Phần 2: Đóng đô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16.1

Hai mươi ba tháng Chạp, tuyết rơi cả ngày, và đây cũng là ngày Táo quân lên trời, trước cửa nhà ai cũng quét tước sạch sẽ bày mâm cúng ông Táo, chỉ là dân chúng đã quá bần cùng khốn khổ, có cúng cũng chỉ làm cho có, chứ lấy gì mà làm mâm cao cỗ đầy.

.

Trời chạng vạng tối, có hai người mạo hiểm vượt gió tuyết bước nhanh trên con đường vắng vẻ, lát sau bọn họ đã đến trước một cánh cổng lớn sơn son. Một người trong đó định gõ cửa, nhưng bất chợt người còn lại kéo đồng bạn mình, chỉ vào hẻm nhỏ cạnh bên, sau đó hai người cùng bước vào, gõ cánh cửa nhỏ ở bên hông nhà. Cửa nhỏ vừa được mở ra, hai người liền vội vàng lách vào, theo hướng dẫn của người hầu đi tới thiên sảnh. Đi chưa bao lâu thì bọn họ gặp một nam nhân trung niên có khuôn mặt đôn hậu đi tới, hai người vừa thấy, liền vội vàng chắp tay thi lễ, "Hạ quan ra mắt Đổng đại nhân." Người tới chính là Đổng Bình, và nơi bọn họ vừa vào chính là Đổng phủ đại danh vang khắp thiên hạ.

Đổng Bình thấy hai người bọn họ còn định nói tiếp, liền khoát tay can ngăn, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận tai vách mạch rừng, hai vị niên huynh hãy đi theo ta."

Ba người cùng nhau đi về phía hậu viện, tới một tiểu viện có vườn nhỏ nhìn giống như nhà của người làm nông, Đổng Bình dừng lại cười nói: "Đây là nơi mà ngày thường gia phụ dùng để thư giãn. Mời hai huynh."

Hai người nhìn thử, bốn phía xung quanh nơi này hoàn toàn trống trải giúp nó trở nên tách biệt, với chủ ý rõ ràng được xây lên nhằm phòng ngừa mật thám dò la, nét mặt không khỏi toát ra sự kính nể, nhanh chân bước theo vào.

Đổng Hoa đang nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc ghế thái sư có phủ da gấu đọc sách, Đổng Bình khom lưng tiến sát tới, nhẹ gọi, "Phụ thân." Hai người kia cũng quỳ xuống, "Học trò bái kiến ân sư."

Đổng Bình thấy phụ thân buông sách định đứng lên, vội nói: "Phụ thân, ngài đi đứng không tiện, vẫn nên ngồi đi ạ." Hai người kia cũng vội phụ họa theo.

Đổng Hoa gật đầu, ý bảo bọn họ hãy đứng lên ngồi trên ghế, rồi thở dài: "Đến giờ này mà còn không thể cho các ngươi được nhàn nhã ăn Tết, là lỗi của lão phu."

Người có dáng vẻ văn nhược trong hai người mới tới vội lắc đầu, lấy lòng nói: "Xin ân sư ngàn vạn lần đừng tự trách. Tháng trước vẫn còn là năm Trường Thọ, thế mà hôm nay đã thành năm Thánh Khải rồi, quả thật là biến cố đến quá đột ngột." Người này chính là kẻ đã ra mặt ở trên triều cố ép Thánh Khải đế – Trạm Hi lập hoàng phu, hắn vốn là tâm phúc của Đổng Hoa, tên Tôn Đạt Lý, hiện giờ đang đảm nhiệm chức Đại lý tự khanh. Hôm nay hắn và một tâm phúc khác là Hà Lượng tới đây gặp Đổng Hoa thương thảo đối sách. Hà Lượng này làm việc trong phủ Hà Giang tỉnh Dự Bình, tuy không phải chức vị quan trọng, nhưng lại là cầu nối đặc biệt phụ trách việc liên lạc giữa Đổng gia và những kẻ dưới tay Đổng Hoa ở tỉnh Dự Bình. Lần này vào kinh cũng là để thám thính về hướng đi của Đổng Hoa và triều đình. Mấy năm qua, cha con Đổng gia mượn tay Mẫn Huyễn, đã sắp xếp không ít tâm phúc giữ chức ở khắp mọi nơi, đây cũng chính là nguyên nhân để Trạm Hi băn khoăn Đổng gia. Loại bỏ Đổng gia tuy dễ dàng, nhưng nếu không nhổ được hết những tâm phúc bị dàn trải đó, chỉ sợ sẽ tạo ra tình huống nội loạn hoặc cấu kết với địch quân, như thế chẳng phải sẽ làm giang sơn khổ cực mới mưu đồ được lâm vào hiểm cảnh?

Kỳ thật Đổng Hoa cũng lo sợ những kẻ dưới tay này phản bội, dù sao người ta dựa vào lão cũng chỉ bởi mục đích cầu cạnh vinh hoa, nếu chỉ vì điều ấy thì rõ ràng hoàng đế có ưu thế hơn lão rất nhiều, may mà trong tay lão vẫn giữ những nhược điểm mà bọn họ không thể không quy phục. Lão hiểu rõ việc cần nhất hiện giờ là cực lực làm yên lòng những người này, "Đều tại lão phu nóng vội, vốn tưởng cứ đánh vào chuyện nữ tử mến nhau là tà đạo trái với luân thường, sẽ khiến Trạm Hi đuối lý, sau đó chậm rãi mưu tính tương lai. Ai ngờ nhất thời tính sai, lại làm Trạm Hi đắc ý." Giọng điệu của lão tuy là tự trách, nhưng nhìn qua lại giống như đã lường trước rồi.

Hà Lượng cẩn thận hỏi: "Ân sư đã có đối sách?"

Đổng Hoa khẽ cười: "Giờ tôn nữ của ta được vào hậu cung, như thế cũng tốt. Ngươi trở về nói với bọn họ, nhất định vũng nước này lão phu vẫn như cũ sẽ quấy đến đục ngầu."

Tôn Đạt Lý nói: "Ân sư là định ra tay từ hậu cung? Để cho long tự ----" Hắn cười cười ngừng lời nói.

Đổng Bình đứng bên cũng cười âm hiểm: "Chẳng cần biết long tự là thật hay giả, không còn Mẫn Tiên Nhu và con nối dõi, xem Trạm Hi còn lấy lý do gì không lập con ta làm hoàng phu?"

Tôn Đạt Lý cười đến xán lạn, "Học trò xin được dệt hoa trên gấm hiến thêm một kế, dù sao hiện giờ Trạm Hi đã ban chỉ lập hoàng hậu và quý phi, vậy chúng ta lại đưa thêm cho ả vài mỹ nhân, hậu cung càng loạn sẽ càng dễ hạ thủ. Hơn nữa, công chúa vốn họ Mẫn, lại còn từng mang danh gả cho người, chúng ta cứ để cho thiên hạ đồn đãi chuyện này thêm huyên náo, thử xem Trạm Hi đến lúc đó còn mặt mũi nào không?" Mấy người cùng hiểu ý cười.

Hà Lượng cười: "Chỉ là ai sẽ cam tâm để con gái mình đi hầu hạ một nữ nhân chứ?"

Sắc mặt Đổng Hoa trầm tĩnh, "Quyền thế mê người, không sợ không có người đồng ý. Ngươi quay về nói với bọn họ, từ hôm nay có sướng cùng sướng, có khổ cùng khổ, lão phu dù có liều cái bộ xương già này cũng sẽ bảo vệ bọn họ."

Hà Lượng gật đầu thưa vâng. Đang nói chuyện thì Đổng Thế Kiệt bỗng đột nhiên xông vào, cả người đầy mùi rượu, căm giận nói: "Hiện nay cháu đã trở thành trò cười của cả kinh thành, muốn một nữ nhân không được, ngược lại còn đẩy cả muội muội góp mặt vào trong."

Hà Lượng cùng Tôn Đạt Lý thấy tình hình bất tiện, vội đứng dậy cáo từ. Đổng Hoa cũng không tiện giữ lại, chỉ dặn hai người hành sự cẩn thận, sau đó bảo con trai tự mình tiễn bọn họ rời đi. Lúc này mới ngước mắt nhìn thoáng qua cháu trai, giọng căm phẫn, "Lão phu đã có ba đứa chắt trai, thiếu một đứa cháu trai cũng chẳng sao cả."

Đổng Thế Kiệt đầy bụng uất ức, tức giận thưa: "Ông nội, cháu trai chỉ đang đau lòng cho muội muội. Trạm Hi khinh người quá đáng, còn định ngày kết hôn vào hai mươi chín tháng Chạp, rõ ràng có ý không muốn cho người ta ăn Tết đây mà. Đáng lẽ ngay khi Trạm Hi ban bố đạo thánh chỉ vô liêm sỉ này, ông nội nên hợp sức với các cựu thần khác làm náo loạn lên, để cho ả ta không cách nào đăng cơ được mới phải."

Vừa vặn Đổng Bình quay về nghe thấy thế, liền nâng tay tán hắn thẳng một cái bạt tai, cả giận nói: "Thằng nghịch tử không biết nặng nhẹ! Cả nhà Đổng gia chúng ta đã tới lễ đăng cơ, đồng nghĩa tỏ vẻ với người bên ngoài rằng chúng ta nguyện ý ủng hộ tân hoàng lên ngôi. Nếu đột ngột trở mặt, không phải sẽ để cả thiên hạ bảo nhà chúng ta là kẻ lật lọng không biết liêm sỉ sao? Huống hồ, trên đại điện đã quỳ gối tôn Trạm Hi làm vua, là nhất định phải tuân thủ lễ nghĩa quân thần đúng mực, nếu không sẽ phạm tội bất kính, bị chu di cửu tộc. Chẳng cần nói cũng biết những cựu thần kia sẽ không ai theo chúng ta, mà tới lúc đó, người ta có muốn giết chúng ta cũng quang minh chính đại giết sạch cả dòng tộc không gì trở ngại."

Đổng Hoa cầm lấy gậy, cố sức đứng lên, giọng rét buốt như mùa đông lạnh giá, "Mấy ngày nay không cho phép cháu được xuất phủ. Hãy cáo ốm với bên ngoài, cũng không được lên triều." Rồi lão quay sang Đổng Bình: "Con theo ta đi gặp Thù Vận."

.

Bất kể thế nào, khuê phòng của một tiểu thư cũng nên phảng phất có không khí của hương thơm xuân ấm, thế nhưng ở khuê phòng này lại chỉ tràn ngập sự nặng nề u buồn, tất cả mọi người đều vẻ mặt thẫn thờ. Lúc cha con Đổng gia bước vào, nha hoàn và các lão bà cùng nhau quỳ xuống, chỉ có duy nhất tiểu thư vẫn ngơ ngác ngồi trước bàn trang điểm nhìn chằm chằm gương đồng, không biết là đang suy nghĩ điều chi.

Đổng Hoa nhướn mày, Đổng Bình rất tức giận trước sự vô lễ của con gái, vừa định mở miệng mắng, thì Đổng Hoa đã ngăn lại, thờ ơ nói: "Vận nhi, mấy ngày nữa cháu sẽ là người làm chủ hậu cung. Mặc kệ hoàng thượng đối với cháu thế nào, trước tiên phải có một đứa con nối dõi. Ông nội nghe nói không lâu trước đây hoàng thượng có nhận một nghĩa tử tên Trạm Vinh, cháu phải tìm cách nhận nó về được cung mình. Ông nội cũng không có gì dạy cháu, chỉ cần cháu biết hết thảy phải lấy Đổng gia làm trọng. Nhớ kỹ, huyết mạch trên người cháu là của Đổng gia." Dứt lời, ý bảo Đổng Bình theo lão rời đi.

Đổng Thù Vận si ngốc cười, lẩm bẩm: "Mấy nam nhân các người ở bên ngoài mưu đồ phú quý quyền thế, dựa vào gì cứ dùng nữ tử chúng ta làm vật hiến tế? Tỷ tỷ đã bị các người đẩy vào trong phủ hoàng tử mịt mù tăm tối, giờ các người lại tính toán trên người ta? Tỷ tỷ, năm ấy lúc chúng ta cùng nhau chơi đùa trong hoa viên, tỷ nói hận không thể bay lên chín tầng mây thoát ra ngoài, giờ muội muội đã hiểu được ý của tỷ lúc đó. Thân thể này, tâm hồn này vĩnh viễn sẽ chẳng phải của riêng mình, vĩnh viễn sẽ chẳng thể thuộc về mình."

Hai nha hoàn Đào Nhiễm, Mai Nhiễm đứng ở bên cũng lòng đầy ảm đạm, chỉ có thể cầu nguyện mong vị nữ đế là người có tính cách hiền hòa, sẽ đối xử tử tế với tiểu thư nhà mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net