Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí nhớ của con người nhưng thật ra là thứ rất kỳ quái.

Rất nhiều chuyện vui vẻ cho là mình có thể nhớ cả đời, mà có lẽ thật sự là có thể nhớ cả đời, chỉ là phần lớn luôn sẽ ở trong lúc lơ đãng mà quên mất. Chân chính làm cho người ta nhớ rõ thường thường là những viên kẹo khi còn nhỏ cho dù khóc đến cuồng loạn nhưng vẫn ăn không được kia, là những lời hứa hẹn lúc còn nhỏ trông mong đến mòn con mắt nhưng cũng không có được thực hiện, là người khiến cho trong thời kỳ trưởng thành đau đến trắng đêm khó ngủ lại luôn cầu mà không được... Bởi vì tiếc nuối, cho nên vẫn nhớ.

Đối với Cung Khuynh mà nói, đã từng có một cơ hội thật tốt bày ở trước mắt để khiến cho Tô Vân Chỉ quỳ xuống trước nàng mà hát, nhưng lại bị giả Tô Vân Chỉ ngây giả dại tránh thoát... Loại chuyện này làm sao có thể quên đây? Cung Khuynh thừa nhận, kỳ thật nàng một mực đối với việc này cảm thấy phi thường tiếc nuối.

Tô Vân Chỉ trầm mặc một hồi, nói: "Ta quên ca từ rồi."

"Không sao. Ta còn nhớ." Cung Khuynh khẽ mỉm cười.

Tô Vân Chỉ lại trầm lặng trong chốc lát, nói: "Ta đã quên giai điệu rồi."

"Không sao. Chỉ cần đúng ca từ, ngươi dùng giai điệu cùa bài hát Hai chú hổ cũng được." Cung Khuynh tiếp tục khẽ mỉm cười.

Tô Vân Chỉ lần nữa trầm mặc một hồi. Lúc này thời gian nàng trầm mặc có chút lâu.

Cung Khuynh cảm thấy màn bước đệm cũng không sai biệt lắm, lúc này mới ra vẻ hào phóng nói: "Tới rút thăm a. Trên một tờ viết ca hát, hai tờ khác là trống. Xác suất một phần ba, nếu như ngươi rút được lá thăm ca hát, vậy ngươi liền hát; nếu như vận khí của ngươi cực kỳ tốt rút được giấy trống, ta cũng chỉ có thể tự an ủi mình là ta không có phúc khí được nghe ngươi hát, ngươi cảm thấy thế nào? Hay là, liền cái này ngươi cũng không dám đánh cược?"

Sớm biết Tô Vân Chỉ sẽ không dễ dàng mà hát như vậy, đây hết thảy đều ở trong kế hoạch của Cung Khuynh.

"Ai không dám cược? Rút thăm liền rút thăm!" Tô Vân Chỉ hừ một tiếng.

Bình Quả thân là trợ lý đặc biệt của Cung Khuynh, không cần Cung Khuynh đặc biệt căn dặn cái gì, lập tức đi xuống chuẩn bị công cụ dùng để rút thăm. Mặt Tô Vân Chỉ không thay đổi mà chờ đợi. Rất nhanh, Bình Quả bưng một thứ gì đó như là bát sứ trở lại, trong bát để ba mảnh nhỏ, tính trạng đều tương tự như là giấy.

Cung Khuynh đối với Tô Vân Chỉ làm một tư thế "Mời".

Con ngươi Tô Vân Chỉ đảo một vòng, nhanh chóng duỗi tay tiến vào trong bát sứ, thoáng cái lấy ra toàn bộ ba mảnh giấy. Nàng dương dương đắc ý nói: "Nhất định là ở bên trong ba mảnh giấy này ngươi đều viết từ ca hát, cái gì mà giấy trống a, chắc chắn là đang lừa ta."

Tô Vân Chỉ tự cho là bắt được nhược điểm của Cung Khuynh. Ha ha, nếu như Cung Khuynh gian lận, vậy nàng có lý do đề không phải hát rồi.

"Ngươi có thể mở cả ba mảnh giất ra mà xem xem." Cung Khuynh không lưu tâm mà nói.

Tô Vân Chỉ cho rằng Cung Khuynh là cố ý giả vờ bình tĩnh, Cung Khuynh nhất định là muốn dùng loại thái độ này đề lừa nàng! Vì vậy, Tô Vân Chỉ càng khẳng định ba mảnh giấy này có vấn đề. Rất nhiều chuyện hợp lý đều cần phải suy nghĩ lại một chút, nếu như Tô Vân Chỉ rút cuộc bắt bí được nhược điểm của Cung Khuynh, vậy nàng sẽ rút thăm để cho Cung Khuynh có hai phần ba xác suất mà khống chế được nàng sao? Làm sao có thể! Nàng Tô Vân Chỉ mới không có hảo tâm như vậy!

Đồng dạng, khi đối mặt với Tô Vân Chỉ, Cung Khuynh làm sao sẽ hảo tâm như thế?

Vì vậy, Tô Vân Chỉ càng đắc ý mà nở nụ cười. Nàng cầm một mảnh giấy trong số đó mở ra.

... Trống.

Trên giấy không có viết thứ gì cà.

Tô Vân Chỉ vội vàng mở hai mảnh giấy còn lại ra, một cái là trống, một cái viết hai chữ "Ca hát". Nói cách khác, các mảnh giấy hoàn toàn không có xảy ra vấn đề! Cung Khuynh thế nhưng không có gian lận! Làm người một tay chuẩn bị đạo cụ, Bình Quả ủy khuất đến độ muốn khóc á.

Tình cảnh lập tức có chút lúng túng.

Nhưng mà, Tô Vân Chỉ chỉ lúng túng một giây đồng hồ, liền cơ trí đem ba mảnh giấy gấp lại, sau đó nàng xem xét một chút rồi bốc một mảnh giấy trong số đó. Cung Khuynh cầm tay Tô Vân Chỉ, cầm động tác của nàng cản lại, không cho cự tuyệt nói: "Đây là mảnh giấy tự ngươi gấp lại, ngươi khẳng định biết rõ cái nào có chữ viết, hai cái nào không có. Vì công bằng, ba mảnh giấy này không còn giá trị, đề Bình Quả lại đi chuẩn bị đạo cụ a."

"Được rồi..." Tô Vân Chỉ ủ rũ mà vứt cục giấy trở vào bát sứ, nghĩ thầm Cung Khuynh thật sự là quá muốn ăn đòn rồi.

Bình Quả rất nhanh lại bưng ba mảnh giấy mới tới. Cung Khuynh hướng Tô Vân Chỉ làm một động tác "mời".

Tô Vân Chỉ nhìn chằm chằm vào ba mảnh giấy thật lâu, sau đó lại nhanh như chớp mà bốc ba mảnh giấy lên. Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Cung Khuynh, tựa hồ đều muốn xuyên qua vẻ bên ngoài từ đầu đến cuối luôn mang theo bình tĩnh để đi tìm tâm tình chân thực còn chưa kịp che giấu ở đáy đôi mắt của nàng.

Nhưng mà, Cung Khuynh là dễ dàng bị nàng xem thấu như vậy sao? Hoàng hậu nương nương mỉm cười nói: "Quy tắc của trò chơi là chỉ có thể rút một mảnh giấy."

Đây là một cuộc đọ sức trong im ắng. Khí tràng giữa hai người đang đụng vào nhau.

Tô Vân Chỉ đang đánh cuộc. Nàng cảm thấy bẫy Cung Khuynh đặt ra cũng không phải đơn giản như vậy.

Sau khi hít sâu một hơi, Tô Vân Chỉ ném ba mảnh giấy lại lên bàn, nói: "Vừa rồi là ngươi cố ý lừa dối ta. Ngươi biết ta không tin ngươi, khẳng định phải kiểm tra ba mảnh giấy có xảy ra vấn đề hay không, vì ứng phó ta, ngươi đương nhiên đưa ra ba mảnh giấy không có vấn đề. Trên thực tế, chúng ta đều xem vửa rồi là làm thử, đây mới là chính thức bốc thăm. Nói cách khác, lần này ngươi sẽ gian lận!"

"Ngươi có thể kiểm tra, giống như vừa rồi ngươi đã làm vậy. Ta cũng không có bất kỳ ý kiến. Nhưng mà, nếu như lần này ta vẫn không có gian lận, như vậy ta sẽ không cho ngươi thêm cơ hội lần thứ ba." Cung Khuynh mỉm cười nói, "Cho nên, nếu như ngươi hiểu lầm ta, vậy ngươi liền lựa chọn ca hát a."

Tô Vân Chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Cung Khuynh. Nhưng mà tâm tình chân thực của Cung Khuynh được che giấu đến hoàn mỹ vô khuyết, bây giờ hết thảy biểu hiện của nàng có khả năng là thật, cũng có khả năng là cố ý nói dối Tô Vân Chỉ. Quyền chủ động nắm giữ ở trong tay Cung Khuynh, cho nên kỳ thật nàng thản nhiên hơn Tô Vân Chỉ nhiều lắm.

Bầu không khí giữa hai người trở nên càng căng thẳng hơn rồi. Coi các nàng là tâm, dùng hai mét là bán kính, vẽ ra một cái vòng tròn, trong cái vòng tròn này dường như đã thành một khu vực chân không. Bất hạnh cho Khả Nhạc đang đứng ở trong môi trường chân không nên theo bản năng mà ngừng hít thở lại, nàng sốt sắng đến độ lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.

Kỳ thật Khả Nhạc không rõ tại sao mình phải khẩn trương như vậy a!

Đây cũng không là quyết đấu liên quan đến tôn nghiêm cùng sinh mệnh, không phải là hát một bài sao, Thục phi nương nương thua trận cũng không có gì to tác a?

Còn có a, vì sao các chủ tử muốn đem một chuyện đơn giản biến thành phức tạp như vậy a! Nàng là một người ở ngoài đứng xem thật sự không hiểu không hiểu a!

Hoàng hậu nương nương cùng Thục phi nương nương, các ngươi đến cùng đang đùa cái gì a! Ta thật sự không hiểu chút nào thầm nghĩ đem ánh mắt của mình nhắm lại a!

Thật sự, ta chỉ muốn yên lặng nhắm mắt lại.

Giờ khắc này Khả Nhạc rất muốn vứt bỏ sự kiềm chế của thân phận là Đại cung nữ, sau đó dùng thân thể gào thét để diễn tả tâm tình mình khó nói lên lời.

Đầu óc Tô Vân Chỉ hoạt động với tốc độ cao. Nếu như Cung Khuynh không có gian lận, nàng lại thành thành thật thật bốc thăm, vậy nàng có hai phần ba xác suất không cần ca hát. Chỉ là nếu như Cung Khuynh gian lận thì sao? Nếu như trên cả ba mảnh giấy đều viết ca hát, mà nàng lại lựa chọn bốc thăm, vậy chính là trăm phần trăm phải ca hát rồi. Đồng dạng, nếu như nàng lựa chọn kiểm tra ba mảnh giấy, nhưng Cung Khuynh lại không có gian lận, vậy không phải là bản thân nàng tự tìm đường chết sao?

Tô Vân Chỉ thoáng cái lâm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường.

Trên mặt Cung Khuynh biểu lộ không có sơ hở.

Hai người đều là cao thủ đánh cờ, "Quân cờ" không phải là trắng đen, mà là nhân tâm. Rõ ràng là một chuyện rất nhỏ, chỉ là loại cảm giác kỳ phùng địch thủ này khiến cho adrenalin củaTô Vân Chỉ bài tiết rất nhanh, toàn bộ cơ thể nàng cũng đã hưng phấn lên rồi. Tế bào toàn thân nàng đều đang hò hét.

Người thông minh luôn nghĩ quá nhiều, bởi vậy khi hai người thông minh gặp nhau, các nàng quả thực có thể tạo ra một tai nạn.

Tô Vân Chỉ vẫn không từ bỏ mà nhìn chằm chằm vào mắt Cung Khuynh.

Tình huống hiện tại có khả năng là, Cung Khuynh không có gian lận, Cung Khuynh không có gian lận mà chỉ cố ý dẫn dắt Tô Vân Chỉ nghĩ lầm là nàng gian lận, Cung Khuynh không có gian lận chỉ là cố ý dẫn dắt đề khiến cho Tô Vân Chỉ sinh ra một loại ý tưởng là nàng đang cố ý dẫn dắt để Tô Vân Chỉ nghĩ lầm là nàng gian lận... Cái logic này hoàn toàn có thể kéo dài đến vô hạn. Đồng dạng, nếu như Cung Khuynh gian lận, cái logic này cũng hoàn toàn có thể kéo dài đến vô hạn.

Cho nên, bây giờ không phải là thời gian để ghép chỉ số thông minh, bây giờ phài dùng là tố chất tâm lý.

Không, tố chất tâm lý cùa hai người cũng ưu tú tương đương, bởi vậy kỳ thật các nàng là đang triển khai một cuộc đánh cược chỉ có hai người tham gia.

Trong nháy mắt, Tô Vân Chỉ dường như nhớ tới rất nhiều chuyện. Nếu như hiện tại nàng cận kề cái chết, khi nàng nhất định phải nhớ lại quá khứ, ai là người chiếm được càng nhiểu tỷ trọng trong đời nàng? Không hề nghi ngờ, ngoại trừ Tô mẹ, cũng chỉ có Cung Khuynh. Dù là Cung Khuynh ở trong lòng Tô Vân Chỉ là cái đại băng sơn không thể ưa, đồ đại vô lại, chỉ là Tô Vân Chỉ phải thừa nhận, nếu như không có Cung Khuynh, như vậy sinh mệnh của nàng nhất định sẽ trở nên rất vô vị.

Đúng vậy a, thật buồn cười a.

Nàng có thể lợi dụng sự ngụy trang của mình dễ dàng được mọi người yêu thích, trừ Cung Khuynh.

Nàng có thể lợi dụng sự kiên trì cố gắng của mình để bỏ lại tất cả mọi người ở phía sau, trừ Cung Khuynh.

Khi nàng còn là một thiếu nữ trung nhị, nàng khinh thường những kẻ ngu ngốc luôn dễ dàng bị nàng khống chế, nàng cũng không muốn đi chú ý những đồ ngốc bị nàng bỏ lại đằng sau, cho nên trên thế giới này, đại khái chỉ có một mình Cung Khuynh được nàng coi trọng a. Nàng nhìn chăm chú lên nàng, sau đó nhớ kỹ nàng thật sâu.

Tô Vân Chỉ nhịn không được liếm liếm bờ môi của mình. Môi và lưỡi của nàng rất đẹp. Động tác này quả thực là đang dụ người phạm tội.

"Ngươi gian lận." Tô Vân Chỉ cười đến phong tình vạn chủng, "Ngươi hy vọng ta đem vấn đề này phức tạp hóa. Nhưng kỳ thật thủ đoạn của ngươi vô cùng đơn giản lộ liễu. Ngươi dùng lần đầu tiên tới thăm dò ta hơn nữa còn đảo loạn tâm tư của ta, sau đó lại gian lận trong lần thứ hai. Kỳ thật người thông minh chắc sẽ không phạm loại sai lầm này. Ta biết ngươi rất thông minh, ta sẽ nghĩ ngươi không phạm sai lầm này. Vì vậy, ngươi lợi dụng lỗ hỏng trong suy nghĩ của ta, lại lần nữa lựa chọn gian lận."

Cung Khuynh không nói gì thêm. Nàng đem ba mảnh giấy kéo lại bên cạnh.

Cung Khuynh mở ra tờ thứ nhất, đặt ở trước mặt Tô Vân Chỉ, trên đó viết hai chữ "Ca hát".

Trên mặt Tô Vân Chỉ càng thêm vui vẻ.

Cung Khuynh mở ra tờ thứ hai, bỏ ở trước mặt Tô Vân Chỉ, đây là một tờ giấy trắng.

"Ta không thể không tiếc nuối mà nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải ca hát rồi." Cung Khuynh mỉm cười. Biểu tình mỉm cười của nàng tựa hồ chưa từng thây đổi.

Tác giả có lời muốn nói:

【nếu như cảm thấy chương vừa rồi hai người rất nhàm chán, xin nhớ kỹ một điểm, tình yêu chính là có ma lực để cho một người thông minh biến thành đồ ngốc, hơn nữa còn khiến cho các nàng dựa theo ý người khác mà làm một số chuyện nhàm chán. 】

【vừa thấyđã yêu hoặc là hấp dẫn lẫn nhau, càng sâu trong sinh mệnh càng sâu trong cấp độbản chất mà nói, là một cuộc kích thích dẫn dắt lên bão tố. Nếu như ngươi muốndịu dàng bắt một cái con mồi, a, kích thích nàng a, làm cho sự kích thích của nàngtăng vọt, nàng sẽ cho là mình đã yêu ngươi. 】    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net