Chương 22.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triều Thiên môn là cửa cung lớn nhất của hoàng cung, khí thế hùng vĩ trang trọng, chỉ trong những dịp mừng đại lễ cánh cửa mới được mở. Sân ngoài cửa cung trống trải rộng rãi thừa sức chứa hơn ngàn người, ân khoa lần này lại được tổ chức ngay lúc triều Đoan vừa lập, nên rất nhiều người do dự xem chừng, vì thế người đến ghi danh cũng chỉ khoảng một ngàn. Trước lúc Trạm Hi đến đó đã suy nghĩ kỹ, trường thi trải qua cuộc náo loạn vừa rồi, nhất định có lưu lại ám ảnh không tốt trong lòng thí sinh, đã không thích hợp làm địa điểm thi cử, vì thế chuyển tới Triều Thiên môn là lựa chọn tốt nhất. Thử nghĩ mà xem, được ngồi thi ngay trước Triều Thiên môn tượng trưng cho quyền uy cao nhất của quốc gia, đây là bao nhiêu hấp dẫn và khích lệ đối với những thí sinh một lòng muốn cầu công danh kia chứ.

Trạm Hi vừa hồi cung, Chương Cố liền lập tức tới bẩm báo, "Hoàng thượng, các triều thần vẫn còn trong điện chờ ngài." Lúc ấy Trạm Hi chưa nói tan triều đã rời đi, nên đương nhiên những thần tử kia đâu dám lộn xộn làm gì.

"Bảo Vương Công Danh và Quách Trinh lưu lại, còn lại giải tán hết đi." Trạm Hi hơi chút mệt mỏi, ra ngoài đón trận đánh võ mồm vừa rồi làm cho nàng vừa nhọc lòng lại vừa phẫn hận.

Chương Cố lĩnh chỉ đi truyền lời, các triều thần vẻ mặt nhẹ nhàng, chỉ có vây cánh Đổng gia là sắc mặt không tốt. Lúc Đổng Hoa vừa xuất cung, mật thám đã ngay lập tức tới báo lại hết thảy những chuyện xảy ra ngoài trường thi. Đổng Bình cảm thấy nhụt chí, nhưng thấy vẻ mặt khó coi của phụ thân, chỉ đành phải an ủi: "Thắng bại là chuyện thường của binh gia, phụ thân không cần khúc mắc quá mức. Dân chúng khốn khổ quen rồi, nhất thời nhận được ân huệ nên mới dễ dàng bị che mắt. Tháng ngày lâu dài sau này nhất định người hiểu chuyện sẽ hướng về chúng ta."

"Dân chúng gì chứ!" Đổng Hoa tức giận đến chửi ầm lên, hoàn toàn mất đi dáng vẻ nho nhã hiền lành thường ngày, "Dân chúng đã bần cùng khốn khổ, thì rau quả trứng gà kia đến từ đâu? Rõ ràng chính là do con nhỏ đó phái người lẫn trong đám đông giả mạo thì có. Thật đúng là cả quân cả thần đều vô lại như nhau, chắc chắn cái trò kích thích ngu dân kia của Chu Văn cũng do nó xúi giục. Bọn chúng ——" Một hơi tắc trong cổ họng, khiến lão bị nghẹn ho khan không ngừng.

Đổng Bình thấy phụ thân tức giận không nhẹ, vội dìu lão lên kiệu, ảm đạm thở dài rồi cũng leo vào trong. Mới đi được một đoạn, kiệu đã bị ngăn lại, bất kể cho hạ nhân Đổng phủ đe dọa thế nào cũng không được cho qua. Đổng Bình sợ quấy nhiễu đến phụ thân, nhanh chóng xuống kiệu trách mắng. Nào biết Kỳ Hoài Quan không biết từ đâu bỗng xuất hiện, kỳ quái cười: "Đổng đại nhân, trường thi mới được chuyển đến Triều Thiên môn, nhằm đề phòng vạn nhất lại xảy ra chuyện có người gây sự, nên chúng tôi không thể không giới nghiêm, ngài nói phải không? Ngài và Đổng lão thái sư vẫn nên đi đường vòng đi." Ông ta cũng là người lâu năm lăn lộn trong quan trường, đám người gây chuyện ở trường thi kia rõ ràng là được người sai khiến. Còn ai muốn ở sau lưng phá rối, mặc dù trong lòng ông chưa xác định rõ, nhưng nhất định không tránh khỏi có liên quan tới Đổng gia. Đổng gia các ngươi muốn chơi hoàng thượng, lại tính hủy cả tiền đồ của ta, vậy đừng mong ta cho các ngươi sắc mặt tốt.

Tại lúc này, Đổng Bình hoàn toàn chẳng có tâm tình so đo với Kỳ Hoài Quan, chỉ phẩy tay áo lên kiệu, kêu hạ nhân quay đầu đi đường khác. Kỳ Hoài Quan 'Hừ' to một tiếng, đắc ý xoay người tiếp tục bận bịu.

Sắp đến giờ Mùi, ngoài Triều Thiên môn đã sớm dọn xong hơn ngàn cái bàn, toàn bộ thí sinh cũng ngồi vào chỗ, tràng cảnh rất nghiêm trang. Chợt nghe một tiếng cất cao, "Hoàng thượng giá lâm." Mọi người yên lặng quỳ xuống, cùng hô to vạn tuế.

Trạm Hi đứng trên thành lầu quan sát phía dưới, trên mặt đầy vẻ uy nghiêm. Kỳ Hoài Quan khom người tiến tới gần như trở thành kẻ nhún nhường dễ bảo, vội tranh công: "Khởi bẩm hoàng thượng, lần ân khoa này có 1.127 người ghi danh, đến dự thi cũng đủ 1.127 người, không thiếu một ai." Giọng nói vô cùng vang dội.

Trạm Hi cũng không muốn trước mặt thí sinh tỏ ra khen ngợi Kỳ Hoài Quan, chỉ hơi gật đầu, sau đó từ tốn cất cao giọng: "Trẫm đứng đầu non sông bốn bể không phải vì dục vọng bản thân. Tiền Tấn ngoài sụp đổ trong tan vỡ, làm điều ngang ngược, người người chịu khổ, nhà nhà nhiễu loạn. Thiên hạ không có một ngày an bình, nghĩa sĩ không có một khắc ngủ ngon. Trẫm thuận theo ý trời, khởi nghĩa binh, trừng ác đồ, an dân chúng, làm việc thiện, mọi điều đều có nhật nguyệt chứng giám, không hổ thẹn với đất trời. Nhưng nghịch tặc của tiền Tấn ngang ngược đày đọa dân đã lâu, nào chịu cam tâm làm chó mất chủ, một lòng mưu toan muốn khôi phục tiền triều, thủ đoạn âm ngoan độc ác, ra sức vu tội cho trẫm. May mà ý dân hướng về trẫm, lòng trẫm rất được an ủi, cảm thấy rất an ủi!" Nàng để giọng của mình nghe vừa cảm động lại vừa sục sôi, đơn giản là muốn tất cả mọi người ở chỗ này nghe thấy rõ câu cuối cùng quan trọng nhất —— Vừa nãy ở trường thi các ngươi đã thấy rõ, lòng của nhân dân hướng về trẫm, các ngươi phải thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tuy ý tứ muốn biểu đạt chỉ có mỗi điều ấy, nhưng bởi vì vừa nãy ở chỗ trường thi kia, không riêng thí sinh nghe mà còn có dân chúng, cho nên nàng phải nói những lời thông tục dễ hiểu. Còn giờ đây đứng trước một đám phần tử trí thức, tự nhiên cũng phải hơi khoe khoang chút học thức văn hoa, để cho bọn thí sinh này hiểu, hoàng thượng của bọn họ tuy là nữ tử, nhưng cũng được đọc đủ loại thi thư không kém học giả.

Trạm Hi hít sâu một hơi, nói lời xoa dịu: "Trẫm luôn luôn nghĩ, thiên tướng đại tài tất nhiên sẽ không chỉ hạn chế trong một khuôn mẫu, vì vậy lần ân khoa này trẫm mở ra một tiền lệ trước nay chưa từng, đó là không coi trọng dòng dõi chỉ xem trọng tài trí, lấy công bằng làm đầu. Trẫm biết vốn lần ân khoa này được chia làm ba phần thi, trong những người ngồi đây hẳn cũng có nhiều người từng tham gia thi cử trước kia, mặc dù đề thi chưa mở, nhưng trong lòng mọi người hẳn là vẫn còn lo lắng, nên trẫm quyết định hủy đề thi vốn có, mà sẽ ra đề thi ngay tại chỗ." Trạm Hi duỗi tay, lập tức có một thái giám chạy bước nhỏ tới quỳ xuống làm bàn, rồi một thái giám khác trải giấy Tuyên Thành lên, dâng bút mực. Trạm Hi vung tay, dõng dạc nói: "Còn những loạn thần tặc tử hại nước hại dân coi trẫm là tặc, giờ trẫm ngược lại muốn hỏi người trong thiên hạ một chút, đến tột cùng tặc là thế nào! Ai là tặc! Liền lấy chữ Tặc làm đề, thời gian hạn định trong một canh giờ."

Có một cái thái giám giơ cao chữ ngự do chính hoàng thượng viết, chạy chậm xuống dưới cổng lầu tới trước mặt các thí sinh, cao giọng nói: "Hoàng thượng có chỉ, đề thi của ân khoa lần này là —— 'Tặc'. Hạn định trong một canh giờ."

Có tiếng chiêng gõ vang "Cheng", một vị quan cất giọng hô lớn, "Giờ Mùi đã đến, bắt đầu —— thi." Lúc này các thí sinh mới đứng dậy, đều tự về chỗ ngồi múa bút thành văn.

Trạm Hi ngồi trên long ỷ, thưởng thức trà nghỉ ngơi, chậm rãi chờ đợi cuộc thi kết thúc, "Đi gọi Vương Công Danh và Quách Trinh tới đây." Chương Cố lĩnh chỉ bước nhanh rời đi. Lúc này Vệ Tự lặng yên lên cổng lầu, cung kính nhìn thoáng qua Tử Đoan. Tử Đoan hiểu ý, cúi người ghé vào bên tai hoàng thượng nói vài câu.

Trạm Hi cũng không ngoảng đầu lại, chỉ nhẹ vung tay. Vệ Tự nhanh chóng tiến tới quỳ xuống trước mặt nàng, nói: "Hoàng thượng, đã xử lý xong toàn bộ."

Trạm Hi hỏi: "Còn nhân chứng sống không? Dân chúng nói thế nào?"

"Dân chúng đều mắng bọn hắn là loạn thần tặc tử, chết chưa hết tội. Chỉ là thần vô năng, không bắt được nhân chứng nào còn sống. Có điều nhìn hành động của bọn hắn, chỉ sợ tất cả đều là tử sĩ."

Trong mắt Trạm Hi ánh lên tia tàn khốc, "Tra cho trẫm! Lùng khắp kinh thành và vùng ven, không được để lọt bất kỳ chỗ nào. Nhớ kỹ, phải gióng trống khua chiêng tra xét thật lớn."

"Thần tuân chỉ." Lúc Vệ Tự lui xuống thì có khẽ lướt vai qua Vương Công Danh và Quách Trinh. Khi hai người quỳ xuống thấy mặt hoàng thượng âm trầm, thoáng chốc bất giác căng thẳng, trong lòng tự hiểu, chỉ sợ Vệ Tự không moi ra được đầu mối hữu dụng gì từ đám người gây chuyện ở trường thi, nên giờ phút này nhất định tâm tình hoàng thượng khó chịu, tốt nhất đừng nên lỡ lời chọc giận hoàng thượng thêm.

Nào biết Trạm Hi lại hòa ái nói: "Công Danh à, nghe Quách tướng nói, ngươi chẳng những đọc được nhanh như gió, hơn nữa còn có bản lĩnh đã gặp qua là không quên. Hôm nay trẫm muốn thử một lần."

Vương Công Danh thấy gương mặt hoàng thượng tỏ vẻ ôn hoà với mình, trong lòng hơi thả lỏng, cẩn thận đáp: "Bẩm hoàng thượng, đấy đều là lời ngợi khen của Quách tướng. Xin hoàng thượng cứ sai bảo, thần xin nỗ lực thử một lần."

Trạm Hi tán thưởng nói: "Được. Trẫm muốn ngươi ngay lập tức chấm bài thi, nhất định phải yết bảng trước mặt mọi người ngay giờ Hợi. Ngươi có làm được không? Cứ ăn ngay nói thật, trẫm không trách tội."

Vương Công Danh khổ sở đáp: "Thần không dám khoác lác trước mặt hoàng thượng, trước kia chỉ cần trong nửa ngày thần có thể học thuộc lòng toàn bộ sách sử, nên xem qua ngàn bài thi cũng không phải việc khó gì. Chỉ là dựa theo lệ thường, bài thi đều phải trải qua sao chép một lần mới có thể thẩm duyệt. Trong vòng nửa ngày, sợ không đủ thời gian." Đây là một bước được tạo ra trước khi chấm bài thi nhằm đề phòng người lợi dụng gian lận bằng cách đánh dấu qua chữ viết, sau mỗi cuộc thi cũng đều sẽ có các quan viên đặc biệt ngồi sao chép lại bài, rồi niêm phong bài gốc cất vào trong kho, mới giao bài tới cho giám khảo. Nhưng nếu đã có người thật sự muốn gian lận, thì một bước kia cũng nào có tác dụng gì, chỉ là làm dáng mà thôi.

"Thời gian đặc thù cần cách làm việc đặc thù. Sau vụ náo loạn ở trường thi kia rồi cộng thêm việc tiền Tấn hay cấu kết gian lận, luôn khiến trong lòng thí sinh có bất an. Trẫm cũng chỉ muốn làm an lòng bọn họ, cho cả thiên hạ này thấy sự công bằng trong thi cử." Trạm Hi cười nói: "Ngươi không cần lo lắng, chỉ có lần này thôi."

"Hoàng thượng thánh tâm suy nghĩ chu toàn, đúng là phúc của sĩ tử trong thiên hạ. Thần lĩnh chỉ." Vương Công Danh dập đầu rồi nói: "Thần cả gan xin hỏi hoàng thượng, một mình thần chấm bài chỉ sợ sẽ gây ra chê trách, không biết liệu hoàng thượng còn tuyển chọn thêm ai nữa không?"

Trạm Hi chỉ cười không đáp, Quách Trinh ở bên cười nói xen lời: "Vương đại nhân, hoàng thượng sớm đã có sắp xếp." Y cung kính nói với hoàng thượng: "Hoàng thượng, thần đã phụng chỉ âm thầm chọn ra năm mươi vị quan rất có tài hoa đủ tư cách, chia thành hai người một tổ. Sau khi Vương đại nhân chấm bài, sẽ cho bọn họ phúc duyệt, bài thi nào cũng phải có chữ ký của bọn họ. Bởi thế, mỗi bài thi đều đảm bảo chắc chắn sẽ có ba người hợp nghị, cam đoan không cách nào gian lận." Việc này là y thực hiện theo mật chỉ của hoàng thượng, chỉ sợ bị người có ý xấu muốn giở trò, xếp tâm phúc của họ vào trong, phá hư ân thi lần này. Cho nên lúc chọn người khảo sát, y đều bắt tay vào chọn từ những tiểu quan ở phủ nha, vô cùng cẩn thận, gần như một tháng nay chưa được ngủ một giấc ngon. "Hoàng thượng, năm mươi người này đang chờ đợi ở bên dưới, chỉ là bọn họ vẫn chưa biết đến việc mình sẽ chấm bài thi, lúc này thần có cần báo cho bọn họ biết không?"

"Quách tướng làm việc, trẫm luôn yên tâm." Trạm Hi khen ngợi: "Người sáng suốt thì sớm đã nhìn được ra, không cần phải nói. Che khuất tên họ của thí sinh trên bài thi là đủ rồi. Trôi qua nửa canh giờ rồi, trẫm thấy có không ít thí sinh muốn nộp bài thi. Những người chấm bài các ngươi cũng nên mau chóng đi làm việc đi. Aiz, chỉ dựa vào một lần thi mà quyết định cũng thực qua loa, trẫm cũng chỉ đành bất đắc dĩ. Nhớ kỹ, việc này có liên quan tới vận mệnh quốc gia, thà thiếu chứ không ẩu."

"Thần lĩnh chỉ." Quách Trinh và Vương Công Danh cùng lui xuống, quả nhiên có thí sinh giơ tay xin nộp bài, quan viên che lại tên họ trên bài, rồi bỏ nó vào trong một ống trúc, đi vào Triều Thiên môn giao cho một vị thái giám, vị thái giám này dưới cái nhìn chăm chú cả hàng dài thị vệ hoàng gia chạy trên đường gạch đưa ống trúc tới điện Hoa Anh. Vương Công Danh và năm mươi vị tiểu quan chấm bài đã chờ đợi sẵn, ông liền cấp tốc mở bài thi ra xem, sau đó rất nhanh viết hai chữ 'hạng trung' lên bài, rồi ký tên mình dưới đó, thuận tay đưa cho vị thái giám đang chờ bên cạnh, vị thái giám lại giao bài thi cho một tổ hai người gần đó, hai vị tiểu quan đó liền nghiêm túc đọc rồi phê điểm. Càng về sau ống trúc càng ngày càng nhiều, Vương Công Danh thong thả xử lý, không hề có chút khó khăn.

Lại một tiếng chiêng nữa vang lên, tuyên cáo giờ Thân đã đến, khoa thi đầu tiên của triều Đại Đoan chính thức kết thúc. Thí sinh có người thản nhiên, có người chán nản, có người đã liệu trước rồi, lại có người hoang mang luống cuồng, mọi thứ đều lọt vào trong mắt Trạm Hi, nàng khẽ đứng lên, oai phong lẫm liệt nói, "Trẫm biết các ngươi gian khổ học hành hơn mấy chục năm, chỉ để chờ một ngày được tên đề trên bảng vàng, mở ra khát vọng cho bản thân. Trước kia tiền Tấn kết bè gian lận, lúc này lại có kẻ xấu gây chuyện ở trường thi, nhất định khiến cho các người cảm thấy thấp thỏm hoang mang. Thời gian đặc thù có cách làm đặc thù, trẫm quyết định sẽ yết bảng ngay hôm nay, giúp lòng người cảm thấy an tâm hơn. Ba ngày sau, bài thi của người đề trên bảng đều sẽ được dán trước cửa trường thi, toàn bộ người thi đậu ở tại lần ân khoa này sẽ phải nhận mười ngày chất vấn của toàn bộ sĩ tử trong thiên hạ, thể hiện rõ sự công bằng của khoa thi. Nếu để lọt kẻ gian lận, thì tính cả quan chức chấm bài cũng sẽ cùng bị nghiêm trị. Nếu có thí sinh thi rớt nào lòng không phục, có thể đưa lên yêu cầu phúc khảo, cùng dán bài thi ở trước trường thi, giao cho thiên hạ bình luận, nếu có chỗ hơn người, nhất định trẫm sẽ trả lại công bằng, nghiêm trị quan viên không làm tròn bổn phận. Thiên hạ mới định, chính là lúc cần dùng người tài, trẫm hạ chỉ, năm sau mở khoa thi như trước. Những người thi rớt chớ nản lòng, trở về cần cù khổ học, để tương lai có thể dốc sức vì nước vì dân, lưu danh sử sách."

Các thí sinh từ lúc hoàng thượng đứng lên thì liền rũ tay yên lặng lắng nghe, đợi đến khi hoàng thượng nói xong thì đã không thể kìm nén thêm liền hô to hưng phấn, "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Tiếng hoan hô vang vọng ngất trời này để Trạm Hi lần đầu tiên cảm thấy đắc ý khi nắm được toàn bộ thiên hạ bao la hùng vĩ trong tay. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net