Chương 5: Thi hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày thứ hai sau đại thọ chín mươi của Lão thái gia, Chu Thế An vì có công việc nên không tiện ở lâu, cáo từ về Dương Châu.

Theo lẽ Chu phu nhân phải cùng phu quân mình trở về, chỉ có điều Chu Tiểu Kiều làm nũng quá, nhất quyết muốn ở lại thêm mấy ngày, Chu phu nhân không thể làm gì khác, đành chiều theo ý nàng.

Việc Chu Tiểu Kiều cố ý lưu lại, mỗi ngày cũng không khác nhau, trừ bỏ ăn rồi ngủ, thì phần lớn thời gian đi lại khắp nơi trong Tô phủ, giống như linh hồn vứt vững, đem tất cả người trong Tô phủ từ trên xuống dưới dò xét kỹ, già trẻ không chừa một ai, vì nàng sợ rằng mỹ thiếu niên kia đang dịch dung cải trang thành người khác.

Chu Lập, Chu Hành vốn sủng ái muội muội, cũng không quan tâm chuyện này hoang đường tới cỡ nào, chỉ lo cùng nàng dạo quanh.

Tô Tán, Tô Tụng hai tên này thì y như đĩa đói bám người, ánh mắt thì như muốn mọc luôn trên người Tiểu Kiều, nàng đi tới đâu thì đều theo tới đó, một tấc cũng không rời.

Ba vị tiểu thư của Tô gia, đều chỉ mới mười tuổi, nhất thời hiếu kì, tay túm lấy góc áo nhũ mẫu đến xem náo nhiệt.

Hơn nữa vì muốn chiếu cố các vị công tử mà từ bà mụ đến các tiểu nha đầu, cùng hàng chục người trong phủ, khắp nơi không giờ khắc nào được bình yên, đi tới đâu đều khiến gà bay chó sủa.

Tô phu nhân dù nhìn không được, cũng chỉ có thể ở sau lưng thầm than vài tiếng, trong lòng thì càng thêm khẳng định con bé Tiêu Kiều này tuyệt đối không thể rước vào nhà, liền khẩn cấp sai hạ nhân chuẩn bị mọi thử để đi chuyển về phía bắc.

Ba ngày sau, Tiểu Kiều tiểu thư ước chừng nháo mệt mỏi, mọi chuyện cũng dần yên ổn xuống.

Tô phu nhân vừa thở phào một hơi, ai ngờ Tiểu Kiều tiểu thư tự nhiên đi đến trước mặt nàng hỏi:

"Như thế nào mấy ngày nay ta chưa từng gặp qua biểu đệ Tô Hạo?''

Tô phu nhân vừa nghe, không khỏi hết hồn, nhưng biểu tình trên mặt cứng đờ, làm bộ trấn định:

"Mấy ngày nay Tô Hạo trở bệnh, đại phu muốn hắn nằm trên giường tịnh dưỡng, cho nên không tiện đi lại.''

Nhũ mẫu cùng bọn thị nữ ở một bên cũng lên tiếng phụ họa theo, nhưng khoa trương nhất vẫn là hai huynh đệ Tô Tán, Tô Tụng. Bởi vì từ nhỏ đã ở bên cạnh mẹ đẻ lỗ tai lúc nào cũng nghe những lời nói xấu, cho nên trong lòng lúc nào cũng ghen tị với con trai trưởng Tô Hạo, lập tức thêm mắm thêm muối, tới mức đem Tô Hạo nói thành gì mà từ nhỏ hoạn ho lao, nay chỉ còn một ngụm dư khí, mệnh ngắn không sống được bao lâu.

Thật sự là một lũ súc sinh!

Tô phu nhân suýt chút nữa muốn ọc máu trào đờm với bọn chúng, nhưng trên mặt vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, khuyên bảo Tiểu Kiều:

''Con nghe đấy, Tô Hạo thật sự không tiện đi lại cho lắm.''

Tiểu Kiều tiểu thư bằng trí thông minh của mình, hơn nữa mấy ngày nay lúc nào cũng bình thản đi khắp nơi trong phủ điều tra, bây giờ nhìn thấy biểu tình của Tô phu nhân, trong lòng đoán được bảy tám phần. Nhưng do không có chứng cớ cũng không thể ở trước mặt bà công khai nói toạc ra.

Nàng suy nghĩ rất nhiều lần, vẫn không hiểu vì sao Tô gia lại phải giấu một mỹ nam như ngọc như vậy ở trong phủ không cho người ngoài gặp?

Ngày hôm sau, Tiểu Kiều tiểu thư mang theo đầy bụng băn khoăn ly khai Tô gia.

Thời điểm rời đi, hồi đầu liếc mắc nhìn, ánh mắt xuyên qua thời không, nhìn về hướng bụi hoa nơi thiếu niên ngày ấy đứng, mặt không khỏi giãn ra khẽ mỉm cười -- Tô lang, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại. (ed: ta mà là Hạo nhi, chắc trốn luôn cho r =='')

Nàng ngoảnh đầu nhìn lại, nụ cười vốn là dành cho Tô Hạo. Hai tên Tô Tán, Tô Tụng thấy được xương cốt lập tức rã rời, do phía sau không có tường để đỡ, thân thể thuận thế ngã ngồi xuống đất, miệng mở to nước miếng chảy dài ba thước. (ed: tỡm thế ...)

"Ai nha! xem các ngươi có bao nhiêu tiền đồ này!"

Nhìn cỗ kiệu của Chu phu nhân đi xa, hai bà vợ nhỏ nhìn lại nhi tử nhà mình, dở khóc dở cười tiến lên đá một cước, lệnh gia nhân nâng dậy.

Tô phu nhân đi ngang qua, khóe miệng cong cong, vung khăn cầm trong tay ra, dáng vẻ bất cần đời lướt qua.

Trong lòng hai bà vợ nhỏ không khỏi ''Ta phi!'' một tiếng.

Mười ngày sau, hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, đem phòng ốc điền sản cùng mặt tiền cửa hàng kinh doanh giao cho người trong tộc đức cao vọng trọng quản lý, Tô gia quyết định đi về hướng bắc.

Bở vì có lão thái gia đi cùng, nghĩ đi đường thủy ít rờm rà, cho nên một nhà Tô gia lựa chọn đi đường thủy. Trước từ kinh hàng Đại Vận Hà đến kinh thành, xong chuyển đường biển đến Thanh Châu.

Một ngày này, thuyền từ Vạn An lên đường, nhất thời có tiếng kêu la vang trời, trên bờ một trận rối loạn, nguyên lai Tiểu Hạnh Nhi ôm bọc nhỏ dọc theo bờ sông chạy theo thuyền, phía sau nương của nàng đang đuổi theo, vừa chạy vừa mắng.

"Nếu để ta bắt được nhất định sẽ chặt chân của ngươi, cũng không soi gương xem bản thân có bao nhiêu cân lượng, Tô đại lão gia như thế nào đồng ý cho ngươi đi Thanh Châu chứ!''

Nguyên lai Tô phu nhân cân nhắc Tiểu Hạnh Nhi tuổi còn nhỏ, làm không được chuyện gì, nếu dẫn theo trái lại phải chiếu cố nàng, liền quyết định đem tên Tiểu Hạnh Nhi xóa đi, tuy rằng trong lòng biết Tiểu Hạnh nhi cùng Tô Hạo cảm tình tốt vô cùng.

"Công tử! Tiểu Hạnh Nhi cũng phải đi Thanh Châu! Tiểu Hạnh Nhi muốn cùng với công tử ở chung một chỗ!"

Tiểu Hạnh Nhi bị nương nàng dí theo phía sau, nóng nảy hướng thuyền khóc lóc kêu vài tiếng liền thả người nhảy xuống sông bơi tới. (ed: (゚ロ゚)! )

Việc này không chỉ có nương Tiểu Hạnh Nhi, mà ngay cả Tô phu nhân cũng bị dọa, nhìn thấy Dao Cầm chạy vào khoang thuyền, liền biết Tô Hạo không muốn việc này xảy ra, liền phân phó người đem Tiểu Hạnh Nhi vớt lên thuyền, tiểu nha đầu này ở giữa sông la hét ầm ỉ uống không ít nước, bị nước làm nghẹn cả mặt y như cái bánh bao chiều. Sau khi lên thuyền ''Phốc'' một tiếng phun ngụm nước ra ngoài, vô tình trúng vào người Tô Hạo đang đi tới, Tô Hạo cũng mặc kệ, chỉ tiến đến bên cạnh Tiểu Hạnh Nhi hỏi nàng như thế nào?

Xác định Tiểu Hạnh Nhi không có việc gì liền đỡ nàng tiến vào khoang thuyền thay quần áo.

Tô phu nhân nhìn ở trong mắt, trong lòng không khỏi cảm khái ''chậc chậc'' Hạo Nhi tương lai khẳng định là mầm móng hại người a, đáng tiếc nàng lại là nữ nhi, ai... Nổi khổ này của ta ai có thể hiểu đây?

Ta thông minh quá cũng khổ a.

Tô phu nhân mèo khen mèo dài đuôi nghĩ.

Mấy ngày sau, thuyền đi đến một chỗ khúc sông phồn hoa, nhưng nhưng thấy hà diện thượng tiêu quản lân tập, thuyền phảng như mây, đèn đuốc vạn điểm, gian lấy tinh ảnh huỳnh quang, chằng chịt khó phân biệt.

Tô Tranh đứng ở mũi tàu, đưa mắt nhìn bốn phía, tâm tình tốt, lệnh cho gia phó đang đứng ở bên cạnh mình sai người sắp xếp, trang trí lồng đèn, mang rượu lên, thức ăn cùng trái cây, một nhà ngồi vây quần bên nhau dùng bữa nói chuyện phiếm, uống rượu bình thơ, Tô Tranh hưng trí ngẩng cao, cầm tiêu trên tay, uyển chuyển du dương thổi một khúc ''Ức Giang Nam.''

Khúc xong, Tô phu nhân dựng thẳng lên một cây ngón tay chọt đầu Tô Tranh: ''Nói thêm nữa! này không còn ra Giang Nam đâu liền ức khởi Giang Nam đến đây!"

Tất cả mọi người cười to. Hai vị vợ bé cũng câu khóe miệng lên.

Tô phu nhân vì muốn cùng phu quân hợp tấu, lệnh gia phó đưa đàn tranh đến, thủ một khúc ''Xuất thủy liên.''

Già nhưng vẫn phong lưu chính ở chỗ này diễn cái gì xuất thủy liên? 

Hai vị vợ bé trong lòng thầm oán, không cam lòng yếu thế, ôm cầm, tấu một khúc ''Thuyền đánh cá xướng vãn'', cùng ''Xuân giang hoa Nguyệt Dạ.''

Mọi người đang cao hứng, bỗng thấy Tô Tán, Tô Tụng về phía khoang thuyền ngây ngốc đi qua.

Chớ không phải là Tiểu Kiều trốn ở trên thuyền theo tới chứ? 

Hai vị vợ bé suy nghĩ, nhìn theo hướng ánh mắt của hai huynh đệ, thấy một thiếu niên áo trắng mỹ mạo như bạch ngọc, vạt áo phấp phới, khóe miệng khẽ câu lên, đứng ở nơi đó, lệnh Nguyệt Hoa thất sắc.

Tuy là nam hài, nhưng gương mặt lại mỹ so với Tiểu Kiều càng đẹp hơn..... Mặt mày giống như đã từng quen biết...... Tô Hạo?!

Hai vị vợ bé cả kinh thiếu chút nữa ấn đoạn cầm huyền.

Nguyên lai Tô Hạo từ lúc lên thuyền chỉ ở trong phòng rất ít khi ra cửa, nếu đi ra thì cũng theo đúng lời dặn của Tô phu nhân là phải đeo khăn, bịt mặt như ninja lead, để người ngoài không nhìn thấy bộ dáng của nàng, cho đến hôm nay xem như là lần đầu tiên xuất hiện ở trước tầm mắt mọi người.

Tô Hạo là bị nhạc thanh hấp dẫn, tiến lên phía trước.

Nàng lúc trước có học qua đàn tranh, nhưng sở học nhạc phổ là thất âm thang âm, mà thời đại này là cung, thương, giác, trừng, vũ năm cái thang âm, cho nên bất luận là nhạc khí thượng vẫn là nhạc lý tri thức thượng đều còn không có thích ứng. (Ed: cái này thì ta chịu r :)))))

Tuy rằng chính mình sẽ không điều ti phẩm trúc, nhưng nghe đến thanh âm của cầm tranh không khỏi muốn tiến tới.

Tô Tranh nhìn Tô Hạo, cười gọi: "Hạo Nhi, ngươi cũng lại đây ngồi đi."

Tô Hạo liền đi đến, hướng các trưởng bối hành lễ sau mới hướng hai vị huynh trưởng, rồi hướng chỗ bên cạnh Tô phu nhân ngồi xuống.

Hai vị vợ bé cùng cả đám nữ tử ở đây hồn chưa về kịp.

Tô Tranh cách bốn năm mới nhìn thấy nhi tử, mà Lý thị cùng Từ thị có lẽ không chỉ bốn năm, các nàng cũng nhớ không nổi đã bao nhiêu năm không gặp Tô Hạo... Ít nhất năm năm đi?

Cho dù ở cùng một tòa viện, các nàng cũng chả muốn nhìn đến, hận không thể trù Tô Hạo chết quách đi cho rồi.

Tô phu nhân gặp hai vị vợ bé cứ thế chết lặng không hé một lời, tâm tình tốt hơn rất nhiều, như được chích máu gà, khảy một khúc giai điệu vui ''Trung Thủy Ương'', Tô Tranh lại thổi, cứ vậy hai người cùng nhau xướng.

Tất cả mọi người yên lặng ngồi nghe, lão thái gia còn lại là một phen chức vụ quan trọng ngồi ở mũi tàu, bên cạnh lão gia nhân.

Lúc này hắn quay đầu hướng lão gia nhân nói:

"Người sống chín mươi, có này thiên luân chi nhạc, phu phục hà cầu!" Nói xong vuốt râu cười to.

Lão gia nhân cũng cười, ánh mắt dừng ở trên người Tô Hạo.

Hơn nửa tháng sau, một nhà tới Thanh Châu.

Chuyện đầu tiên Tô phu nhân làm chính là tìm một chỗ yên tĩnh ở trong phủ Thái Thú, lệnh hạ nhân quét lau sạch sẽ, làm nơi đọc sách cho Tô Hạo.

Tô Hạo bởi vì cuộc thi hội năm sau, mỗi ngày chuyên tâm ôn sách, chưa từng nghĩ tới việc chơi bời.

Thoáng một cái nửa năm trôi qua, đến hạ tuần mùng năm tháng một.

Ngày thi hội đầu tiên nhầm vào mùng chín tháng hai, thời gian cũng gần đến, Tô Tranh cùng Tô lão thái gia cũng đã cho phép, theo lý lúc này Tô Hạo nên chuẩn bị lên đường.

Nhưng Tô phu nhân lại do dự.

Tô Hạo dù sao cũng là thân nữ nhi, triều đình mệnh lệnh rõ ràng khoa cử cuộc thi chỉ có nam tử mới có thể tham gia, vạn nhất tương lai sự việc bị bại lộ thì tính sao đây? 

Tuy rằng nàng không đem thế gian phàm quy tập tục để vào mắt, nhưng tội khi quân vẫn làm cho nàng có chút lo lắng.

Đâu phải có mỗi chuyện đó, Tô phu nhân trải qua một phen hỏi thăm, biết được thi hội thế nhưng yếu khảo tam tràng, mỗi tràng tam thiên, liên khảo cửu thiên, toàn bộ khảo hoàn tài năng xuất trướng, lại không thể mang theo người hầu -- vậy lúc ăn cơm, ngủ làm sao bây giờ?

Tô Hạo là do một tay nàng nuôi dưỡng, nàng phải cấp biết bao nhiêu trân bảo để nuôi dưỡng nữ nhi lớn lên nha! Kêu nàng như thể nào chịu được cảnh nữ nhi mình phải chịu khổ sở như vậy?

"Hi Phượng a, ngươi như thế nào còn không chuẩn bị đồ đạc cho Hạo Nhi?"

Mới đầu không đồng ý, nhưng Tô lão thái gia lúc này trái lại thúc giục nàng:

"Ta không tin yêu cầu nhỏ như vậy mà tiểu tôn cũng không làm được, ngươi trước chuẩn bị, đừng làm chậm trễ cuộc thi của tiểu tôn ta."

Tô Tranh cũng thúc giục:

"Trong khoảng thời gian này ta luôn nghĩ, Hạo nhi nếu đã quyết định như vậy, chúng ta thân là phụ mẫu nên thành toàn cho hắn mới phải, mùng chín tháng hai là thủ tràng, ngươi nên thay hắn thu xếp hành trang."

Tô Hạo cũng đi theo không được năn nỉ.

Tô phu nhân đâm lao phải theo lao, chỉ phải thầm than một tiếng 

"Thật sự là tự làm bậy không thể sống nha!" Sau đó mới bắt đầu chuẩn bị.

Đầu tháng hai, Tô Hạo cùng hai vị nhũ mẫu, hai thư đồng cùng sư phụ, rời khỏi Thanh Châu, đi kinh thành.

Trận đầu là thiếp kinh, trận thứ hai khảo thi phú, đệ tam tràng cuộc thi sách.

Sau chín ngày thi cử, Tô Hạo cả người gầy một vòng.


Edit: Ta biết có nhiều người ''nhớ thương'' ta lắm. Cũng không thể trách ta a~ _( :3」 ∠)

Bởi vì ta đang mắc phải một căn bệnh của thế kỉ. Mang tên là ''Lười''  ╮( ̄ω ̄;)╭ 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net