Chương 1: Tiểu Kiều ngất xỉu rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bích Thủy quán, Thiên Vạn Cư nhai, Thải Hồng Khóa hà, Thập Thất kiều. 

Vùng sông nước Giang Nam phong cảnh lộng lẫy, cũng là nơi cố hương của Thanh Châu Thái Thú Tô Tranh ở trấn Vạn An.

Vào tháng ba.

Tại Thái Thú gia.

Thị nữ Tiểu Hạnh Nhi tựa như cơn gió chạy nhanh vào thư phòng của Tô Hạo: "Công tử, có người báo tin, lão gia hôm nay chạng vạng sẽ về nhà!"

Thị nữ Dao Cầm theo sát phía sau: "Công tử, biểu lão gia Dương Châu Tri Phủ Chu đại nhân cùng nữ quyến trong nhà đã muốn gần đến trấn Vạn An, phu nhân đã phái hơn một trăm gia đinh từ xa nghênh đón."

"Hửm?" Tô Hạo ánh mắt vẫn như cũ đặt ở quyển sách cầm trên tay.

"Nhà của ta tổng cộng bao nhiêu gia phó, tại sao phải đi hơn một trăm người?" Thanh âm trong suốt truyền đến, ngữ khí nhu hòa. Bởi vì tuổi còn nhỏ nên khi nghe vào tai có vẻ hơi trẻ con.

"Ân." Tiểu Hạnh Nhi nghiêng đầu, ngón tay vịnh cằm, nghiêm túc suy ngẫm, trả lời: "Chúng ta Tô phủ nam phó ít nhất cũng có hai trăm người đi."

Dao Cầm tuổi tác lớn hơn một chút, hiểu được ý tứ của công tử nói: "Như thế sao còn đi nhiều người như vậy?" lại nói tiếp:

"Theo lý thuyết biểu lão gia bất quá chỉ là Dương Châu Tri Phủ, trong khi lão gia nhà chúng ta lại là Thanh châu Thái Thú, biểu lão gia quan phẩm cũng không lớn hơn lão gia nhà chúng ta bao nhiêu, biểu lão gia đến Tô gia chúng ta hoàn toàn không cần thiết phải xếp như vậy, lại còn ra tận trạm dịch nghênh đón, nhưng mà ..."

"Ta biết, ta biết." Tiểu Hạnh Nhi cướp lời nói: "Do thiên kim của biểu lão gia -- được mọi người công nhận là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Chu Tiểu Kiều tiểu thư lần này cũng theo tới, phu nhân phá lệ yêu thương tiểu thư, cho nên ân sủng, cùng đãi ngộ so người khác bất đồng."

Dao Cầm nói: "Truyền thuyết về vị tiểu thư này thuở nhỏ rất thanh tú, không chỉ vậy ngày thường còn thông minh. Năm bảy tuổi, liền được dạy học, đọc sách tại nhà, ngày ngày học thuộc Thiên ngôn. Mười tuổi thì có thể lưu loát ngâm thơ ca. Đến mười hai tuổi, cầm, kì, thư, họa không chỗ nào không thông. Nữ công gia chánh, may vá thành thạo, càng khiến người ta kinh ngạc. Hiện nay đã mười bảy tuổi, nghe nói đội ngũ mai mối còn phải xếp hàng dài trước cửa Dương Châu...''

"Hả? Ghê gớm như vậy sao?" Tô Hạo lật sách, mỉm cười, nói: "Kia không phải đều xếp đến tận kinh thành đi?"

Tiểu Hạnh Nhi nói: "Nói như vậy cũng đúng, cho nên Chu Tiểu Kiều tiểu thư hiện tại đã muốn danh chấn kinh thành."

Dao Cầm liếc mắt nhìn nàng một cái: "Cái gì mà 'Hiện tại đã muốn danh chấn kinh thành'' ? Chu Tiểu Kiều tiểu thư sớm đã muốn danh chấn thiên hạ được không?"

Tiểu Hạnh Nhi thấy nàng như vậy, cảm thấy mất hứng, hai tay nhỏ bé nâng eo, ngưỡng mặt nói: "Ngươi so với ta còn biết nhiều chuyện hơn như vậy? Còn không phải là do ngươi ăn cơm nhiều hơn ta một năm sao?''

Tô Hạo cười nhìn Tiểu Hạnh Nhi liếc mắt một cái: "Tốt lắm, đừng lại ầm ĩ nữa, đại thọ của thái lão gia không thể làm qua loa, hiện tại thời điểm cần dùng người, nhanh đi tiền viện nghe sai bảo, đừng làm cho các nhũ mẫu tới bảo các ngươi mượn cớ mà nhàn hạ.''

"Dạ, công tử."

Dao Cầm cùng Tiểu Hạnh Nhi cung kính lên tiếng cùng nhau rời khỏi thư phòng.

"Hừ!"

Hai người ở ngoài cửa nhìn nhau, chống nạnh nhe răng nhếch miệng hừ một tiếng, cùng nhau xoắn tay áo lên chen lấn đi ra sân.

Tô Hạo ở trong thư phòng lắc đầu cười.

Ước chừng một lúc lâu sau.

Dương Châu Tri Phủ Chu Thế An cùng gia quyến đội ngũ một hàng đi tới Tô phủ.

Tô phu nhân lệnh gia phó mở ra ba cánh cửa lớn, cùng với tất cả nữ quyến ra nghênh đón.

Tất cả mọi người đều vội vã muốn xem dung mạo của Chu gia tiểu thư.

Cho đến khi cỗ kiệu bình ổn hạ xuống, Mỗ nhũ nương xốc rèm kiệu lên, Tiểu Kiều tiểu thư từ trong bước ra nhẹ nhàng, mọi người vừa thấy, quả nhiên dung mạo tuyệt đại, sóng mắt lưu chuyển, nhất cố khuynh thành.

"Ôi chao! Tiểu tâm can nhi bảo bối của ta!" Tô phu nhân kêu lên một tiếng, bước vội về trước, nắm tay Tiểu Kiều: "Bộ dáng của con càng ngày càng xinh đẹp a!" Hận không thể phủng ở trong lòng bàn tay hôn mấy cái.

Chu phu nhân cười, "Đứa nhỏ này đã muốn bị cha nàng làm hư rồi, đừng khen nàng nữa." Khen nữa chỉ sợ muốn lên trời.

Chu Thế An ở một bên ha ha cười, vẻ mặt sủng nịch nhìn nữ nhi.

Chu Tiểu Kiều có hai người ca ca là Chu Lập và Chu Hành, đều tiến lên cấp Tô phu nhân hành lễ, Tô phu nhân nói:

"Khí vũ hiên ngang, dung nhan như ngọc, đây mới là bộ dáng của nam nhi a." Nghĩ đến nhà mình nhi tử, không khỏi thở dài: "Đứa nhỏ Hạo nhi nhà ta, từ khi sinh hạ đến nay đều một bộ dạng ốm đau bệnh tật, quanh năm suốt tháng sống cùng với cái ấm sắc thuốc, năm kia có thỉnh một lão sư phụ dạy hắn điều hòa khí pháp, mới có chút khởi sắc, miễn cưỡng có thể ngồi dậy xem vài tờ thư, nhưng thể chất vẫn như cũ gầy yếu, đi không được vài bước đã kêu choáng váng đầu."

Chu phu nhân nói: "Hạo Nhi cát nhân tự có thiên tướng, tin tưởng theo tuổi tác lớn dần khí huyết tăng thêm, nhất định sẽ từng ngày tốt lên."

"Chỉ hy vọng như thế." Tô phu nhân nói xong lại thở dài, rồi nói: "Cho nên Tô Hạo không tiện ra nghênh đón, các ngươi trăm ngàn lần thông cảm cho hắn." Nói luẩn quẩn nửa ngày, cuối cùng mới nói ra câu bà muốn nói.

Chu Thế An nói: "Biểu tẩu nói gì vậy, Hạo Nhi thân mình không tốt, đó giờ chúng ta đều biết đến, như thế nào sẽ nghĩ nhiều như vậy đây."

Tô phu nhân sắp xếp cho một nhà Chu Thế An, lại vội vàng đi nghênh đón khách nhân khác, trước lúc đi không quên bảo nhũ nương với thị nữ chiếu cố Chu Tiểu Kiều: "Đối tốt với Chu tiểu thư, trăm ngàn không được ủy khuất nàng."

Lão mụ cùng thị nữ đều biết Chu Tiểu Kiều là khách quý của Tô phủ, nào dám chậm trễ, lập tức đồng thanh nói: "Phu nhân cứ yên tâm, chúng ta nhất định nghe theo."

Tô phu nhân lúc này mới yên lòng.

Khách nhân lũ lượt kéo vào phủ trong, mắt thấy trời sắp tối, Tô phu nhân suy nghĩ đoàn xe của Tô Tranh chút nữa sẽ về đến nhà, liền kêu Tiểu Hạnh Nhi cùng Dao Cầm gọi vào một góc: "Hai người các ngươi trước tiên lui về nội viện đi, trong chốc lát nghe được bên ngoài kêu 'Lão gia về nhà!', hai người các ngươi liền chạy đến, nhìn thấy lão gia thì nói 'Công tử muốn tới gặp lão gia, không ngờ nửa đường té xỉu, hiện tại đại phu đã đi qua nhìn.' nghe thấy chưa?"

Tiểu Hạnh Nhi nhìn sang Dao Cầm, Dao Cầm nhìn sang Tiểu Hạnh Nhi, theo sau đồng loạt nhìn Tô phu nhân: "Nghe thấy, phu nhân."

Tô phu nhân bất mãn nói: "Thanh âm nhỏ giống như muỗi vậy, lớn tiếng nói!"

Tiểu Hạnh Nhi cùng Dao Cầm ngẩng đầu ưỡn ngực dồn khí đan điền: "Nghe rõ!"

(edit: uy ,3 bà đang nói chuyện lén lút đấy =='')

Tô phu nhân thế mới vừa lòng, nhưng vẫn như cũ không quên dặn dò: "Còn nữa một chút nhớ kỹ cho ta, đến lúc đó không chỉ lo chạy trước, còn bộc lộ biểu tình ở trên mặt nữa nghe chưa, nếu không làm được, thì cứ nghĩ tới tình huống kho lúa bị cháy rồi cứ thế mà diễn, hiểu chưa?''

(edit: gặp mấy má ngâu mà có tâm chắc đốt thật để diễn quá :))))) )

Hai tiểu thị nữ đồng thanh nói: "Hiểu được!"

Trong lòng đã sớm muốn cười, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ ra, Tô phu nhân cũng không phải dạng vừa đâu, hạ nhân Tô gia luôn rất sợ bà.

Không bao lâu sau, đoàn người của Tô Tranh quả nhiên đến.

Bởi vì Tô phu nhân không mang thai sớm, Tô Tranh tuy có chính thất nhưng ở ngoài lại cưới thêm hai thiếp thất, sinh ra trưởng tử Tô Tán, năm nay mười chín tuổi, thứ tử Tô Tụng - mười bảy tuổi, ngoài ra còn sinh có ba cái nữ nhi, đều lên mười.

Tô Tranh phó Thanh Châu tiền nhiệm, lúc trước đám nử tử đòi nhất định phải đi theo, nên nay cũng tự nhiên cùng nhau trở lại.

Tô Tranh lập tức xuống xe ngựa, hướng người nhà của hắn đang nghênh đón đi qua nhìn, không có nhìn thấy con trai trưởng Tô Hạo, thất vọng liền hỏi Tô phu nhân, "Hạo nhi đâu? Ngươi không phải ở trong phong thư nói Hạo Nhi hiện đang tập điều hòa khí tiếc nên thân thể đã tốt sao? Như thế nào hôm nay cũng không thấy hắn đi ra nhìn ta một chút?"

Tô phu nhân cố tình làm tâm trạng khó hiểu: "Ta cũng rất buồn bực, rõ ràng đã làm cho Tiểu Hạnh Nhi cùng vài đứa nha đầu đi gọi."

Thiếp thất Lý thị ở một bên trêu ghẹo: "Tô Hạo là ai vậy? Kia có phải Tô gia đứa con trai trưởng duy nhất không nha, Tô Tán, Tô Tụng bọn họ hắn hợp lại vậy mà cũng không bằng cái đứa Tô Hạo kia, sao có thể khinh người như vậy cũng không đi ra nghênh đón lão gia?''

Tô Tranh hướng Lý thị trừng mắt: "Vừa mới về nhà, thế mà ngươi liền không nói được một câu tử tế?" Thật sự là chỉ muốn làm loạn Tô gia.

Đang nói, Tiểu Hạnh Nhi cùng Dao Cầm từ bên trong vội vã chạy ra.

Tô phu nhân thấy, nhíu hai hàng lông mày hỏi: "xem xem bộ dáng các ngươi vội vội vàng vàng, làm sao vậy?"

Chỉ nghe Tiểu Hạnh Nhi cùng Dao Cầm nói: "Lão gia, phu nhân, không, không tốt! Tiểu Kiều tiểu thư té xỉu!"

Ta khi nào dạy các ngươi câu này a?!

Tô phu nhân không khỏi dựng thẳng mắt xếch lên.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tra xét thiệt nhiều tư liệu mới viết như vậy một chút, không có công lao cũng có khổ lao, các nàng trăm ngàn đừng phun ta, ta còn nhỏ lại yếu ớt tâm không chịu nổi đổi đã kích a...

Edit: *đào đào đào* ._.  .ôi cái bản QT nó xếp câu tùm lum làm ta đập phím mấy lần rồi ~ *cào cào*  ಠ▃ಠ

Các ngươi thấy có lỗi hay sai chính ta thì nói ta để ta sữa nhá ~ 

Nếu gốp ý thì ta càng vui nga ~ *tung bông* (▰˘◡˘▰)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net