Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Vân Chỉ không hề quyến luyến mà rời giường. Người khác là càng ngủ càng có tinh thần, nàng là càng ngủ càng buồn bực, đều là giấc mộng kia quấy phá.

Gian trong không có một bóng người.

Đại khái là bởi vì tâm tình trong mộng của Tô Vân Chỉ kéo dài đến trong hiện thực rồi a, nàng có một loại ảo giác thở không nổi.

Cũng may làm khi Tô Vân Chỉ khom lưng đi giày vào, Khả Nhạc tỉnh táo đã nghe được động tĩnh, lập tức kéo rèm lên, từ gian ngoài đi đến. Tô Vân Chỉ nhịn không được nhẹ nhàng thở ra. Nàng hướng Khả Nhạc vẫy vẫy tay, hận không thể đem toàn bộ cơ thể mình đều treo ở bên người Khả Nhạc. So với chủ tớ, kỳ thật Tô Vân Chỉ càng muốn coi Khả Nhạc là khuê mật. Bất quá, nàng cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng mà thôi, bản thân Khả Nhạc vẫn rất có quan niệm chủ tớ.

Khả Nhạc cũng tự học được vài cách dỗ dành người. Nàng cho rằng chủ tử nhà mình là thấy ác mộng, bởi vậy vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Tô Vân Chỉ.

Lúc Cung Khuynh đi vào phòng, vừa vặn nhìn thấy một màn này. Lông mày của nàng ngay lập tức cau lại.

"Ngươi không có nhiễu nước miếng trên giường của ta chứ?" Cung Khuynh hỏi.

Tô Vân Chỉ đã không muốn nhớ lại nội dung cảnh trong mơ rồi, bởi vì trong giấc mộng đó giống như nàng đối với Cung Khuynh cầu mà không được. Bây giờ vấn đề là, nàng lúc nào đối với Cung Khuynh "Cầu" qua? Nàng có sao? Nàng Tô Vân Chỉ là chính trực hoạt bát đáng yêu dí dỏm như thế, hiển nhiên người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở, Phật thấy Phật ngốc, nàng cần phải đối với người khác cầu mà không được sao? Dù cho "Người khác" này tên là Cung Khuynh thì cũng vậy!

Vì vậy, Tô Vân Chỉ ôm eo Khả Nhạc dùng sức cọ cọ hai cái, lười biếng nói: "Xem ngươi nói, rõ ràng thứ ta lưu là mùi thơm cơ thể a?"

Trong thoáng chốc Khả Nhạc có một loại ảo giác, nàng cảm thấy chính bản thân mình đang ở trong Tu La trận. Thục phi nương nương, ta thương lượng một chút, coi như là ngài còn chưa có tỉnh ngủ, chỉ là ngài có thể đừng làm nũng với nô tài ở trước mặt Hoàng hậu được không? Hoàng hậu nương nương uy nghi hiển hách mắt sáng như đuốc, nô tài thật sự sắp không chịu nổi nữa a!

"Thời gian không sai biệt lắm, ngươi tỉnh ngủ thì trở về Hoa Dương cung a." Cung Khuynh mắt không thấy tâm không phiền, trực tiếp rời khỏi phòng.

Tuyết Bích đã bưng nước ấm tới, là muốn để Tô Vân Chỉ rửa mặt. Khi Cung Khuynh đi ra khỏi phòng vừa vặn nhìn thấy Tuyết Bích, nàng đưa bao kẹo mềm trong tay cho Tuyết Bích, lạnh nhạt nói: "Cho chủ tử nhà ngươi, mới sửa lại cách điều chế, hương vị rõ ràng ngọt hơn một chút, đoán chừng nàng sẽ thích."

Trên tay Tuyết Bích đang cầm chậu nước, không còn tay rảnh, liền như vậy ngốc ngốc mà nhìn Cung Khuynh.

Cung Khuynh cảm thấy tay mình có chút ngứa, nàng rất muốn bóp một chút đầu của hài tử ngốc manh này.

Cung nữ của Tô Vân Chỉ thật sự là cũng ngốc giống như nàng vậy a!

"Đi hầu hạ chủ tử của ngươi a. Bình Quả, lát nữa ngươi đưa các nàng trở về." Cuối cùng Cung Khuynh cầm kẹo mềm đưa cho Bình Quả.

Cung Khuynh có việc phải tiếp tục đi giải quyết. Nàng mang theo Tác Ni. Huệ Phổ đi đến trước mặt Bình Quả, cướp lấy kẹo mềm trong tay Bình Quả, dùng một loại giọng điệu mang theo khẩn cầu nói: "Vẫn là ta đưa Thục phi trở về đi. Bình Quả, ngươi ở bên cạnh chủ tử bận trước bận sau, không bằng đi nghỉ ngơi một chút?"

Bình Quả nhìn chằm chằm vào Huệ Phổ mấy lần.

Huệ Phổ xin tha nói: "Ta biết ta đang làm cái gì. Ta chỉ...Ta chỉ là muốn hỏi rõ ràng một chút, ta cam đoan không gây họa."

"Được rồi." Bình Quả thở dài, nói. Trong tư tâm của nàng nhất định là đứng về phía Huệ Phổ, dù sao các nàng là tỷ muội cùng nhau lớn lên.

Tô Vân Chỉ đứng trước gương của Cung Khuynh chỉnh trang lại một lần nữa. Lúc nàng đến buồn bã ỉu xìu, lúc trở về lại thần thái sáng láng. Trạng thái này cũng là có chút ngoài dự đoán. Huệ Phổ tỏ vẻ nàng là phụng mệnh đưa Tô Vân Chỉ trở về, Tô Vân Chỉ hiểu được Huệ Phổ không thích chính mình, bởi vậy chỉ nhìn nàng một cái.

Lúc đi ngang qua tiểu hoa viên, Tô Vân Chỉ thấy nơi này trống vắng, phụ cận đều không có chỗ cho ngưới khác ẩn núp, liền trực tiếp dừng bước. Nói chuyện ở nơi trống vắng không sợ bị những người không liên quan nghe thấy, vì vậy Tô Vân Chỉ làm ra vẻ thưởng thức một cây hoa cúc, nói nhỏ: "Huệ Phổ cô nương có lẽ không phải thật sự muốn đi theo bổn cung trở về Hoa Dương cung đề tìm hiểu chuyện gì chứ. Mà thôi, sẽ đưa đến đây a, hay là, ngươi có chuyện gì muốn nói?"

Nếu như Tô Vân Chỉ muốn giả vờ bắt đầu lửa giận, như vậy nàng có thể từ hai ba câu nói đạt tới mục đích.

Chỉ cần nàng bày ra bộ dạng cao cao tại thượng này, nàng có thể khiến cho mỗi một sợi tóc của nàng đều phát ra xem thường, xác thực tương đối muốn ăn đòn.

Mà đây cũng là ác thú vị* của Tô Vân Chỉ. Nàng vẫn luôn thích như vậy, trước khi đàm phán đều thích chọc giận người khác, nhìn thấy người khác bởi vì không kìm chế được nỗi lòng mà giơ chân, nàng là có thể thuận thuận lợi lợi mà nắm giữ toàn bộ nhịp điệu đàm phán. Một chiêu này của Tô Vân Chỉ chỉ mất đi hiệu lực khi đối phó với Cung Khuynh.

(*Sở thích quái đản không giống ai)

Huệ Phổ là người Cung Khuynh điều dạy ra, lại không phài có tính cách giống Cung Khuynh, nàng hít thở sâu vài cái, mới có khả năng miễn cưỡng giữ bình tĩnh.

Tô Vân Chỉ khom người ngửi đóa hoa một chút, sau đó khe khẽ cười cười.

"Ta tự biết thân phận thấp kém, không nên vọng bàn chuyện của chủ tử. Chỉ là nếu như ngươi làm chuyện gì có lỗi với chủ tử của ta, coi như là phải liều mạng, cũng sẽ... Cũng sẽ..." Lời thoại hung ác của Huệ Phổ thóang cái mất đi tiêu chuẩn, bởi vì Tô Vân Chỉ đứng dậy duỗi ra một ngón tay đặt ở trên môi của nàng.

Lời thoại hung ác của Huệ Phổ đều bị nghẹn ở trong cổ họng.

Tô Vân Chỉ nhịn không được bật cười: "Cô nương ngốc ... Khả Nhạc, ngươi tới nói một chút, nếu như ngày nào đó ta bị người khác hãm hại, ngươi sẽ làm như thế nào?"

"Nghĩ cách bảo tồn tính mạng, lại mưu đồ cách khác." Khả Nhạc cung kính hồi đáp.

Tô Vân Chỉ rất hài lòng đáp án của Khả Nhạc, nhìn về phía Huệ Phổ, nói: "Cho nên a, không nên hơi một tí đã nói cái gì phải liều mạng, nếu như ngay cả mạng sống cũng không còn, vậy ngươi còn có thể làm chuyện gì đây? Giữ lại mệnh, mới có khả năng báo thù a, mới có khả năng xoay chuyển a, mới có khả năng đối phó ta."

Tuyết Bích dùng ánh mắt lấp lánh những ngôi sao nhìn Tô Vân Chỉ, nàng cảm thấy giờ phút này Thục phi nương nương thật sự là xinh đẹp không gì sánh được.

Huệ Phổ nhắm mắt lại, hai ba giây sau mới mở ra. Nàng đoán chừng đã ý thức được bây giờ nhịp điệu đối thoại đều nằm trong tay Tô Vân Chỉ, vì vậy nàng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Chuyện của vị đại nhân kia đến cùng là như thế nào? Ngài biết rất rõ ràng chủ tử muốn ... Nhưng là ngài..."

Huệ Phổ chịu trách nhiệm quản lý tin tức về nhân lực nên tất nhiên rất rõ ràng thế cục. Trần Các lão gần đây luôn bị người cản trở, khi thì chuyện người của Trần gia dung túng gia nô hành hung, sau đó lại là chuyện một chất tử của hắn uống rượu tại Hoa Phố xảy ra tranh chấp đánh nhau với con trai của Lại bộ Thượng thư ... Tóm lại đều không phải là việc tốt.

"Ta cam đoan chủ tử của ngươi cuối cùng cũng sẽ đạt được cái nàng muốn, thế nào?" Tô Vân Chỉ cười đến ý vị thâm trường, giọng điệu cuối cùng còn có chút cao lên.

Huệ Phổ thật ra là không có tư cách chỉ trích Tô Vân Chỉ, quan niệm giai cấp còn đó, cung nữ không có tư cách chỉ trích phi tần. Chẳng qua là, có lẽ nàng cảm thấy bản thân đã mạo phạm Tô Vân Chỉ, vậy vò đã mẻ lại sứt, không bằng mạo phạm hoàn toàn một chút. Vì vậy, nàng tức giận nói: "Ngài là nói như vậy, cũng không phải làm như vậy. Mặc kệ ngài nói êm tai đến cỡ nào, ta chỉ tin tưởng những gì ta nhìn thấy! Tuy rằng không biết ngài cho chủ tử dùng loại thuốc hồ đồ gì, chủ tử cũng luôn tùy ý ngài muốn làm gì thì làm... Nhưng là ngài rõ ràng đang cản đường chủ tử!"

Đối mặt với sự mạo phạm của Huệ Phổ, Tô Vân Chỉ không sinh khí chút nào. Nàng vỗ vỗ vai Huệ Phổ, cười nói: "Nếu như Cung Khuynh không có tự mình đến chất vấn ta, như vậy ta sẽ không giải thích cái gì với ngươi. Nể tình sự trung thành của ngươi, chuyện này ta sẽ không nói cho Cung Khuynh. Bất quá, chỉ sợ nàng đã đoán được. Có lẽ ngươi sẽ bị phạt a! Nàng người kia a, xem trọng nhất là quy củ. Nếu ngươi muốn trở thành trợ lực của nàng, phải nghe theo lời của nàng a."

Lời này vừa nói xong, Tô Vân Chỉ cũng không quay đầu lại mà đi về phía Hoa Dương cung. Huệ Phổ bị bỏ lại tại chỗ. Tuyết Bích suy nghĩ một chút, nhỏ giọng mà kiên định nói: "Cái kia... Ngươi sinh khí thì sinh khí a, kẹo mềm Hoàng hậu nương nương cho Thục phi nương nương của chúng ta đâu? Không được lấy đi, nhanh đưa cho ta."

Khả Nhạc nhìn trộm thần sắc trên mặt Tô Vân Chỉ.

Tâm tình Tô Vân Chỉ tựa hồ chuyển biến tốt hơn. Nàng dường như đem chuyện chất vấn Huệ Phổ trở thành một loại vui thú.

Mặc kệ nàng làm cái gì, khẳng định có lý do của nàng.

Nàng không muốn giải thích.

Dù sao, nàng đã từng nói qua sẽ để cho Cung Khuynh đạtđược ý nguyện, như vậy nàng tất nhiên sẽ để cho Cung Khuynh đạt được ý nguyện. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net