Chương 99: Chiêu hồn khúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Trường An được thái bình trong phút chốc liền trôi qua, khi binh mã Hậu Tần vây hãm dưới thành, Mộ Dung Xung biết, một trận chiến này, không thể tránh được.

Vì thế Mộ Dung Xung điều động binh mã, tử thủ Trường An, chuẩn bị quyết chiến cùng binh mã Hậu Tần.

Cao Cái ghìm ngựa dưới thành, trong mắt tràn đầy cừu hận nhìn lên tường thành Trường An, "Mộ Dung Xung, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy tỷ tỷ của ngươi làm sao kêu thảm ở dưới thân ta, để nàng tận mắt thấy ngươi chết!"

Liên tục phòng thủ nhiều ngày, Mộ Dung Xung sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, tính tình cũng trở nên càng ngày càng hung hăng, thường xuyên phát sinh chuyện hành hung nội thị.

Nghe thấy gió thu, hiểu rõ đông ý, điềm tĩnh như nàng, giờ khắc này trong lòng cũng biết rõ ràng, Trường An, chỉ sợ là thủ không được nữa.

Mộ Dung Yên triệu tổ tôn lão bà bà đã từng cứu nàng đến, đặc biệt ban cho một ít vàng bạc, muốn các nàng mang theo những thứ này lẫn vào dân chúng Trường An, đợi đến khi thành bị phá, chạy thoát hảo hảo sống.

Một phen cảm động đến rơi nước mắt, tổ tôn hai người vẫn là nghe lệnh rời khỏi Hoàng cung.

Mộ Dung Yên phân phó cung nữ chuẩn bị tế rượu cống phẩm, ôm tỳ bà đi tới Tê Hoàng cung.

Đem tỳ bà đặt sang một bên, Mộ Dung Yên châm ba nén hương thơm, bái lạy trời đất ba lạy, nhìn bầu trời ngày mùa thu trong suốt xa vời, lẩm bẩm nói: "Đàn Hương, có chút vận mệnh, ngươi trốn không thoát, bổn cung cũng là trốn không thoát, Tần cung này, chúng ta nhất định ai cũng không thoát ra được. Bất quá ngươi yên tâm, bổn cung rất nhanh liền đến Hoàng Tuyền tìm ngươi, đem ân tình nợ ngươi kiếp này, đều trả lại cho ngươi."

"Công chúa điện hạ..." Cung nữ bên cạnh nghe được trong lòng chua xót, lại không biết có thể nói cái gì.

Mộ Dung Yên mỉm cười phất tay, cầm ba nén hương thơm trong tay cắm vảo lư hương, cúi người ôm lấy tỳ bà ở bên cạnh, ngồi xuống dưới tàng cây ngô đồng, chuyển huyền bát trục, khúc nhạc yếu ớt theo dây đàn rung động mà vang lên, nghe được làm cho lòng người lên men.

Trừng nhi, hồn phách của ngươi rốt cuộc bay tới đâu? Vì sao thủ khúc 'Chiêu hồn khúc' này đàn tấu một lần lại một lần, trong những giấc mộng đêm, luôn không gặp được ngươi?

Ngươi có biết ta có bao nhiêu nhớ ngươi, có bao nhiêu muốn nhìn thấy ngươi một lần?

Thế gian này rất khổ, vắng đi ngươi cùng ta chịu dày vò, mỗi một ngày đều là thật khổ...

"Hồn hề trở về...Hồn hề trở về..."

Mộ Dung Yên thì thào lặp lại bốn chữ đã nhớ kỹ này, thanh âm cùng tiếng tỳ bà giao hòa, làm cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Từ trên nhìn xuống, Mộ Dung Xung từ thật xa liền bị khúc tỳ bà đau thương này hấp dẫn, từ xa xa nhìn thấy mi tâm của tỷ tỷ không thể giãn ra, hổ thẹn cùng đau đớn trong lòng, càng thêm kịch liệt.

Thanh Hà tỷ tỷ...Phượng Hoàng vô dụng, nay thân là vua của một nước, vẫn khó cho ngươi chân chính thái bình!

"Tranh!"

Đột nhiên, dây đàn đứt đoạn, tiếng đàn ngừng lại, làm cho người ta kinh hãi khó hiểu.

Mộ Dung Yên ngơ ngác nhìn đầu ngón tay bị dây đàn cắt qua thấm ra máu tươi, không khỏi thấm ướt hốc mắt, "Chung quy đã đến lúc khúc đàn phải ngừng lại, có phải hay không?"

"Ngón tay Công chúa điện hạ bị thương, mau mau đi truyền Thái y đến đây!" Cung nữ nhất thời hoảng loạn tâm thần, lúc này phân phó nội thị nhanh chóng đi truyền triệu Thái y.

Mộ Dung Xung nhìn thấy đau lòng, bước nhanh đi tới, "Sao lại không cẩn thận như vậy, làm bị thương ngón tay, tối nay làm mộng, nàng nhất định sẽ mắng trẫm không hảo hảo chiếu cố cho ngươi!" Vừa nói xong, vừa đưa tay đem đàn tỳ bà trong lòng Mộ Dung Yên lấy đến bên chân, lúc này phân phó nói: "Bữa tối hôm nay trẫm muốn ăn cùng tỷ tỷ, các ngươi phân phó ngự thiện phòng đưa thức ăn đến đây."

"Dạ." Nhóm cung nữ cùng nội thị lên tiếng đáp lời.

"Các ngươi đều lui ra, truyền Thái y đến là được." Mộ Dung Xung đau lòng cầm lấy bàn tay Mộ Dung Yên, dùng ngón tay bao lấy ngón tay bị thương của nàng, nhíu mi nói: "Thanh Hà tỷ tỷ, nhẫn nhịn một chút là được rồi, mọi chuyện đều sẽ tốt lên."

Cung nữ cùng nội thị đều lui xuống, gió thu thổi qua, thổi rơi những chiếc lá ngô đồng vàng úa.

Mộ Dung Yên sợ run một chút, nhìn lá vàng rơi xuống, không khỏi nhớ đến lúc trước khi mới gặp Trừng nhi.

Đêm trăng, dưới bóng ngô đồng, đôi mắt trong suốt của người kia, làm cho nàng vĩnh viễn cũng quên không được.

Trong lòng đau xót, trong nháy mắt Mộ Dung Yên vội vàng muốn nén nhiệt lệ đã dâng lên nơi hốc mắt.

Mộ Dung Xung nhíu mày nhìn gương mặt thê lương của Mộ Dung Yên, chua xót nói: "Thanh Hà tỷ tỷ, ngươi lại nhớ nàng sao?"

Mộ Dung Yên gượng cười cười, "Chẳng phải Phượng Hoàng cũng vậy sao?"

Mộ Dung Xung khựng lại một chút, thán thanh nói: "Thanh Hà tỷ tỷ, nếu như có thể, ta thà rằng dùng tính mạng của ta, đổi lấy tính mạng của nàng, chỉ cần ngươi không còn khó chịu..."

Mộ Dung Yên lắc lắc đầu, tay kia xoa mi tâm Mộ Dung Xung, muốn vuốt phẳng những rối rắm này, "Phượng Hoàng, ai trong các ngươi rời đi, tỷ tỷ đều vui không nổi, cho nên, đáp ứng với tỷ tỷ, vô luận như thế nào, đều phải hảo hảo còn sống."

Thân mình Mộ Dung Xung run lên, vẻ mặt của tỷ tỷ như vậy, lúc trước khi nhập Tần cung đã từng thấy qua, là nàng quyết ý hy sinh mọi thứ, bảo toàn tính mạng của hắn. Nay thấy lại vẻ mặt như lúc trước, lời nói như lúc trước, nhưng thật ra làm cho hắn cảm thấy kinh hãi.

"Thanh Hà tỷ tỷ, ngươi trước đáp ứng ta, không thể làm chuyện điên rồ."

Mộ Dung Yên cười khẽ lắc đầu nói: "Cả đời này của ta, hối hận cuối cùng chính là không có làm chuyện điên rồ. Luôn sống thanh tỉnh như vậy, chưa từng phóng túng bản thân tùy tâm một lần."

"Thanh Hà tỷ tỷ..."

Ý cười của Mộ Dung Yên càng đậm, càng là như vây, tâm Mộ Dung Xung lại càng đau xót, "Phượng Hoàng, không cần lo lắng, lúc trước ta không có làm chuyện điên rồ, nay cũng sẽ không làm chuyện điên rồ."

Mộ Dung Xung vẫn là lo lắng, gật đầu thật mạnh nói: "Vậy tỷ tỷ thề đi, tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ!"

Mộ Dung Yên ngược lại là thê lương cười, "Nếu như ông trời có mắt, liền sẽ không để cho cuộc đời này của Thanh Hà bỏ lỡ nhiều thứ như vậy, mất đi nhiều thứ như vậy...Ta đã không tin ông trời, cho dù là thề, cũng chỉ uổng công." Nói xong, Mộ Dung Yên nâng tay xoa hai má Mộ Dung Xung, "Phượng Hoàng, nay ngươi là Hoàng đế Đại Yên, phải nhớ, chỉ có còn sống, cờ xí Đại Yên mới có thể có ngày lại tung bay. Mặc kệ Trường An có bảo vệ được hay không, ngươi cũng phải hảo hảo còn sống."

"Còn ngươi?"

"Ta là Thanh Hà Công chúa của Đại Yên, tất nhiên Đại Yên ở nơi nào, ta liền ở nơi đó." Mộ Dung Yên thản nhiên nói xong, "Nay ta chỉ muốn lưu lại dưới táng cây ngô đồng này thêm lát nữa, Phượng Hoàng, ngươi có nguyện ý cùng tỷ tỷ hay không?"

"Tất nhiên là nguyện ý!" Mộ Dung Xung gật gật đầu, quay đầu nhìn thấy Thái y xuất hiện trong tầm mắt, lập tức buông lỏng tay Mộ Dung Yên ra, phân phó Thái y nhanh chóng thượng dược trị thương cho Mộ Dung Yên.

Dưới tàng cây ngô đồng Thái y thượng dược trị thương cho Thanh Hà, Mộ Dung Xung mượn cớ nói muốn đặc biệt phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị thêm thức ăn, tạm thời rời khỏi Tê Hoàng cung một lát.

Mộ Dung Yên nhìn Mộ Dung Xung đi xa, đột nhiên im lặng hỏi Thái y, "Có loại thuốc nào, có thể khiến cho người ta nhất thời không thể tỉnh lại?"

"Bẩm Công chúa điện hạ, có." Thái y có chút kinh ngạc liếc nhìn Mộ Dung Yên một cái, chần chờ hỏi, "Điện hạ vẫn là muốn loại thuốc này?"

Mộ Dung Yên gật đầu nói: "Phượng Hoàng là hy vọng của Đại Yên, vô luận như thế nào, bổn cung đều phải giữ cho hắn còn sống."

"Điện hạ..." Thái y nghe ra ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Yên, kinh ngạc vô cùng, "Chẳng lẽ người muốn..."

"Đưa thuốc cho bổn cung là được, những thứ khác, ngươi không cần hỏi gì cả." Mộ Dung Yên lạnh lùng nói xong, cúi đầu nhìn đầu ngón tay bị lụa trắng bao lấy, lạnh nhạt cười cười, "Lúc này đây, bổn cung muốn chân chính làm Công chúa Đại Yên một lần, sống cho ra bộ dáng nên có của Công chúa Đại Yên!"

"Dạ." Thái y nơm nớp lo sợ chỉ có thể đáp ứng, tuy rằng còn chưa hiểu được, rốt cuộc Công chúa muốn làm cái gì, nhưng mà có thể xác định, bầu trời Trường An này lại có thay đổi rồi.

"Lui ra phối dược, buổi tối đem thuốc bột bỏ vào trong ngự rượu, nếu như làm tốt, bổn cung sẽ có trọng thưởng thưởng, bảo hộ cả nhà ngươi bình yên rời khỏi Trường An." Đôi mắt lạnh như băng của Mộ Dung Yên dừng ở trên người Thái y, làm cho hắn cảm thấy có chút tim đập nhanh.

Lời nói của chủ tử nói đến một bước này, chỉ có thể vâng lời làm theo.

Thái y cúi đầu đáp ứng, lúc này đứng dậy rời khỏi nơi này.

Mộ Dung Yên cúi đầu nhìn đàn tỳ bà đứt dây, ngón tay vuốt ve dây đàn đã đứt, "Trừng nhi, sau này tỳ bà thất truyền, ta không đàn tấu tỳ bà vì ai khác nữa..."

Nói xong, Mộ Dung Yên nâng mắt nhìn lá ngô đồng rơi, khóe miệng cong lên một nụ cười thoải mái, "Bổn cung là Công chúa Đại Yên, lúc này đây, muốn thanh thanh bạch bạch sống cho ra tôn nghiêm Đại Yên!"

Trong cung vừa lên đèn, ánh hoàng hôn chiều tà chiếu lên ngói xanh của Hoàng thành Trường An, tăng thêm một chút sáng rọi thê lương khó có thể lau đi.

Trong Tê Hoàng cung, sau khi nhóm ngự trù đem bữa tối dâng lên, liền bị Mộ Dung Xung đều cho lui ra ngoài cùng nhóm cung nữ nội thị.

Cửa cung rộng mở, gió lạnh lùa vào, Tê Hoàng cung to như vậy, nay chỉ còn lại hai người tỷ đệ bọn họ.

Mộ Dung Yên tự tay rót đầy một chén rượu vì Mộ Dung Xung, cười đến ôn nhu, "Phượng Hoàng, chúng ta đã lâu rồi chưa từng ăn một bữa cơm như thế này, tỷ tỷ rất nhớ những ngày ở Hoàng cung Đại Yên lúc trước."

Hốc mắt Mộ Dung Xung ửng hồng, tiếp nhận chén rượu Mộ Dung Yên rót đầy, muốn uống cạn, dường như lại nghĩ đến chuyện gì đó mà buông chén rượu xuống, "Thanh Hà tỷ tỷ, ngươi cảm thấy nếu như Phượng Hoàng xuống cửu tuyền, phụ hoàng cùng mẫu hậu có tha thứ cho ta vì không thể bảo hộ tốt ngươi không?"

Mộ Dung Yên ngẩn ngơ, nhíu mi nói: "Đang hảo hảo nói cửu tuyền cái gì!"

"Còn có Trừng nhi, nàng có trách ta, không thể vẫn luôn hảo hảo bảo hộ ngươi?" Mộ Dung Xung cười cười, lại hỏi Mộ Dung Yên một câu.

Trong lòng Mộ Dung Yên đau xót, nghiêm mặt nói: "Phượng Hoàng sẽ có một ngày trở thành vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất của Đại Yên, tỷ tỷ tin rằng ngươi có thể làm được."

Mộ Dung Xung cười cười, nâng chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn chén rượu.

Mộ Dung Yên rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, không đành lòng mà nhìn hắn, "Phượng Hoàng..."

"Chuyện gì?"

"Nếu như không có ta, Cao Cái sẽ không mưu phản, ngươi liền sẽ không lâm vào hoàn cảnh bị động như vậy." Mộ Dung Yên rốt cuộc nói ra những lời vẫn nghẹn trong lòng, "Cho nên..."

"Cho dù không có tỷ tỷ, Cao Cái người này có thể một lần sát chủ, cũng có thể sát chủ lần thứ hai." Mộ Dung Xung cắn răng nói xong, nghiêm túc nhìn Mộ Dung Yên, "Cho nên, Thanh Hà tỷ tỷ, ngươi càng phải hảo hảo còn sống." Nói xong, Mộ Dung Xung cũng châm một chén rượu cho Mộ Dung Yên, "Cho dù không vì đệ đệ, không vì Trừng nhi, cũng phải vì chính bản thân ngươi, sống một lần."

"Ngươi..." Mộ Dung Yên cả kinh, bỗng nhiên ý thức được chuyện gì đó.

Mộ Dung Xung đã từ trên ghế đứng lên, xoay tay trở cán dao, đánh vào cổ Mộ Dung Yên còn chưa kịp phản ứng.

Mộ Dung Yên chỉ cảm thấy sau gáy mãnh liệt chấn động một trận, trước mắt tối đen, lập tức ngất đi.

"Ta chung quy là người đứng đầu Đại Yên, nhất cử nhất động trong cung, làm sao có thể giấu diếm được ta?" Mộ Dung Xung ôm lấy thân mình Mộ Dung Yên, run giọng nói: "Tỷ tỷ, ngươi còn muốn hy sinh vì Phượng Hoàng bao nhiêu lần nữa? Còn muốn Trừng nhi trách cứ ta bao nhiêu lần nữa? Ta đã trả lại không nổi cho ngươi, nợ kiếp này không thể trả hết, chỉ đành để đến kiếp sau trả lại cho tỷ tỷ..."

Lúc này đây, ta muốn để cho thiên hạ biết được, ĐạiYên Mộ Dung Xung, là một anh hùng chân chính!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net