Chương 3: Vẻ đẹp của Tô Hạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Phu nhân." Nha đầu kia lá gan lớn, lúc này đứng dậy nói.

"Phu nhân lời người đã dạy cho chúng nô tỳ, có đánh chết chúng nô tỳ cũng không dám quên, từ xa thấy Tiểu Kiều tiểu thư đi tới, nô tỳ vốn muốn đóng cửa viện lại, ai ngờ Tiểu Kiều tiểu thư hướng Mỗ mụ nói, nghe tiểu thư nói thế Mỗ mụ bước chân chạy nhanh tới, khẩn cấp phát hỏa với chúng nô tỳ còn quát bảo không được đóng cửa, nói là Tiểu Kiều tiểu thư muốn vào viện ngắm hoa, còn nói do chính phu nhân người ngàn vạn lần dặn dò hạ nhân trong Tô phủ đối với yêu cầu của Tiểu Kiều tiểu thư phải đáp ứng hết, hai phía đều là người do phu nhân phân phó, rốt cuộc chúng nô tỳ ở một bên không biết làm sao cho phải? Trong lúc chúng nô tỳ còn đang phân vân khó xử, thì đã thấy Tiểu Kiều tiểu thư nhanh chân đi vào trong cửa viện..."

"Chậc chậc, ngươi thật đúng là mỏ nhọn, ta trước đây thế nào không phát hiện ngươi là nhân tài đây?'' Tô phu nhân tuy rằng cũng biết được nguyên nhân do mình thất sách, nhưng ngoài miệng cũng không thẳng thắng thừa nhận.

"Ta là hướng với các ngươi nói 'Hữu cầu tất ứng'* cũng không phải giả, nhưng ta dạy cho các ngươi lời nói thì các ngươi cũng phải chăm chú chấp hành cho ta! Tay trái và tay phải đánh nhau cũng không phải là không có cách giải quyết nào, hiện nay trong võ lâm cũng không phải là có một môn công phu cao thâm là 'Tả hữu hỗ bác'* sao?"

(Hữu cầu tất ứng: hễ cầu xin thì được cho.

Tả hữu hỗ bác: nó giống chiêu thức trong game Tiếu Ngạo giang hồ 3D á. Link: )

Phu nhân người đây rõ ràng là đang già mồm không nói lý lẽ.

Bọn nha đầu đang quỳ dưới đất ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, muốn cười lại không dám cười, chỉ đành phải nghẹn trong họng.

Kỳ thực, ai cũng đều biết Tô phu nhân là người thường nói năng chua ngoa đậu hũ, nhưng tâm địa lại vô cùng tốt, đối đãi với hạ nhân hào phóng, đối với người hầu trong nhà, tiền lương cung cấp so với nhà khác cũng cao hơn, nhưng mặc kệ như thế nào, ngươi nếu làm nàng mất thể diện trước mặt người khác, mặt nàng nhất định còn đen hơn cả đêm đen, cũng sẽ dùng đủ thủ đoạn khiến cho ngươi biến mất, sự tình lúc đó sẽ càng nghiêm trọng.

Tô Hạo ở trong phòng nghe được, lo lắng sợ có nha đầu nào không hiểu chuyện mà ngưỡng cổ cãi lại, khiến Tô phu nhân đuối lý sinh giận dữ, sự tình liền trở nên không thể vãn hồi, nghĩ thế liền bước ra khuyên nhủ: ''Nương, xin ngươi bớt giận, cũng không phải chuyện gì to tát, đừng tức giận làm hao tổn thân thể.''

"Chuyện thành như vậy mà không to tát sao?" Tô phu nhân nuốt xuống ngụm nước bọt nói tiếp: "Chu Tiểu Kiều nếu như coi trọng ngươi, Tô gia trên dưới đều hỏng, cái này cũng không tính là đại sự? Ta nói cho ngươi biết, điều này khôngchỉ là đại sự, hơn nữa còn là chuyện đại đại sự!''

Tô Hạo tự giác biết được tuổi mình còn nhỏ, nên cho tới bây giờ không nghĩ tới chuyện hôn nhân đại sự này nọ, giờ hỏi phải biết trả lời ra sao.

Tô phu nhân tiếp tục nói:"Chu Tiểu Kiều bên đó thuở nhỏ đã bị Chu Thế An sủng đến tận trời, nếu nàng nói muốn trăng Chu Thế An cũng không dám làm trái ý nàng, ta nói ngươi biết, Chu Tiểu Kiều nếu nói muốn làm Hoàng đế, Chu Thế An có khi sẽ lập tức tìm cách tạo phản để giúp nàng!" Tô phu nhân dừng lại thở hổn hển, nói tiếp:

"Thử nghĩ một chút xem, người giống như ngươi tính tình nhu hòa như vậy, nếu như cưới phải tiểu tức phụ đó vào nhà, thì có phải mỗi ngày chịu cảnh sư tử Hà Đông rống không, chả lẽ lại trơ mắt ra nhìn nàng ở Tô gia tác quai tác quái à, ngươi nếu dám nói lời chọc từ con bé ấy, chắc chắn nhạc phụ kia của ngươi lão Thái Sơn Chu Thế An lập tức mang theo gia binh có khi là cả binh lính thành Dương Châu đánh tới, nương cũng là lo cho ngươi nếu gặp phải gia đình như vậy thì cũng không dễ chịu chọc a, chả lẽ ngươi muốn nghiên tập binh pháp cùng bài binh bố trận đối với nhạc phụ của ngươi đối chọi, làm sao ta có thể nuốt trôi được đây?'' (Edit: Best má của năm rồi ._.)

Tô Hạo nghe mẫu thân nói chuyện khoa trương, nhịn không được thấp mi nín cười, trong lòng cũng biết điều mẫu thân nói đều là muốn nhượng mặt mũi, việc mẫu thân lo lắng kỳ thật cũng không có gì lạ.

Bên này Tô phu nhân đang cùng Tô Hạo giảng giải chuyện Chu gia lợi hại thế nào, thì bên kia Tô Tranh vừa tiễn Chu Thế An từ thư phòng đi ra, liền một đường đi thẳng đến biệt viện.

Vừa vào cửa chính liền thấy con trai trưởng đang đứng ở bên cạnh phu nhân, không khỏi trợn tròn mắt mồm chữ O, sững sờ tại chỗ —— cư nhiên lâu ngày không gặp, nhi tử đã trưởng thành, hình dung vẻ đẹp, tới mức làm người phụ thân như hắn không khỏi nhìn thêm vài lần.

"Chỉ có tống sinh, uyển luyến đứa bé. Năm mười có ngũ, như ngày ở đông. Hương phu nhu trạch, xỉ bạch thần hồng. Đoàn phụ viên di, hạm đạm phù dung. Ngươi hình ký thục, ngươi phục cũng tiên. Khinh Xa theo gió, phi vụ lưu yên. Đổi hướng khinh mĩ, nhìn quanh sinh nghiên. Hòa nhan thiện cười, kiêm mĩ âm dung." (Edit: nguyên câu này mình sẽ giữ nguyên vì chả biết dịch sao ._.)

Nước Đại Tề nhượng tầng lớp sĩ phu*, từ trước đến nay lưu hành nam sắc, nhất thủ tứ ngôn trường ca, viết chính đó là Đại Tề đệ nhất mỹ nam Tống Tiểu Sử*. Tống Tiểu Sử giỏi ca múa, chính là người được Hoàng đế Tề Thái Tổ của Đại Tề từ khi khai quốc sủng. Tề Thái Tổ có một lần đưa ngọc tỷ giao cho Tống Tiểu Sử bảo quản, sau đó thậm chí còn hạ chiếu muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Tống Tiểu Sử, may mà nhờ có Hoàng Thái Tử, mới không khiến Đại Tề hoàng quyền loạn lạc.

(Tầng lớp sĩ phu: là một tầng lớp tri thức thời phong kiến, có tài và được ăn bổng lộc của triều đình. vì dân vì nước góp công sức xây dụng đất nước)

(Edit: cảm giác giống Tống Ngọc trong tứ đại mỹ nam trung quốc nhễ :v)

Người trong thiên hạ đều cho rằng Tề Thái Tông sau khi đăng cơ sẽ ra lệnh tiêu diệt cả cửu tộc Tống Tiểu Sử, ngay cả Tề Thái Tông cũng có ý định muốn đích thân giết cho hả giận. Nhưng khi vừa thấy mặt người kia, đao kiếm liền rơi xuống đất, cừu hận đều để sau đầu, tiến lên ôm hắn vào trong ngực tìm mọi cách ôn tồn... Nói chung Tống Tiểu Sử hay như vậy là truyền kỳ mỹ nam, tồn tại hơn một trăm năm hiện tại vẫn không ai có thể qua mặt được người này. (Trời đụ =='')

Tô Tranh từng nhiều lần thấy bức họa của Tống Tiểu Sử lưu truyền trong nhà, một lần nhìn qua thì tâm trí lại bay lên trên, hiện tại nhìn thấy con trai trưởng nhà mình, liền hiểu được vị trí "Đại Tề đệ nhất mỹ nam" của Tống Tiêu Sử đã khó mà giữ được.

Tiễn tay áo ân mặc dù trọng, tàn đào yêu chưa chung.

Lấy nam sắc sự nhân, chung quy không phải kế lâu dài.

Thế nhưng nhi tử sinh ra đã mỹ như vậy, nếu như không bị các vương gia vọng tộc nhìn trúng, hắn Tô Tranh muốn trở thành Thái Thú, sợ cũng là không làm được.

Trong lúc nhất thời không khỏi khiến hắn sầu lo, Tô Tranh không khỏi xoa xoa hai tay, đứng ở trong viện đi qua đi lại, thì thầm trong miệng:

"Vài năm không gặp, nhi tử liền lớn lên tuấn mỹ như vậy, mình nên làm như thế nào cho phải đây?"

Tuy nói khi còn bé mặt mày lúc tuy đó ít nhiều cũng nhìn ra chút manh mối, nhưng nhân thể lại suy nhược nhiều bệnh, xanh xao vàng vọt, Tô Tranh cũng không để trong lòng, không ngờ vài năm lại biến hóa lớn như vậy... Trách không được Tiểu Kiều vì con trai mình khuynh thành, mà làm thi từ cảm thán: "Sơn ngoại núi xanh lâu ngoại lâu, thủy tín mỹ sắc ra niên thiếu", ai...

Tô phu nhân thấy Tô Tranh nhìn Tô hạo lộ vẻ không thích mà rầu rĩ, trong miệng toàn lẩm bẩm nói không hài lòng bộ dáng của nhi tử, liền lập tức sinh khí, trong tâm cho là nhi tử mình bị ghét bỏ liền đứng dậy, nếu biết kỳ thực nhi tử thật chất là một nữ nhi thì còn không biết muốn như thế nào đây.

Tô phu nhân trong lòng nghĩ thế liền phát hỏa tới tận đầu, thân thủ liền đem vòng vàng châu ngọc ở trên đầu quăng xuống đất, tóc tai bù xù hướng trên người tướng công ném tới:

"Ta thấy ngươi đúng là một kẻ không có lương tâm, ngươi cảm thấy đám vợ bé trong lòng ngươi quá quan trọng, liền đem nhi tử của chính thất ghét bỏ đúng không, ngươi nên nhớ rằng vị trí trên quan trường của ngươi ngày hôm này đều là nhờ một tay cha ta đem ngươi đi tiến cử hiền tài, hôm nay con đường làm quan của ngươi đã phát đạt, còn Vương gia của ta xuống dốc, ngươi liền đem ân tình ấy quên hết, chê ghét nổi lên bốn phía...''

Tô Tranh vội hỏi: "Phu nhân người nói gì vậy, ta nào có ghét bỏ mẫu tử các ngươi?"

Tô Hạo thấy mẫu thân nháo lên, liền đưa ánh mắt hướng Mỗ mụ và thị nữ, ý bảo các nàng lui ra.

Chờ mọi người lui ra hết thì đụng phải Tô lão thái gia chống quải trượng ở một bên là vị lão gia nhân hai người cùng nhau tiến vào, cũng không dám hỏi nhiều, đợi Tô lão thái gia đi vào trong viện hậu mới đóng cửa lại, đứng ở bên ngoài hành lang chờ nghe phân phó.

Tô phu nhân thật sự là sợ Tô lão thái gia, thấy lão thái gia đi tới, thu liễm lại tính tình, tiến lên hành lễ, trong miệng nói: "Cháu dâu bất hiếu, làm kinh động tới lão tổ tông."

Tô lão thái gia mắt mặc dù có nếp nhăn, nhưng lời nói nghe vào vẫn có lực như cũ, hắn nói:

"Không điếc không mù, không lo gia đình, các ngươi như vậy mà xứng làm phụ mẫu sao, ta có thể mặc kệ, thế nhưng các ngươi ở trước mặt cháu trai của ta nói điều không nên, ta không cho phép.'' Nói xong liền cầm quải trượng gõ lên đầu Tô Trang, bày tỏ bất mãn.

Nguyên lai do Tô thái lão gia sốt ruột cho cháu trai của mình, nên chuyển qua ở bên cạnh biệt viện của Tô Hạo, muốn đích thân "nhìn" Tô Hạo lớn lên mới yên tâm. Bởi vì ở ngay bên cạnh, nên hễ bên này phát ra tất cứ âm thanh gì đều nghe rõ hết. Vừa rồi nghe Tô phu nhân hô to rằng Tô Tranh ghét bỏ Tô Hạo, liền lập tức chạy tới chủ trì công đạo.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Này cất chứa con số...... Không được, đắc đi xuống ăn cái cây táo an ủi...... Ta là thật thụ sủng nhược kinh, cám ơn các vị duy trì.

Edit: Wattpad làm tổn thương tâm hồn bé bỏng của ta quớ ~ Cầu yêu thương ahh ~ ( :3」 ∠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net