Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cố Hân Mộng lẳng lặng nằm trên giường, bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ, nàng gặp được Ngũ Sướng Nhiễm, Ngũ Sướng Nhiễm nói với nàng rằng, tin tức kia không phải do cô viết, cầu xin nàng tin tưởng cô. Trong giấc mơ, Cố Hân Mộng tin, không hỏi nguyên nhân, chỉ cần là Ngũ Sướng Nhiễm nói nàng đều tin tưởng. Trong giấc mơ, Cố Hân Mộng gắt gao ôm lấy Ngũ Sướng Nhiễm, tựa như dùng toàn bộ sức mạnh thân thể mà ôm. Nàng muốn trở lại lúc ban đầu, nàng không chịu đựng được bị Ngũ Sướng Nhiễm lừa gạt, phản bội. Chỉ cần tin tức kia không phải Ngũ Sướng Nhiễm viết, tất cả, nàng cái gì cũng không để ý.


Mơ một hồi đem tình cảm trong đáy lòng phát tiết ra, trong mơ thể hiện khát vọng trong lòng, đem tất cả mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp. Nhưng là, kia rốt cuộc cũng chỉ là mơ, khi mở mắt ra, mọi thứ trong mơ đều lập tức biến mất không chút dấu vết. Lòng lại càng đau, càng khó chịu, thì ra tất cả những điều tốt đẹp cũng chỉ là giấc mộng Nam Kha...Ngũ Sướng Nhiễm, tôi hận cô, tôi hận cô....Vì sao lại đối với tôi như vậy, vì sao...Cố Hân Mộng đem mình vùi trong chăn, tùy ý để nước mắt tuôn rơi. Bất luận là kẻ nào phản bội, nàng đều có thể chấp nhận, nhưng là, vì sao lại chính là cô? Nàng vừa định mở ra cánh cửa lòng đón nhận tình cảm này, nhưng vì sao tại thời điểm tốt đẹp kia, lại để nàng chịu đả kích vô tình như vậy?


Thích Ngũ Sướng Nhiễm, Cố Hân Mộng đã muốn chuẩn bị từ bỏ người vướng bận trong lòng mình hai mươi năm qua, nhưng tại sao ngay chính lúc nàng định buông tay thì lại... Cố Hân Mộng oán trách trái tim của mình, oán trách tình cảm của mình đã đặt không đúng người.


Cố Hân Mộng để cảm xúc tuôn trào, để nước mắt tùy ý phát tiết, cho đến khi không còn nước mắt để rơi nữa, mắt sưng đỏ nhói đau, Cố Hân Mộng vẫn nằm ngơ ngác trên giường, ánh mắt ngây ra nhìn chằm chằm trần nhà, vẫn không nhúc nhích.


Một đêm lại trôi qua, bình minh khác lại đến, điện thoại lại vang lên. Cố Hân Mộng rốt cuộc cũng động đậy, đưa tay lấy điện thoại đặt ở tủ đầu giường, cũng chưa nhìn xem là ai, liền bấm nút nhận cuộc gọi, đặt điện thoại bên tai, nhưng không mở miệng.


"Hân Mộng, không tốt, không tốt..." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Hiểu Đồng, "Chị nghe nói công ty muốn lấy lại xe bảo mẫu và nhà ở của em, hai ngày nữa sẽ báo cho em, em phải chuẩn bị tâm lý a! Thật sự rất đáng giận, đám người công ty thật quá vô tình, em giúp công ty lời được biếtbao nhiều tiền, xảy ra bão tố như vậy bọn họ chẳng những không ra mặt giải quyết công bằng, mà còn thừa lúc em thất thế đạp thêm một cước, quả thật quá vô tình rồi. Hân Mộng, công ty đuổi em đi, em phải làm sao đây hả? Em có nơi nào đi không?..." Hiểu Đồng bên đầu dây kia tự mình nói một hơi xong, Cố Hân Mộng một tiếng cũng không nói, cuối cùng không đợi đến lúc Hiểu Đồng nói hết lời, nàng liền cúp điện thoại, khóe miệng nổi lên một nụ cười không chút cảm xúc. Xã hội chính là thực tế như thế, lúc hữu dụng thì xem ngươi như bảo bối, lúc vô dụng thì chính là khoai lang phỏng tay. Hơn nữa, Cố Hân Mộng biết việc này là do Ngô Đinh Huy cố ý phong sát nàng, nếu không, việc như thế, công ty mà chịu ra mặt ra tiền thì nhất định có thể giải quyết. Mà lần này công ty đối với chuyện này không thèm quan tâm, tùy ý để tình thế phát triển, không làm gì đáp lại cả.


Bố mẹ Cố Hân Mộng nghe được tin tức, vội vã gọi điện thoại tới hỏi sự tình thật giả, quan tâm đến tình cảnh của Cố Hân Mộng, nói với nàng nếu không chống đỡ được nữa thì hãy về nhà đi! Nhưng về nhà rồi là có thể không có việc gì sao? Sẽ không nhìn thấy giới truyền thông đưa tin bậy bạ nữa sao? Sẽ không bị người khác chỉ trỏ nàng sao? Sẽ không nghe được người khác cười nhạo nàng sao? Có thể cho rằng tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra sao? Cái này chính là đi càng cao, ngã càng nặng. Nếu Cố Hân Mộng không phải là ca sĩ nổi tiếng Đông Nam Á thì tin tức kia cũng sẽ không hấp dẫn giới truyền thông, cũng sẽ không bị nhiều người như vậy chỉ trỏ cười nhạo. Về nhà, có lẽ có nhiều người còn không biết ngươi là nghệ sĩ bị đưa tin đồng tính luyến ái kia, nhưng Cố Hân Mộng lại là người nổi tiếng, ca sĩ tiếng tăm ở Đông Nam Á, nàng về nhà, cũng sẽ trốn không thoát, nếu đã vậy, nàng cần gì phải về nhà để cho người thân thêm phiền phức? Cho nên, xem ra nàng cần phải tìm một chỗ chuyển đi, xem ra, nàng không thể để cho bản thân suy sụp đi, nàng phải lấy lại tinh thần, đối mặt với hết thảy mọi chuyện phát sinh tiếp theo.


Cố Hân Mộng rời giường thu thập sạch sẽ, ngồi vào bàn trang điểm, nhìn vào đôi mắt sưng lên, trong lòng bật tiếng cười nhạo. Cố Hân Mộng à Cố Hân Mộng, mi đau lòng, tâm khó chịu, ở trong này một mình khóc rống thì có ích lợi gì? Cho dù mi khóc đến mù mắt, người kia cũng sẽ không quan tâm đến sống chết của mi, nói không chừng còn không biết ở nơi nào đó ăn mừng! Nghĩ vậy, trái tim Cố Hân Mộng lại khó có thể nén được cơn đau. Thở dài một hơi, Cố Hân Mộng tự trang điểm trang nhã, tự làm mình có chút tinh thần, không đến mức suy sụp như vậy, đem đôi mắt sưng đỏ kia che đậy lại một chút, rồi lại đeo một chiếc kính mát lớn, che đi nửa khuôn mặt. Tuy giờ trạng thái của Cố Hân Mộng rất kém, nhưng vẫn không thể ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, chính là tăng thêm một loại làm người ta có cảm giác thương tâm đau lòng.


Cố Hân Mộng cầm điện thoại, nàng muốn gọi cho Hiểu Đồng, nhưng khi nhìn thấy tên của Ngũ Sướng Nhiễm ở mục cuộc gọi ghi lại, lòng không nhịn được mà run lên, là một cuộc gọi nhỡ, gọi đến lúc mười giờ hơn tối hôm qua. Cô gọi điện thoại cho tôi làm gì? Không phải mấy ngày qua cũng không quan tâm gì đến tôi sao? Vì sao giờ lại gọi điện? Cố Hân Mộng không đoán được Ngũ Sướng Nhiễm vì cái gì lại gọi cuộc gọi này, nàng rất muốn biết lí do, nàng muốn hiểu lòng của Ngũ Sướng Nhiễm, nhưng là, nàng tuyệt đối không cho phép mình gọi điện cho Ngũ Sướng Nhiễm, nàng không cần Ngũ Sướng Nhiễm chê cười mình, không muốn bản thân bị người khác lừa gạt xong, còn không có tôn nghiêm đi tìm người đó. Cố Hân Mộng hạ quyết tâm, không nhìn đến cuộc gọi đến của Ngũ Sướng Nhiễm, tìm số của Hiểu Đồng, gọi đi, " Hiểu Đồng, hôm nay có thời gian không? Giúp em đi tìm nhà ở được không?" Công ty không chỉ thu hồi xe, nhà ở của Cố Hân Mộng, ngay cả người đưa đến bên cạnh cũng toàn bộ lấy đi, Hiểu Đồng giờ đã muốn không còn là trợ lý của Cố Hân Mộng nữa. Tất cả mọi người ở công ty đều không thể tưởng tượng được công ty lại vô tình như vậy, động tác lại nhanh như thế, hình như là ước gì nhìn thấy Cố Hân Mộng rơi vào kết cục hôm nay, để cho bọn họ thấy người gặp nguy ra tay hãm hại, thu hồi tất cả của Cố Hân Mộng. Tình cảnh như thế làm cho rất nhiều người không nhịn được mà suy nghĩ, Cố Hân Mộng nhất định là đắc tội với lãnh đạo cấp cao, bằng không sẽ không bị như thế. Bọn họ đã đoán trúng, nàng thật sự đắc tội với lãnh đạo cấp cao, người đó là nóng lòng mong muốn Cố Hân Mộng không có ngày trở mình.


Hiểu Đồng đã được phân phối đi theo người mới, nhưng cô là một người trọng tình cảm, không muốn lúc Cố Hân Mộng gặp khó khăn mà rời đi, vì thế xin công ty cho nghỉ phép dài hạn, cô cảm thấy mình không có lập tức đi theo nghệ sĩ khác, việc này có lẽ sẽ làm cho Cố Hân Mộng dễ chịu một chút đi? Nghe được Cố Hân Mộng muốn đi tìm nhà ở, trong lòng Hiểu Đồng cũng thực không thoải mái. Một ca sĩ tiếng tăm chỉ trong vài ngày đã bị công ty đuổi ra khỏi chỗ ở, rơi vào tình thế phải đi kiếm nhà. Không chỉ có Hiểu Đồng, rất nhiều người ở công ty có mối quan hệ không tồi với Cố Hân Mộng, bao gồm cả những người chẳng có mấy giao tình khi nghe xong trong lòng đều cảm thấy chua chát.


Cố Hân Mộng lấy chiếc Ferrari của mình đi đón Hiểu Đồng, sau đó hai người đi vào một công ty đại lý địa ốc. Không lâu sau, một người đàn ông mặc đồ tây đi theo hai người ra, bước lên xe Cố Hân Mộng.


Chỉ chốc lát, một chiếc Rolls Royce cũng dừng trước cửa công ty địa ốc này, từ trên xe đi xuống một cô gái trang phục trang nhã xinh đẹp, biểu tình có chút sốt tuột. Dừng xe xong, lập tức vọt vào công ty , nhưng rất nhanh lại đi ra, vẻ mặt lộ ưu sầu nồng đậm. Người này không phải là ai khác, chính là người vẫn theo đuôi Cố Hân Mộng – Ngũ Sướng Nhiễm.


Hân Mộng muốn tìm nhà ở? Vì sao chứ? Nàng không phải đã có nhà ở rồi sao? Giúp người khác tìm? Nhưng là, ai lại có năng lực như vậy khiến cho Cố Hân Mộng tại thời điểm mấu chốt này mà giúp tìm nhà ở? Trong lúc khó nghĩ, một ý niệm bỗng nhiên hiện lên trong đầu, làm Ngũ Sướng Nhiễm kinh hãi ngây người tại chỗ. Để chứng thực, Ngũ Sướng Nhiễm vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện, nghe đến tin tức mà người bên đầu dây kia nói xong, Ngũ Sướng Nhiễm cả người cứng ngắc. Sau khi thất hồn, Ngũ Sướng Nhiễm cũng không để ý điện thoại có cúp máy chưa, giống như điên vọt tới bên cửa xe, mở cửa, lên xe, nhấn ga....


Hân Mộng, Hân Mộng... Ngũ Sướng Nhiễm trong lòng không ngừng gọi tên Cố Hân Mộng. Cô muốn đến tìm nàng, tuy rằng cô không biết đến tìm nàng xong thì nên làm gì, cũng không quản Cố Hân Mộng có thể một lần nữa bảo cô cút đi, cô chỉ biết là hiện tại muốn gặp nàng. Cô biết Cố Hân Mộng khẳng định bị ủy khuất rất lớn, việc bị người ta đuổi khỏi biệt thự, nhất định sẽ làm trong lòng nàng khó chịu. Cô không muốn nhìn thấy Cố Hân Mộng khó chịu, nàng khó chịu, cô lại càng khó chịu hơn. Cô thề, nhất định sẽ giúp Cố Hân Mộng lấy lại công đạo, cô nhất định sẽ làm những người thừa nước đục thả câu kia trả giá, cô nhất định sẽ cho người ngày hôm nay đuổi Cố Hân Mộng ra khỏi biệt thự trả giá thật đắt.


Ngũ Sướng Nhiễm vội vàng muốn đến tìm Cố Hân Mộng, nhưng không được như mong muốn, cô lái xe giống như ruồi bọ bay bay trên đường hết nửa ngày trời, vẫn không thấy bóng dáng của Cố Hân Mộng. Ngũ Sướng Nhiễm đậu xe bên đường, mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm phía trước. Xem ra, cô nên trở về nhà, nên đối mặt với một chuyện, cũng nên nhìn nhận một chuyện. Cô vẫn cho rằng có thể né tránh sự an bài của vận mệnh, chính xác hơn là né tránh vừa sinh ra đã có một vận mệnh thật tốt an bài, đi làm chuyện mà mình muốn làm. Cho nên khi vừa ra nước ngoài du học, đi một lần mất bảy năm, cho dù trở lại thành phố Z, cũng là lén trở về, bởi vì cô biết nếu để người nhà biết mình đã về, nhất định sẽ bắt cô tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình, vì ba mẹ cô cũng chỉ có một người con gái là cô, không có người tranh đoạt gia sản, cũng không có người giúp Ngũ Sướng Nhiễm chia sẻ trách nhiệm cùng gánh nặng. Tuy rằng cô có một người anh, người anh này cũng chính là vị hôn phu của cô, là ba cô vì cô lựa chọn, bồi dưỡng một người có thể trở thành cánh tay đắc lực hỗ trợ cho cô trong công việc. Nhưng người kia dù sao cũng là người ngoài, gia nghiệp khổng lồ nhà họ không thể rơi vào tay người khác họ. Cho nên, Ngũ Sướng Nhiễm là người thừa kế hợp pháp duy nhất của gia nghiệp.


Ngũ Sướng Nhiễm ngơ ngác ngồi một hồi lâu, lấy điện thoại ra, tìm được dãy số, gọi đến. Điện thoại vang lên hai tiếng liền bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói vui sướng của một người phụ nữ, "Nhiễm Nhiễm, sao con lại gọi điện thoại thế này a? Bên con giờ chắc là buổi tối hả? Sao thế? Là nhớ mẹ sao?" Thì ra, Ngũ Sướng Nhiễm là gọi điện cho Mộ Dung Thanh, mẹ của cô.


"Mẹ, con đã về rồi..." Giọng nói Ngũ Sướng Nhiễm nghe như mệt chết được.


"Cái gì?" Bên kia điện thoại phát ra tiếng kêu kinh hãi, nhưng không mang theo tức giận mà là mang theo vui sướng, con gái bà rốt cuộc cũng trở về, hai vợ chồng bọn họ thật đúng là sợ con gái duy nhất kia cứ ở nước ngoài mãi không chịu về, giờ đột nhiên nghe Ngũ Sướng Nhiễm nói đã trở về, Mộ Dung Thanh sao có thể không hưng phấn đây?


"Nhiễm Nhiễm, con đã về? Con về khi nào thế? Vừa mới xuống máy bay sao? Như thế nào không nói cho mẹ biết sớm, để mẹ cho người đến đón con a!" Mộ Dung Thanh hưng phấn thiếu chút nữa mà hoa chân múa tay lên.


"Mẹ, con có chút việc, hai ngày nữa sẽ về, nhưng mà con muốn mẹ giúp con một việc."


"Chuyện gì vậy?" Một Dung Thanh rốt cuộc nghe ra giọng nói của con gái có vẻ không ổn, nghe như mệt chết đi được. Mộ Dung Thanh cảnh giác, cả người cũng lập tức nghiêm túc lên.


"Mẹ, đừng lo lắng, con không sao, chỉ là con muốn mẹ có thể sắp xếp cho con một chức vị, qua hai ngày con sẽ trở về đi làm, có có việc cần phải lập tức giải quyết." Ngũ Sướng Nhiễm sợ Mộ Dung Thanh lo lắng, vì thế chủ động nói với mẹ là không có việc gì, cô chỉ là muốn một chức vị để đi làm một chuyện.


"Rất quan trọng sao?" Mộ Dung Thanh thử dò hỏi.


"Dạ."


"Vậy, chức vụ phó tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Tinh, Nhiễm Nhiễm có hài lòng không?" Mộ Dung Thanh vừa nói vừa cười hì hì như tên trộm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net