Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi Hành Sơn phái, hai người cùng tâm trạng nặng nề trở lại khách điếm, được nửa đường thì bất thình lình nghe được giọng của một nữ tử quen thuộc: "Ngươi không nên như vậy, cả ngày uống say khướt, nghĩa phụ chứng kiến sẽ quở trách". Nghe kỳ quái, Trần Thành giữ lại tay Ôn Tình kéo nàng xuống trên nóc nhà của một con hẻm nhỏ, nhìn thấy trong ngõ có một cặp nam nữ trẻ tuổi, nam tay cầm bầu rượu ngồi trên mặt đất, bên cạnh hắn là một nữ tử, tập trung nhìn kĩ thì đúng là đường huynh muội của Tiết Hoàng Sanh - Tiết Đường cùng Tiết Tử Diên.

Tiết Đường vung khỏi tay của Tiết Tử Diên đang định đỡ hắn lên, say khướt nói: "Ta không cần ngươi lo, ngươi cùng cha giống nhau, luôn muốn đem Tiết gia trang về làm của riêng, Sanh đệ là do các ngươi giết phải không? Dù có thế nào thì hắn cũng là nhi tử của đại bá, là cùng quan hệ huyết thống với nhau không cần ra tay tàn nhẫn như vậy". Nói xong, Tiết Đường lại ngẩn đầu uống một ngụm rượu, trào ra nước mắt, bi thương thì thào nói: "Sanh đệ vĩ đại như vậy, trẻ tuổi như vậy lại bị các ngươi hại chết, đại bá chỉ có mình hắn là nhi tử, các ngươi lại nhẫn tâm độc ác, chẳng lẽ tiền tài thật sự trọng yếu đến vậy sao? Vì tiền, ngay cả người thân cũng bán đứng, ngay cả người thân cũng muốn giết hại, các ngươi còn là con người không?".

Tiết Tử Diên nhìn Tiết Đường, thản nhiên nói: "Tiết Hoàng Sanh không phải do nghĩa phụ giết".

Tiết Đường ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tiết Tử Diên: "Vậy là ai giết?".

Tiết Tử Diên chỉ đơn giản trả lời: "Đường Môn".

"Đường Môn? Đường Môn vì sao phải giết Sanh đệ?". Tiết Đường đột ngột đứng lên, bắt lấy Tiết Tử Diên kích động hỏi.

Tiết Tử Diên vẫn bình thản trả lời: "Ai bảo hắn xen vào chuyện của người khác, đắc tội rất nhiều người".

Tiết Đường thả hai tay Tiết Tử Diên ra, lùi về sau hai bước dựa lưng vào tường, hung hăng nói: "Sanh đệ, ca ca ta nhất định báo thù cho ngươi". Nói xong bầu rượu cũng vứt trên mặt đất, cả người cố gắng đi khỏi.

Tiết Tử Diên nhìn theo bóng lưng Tiết Đường, nhẹ nhàng nói: "Ngươi không cần phải như thế, ngươi căn bản không phải là đối thủ của Đường Môn". Nói xong liền đi theo.

Chờ bọn họ đi xa, Ôn Tình đột nhiên thấp giọng lạnh nhạt: "Người nọ là ai? Xem ra đối với ngươi rất tốt".

Trần Thành thật thà nói: "Bọn họ là nhi tử cùng nghĩa nữ của nhị thúc ta".

Ôn Tình nhìn Trần Thành, thấy hắn một bộ dạng như chuyện không liên quan đến mình, lại thản nhiên nói: "Nam tử kia đối với ngươi cũng có chút hữu tình hữu ý".

Trần Thành nhanh chóng phản bác: "Cho dù là vậy cũng là đối với Tiết Hoàng Sanh, không phải với ta".

Ôn Tình không để ý đến nàng nữa, khai triển khinh công trở về khách điếm.


----------------------------------------------------


Đêm đó, Tuyết Tình đi bái kiến Phương Vô đại sư của Bắc Thiếu Lâm, Phương Vô đối với Tuyết Tình một bộ dạng khách khí, quả thật là một cao tăng đắc đạo.

Tuyết Tình ra vẻ vô ý hỏi: "Lần này Tứ Nhạc tập họp, đại sư cũng đến tham gia sao?".

Phương Vô hai tay tạo thành chữ thập, một câu "A Di Đà Phật", sau đó nói: "Đúng là vậy, lão nạp được Liêu chưởng môn của Hành Sơn phái mời đến đây, cũng là tham gia đại hội lần này".

Tuyết Tình cũng lễ phép hỏi han: "Tiểu nữ có điều không rõ, lần đại hội này không phải chỉ có những chưởng môn của Tứ Nhạc tập trung hay sao?".

Phương Vô nói: "Chuyện này, lão nạp cũng không rõ".

Tuyết Tình cố ý nói thêm: "Hoa Sơn phái chịu khổ phải diệt môn, tiểu nữ muốn hỏi việc Tứ Nhạc kiếm phái tụ hội lần này, có phải là muốn bầu ra Minh Chủ mới, điều động mọi người vì Hoa Sơn mà báo thù?".

Phương Vô vẫn ôn tồn đáp: "Việc này lão nạp không biết nhiều, nữ thí chủ cũng là được mời đến sao? Có lẽ nữ thí chủ so với lão nạp biết được nhiều hơn, người xuất gia tứ đại giai không(*), chuyện khác lão nạp cũng không quan tâm, chính là lão nạp cùng Hành Sơn có giao tình riêng, lão nạp mới nhận lời tham gia hội này".

(*): Đại khái là không quan tâm chuyện phàm trần thế tục.

Tuyết Tình gật gật đầu, nàng biết có tiếp tục tìm hiểu cũng không thu được gì vì thế liền vòng vo đề tài, không tán gẫu về việc đại hội kia nữa.

Không chỉ có riêng Bắc Thiếu Lâm, ngay cả Nam Thiếu Lâm cùng Long Đức Giáo đều lấy lí do thoái thác không trả lời, mọi chuyện đều chưa tra được gì.

Ngày mai chính là đại hội, Trần Thành bên này một chút tiến triển cũng không có, toàn bộ môn phái đều hình như không nghe ra lời đồn kia, Trần Thành nhận định, chắc chắn có người đem tin đồn tìm cách chặn lại, phần lớn môn phái đã muốn quy thuận, đem tin tức kia bỏ ngoài tai.

Hiện tại không biết Cái Bang như thế nào, Cái Bang chính là lợi thế cuối cùng của Trần Thành các nàng, tuy rằng coi như Cái Bang có đứng về phía Trần Thành cũng chưa hẳn đã xoay chuyển được Càn Khôn, nhưng ít nhất cũng còn có cơ hội, bằng không ngay cả một chút cơ hội cũng không có.

Trần Thành cùng Ôn Tình giả vờ làm đệ tử của Bích Hải cung, đi theo Tuyết Tình bái kiến bang chủ Cái Bang - Lôi Chấn. Do Lôi Chấn không ở trong khách điếm, cũng không có chỗ ở nhất định, tìm được hắn rất tốn tâm tư, cuối cùng may mắn mới tìm được hắn trong miếu đổ nát ở vùng ngoại ô. Ba người giới thiệu thân phận với đệ tử Cái Bang mới vào được miếu thờ, chỉ thấy một gã tóc hoa râm, thân một bộ dạng quần áo rách rưới đang nghiêng người ngủ trên mặt đất.

Trần Thành cùng Ôn Tình đi phía sau Tuyết Tình, cung kính hướng về Lôi Chấn làm lễ, Tuyết Tình mở lời: "Vãn bối là đệ tử của Bích Hải cung - Tuyết Tình, tham kiến Lôi lão bang chủ".

Lôi Chấn giống như không nghe, mí mắt vẫn chưa mở, ba người Tuyết Tình liếc mắt nhìn nhau, Tuyết Tình tiếp tục nói: "Lôi lão bang chủ, vãn bối Tuyết Tình có chuyện quan trọng tìm tiền bối thương lượng".

Lôi Chấn kia vẫn ngủ khò khò, căn bản không để ý đến Tuyết Tình đang nói chuyện.

Trần Thành thấy thế, vội nói: "Hiện tại võ lâm đang nguy cơ nổi lên tứ phía, lão tiền bối còn có tâm tư ngồi đây ngủ nướng, nói không chừng một ngày nào đó Cái Bang cũng bị xóa tên khỏi võ lâm".

Lôi Chấn nghe được lời này liền mở hai mắt, đưa mắt nhìn Trần Thành lại nhắm mắt lại, dương dương tự đắc nói:" Trên đời này môn phái nào còn có thể bị diệt trừ nhưng Cái Bang thì không thể, trên đời này không thể thiếu ăn mày được".

"Cho dù là diệt không triệt để, cũng đem chức bang chủ của ngươi đoạt đi, cho ngươi làm đồ tử đồ tôn làm việc thương thiên hại lí, cho ngươi trăm năm sau cũng không có mặt mũi nào mà nhìn lại liệt tổ liệt tông". Trần Thành lại nói tiếp, dù sao thì tình cảnh hiện tại đều nửa chết nửa sống, thôi thì đánh liều một phen.

Nghe được lời này, ba người đều cả kinh, Tuyết Tình vừa định mở miệng xin tha tội cho Trần Thành lại bị Ôn Tình phía sau kéo tay, Tuyết Tình quay đầu lại nhìn nàng, Ôn Tình mặt không chút thay đổi chỉ lắc lắc đầu, Ôn Tình hiểu ý tưởng của Trần Thành, nàng biết hắn sẽ không vào lúc này lại làm việc không có tính toán.

Lôi Chấn xoay người ngồi dậy, chỉ vào mặt Trần Thành mắng: "Tiểu tử nhà ngươi, nói hươu nói vượn cái gì, cố ý kích động lão tử ta? Ngươi vẫn còn thiếu thủ đoạn đấy".

Trần Thành hai mắt liếc về nơi khác trầm ngâm nói: "Câu nào của ta cũng là thật, ai mà rãnh rỗi kích thích ngươi".

Lôi Chấn nhảy dựng lên, đưa tay kéo Trần Thành đi lại một chỗ vừa ngồi xuống liền hỏi: "Đến đây, mau nói cho lão ăn mày ta biết ta thế nào không có mặt mũi nhìn lại liệt tổ liệt tông? Lôi Chấn ta làm việc quang minh lỗi lạc, trời đất chứng giám, tiểu tử ngươi chớ có nói hươu nói vượn".

Hai chân Trần Thành ngồi xếp bằng, vẻ mặt hoàn toàn không đem đối phương làm tiền bối mà đối đãi, tay nắm rơm rạ trên mặt đất tùy ý vứt lung tung: "Bây giờ thì chưa nhưng rất nhanh sẽ có".

Lôi Chấn căm tức chỉ vào mặt Trần Thành: "Ngươi...ngươi...ngươi tiểu tử này, ngươi mau nói, vì sao nói rất nhanh lại có?".

Trần Thành dương dương tự đắc: "Cái Bang cũng được xem là đệ nhất thiên hạ, có ngàn vạn đệ tử làm sao tin tức lại bị nghẽn chưa đến được tai bang chủ đây?".

Lôi Chấn ngẩn ra, lập tức mở miệng phản bác: "Nói bậy, có tin tức gì chúng ta không biết, ngươi nói nghe xem thử".

Trần Thành không chút kiêng kị giương mắt nhìn Lôi Chấn, giả vờ thán một mạch: "Ai...nguy cơ lớn thế này, ngay cả ta vãn bối nho nhỏ ngày ngày ăn cơm còn cảm thấy được, ngươi ăn muối nhiều vậy sao lại không biết, lão nhân gia ngài có phải là bị thủ hạ gạt rồi hay không?". Vẫn chưa đoán được suy nghĩ của Lôi Chấn, Trần Thành cũng không dám nói rõ.

Lôi Chấn ngẩn ra, lôi kéo Trần thành vội la lên: "Tiểu tử nói mau, đừng khiêu khích lòng tò mò của ta, cái gì mà nguy cơ lớn a?". Nghĩ nghĩ, lại nói: "Hay là ngươi nói Liêu tiểu tử tổ chức đại hội lần này có âm mưu? Bằng không các ngươi cũng không chạy đến tìm kẻ ăn mày như ta lúc mấu chốt thế này đi?".

Trần Thành nhìn bộ dạng Lôi Chấn, thử nói: "Ngươi có phải là đồng bọn với hắn?". Trần Thành nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt Lôi Chấn, bởi vì nàng cảm thấy được nếu Lôi Chấn cùng Liêu Diệu là đồng bọn, trong mắt sẽ có bất thường, bất kể có bao nhiêu lòng dạ thì đột nhiên bị dò hỏi, ánh mắt theo phản xạ có điều kiện mà phản ứng nhỏ.

Lời này vừa hỏi ra, Lôi Chấn kinh hãi, nhưng trong mắt cũng không có vẻ gì khác thường, thấy hắn quát lớn: "Ngươi bảo ta cấu kết với Liêu tiểu tử đó? Hắn đối với ta chỉ là một tên nhãi con, lại còn là một tên ngụy quân tử, lão già ta mới là khinh thường".

Nghe được Lôi Chấn kích động phản bác, Trần Thành trong lòng mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn một bộ dạng điềm tĩnh: "Chuyện nhỏ không nói đến, lỡ hắn uy hiếp vị trí bang chủ của ngài thì sao?". 

Lôi Chấn vẻ mặt đắc ý không cần nói cũng hiểu, lớn tiếng: "Kia, chỉ có hắn? Lão đầu ta không để vào mắt". 

Ôn Tình thấy biểu cảm của Lôi Chấn cũng hiểu Trần Thành đã chậm rãi dẫn hắn vào việc chính. Trần Thành thấy hắn đắc ý, cố ý thầm than: "Đáng tiếc đáng tiếc, sau lưng ngươi ta có chỗ dựa vô cùng lợi hại, ta sợ ngươi có lợi hại cách mấy cũng đấu không lại đâu".

 Lôi Chấn bật người từ vui thành giận, reo lên: "Lão già ta tuy rằng võ công không phải hạng nhất hạng nhì, nhưng muốn khi dễ lão già ta cũng không phải chuyện dễ". 

Trần Thành lại cố ý an ủi Lôi Chấn:"Vâng vâng vâng, Lôi lão tiền bối rất lợi hại, nhưng mà ngươi biết không, tên họ Liêu kia cũng đi nhờ vả được chỗ dựa vững chắc, đã muốn an bài hết toàn bộ võ lâm trong thiên hạ, coi như Cái Bang có ngàn vạn đệ tử đi chăng cũng khó địch nổi". 

Lôi Chấn nghe xong đột nhiên cũng không kêu náo loạn, đưa tay vuốt vuốt chòm râu hoa râm như đang có suy nghĩ gì, Trần Thành thấy vậy tiếp tục truy vấn: "Lôi lão tiền bối, ngươi cũng cảm thấy vậy mà phải không?". Lôi Chấn gật gật đầu, một bộ dạng nghiêm túc như là tự nhủ: "Chẳng thể trách gần đây các môn phái đi lại khắp nơi, vô cùng tĩnh mịch, sau khi Hoa Sơn bị diệt môn lại đột nhiên náo nhiệt như thế, chẳng lẽ là dấu hiện của bão táp đang đến?". Trần Thành cũng không còn vẻ lưu manh như vừa rồi, nghiêm mặt nói: "Không dấu gì Lôi lão tiền bối, vãn bối có tìm được một ít tin tức, không biết nên làm sao cho phải mới đến đây cầu tiền bối giúp cho". Lôi Chấn "Nga?" một tiếng, thật sâu nhìn vào Trần Thành, sau đó chậm rãi gật gật đầu: "Ngươi nói đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net