Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Vân Chỉ không hề quyến luyến mà rời giường.

Khả Nhạc đê mi liễm mục đứng ở một bên. Tuyết Bích mờ mịt ngây ngốc đứng tại chỗ.

Nếu như Hoàng hậu nương nương thấy được một màn này, trong lòng nàng nhất định sẽ thầm mắng một câu, ba cái tiểu ngu xuẩn.

Hai mắt Tô Vân Chỉ không chớp, không biết trong đầu đang suy nghĩ ra mấy thứ gì, nàng bỗng nhiên nói: "Xem ra, thời điểm để dọn dẹp cái mật đạo kia đến rồi... Bằng không cũng không thề thuận tiện đi đến chỗ của Cung Khuynh cầm ít đồ. Ôi, đáng tiếc ánh mắt trong nội cung quá nhiều, dọn dẹp mật đạo lại là đại công trình."

Cái mật đạo kia tất nhiên không phải là nơi người nào cũng có thể vào.

Tô Vân Chỉ là chủ tử, trong cung luôn có vài đôi mắt nhìn chằm chằm vào, nếu nàng biến mất hai giờ, đoán chừng hậu cung cũng bị người ta lật tung một lần. Bình Quả và Tuyết Bích đều là manh muội tử, Tuyết Bích còn đặc biệt sợ ma, Tô Vân Chỉ không có ý định đề hai người bọn họ đi thử vào trong mật đạo trước.

Kỳ thật, người thích phim kịnh dị như Tô Vân Chỉ, nàng đối với loại chuyện đi trong mật đạo thám hiểm này có phần kích động. Dù là trong mật đạo có khả năng tồn tại xương người chết, nhưng nếu như người cũng đã chết nhiều năm như vậy, đều nát thành xương rồi, chẳng lẽ còn sợ nó bỗng nhiên xác chết vùng dậy sao?

"Nếu như một trong hai người các ngươi giả trang thành ta, ta sẽ đi vào mật đạo..." Tô Vân Chỉ lại bắt đầu nghĩ ra các loại chủ ý không đáng tin cậy rồi.

Tuyết Bích vắt khô cái khăn ngâm ở trong nước nóng, nói: "Mật đạo này nếu là từ Hoa Dương cung đi thông Chiêu Dương điện, vậy để mấy vị tỷ tỷ bên Hoàng hậu dọn dẹp mật đạo cũng thích hợp. Lá gan của Bình Quả tỷ tỷ và Huệ Phổ tỷ tỷ đều rất lớn, ta cũng nhịn không được muốn bội phục các nàng."

Tô Vân Chỉ nhanh chóng nói: "Không được không được... Nếu sớm đề cho Cung Khuynh biết chuyện mật đạo, nàng nhất định sẽ chặn cái tủ quần áo ở lối ra. Đến lúc đó, ta vất vả khổ cực đi tới chỗ của nàng, kết quả dùng sức đẩy... Ồ? Làm sao đẩy được? Loại chuyện này thật quá khôi hài rồi."

Trong lòng Khả Nhạc thở dài một hơi, lúc này nàng rút cuộc cảm giác được sự âm hiểm của Hoàng hậu nương nương rồi. Lúc trước tại sao Hoàng hậu nương nương lại miệng đối miệng mà hôn Thục phi nương nương a, rõ ràng là đem thông minh tài trí của Thục phi nương nương đều hút đi, giống như là hồ yêu hút sinh khí của thư sinh trong thần thoại vậy.

"Nương nương... Nếu như ngài muốn một cái gối đầu, không bằng ngày mai trực tiếp đi Chiêu Dương điện lấy về a." Khả Nhạc chân thành mà kiến nghị. Dù sao trong mắt những cung nhân ở Chiêu Dương điện, hình tượng của Thục phi nương nương đã phi thường phong phú rồi, lấy thêm mấy cái gối đầu cũng không có chuyện gì!

Tô Vân Chỉ giống như là một con mèo vô dụng mà ngã ra đằng sau nằm ở trên giường, nói: "Nhiều như vậy không có ý nghĩa a."

Chẳng lẽ thông qua mật đạo lén lút đi vào Chiêu Dương điện thuận tiện cầm đi một cái gối đầu xưa cũ không đáng giá thì có ý tứ sao? Khả Nhạc không hiểu lắm ý tưởng của Tô Vân Chỉ, nàng thực sự cảm thấy gần đây chủ tử nhà mình càng ngày càng ấu trĩ, loại bệnh trạng ngây thơ này chính là sau khi bị Hoàng hậu nương nương hôn qua mới xuất hiện.

Tuyết Bích cầm lấy khăn đi đến trước giường, nói với Tô Vân Chỉ: "Nương nương, lau mặt a."

Bình thường Tô Vân Chỉ rất ít khi để Tuyết Bích các nàng hầu hạ chuyện rửa mặt. Nếu như đều không thể tự mình rửa mặt sạch sẽ, vậy không phải thành phế vật rồi sao?

Nhưng mà, lúc này đây thật lâu Tô Vân Chỉ không có tiếp nhận khăn trong tay Tuyết Bích.

Tuyết Bích nhịn không được nhìn lại Tô Vân Chỉ. Không biết Tô Vân Chỉ đang nghĩ tới điều gì, trên mặt đỏ bừng một mảnh.

Ngực Cung Khuynh rất mềm nha...

Cái yếm thời đại này thật sự là khó dùng...

Nếu như có bikini thì tốt rồi...

Thực hoài niệm bikini...

Kem chống nắng...

Bôi kem chống nắng...

Hừ, dáng người của Cung Khuynh khẳng định lả không có tốt bằng ta! Ta có chân dài! Ta còn có chân dài! Trên ngực thua, trên đùi toàn bộ thắng lại!

Tô Vân Chỉ tràn đầy tin tưởng mà lưu thông máu sống lại. Nàng ngồi dậy cầm lấy cái khăn đã biến lạnh trong tay Tuyết Bích, tự mình đi đến trước chậu nước ấm rửa mặt bên cạnh cái gương, sau đó ngoan ngoãn rửa mặt, lại ngoan ngoan rửa tay. Trong lòng nàng tựa hồ lại có ý đồ xấu gì, vì vậy lộ ra tâm tình rất tốt.

Hoàng hậu nương nương yêu tinh trong lòng Khả Nhạc đang thương lượng chuyện với Huệ Phổ.

Huệ Phổ nắm giữ các loại tin tức, đối với rất nhiều chi tiết nắm bắt phi thường đúng lúc. Vốn trong tính cách của nàng có chút xúc động, đây là điểm bất mãn duy nhất của Cung Khuynh đối với nàng, chỉ là sau khi trải qua chuyện của Tô Vân Chỉ lần đó, hiện tại Huệ Phổ đã có thể bình tĩnh mà đối xử rất nhiều chuyện.

Huệ Phổ đã báo cáo xong một ít tin tức quan trọng, nói: "Nương nương, Đông Chi bên kia... Tám phần là đang mang thai."

Cung Khuynh sững sờ trong chốc lát. Nàng cũng không phải cảm thấy chuyện Đông Chi mang thai rất khó dùng tiếp nhận —— nếu như thị tẩm rồi thì tất nhiên sẽ có thể mang thai —— mà là bởi vì nghĩ tới kế hoạch ban đầu của mình. Nhưng mà, kế hoạch biến hóa khó lường, tóm lại bây giờ Cung Khuynh lại có một ý tưởng hoàn toàn mới.

Nguyên bản, Cung Khuynh là muốn đứa bé trong bụng Đông Chi.

Đương nhiên, Cung Khuynh chắc chắn sẽ không làm loại chuyện giết mẫu đoạt tử. Nàng chỉ là muốn bồi dưỡng hài tử của Đông Chi mà thôi. Đông Chi mang theo hy vọng của toàn gia tộc nàng, nếu như nàng sinh ra hài tử của Hoàng thượng, hơn nữa nếu đứa nhỏ này còn được coi trọng, đối với nàng mà nói coi như là cầu nhân được nhân rồi a.

Nhưng mà, hiện tại Cung Khuynh thay đổi chủ ý.

Bất quá, nếu như nàng đem Đông Chi vào cung, hơn nữa nàng biết rõ mục đích của Đông Chi, như vậy nàng sẽ coi trọng hài tử của Đông Chi, hơn nữa vẫn sẽ dành cho đứa bé kia sự bồi dưỡng nhất định, bất luận đó là một nam hài hay là nữ hài. Chẳng qua là, Cung Khuynh sẽ không coi trọng như dự định ban đầu.

Cái này cũng không tính là vi phạm thệ ước, bởi vì những ý nghĩ này của Cung Khuynh cho tới bây giờ đều chỉ tồn tại ở trong đầu của nàng, nàng chưa bao giờ chủ động hứa hẹn cái gì đối với Đông Chi. Nàng chỉ đáp ứng Đông Chi một việc, hơn nữa Đông Chi cũng xác thực chỉ cầu một việc này, đó chính là làm cho toàn gia tộc của nàng có thể thoát ly tiện tịch.

Vì vậy, Cung Khuynh nói: "Đã có thai, lại để nàng giữ thân phận Đại cung nữ trong Chiêu Dương điện liền không thích hợp. Ngươi nói Tác Ni an bài cho nàng một cung điện tốt một chút ngoài Chiêu Dương điện, gần Cần Chính điện một ít, chung quanh cũng không có các láng giềng quá tự tung tự tác, vậy là được."

Kiền Khánh đế đã muốn bị Cung Khuynh uốn nắn rất quy củ, bây giờ gia hỏa kia khi đến Chiêu Dương điện trong đầu đã không còn nghĩ đến chuyện buồn ngủ.

Huệ Phổ gật đầu.

Cung Khuynh còn nói: "Ta thấy phong cho nàng một vị trí mỹ nhân cũng rất tốt. Về sau không thể lại gọi nàng là Đông Chi, nên dùng dòng họ nguyên bản của nàng mà gọi nàng là Uông mỹ nhân." Đây coi như là Cung Khuynh luôn chú ý chăm sóc Đông Chi rồi a, vị trí mỹ nhân không thể nói là cao, chỉ là một cung nữ sơ phong có thể trở thành mỹ nhân, chuyện này đã khiến rất nhiều người trong nội cung hâm mộ rồi. Kiền Khánh đế bên kia một mực thoả mãn Đông Chi hầu hạ, sẽ đồng ý an bài của Cung Khuynh.

Sau khi nghe Cung Khuynh sắp xếp xong, trong lòng Huệ Phổ lập tức có chút rầu rĩ mất mát.

Bình Quả, Huệ Phổ, Tác Ni và Đông Chi bốn người là cùng nhau lớn lên, giữa các nàng khẳng định tồn tại cảm tình, chỉ là sau khi Đông Chi không còn là Đông Chi mà là Uông mỹ nhân, ba người khác nhất định sẽ dần dần càng ngày càng cách xa nàng. Không, nói một cách chính xác, bây giờ Đông Chi cũng đã không cùng một đường với các nàng rồi.

Suy nghĩ cẩn thận một chút, quan hệ giữa Bình Quả ba người các nàng và Tuyết Bích Khả Nhạc dường như càng thân mật hơn so với Đông Chi.

Huệ Phổ không tiếp tục nói cái gì, bất quá nàng cũng không hề rời đi. Bởi vì, mỗi lần sau khi nàng báo cáo xong công việc, Cung Khuynh đều chìm vào trong suy nghĩ. Sau đó, nàng sẽ hạ cho Huệ Phổ vài cái mệnh lệnh, nói cho Huệ Phổ kế tiếp nên làm thế nào. Sau đó, Huệ Phổ rời khỏi, Cung Khuynh nên nghỉ ngơi.

Cung Khuynh cũng không có suy nghĩ quá lâu, nói: "Ngươi truyền tin tức cho Cung nhị, nói hắn chú ý an toàn, sau đó lại thâm nhập điều tra chuyện của Xương Hoa Đại trưởng Công chúa một phen. Tốt nhất có thể đem chuyện xưa năm đó tìm hiểu ra. Ta không tin Đại trưởng Công chúa sẽ bởi vì Phò mã yêu đương vụng trộm mà giết hắn. Nàng thương hắn là sự thật, nhưng mà ta đã gặp qua vị Đại trưởng Công chúa kia, nàng hẳn là loại người ngươi đã vô tình ta liền không cần người, nếu như Phò mã lựa chọn yêu đương vụng trộm, vậy nàng phải oanh oanh liệt liệt mà ồn ào đòi hòa ly mới phải, sẽ không lựa chọn trực tiếp giết chết Phò mã, lại dây dưa với thân phận di sương* của Tạ thị mà không dứt."

(*Góa phụ)

Huệ Phổ gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Cung Khuynh không có giải thích nguyên nhân mình hạ mệnh lệnh này, này là một trong những điểm bất đồng giữa nàng và Tô Vân Chỉ. Nếu như nàng là Tô Vân Chỉ, như vậy bây giờ nàng nhất định sẽ nói với Huệ Phổ, nàng sở dĩ làm như thế, là vì nàng cảm thấy trên tay Xương Hoa Đại trưởng Công chúa nhất định đang giữ một bí mật trọng đại, bí mật này nhất định có liên quan tới cái chết của Tạ Phò mã, nói không chừng là quan hệ trực tiếp đến bí mật của Tạ gia. Tạ gia khẳng định chưa từng trong sạch như vậy.

Tô Vân Chỉ cần sự tán dương của người khác, cần người khác khẳng định, cần mọi người đem ánh mắt đặt ở trên người của nàng.

Cung Khuynh lại càng thích độc hành. Rất nhiều người đều cho rằng Cung Khuynh là một người tịch mịch, bởi vì nàng luôn một mình đến lớp, một mình đi qua sân trường hoặc náo nhiệt hoặc yên tĩnh, một mình đi xem phim, một mình đi ăn cơm Tây. Nhưng mà, kỳ thật Cung Khuynh vẫn luôn hưởng thụ phần cô độc này.

Cung Khuynh phất tay để Huệ Phổ lui xuống. Hoàng hậu nương nương kỳ thật rất chờ mong có thể từ chỗ của Xương Hoa Đại trưởng Công chúa lấy được thứ gì đó.

Cung Khuynh có một trực giác.

Nàng luôn cảm thấy nếu như có thể thuận lợi nắm được bí mật kia, như vậy, nói không chừng bố cục thế lực bây giờ lại cần thanh tẩy một lần nữa.

Cung Khuynh cũng không để người ta hầu hạ, là tự mình rửa mặt, chính mình trải giường, sau đó đi ngủ. Trong phòng có ánh sáng mông lung. Ở trong phần yên tĩnh này, Cung Khuynh mơ hồ nghĩ, có lẽ ngày mai nên đề cho phòng sủng vật đưa một con mèo tới đây, một con mèo nhỏ khi sinh khí đặc biệt hay trợn tròn mắt lên.

Ngày hôm sau, Cung Khuynh nhận được lễ vật từ Hoa Dương cung — — — một cái gối đầu được giặt sạch sẽ phơi nắng thơm ngào ngạt.

Tô Vân Chỉ còn dùng băng gấm thắt một cái nơ con bướm trên gối. Nơ con bướm đậu trên một tờ giấy, trên giấy viết bốn chữ.

Châu về Hợp Phố*.

(*Một điển tích của Trung Quốc – Ý nói những cái quý giá không thể mất đi được, trước sau cũng quay về với chủ của nó.)

"A." Cung Khuynh phát ra một tiếng cười nhạo không rõ ý nghĩa.

————————

Bình Quả vốn không biết hàm nghĩa cụ thể trong tiếng cười nhạo này, thẳng đến khi tháo gối đầu đi giặt, nàng từ đó lấy ra được một trang giấy, chỉ thấy phía trên dùng một loại kiểu chữ phi thường phô trương viết mười chữ lớn "Thiếu nữ Thục phi xinh đẹp, hoa lệ chân dài", Bình Quả bỗng nhiên đã hiểu ra một chút.

Phía sau chữ chân dài kỳ thật còn bốn chữ nữa, đã viết xuống giấy nhưng lại bị xóa đi, Bình Quả nhìn một lần liền nhận ra đây là năm chữ "Không phục đến biện giải". Ha ha, nếu như quả thật muốn xóa năm chữ này đi, thì đổi một trang giấy khác không được sao? Rõ ràng là muốn để cho người ta đi biện giải a?

Nghĩ đến Hoàng hậu nương nương liền gối đầu lên cái gối như vậy ngủ một đoạn thời gian, tâm tình Bình Quả vô cùng phức tạp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net