu nguyện trước liệt tổ liệt tông, Mộ Dung Xung hắn hoàn thành đại nghiệp phục quốc.

Cao Cái đánh lâu không đợi được lương thảo, bỗng nhiên hiểu được rốt cuộc Mộ Dung Xung muốn làm cái gì, ôm nỗi hận mắng lớn, liền mang theo năm vạn binh mã đầu hàng Diêu Trường, chuẩn bị cùng Diêu Trường vồ đến Trường An.

Từ sau khi chiếm lĩnh Trường An, mỗi tướng sĩ Tây Yến đều nhớ nhà, đều muốn rời khỏi Trường An, trở về cố hương -- cho dù là không hợp binh cùng Mộ Dung Thùy, cũng muốn trở lại gia hương năm đó.

Mộ Dung Xung chỉnh đốn binh mã, không muốn lập tức tranh giang sơn Đại Yên cùng Mộ Dung Thùy, liền đóng quân ở Trường An, tính tọa sơn quan hổ đấu, khi thấy Mộ Dung Thùy tiêu ma binh lực để đối phó phản quân, mới lại xuất binh đánh tan Mộ Dung Thùy.

Khi thành Trường An bị phá, Trừng nhi cùng Tư Mã Thương Lang vừa tới cố quốc Cừu Trì.

Mặc áo giáp, buộc tóc ánh bạc, trong nháy mắt khi Trừng nhi ngửa đầu nhìn về phía đầu tường, khi nhìn thấy đôi mắt mang lệ của mẫu phi, hốc mắt nhịn không được đỏ bừng.

"Quả nhiên là Trừng nhi!" Dương Lan Thanh cúi đầu nhìn tiểu Hoàng đế Cừu Trì đang kéo con rối trong tay, nói, "Thỉnh Hoàng thượng hạ lệnh mở cửa thành."

"Nga." Tiểu Hoàng đế chỉ có thể thuận theo mà gật đầu, bàn tay nhỏ bé phất phất, "Mở cửa thành."

Hứa Thất Cố nhìn Tư Mã Thương Lang theo sát bên người Trừng nhi, không khỏi thở dài một hơi, xem ra thế cờ này, càng khó đi rồi.

Cửa thành mở ra, Trừng nhi giục ngựa mang binh vào thành.

Dương Lan Thanh lôi kéo tiểu Hoàng đế đi xuống thành, mỉm cười nhìn Trừng nhi xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt mình, quỳ xuống đất run giọng gọi một tiếng, "Mẫu phi."

"Mẫu phi không có thất vọng, Trừng nhi, con không có làm cho mẫu phi thất vọng..." Dương Lan Thanh buông tay ra, đem Trừng nhi gắt gao ôm vào trong lòng.

Tư Mã Thương Lang ở trên lưng ngựa không kiên nhẫn mà nhìn thoáng qua các nàng, lạnh lùng nhìn lướt qua thành Cừu Trì, cười nói: "Dương phu nhân quả nhiên không phải là nữ tử bình thường, tường thành Cừu Trì này thế nhưng đều được gia cố đổi mới hoàn toàn."

"Ngươi là..." Dương Lan Thanh còn chưa có hỏi xong, Tư Mã Thương Lang đã đắc ý mở miệng.

"Bổn điện hạ là Thái tử Tấn quốc, Tư Mã Thương Lang." Nói xong, Tư Mã Thương Lang không quên châm chọc mà cười cười, "Dương Phu nhân, nhanh chóng chỉnh bị hành trang, theo bổn điện hạ hồi Kiến Khang."

"Hồi Kiến Khang?" Dương Lan Thanh kinh ngạc nhìn nhìn Trừng nhi, "Là hắn muốn con tới đón ta?" Đang nói, sắc mặt rõ ràng mang theo vui mừng, chung quy là quên không được mối tình lúc trước.

Trừng nhi nhìn thấy đau lòng, gật gật đầu, nói: "Mẫu phi, đi, quả thật là phải đi, bất quá hôm nay tuyệt đối không cần đi." Nói xong, Trừng nhi ngạo nghễ đứng thẳng thân mình, nhìn Tư Mã Thương Lang, "Tin rằng hoàng đệ sẽ để ta cùng mẫu phi ôn chuyện một đêm."

Tư Mã Thương Lang nhướng nhướng mi, đột nhiên lắc lắc đầu nói: "Khoan đã! Ta thấy bộ dáng của mẫu tử các ngươi, giống như đã rất quen thuộc. Nếu như dựa theo lời của trưởng Công chúa, từ nhỏ ngươi bị đưa ra ngoài cung nuôi nấng, làm sao lại quen thuộc cùng Dương phu nhân như vậy?"

Trừng nhi cả kinh, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

Dương Lan Thanh cũng là cả kinh, không nghĩ tới Tấn quốc bên kia thế nhưng còn có lời nói như vậy!

"Hạ quan nhận được sự phó thác của Công chúa, ở ngoài cung chiếu cố ấu chủ. Nếu như phu nhân tưởng niệm ấu chủ, hạ quan sẽ nghĩ cách mang ấu chủ đến hoàng tự gặp mặt phu nhân." Hứa Thất Cố chậm rãi nói xong, cúi đầu với Trừng nhi, nói, "Hạ quan nhất thời không có bảo vệ tốt điện hạ, để cho điện hạ bị thích khách của Tần cung gây thương tích, lưu lạc dân gian, chịu không ít khổ sở, thỉnh điện hạ trách phạt."

"Hứa đại nhân vẫn dụng tâm chiếu cố mẫu tử chúng ta, ta cảm tạ còn không kịp, có thể nào lại trách phạt ngươi?" Trừng nhi nghe thấy Hứa Thất Cố nói những câu có lý, là hắn dụng tâm giải vây cho mẫu tử các nàng, trong lòng ấm áp, cảm kích cúi đầu với hắn.

"Được được, bổn điện hạ không muốn thấy các ngươi hàn huyên ôn chuyện! Trước tiên nói cho rõ, sáng sớm ngày mai trở về Kiến Khang!" Tư Mã Thương Lang lạnh lùng bỏ lại một câu, thúc ngựa tiến về phía cung điện Cừu Trì.

Dương Lan Thanh nhìn Tư Mã Thương Lang đi xa, ý bảo cung nữ bên cạnh đem tiểu Hoàng đế mang về cung nghỉ ngơi, đưa một ánh mắt cho Hứa Thất Cố cùng Trừng nhi, "Trong cung đã chuẩn bị yến tiệc tẩy trần, có chuyện gì muốn nói, hồi cung rồi nói sau." Nói xong, ngón tay chỉ về phía xe ngựa đã được chuẩn bị đứng dưới thành.

"Hảo."

Ba người đang lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi tiến về phía Hoàng cung.

Dương Lan Thanh mở miệng trước, nói: "Thái tử Tấn quốc này sao lại cùng con đến đây?"

"Con nghĩ nhất định là có liên quan đến Tát Tát Hoàng hậu, nữ tử này tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản." Trừng nhi nhắc tới tân sủng của phụ hoàng, trong lòng liền khó chịu đến mức lợi hại, theo bản năng nhìn nhìn Hứa Thất Cố đang không nói lời nào, đột nhiên cảm thấy hắn có vài phần thê lương.

Có lẽ, thế gian này chỉ có ngươi mới là thật tâm đối với mẫu phi...

"Nhất định muốn ta hồi Tấn quốc?" Dương Lan Thanh hỏi một câu.

"Không sai." Trừng nhi gật gật đầu, "Hắn chỉ cho con nắm quyền một ngàn tinh binh, lại cho Thái tử mang một vạn binh, rõ ràng chính là muốn cường ép chúng ta hồi Tấn."

"Đi tới Cừu Trì, cũng không phải là hắn nói thế nào thì là thế ấy nữa!" Dương Lan Thanh đột nhiên cười, vươn tay cầm tay Trừng nhi, "Cho cho nương biết, sao con lại trở thành Tề vương Tấn quốc? Sao lại cùng..." Dương Lan Thanh nén lời muốn nói, nhìn thoáng qua Hứa Thất Cố, không biết vì sao, mỗi lần nhắc tới Tư Mã Diệp, luôn nhịn không được nghĩ đến Hứa Thất Cố có thể sẽ khó chịu hay không?

Trừng nhi nhìn ra mẫu phi mất tự nhiên, đột nhiên cảm thấy có vài phần vui mừng, nếu như bên cạnh mẫu phi có Hứa Thái y làm bạn, luôn tốt hơn hồi Tấn cung nhìn thấy người mình yêu thương ân ái với người khác.

"Mẫu phi, việc này nói ra rất dài, tạm gác lại đêm nay con sẽ nhất nhất nói rõ cho người nghe." Trừng nhi nói xong, nghiêm mặt nói, "Nay chuyện trọng yếu nhất chính là phải nghĩ cách ở lại đây, không trở về Tấn quốc, con luôn cảm giác được, nếu như chúng ta về tới Tấn quốc, sẽ phát sinh những việc không tốt."

"Nếu không đi, dễ dàng." Dương Lan Thanh gật đầu, "Nay thành Trường An đã bị phá, Mộ Dung Xung xưng đế, ở lại Trường An không trở về cố thổ, sớm hay muộn tướng sĩ sẽ sinh biến."

Nhắc tới tên Mộ Dung Xung, trong lòng Trừng nhi không khỏi đau xót, đáy lòng nhịn không được lại gọi tên của nàng một lần, "Thanh Hà..."

"Chúng ta không ngại khích tướng vị Thái tử Tấn quốc này xuất binh bắt lấy Trường An? Lúc đó, chúng ta liền có thể lấy cớ không cần hồi Tấn quốc." Dương Lan Thanh nói xong, nhìn nhìn Hứa Thất Cố vẫn trầm mặc không nói, chỉ cảm thấy trong lòng một trận đau đớn.

Hắn trầm mặc, hắn bình tĩnh, càng là như vậy, càng làm cho lòng của nàng khó chịu.

"Chưa cần nói đến hắn có năng lực đánh một trận chiến cùng Mộ Dung Xung hay không, cho dù là bắt được Trường An, cũng sẽ trở thành cái gai trong mắt phản quân các nơi, nhất định là khó có thể chu toàn." Dương Lan Thanh thở dài một hơi, "Trừng nhi, vô luận như thế nào, lúc này đây, nương không muốn lại chia tách với con. Mẫu tử chúng ta ở tại Giang Bắc này, đánh ra một mảnh thiên hạ, được không?"

"Mẫu phi chuyện người muốn, con nhất định sẽ toàn lực ứng phó." Trừng nhi gật đầu thật mạnh, trong lời nói có thâm ý, "Người khác nợ chúng ta, một ngày nào đó, Trừng nhi cũng sẽ đòi từng phân từng hào một, mặc kệ người kia có là ai đi nữa!"

"Trừng nhi..."

Trừng nhi chua xót cười cười, nhìn Hứa Thất Cố, "Những năm qua, là ai một lòng bảo hộ mẹ con chúng ta? Trong lòng ta đều biết, là ai dụng tâm đau thương mẫu phi, trong lòng ta cũng nhớ rõ."

Hứa Thất Cố kinh ngạc vô cùng nhìn Trừng nhi, trong lòng ấm áp đến lợi hại, hốc mắt lặng yên thấm ướt.

"Mẫu phi, nếu như người phát hiện có người không đáng để người ái mộ tương đãi, có bằng lòng quay đầu lại nhìn người ở bên cạnh một chút hay không, quý trọng những năm tháng qua?"

Lời nói của Trừng nhi, làm cho Hứa Thất Cố cùng Dương Lan Thanh đều sợ đến ngây người, không biết nên trả lời nàng như thế nào.

"Ta...Ta..."

"Công chúa điện hạ muốn tìm đáp án, hạ quan nguyện ý chờ đợi điện hạ tìm được đáp án kia, nhận lấy mọi thứ mà điện hạ mong muốn." Hứa Thất Cố không muốn thấy Dương Lan Thanh do dự, sau khi nói xong, gượng cười, "Nếu như cả đời hạ quan đã cùng cỏ cây dược thạch dày vò làm bạn, liền không cần biết ngọn lửa này có bao nhiêu nóng, thuốc có bao nhiêu đắng." Nói xong, Hứa Thất Cố nâng mắt lên, vẫn không nhúc nhích nhìn Dương Lan Thanh, "Công chúa điện hạ không phải nữ tử bình thường, sao có thể chịu ủy khuất như thế? Vô luận như thế nào, hạ quan cũng đều tùy tùng bên cạnh, thẳng đến khi điện hạ lấy được mọi thứ thuộc về điện hạ."

"Thất..."

Lời nói của Dương Lan Thanh nghẹn ở cổ họng, sợ thất nghi ở trước mặt Trừng nhi, hung hăng nhịn xuống lời muốn nói, xoay mặt đi, đã dâng ngập nước mắt.

Trừng nhi nghe được cảm động, giờ này khắc này chỉ có thể mỉm cười với Hứa Thất Cố, nếu không phải lưỡng tình tương duyệt, có thể yên lặng cùng nhau, cũng là tốt rồi.

Cho dù dày vò có khổ sở đến thế nào, cho dù không có hồi báo, chỉ cầu một cái tâm an, cũng không uổng phí.

Nếu như hắn có được một nửa của ngươi, liền tốt biết bao nhiêu?

Trừng nhi nặng nề thở dài,cũng không nói tiếp, nếu vừa rồi đã nghị định khích tướng Tư Mã Thương Lang xuất chiến Trường An, tối nay vô luận như thế nào, đều phải làm cho kế sách này thành công.

Tuy rằng Tư Mã Thương Lang cũng coi như người có chút tâm cơ, nhưng mà cũng không chịu nổi Dương Lan Thanh cùng Trừng nhi hai bên giáp công, trên tiệc rượu, sau khi rượu quá ba tuần, vỗ ngực, lúc này nói lớn: "Mộ Dung Xung ở Trường An tính là cái gì? Bổn điện hạ sẽ hạ thành Trường An, cho các ngươi nhìn xem!"

Kế này đã thành, Dương Lan Thanh cùng Trừng nhi mượn cớ say rượu rời khỏi yến tiệc, đêm đó, Trừng nhi đem mọi chuyện sau chiến bại ở Nghiệp Thành nói cho Dương Lan Thanh.

Đột nhiên nhớ tới một chuyện đáng lo lắng, chính là trong Cừu Trì này, còn có những tướng sĩ Đại Tần nhận thức nàng năm đó, nếu như bị nhận ra, mọi sắp xếp, đều trở thành công dã tràng.

Dương Lan Thanh lại lắc đầu khuyên giải an ủi Trừng nhi không cần lo lắng, năm đó Dương Lan Thanh bằng ba ngàn Ngự Lâm quân mà lập nghiệp, nay tuy rằng quân bị tăng cường lên ba vạn, nhưng ba ngàn tướng sĩ Ngự Lâm quân kia kỳ thật cũng không còn lại bao nhiêu.

Dương Lan Thanh vì che dấu dấu vết về Trừng Công chúa, những tướng sĩ Ngự Lâm quân còn sót lại này đã sớm được phân phát hồi hương, lại dùng đệ tử cố quốc Cừu Trì tiếp nhận này vị trí.

Nay Trừng nhi đã nói rõ, dựa theo lý do của trưởng Công chúa Tư Mã Yên, tất nhiên nàng cũng phải đem lý do này lan truyền ra ngoài, cho dù để cho thế nhân đều biết Thanh phi Đại Tần từng có một người con riêng, hoen ố thanh danh, cũng phải bảo vệ cẩn thận cho thân thế của Trừng nhi.

"Nhưng mà, tướng sĩ này thật sự sẽ không nhận ra con?"

"Nếu như nương đã sắp xếp một chuyện đầu tiên cho con, liền sẽ không quên làm xong chuyện thứ hai, trên đời này, chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn giữ được bí mật."

Thân mình Trừng nhi cứng đờ, những lời này từ trong miệng mẫu phi nói ra, nàng đã hiểu rõ ràng, những tướng sĩ này, là thật sự đi đến nơi nào?

Bỗng nhiên, Trừng nhi tựa hồ nghe thấy được mùi máutươi nồng đậm, bắt đầu từ giờ khắc này, cả đời này của nàng đều thoát không khỏimùi máu tươi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net