Chương 4: Tẩu vi thượng sách*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*36 kế chạy là thượng sách.


Lập tức cả nhà Tô Tranh, Tô phu nhân, Tô Hạo cùng lão gia nhân trước sau theo sát Tô lão thái gia đến thư phòng của Tô Hạo.

Đợi Tô lão thái gia ngồi xuống, Tô Tranh mới ngồi xuống.

Tô lão thái gia lệnh lão gia nhân lấy cái ghế nhỏ để bên cạnh mình, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Tô Hạo ngồi xuống.

Lão gia nhân chuẩn bị đứng ở phía sau lão gia, thấy thế Tô lão thái gia liền nói: "Ngươi cũng tìm chỗ ngồi xuống đi."

Nguyên lai lão gia nhân đó là lão sư phụ dạy phương pháp điều hòa khí tức của Tô Hạo, tuy rằng năm ngoái mới đến Tô phủ, nhưng nhờ hắn mà thân thể Tô Hạo từng ngày chuyển tốt, Tô gia trên dưới đều đối hắn thập phần kính trọng, cộng thêm tài đánh cờ hay, nên khiến Tô lão thái gia càng thích hắn, sai người dọn dẹp sạch sẽ gian phòng ở trong biệt viện của mình cho hắn ở lại, sớm ngày làm bạn.

Lão gia nhân nghe lão thái gia cho phép hắn cũng tìm chỗ, liền đúng mực, ở một bên ngồi xuống.

Mọi người sau khi yên vị ngồi vào chỗ của mình, Tô lão thái gia thanh cổ họng nói: "Tô Tranh, khi nãy ngươi nói sao? Ngươi ghét bỏ Tô Hạo?"

Tô Tranh sợ hãi: "Tôn nhi không dám."

Tô lão thái gia hét lớn một tiếng: "Cái gì kêu không dám? Chẳng lẽ đợi hai bên râu của ta dựng thẳng lên thì ngươi liền dám?''

Tô Tranh tự biết hết đường chối cãi, chỉ đành nói: "Tôn nhi không phải ý tứ này."

Tô lão thái gia như trước hừ một tiếng, hiển nhiên vẫn còn tức giận.

Tô Tranh đành phải ăn ngay nói thật đáp: "Chỉ là do Tôn nhi rời đi Thanh Châu bốn năm chưa gặp qua Hạo nhi lần nào, hôm này vừa thấy, dung nhan của Hạo Nhi so với ngày xưa quá đổi khác biệt... Đứa nhỏ thân là nhi trường lớn lên lại mĩ như vậy, chỉ sợ không phải chuyện tốt.'' Càng về sau thanh âm càng thấp xuống, sợ Tô phu nhân sinh khí.

Tô phu nhân vừa nghe, quả nhiên đôi mắt xếch dựng thẳng lên, hai hàng lông mày viễn sơn* nhếch lên, nhưng mắt thấy lão thái gia còn ở đây, cũng không bạo phát ra.

(Lông mày viễn sơn tinh tế mà hơi nhếch lên, màu sắc hơi nhạt, thanh tú sáng sủa.)

Tô lão thái gia vẫn như trước không chấp nhận: "Bộ dạng mĩ như thế mà không phải là chuyện tốt? Nam hài cũng tốt, nữ hài cũng thế, có được bộ dạng đẹp mặt, đều do trời cao ban cho làm lễ vật của phụ mẫu, các ngươi thân là phụ mẫu phải cảm ơn mới đúng. Còn nữa..."

Tô lão thái gia vẫn gân cổ lên nói tiếp: ''Muốn nói về bộ dạng lớn lên tuấn mĩ của Hạo nhi, trước tiên phải đi tìm căn nguyên đi tìm nguồn gốc, mà quy cho cùng ngọn nguồn cũng do ta, nhớ năm đó, lão già ta được mọi người trong thôn không ai là không biết đến danh ''Vạn An đệ nhất tuấn mĩ'' đâu, hắc hắc hắc.'' (Edit: =='')

Tô lão thái gia nói đến liền vuốt râu đắc ý nở nụ cười, sau đó ý thức được mình dù gì đã có chắt trai nên phải đứng đắng một chút, liền ở trên mặt một lần nữa hiện lên bộ dạng nghiêm túc, ho khan một tiếng nói:

"Ý tứ của lão già ta chính là vậy, Hạo Nhi bộ dạng tuấn mĩ hoàn toàn do gia tộc di truyền, cha truyền con, con truyền cháu, cháu lại truyền chắt, cứ truyền xuống như vậy, ngươi nói Hạo Nhi bộ dạng tuấn mĩ không phải là chuyện tốt, thì có phải là đang oán lão già ta không?"

Tô Tranh khép nép nói: "Tôn nhi không dám."

Tô lão thái gia hừ một tiếng: "Với sức ngươi mà cũng dám."

Lúc này, Tô phu nhân vẫn im lắng một bên liền chen miệng nói: "Lão thái gia, trước mắt có một việc còn quan trọng hơn, cháu dâu không thể không nói cho người biết."

Tô lão thái gia nói: "Ngươi nói đi."

"Chỉ vì ngày mai là ngày đại thọ chính mươi của người, các khách nhân đường xá xa xôi hôm nay cũng đã chạy tới, trong đó có một nhà của biểu đệ Chu Thế An, con sớm nghĩ, nhà mẹ đẻ của con từ lúc phụ thân bị bãi quan ca ca thì bị sung quân đi Tây Cương về sau càng ngày sa sút, vừa đúng lúc không ảnh hưởng tới Tô gia, mà gia tộc Tô gia lớn như vậy cũng chỉ có vài người làm quan, còn làm quan ở phương bác xa, cách gần nhất cũng chỉ có thể dựa vào Chu Thế An Tri phủ, hơn nữa Tri phủ lại dẫn theo hòn ngọc quý trên tay đến, cũng vì đều này nên con đối với người Chu gia tiếp đãi phá lệ dụng tâm một chút, ai ngờ tự nhiên bị đâm ngang, con bé Chu gia tiểu thư vô duyên vô cớ đi vào trong viện của Hạo Nhi."

"Chuyện này ta đã biết." Tô lão gia ở cách vách liền nghe rõ ràng rành mạch hết những lời của Tô phu nhân nói với Tô Hạo, chỉ thấy Tô lão thái gia liên tục lắc đầu nói:

"Không thể để như vậy được, Tiểu Kiều oa nhi này tính tình cổ quái như vậy, Tô gia chúng ta tuyệt không thể thú nàng, nếu không Hạo nhi của chúng ta sẽ bị nàng khi dễ cả đời."

Nói xong nắm chặt tay Tô Hạo, coi như nếu Tiểu Kiều oa nhi kia có chạy tới hướng hắn dâng tặng tiểu chắt trai cho nàng thì hắn cũng sẽ không chấp nhận.

Tô phu nhân nói: "Nhưng khi Tiểu Kiều thấy Hạo Nhi, si ngốc, ngơ ngác thiếu điều còn muốn chảy xuống hai dòng máu mũi, con xem thấy, tám phần là đối với Hạo Nhi động tâm tư, nếu chúng ta vừa không muốn đắc tội Chu gia, lại không thể cưới nàng vào cửa, cũng không thể dối gạt lão già bên ấy, con lúc này cũng hết cách."

"Ân," Tô lão thái gia gật đầu, tỏ vẻ đã lý giải được điều khó xử của cháu dâu, hắn vuốt râu cúi đầu trầm ngâm một lát nói:

''Nếu đã như vậy, thì hiện giờ trong ba mươi sáu kế thì chạy là thượng sách nhất.''

Chạy?

Vợ chồng Tô Tranh mở to hai mắt nhìn về phía Tô lão thái gia, vẫn bộ dạng lẳng lặng ngồi ở một bên Tô Hạo, thấy vậy cả hai nâng lên tròng mắt hỏi: "Chạy? Biết chạy đi đâu bay giờ?"

Tô lão thái gia vỗ bàn tay trắng nõn bé nhỏ của Tô Hạo: "Phụ thân ngươi là Thanh Châu Thái Thú, lần này hồi hương là để chục thọ thái gia gia ta, đợi cho đại thọ qua, hắn hoàn tất công việc trong gia tộc, sẽ hồi Thanh Châu, đến lúc đó ngươi liền cùng phụ thân cùng nhau đi, Thanh Châu cách Giang Nam trăm ngàn dặm, con bé Tiểu Kiều kia cũng không có khả năng đuổi tới Thanh Châu." (Edit: hình như nhớ ko nhầm con mẻ mê trai tới mất dí theo Hạo nhi thì phải :)))))

Tô phu nhân nói: "Việc này xác thực có thể xem là diệu kế, nhưng để Hạo Nhi đi Thanh Châu, ta làm nương nói cái gì cũng phải đi theo, hai bà vợ bé kia khẳng định cũng không cam lòng ở lại Vạn An, đến lúc đó chẳng phải chỉ còn lão gia người lẻ loi một mình trong phủ...... Bảo chúng ta phận làm hậu bối như thế nào yên tâm đây?"

Tô Tranh cũng nói: "Điều này không thể."

Tô lão thái gia nghĩ: "Các ngươi nếu thật sự hiếu thuận ta, liền đem ta một đạo giết chết không phải tốt lắm sao."

Tô Tranh đôi nghe xong lập tức bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vừa muốn nói không thể, đã thấy Tô Hạo chớp hai hàng lông mi thon dài nói: "Thanh Châu chỗ Sơn Đông, cách kinh thành không xa, sang năm đi thi hội cũng tiện."

Thi hội?!

Tô Tranh cùng Tô lão thái gia cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất, cơ hồ trăm miệng một lời hỏi: "Cái gì thi hội?"

Tô Hạo nói: "Đương kim Thánh Thượng hạ chiếu khoa thi cử, nương cũng đã vì Hạo Nhi lấy xuất thân tú tài, giờ đây Hạo Nhi đã sẵn sàng đến kinh thành lấy tư cách tham gia thi hội."

Tô Tranh cùng Tô lão thái gia cũng không phải không biết chuyện Hoàng đế mở khoa cử thủ sĩ, chính là sự kiện này rất lớn, không chỉ có bọn họ, Đại Tề tam đại thế tộc -- Giang Nam thế tộc, Sơn Đông thế tộc, Quan Tây thế tộc, không ai không phản đối.

Cho tới nay, Hoàng đế tuyển quan viên đều là từ Cửu phẩm công chính chế, các cấp quan viên đều từ địa phương gia tộc quyền thế đề cử, trải qua hơn trăm năm, dần dần hình thành tam đại thế tộc, sinh mệnh phú quý, đảm nhiệm chức vị quan văn cấp cao trong triều đình, không cùng dân thường tứ hôn, thậm chí địa vị cũng bất đồng.

Nay Hoàng Thượng muốn mở khoa cử thủ sĩ, kẻ lang than, bọn nông dân, thậm chí cả khất cái trên đường, chỉ cần đọc qua thư từ, trong nháy mắt có thể tiến dần từng bước, vượn đội mũ người, cùng đệ tử thế tộc cùng ngồi cùng ăn, cho nên nói khoa cử thủ sĩ này căn bản chính là cái bạt tay vào mặt tam đại thế tộc.

Tô gia là một trong Giang Nam thế tộc, như thế nào lại tự chui đầu vào rọ đồng ý lần thủ sĩ tân sách này? Lại càng không thể làm con cháu mình bỏ cuộc ý định tham gia cuộc thi.

Tô phu nhân tự nhiên là hiểu lập trường của Tô gia, cho nên mới lừa gạt tướng công cùng lão gia gia.

Lập tức Tô lão gia vừa nghe liền biết là chủ ý của Tô phu nhân, ánh mắt hướng Tô phu nhân trừng.

Tô phu nhân tự biết đuối lý, ánh mắt đảo tới đảo lui, chính là không dám nhìn thẳng hướng ánh mắt hai nam nhân đang trừng nàng.

Tô Tranh vốn là kẻ sợ vợ, lúc này nghê thấy liền tức giận đến cực điểm, đứng lên một cước gạt ngã ghế dựa chỉ vào phu nhân mắng: "Hảo cho ngươi cái Vương Hi Phượng, ta bốn năm không quản ngươi, ngươi thật đúng nghĩ mình tài giỏi!"

"Phụ thân." Tô Hạo đi qua giữ chặt tay Tô Tranh.

"Việc này vốn là chủ ý của hài nhi, người đừng trách lầm mẫu thân."

"Chủ ý của ngươi?"

Tô Tranh trừng liếc mắt nhìn nhi tử, vài năm trước thân thể của ngươi không tốt ta còn lo lắng ngươi bị gió bão cuốn đi, nay thân thể vừa vặn tốt lên được một chút thì liền nảy ra chủ ý? Tô Tranh mới không tin lời hắn. Suy nghĩ nhất định là do phu nhân nhà mình dạy hư.

Tuy rằng hiện tại biết người đứng trước mắt hắn Tô Hạo cơ thể đã sớm không còn gầy yếu, linh hồn nhát gan.

Đương nhiên, hiện tại cũng không phải linh hồn cường đại, chỉ là một nữ sinh vào đầu tháng ba bình thường trong một ngàn năm sau mà thôi.

Chuẩn xác mà nói, là một nữ sinh thích đọc sách, tiểuthư nữ một quả của ta phú Đệ nhị bạn gái toàn văn đọc.

Tuy rằng chỉ là học sinh trung học, nhưng theo như lịch sử thư thượng đã biết, khoa cử thủ sĩ thay thế được cửu phẩm công chính chế, tuyệ không thể thay đổi lịch sử thuỷ triều.

(Edit: chặc! 3 đoạn này hình như tác giả nói nhảm hay sao á :v)

Lập tức Tô Hạo nâng nghế dựa dậy, lôi kéo phụ thân đại nhân một lần nữa ngồi xuống, lại thay mẫu thân làm sáng tỏ: "Chuyện này thật là chủ ý của hài nhi."

Tô lão thái gia vốn cũng chuẩn bị hướng Tô phu nhân phát hỏa, nghe Tô Hạo nói vậy, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, chính là có điểm mất hứng nhìn Tô Hạo.

Tô Hạo đố với Tổ phụ cười nói: "Làm đệ tử thế tộc, không có người nguyện ý cùng người bình thường hợp tác, điều đó khiến chúng ta không thể nào nhìn thấy được hy vọng của người nghèo, sẽ khiến họ khởi nghĩa tạo phản, đến lúc đó tất thiên hạ sẽ đại loạn. Sử sách mất đi tên họ, bắc mang vô số hoang khâu. Thiên hạ thái bình mới là điều dân chúng cùng gia tộc chúng ta mong muốn."

Lão gia nhân một mực yên lặng ngồi ở một bên nghe được lời nói của Tô Hạo không khỏi trong lòng chấn động, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, trong lòng âm thầm vui mừng vì bản thân không có nhìn lầm người.

Tô Tranh khoát tay: "Ngươi từ sách đọc, cũng không chính thức được tiên sinh dạy qua, cũng không biết ngươi mỗi ngày đều xem cái gì, có thể nói ra những lời như vậy."

Tô lão thái gia ho khan một tiếng, thần sắc hồi phục.

Tô Hạo nói tiếp: "Hoàng đế hạ chiếu khoa cử thủ sĩ, tuy rằng chỉ là vì củng cố hoàng quyền, nhưng cũng một phần đáp ứng tâm tư của người dân, thiên ý do trời, Tô gia chúng ta cớ sao không làm đây?"

Tô Tranh rốt cục thở dài thừa nhận: "Những đệ tử thế tộc khác cũng không nguyện đi thi khoa khảo, nếu người Tô gia chúng ta đi thi, khẳng định sẽ bị chê cười, từ nay về sau không cần nghĩ tái ngẩng đầu lên làm người."

Tô Hạo nói: "Bọn họ cười là bọn họ, chúng ta làm là chuyện của chúng ta, tựa như ngoại tổ phụ của ta bị bãi quan, đại cữu cữu bị sung quân giống nhau, Vương gia khóc là chuyện của Vương gia, không lầm thì Thôi gia của Chu gia còn không phải cũng cười theo sao?''

Tô phu nhân thở dài: "Đừng nói đến Thôi gia của Chu gia nữa, chính là phụ thân ngươi cũng không dám đứng ra nói, thời thế ngày nay thật sự là ngoài nóng trong lạnh a."

Tô Hạo nói: "Thanh Châu gần chỗ Sơn Đông, Sơn Đông thế tộc rắc rối khó gỡ, khắp nơi hoành hành, phụ thân thân là Thanh Châu Thái Thú, tuy có danh tiếng, nhưng cũng chỉ là con rối, bản thân còn không đảm bảo, làm sao dám đến bảo Vương gia?"

Tô Tranh nghe xong, chỉ cảm thấy cũng đúng, thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên -- người dám nói ra lời nói này thật sự là đứa con trai trưởng yếu đuối của mình Tô Hạo sao? Tuy khi nói thanh âm nhợt nhạt, còn mang theo vài phần trẻ con, nhưng lại làm mình nhìn với cặp mắt khác xưa...

Tô Hạo nói tiếp: "Cho nên mới nói, hiện tại trong thế tộc mỗi người cảm thấy bất an, ai cũng cố không hơn ai, chúng ta Tô gia cần gì phải đi tránh ánh mắt của người khác? Trời biết giúp người giúp mình, hài nhi tựa nhiên không tự đại, tương lai phụ thân cũng giống ngoại tổ phụ như vậy, bị xa lánh hãm hại, hài nhi cũng không thể chỉ trốn ở góc phòng ngồi khóc nỉ non, dùng cái gì để báo đáp công lao sinh dưỡng của phụ mẫu đây?"

Tô lão thái gia rốt cục lên tiếng: "Chuyện này đợi một nhà đến Thanh Châu nói sau." Kỳ thật tâm ý đã động.

Tô Tranh gặp tổ phụ tỏ thái độ, tự nhiên không dám nói thêm cái gì.

Ngày hôm sau là đại thọ chín mươi của Tô lão thái gia, khách quý chật nhà, Tô phu nhân ở ngoài thu xếp, việc bất diệc nhạc hồ*.

(Bất diệc nhạc hồ (不亦乐乎): diễn tả tình thế, tình hình phát triển đến tình trạng cao nhất | quá mức; cực độ; phi thường...)

Tô Hạo vẫn như trước thích lui tới thư phòng đọc sách, vẫn không thèm ra nội viện dù một bước.

Chu Tiểu Kiều sau khi tỉnh, Mỗ mama cùng thị nữ đều vây quanh ở bên cạnh giường nàng như nói nàng bị ảo tưởng vân vân, mà cũng không nghe được nàng nói gì, tuy rằng đầy bụng hồ nghi, như trước trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, nhưng cũng khó mà nói được, chính là ở trong Tô theo trí nhớ đi tìm thân ảnh ấy, đáng tiếc là không có thu hoạch.

Đến buổi tối, tân khách tản đi, Tô gia, Tô lão gia cùng phụ thân nàng nói muốn dẫn cả nhà đi Thanh Châu một chuyến, nàng ở bên cạnh nghe xong, cảm thấy có chút kỳ quái, âm thầm đặt trong tâm.



Tácgiả nói ra suy nghĩ của mình: Đáng thương cho đứa trẻ trong sáng Tô Hạo.

Edit: Mợ bờ! tận 4 chương toàn nói về nhan sắc của thím Hạo ಠ_ಠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net