Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ăn ít hơn gần nửa chén cơm so với bình thường? Mau mời Thái y đi! Loại chuyện này nói với bản cung có hữu dụng gì!" Tô Vân Chỉ xoa xoa huyệt thái dương.

Nãi ma ma của tiểu Trường Mệnh cẩn thận từng li từng tí nói: "Nhưng là, vì chuyện nhỏ này liền mời Thái y, có thể hay không..."

Tô Vân Chỉ lạnh lùng nhìn nãi ma ma: "Bổn cung không biết cũng không muốn biết trước kia các ngươi chiếu cố Đại hoàng tử như thế nào, nhưng nếu như đã vào Hoa Dương cung, nếu như ngươi lại cố kỵ cái này cố kỵ cái kia, cũng đừng lưu lại hầu hạ ở bên cạnh hắn. Hắn là chủ tử của ngươi, ngươi làm mọi việc vì suy nghĩ cho hắn, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, ngươi thường nổi sao? Khả Nhạc, ngươi phái người đi mời Thái y, nhớ rõ đúng bệnh, đem người có danh xưng là thánh thủ khoa nhi mời đến."

Nãi ma ma bị sợ đến ngừng hít thở rồi. Nàng vĩnh viễn không dò rõ thái độ của Thục phi nương nương, vì vậy những ngày này càng phát ra nhát gan.

Tô Vân Chỉ lại không để nàng đi, trầm tư một chút, còn nói: "Tuy rằng bổn cung không có cho hắn quá nhiều, nhưng những thứ hắn nên có được, bổn cung sẽ cho tới tay hắn. Còn có, về sau không cần để cho bổn cung nghe được danh xưng 'Hoàng trưởng tử' như thế này, từ nay về sau tất cả các ngươi gọi là Đại hoàng tử a."

Nãi ma ma cẩn thận từng li từng tí nói "Vâng", sau đó lui xuống.

Khả Nhạc đã phân phó người đi mời Thái y, giờ phút này từ gian ngoài đi tới, lại bám vào bên tai Tô Vân Chỉ nhỏ giọng nói hai câu. Tô Vân Chỉ tiếp tục xoa huyệt thái dương của mình, nói: "Cung Khuynh bên kia truyền tin tức, bảo ta đi qua sao? Nhưng là, đầu ta thật sự là vô cùng đau đớn."

Tô Vân Chỉ cảm thấy bản thân tựa hồ có chút dấu hiệu cảm mạo. Hai ngày này nhiệt độ hạ xuốn, nàng hẳn là cảm lạnh rồi.

Khả Nhạc chủ động giúp Tô Vân Chỉ xoa huyệt thái dương, hỏi: "Chủ tử, nô tài đi mời Tống Thái y đến?"

"Đừng đừng đừng, ta ngủ một giấc thì tốt rồi, thật sự." Tô Vân Chỉ vội vàng nói. Nàng bởi vì muốn giả vờ bệnh trạng, cho nên thỉnh thoảng liền sẽ truyền Tống Thái y một lần, chỉ là đợi đến lúc nàng thật sự sinh bệnh, nàng ngược lại liền muốn trốn Thái y. Nàng cũng không phải là giấu bệnh sợ thầy, chẳng qua là không thích uống thuốc Đông y.

Tình huống của Tô Vân Chỉ và Đại hoàng tử không giống nhau. Thân thể Đại hoàng tử không thoải mái, Tô Vân Chỉ có thể cương quyết mà thỉnh Thái y đến; Tô Vân Chỉ ngã bệnh, nhưng không ai dám đi mời Thái y khi chưa có sự đồng ý của nàng. Khả Nhạc cắn cắn bờ môi, trong nội tâm bỗng nhiên toát ra một ý kiến.

"Chủ tử, vậy không bằng bây giờ ngài lên giường nằm xuống nghỉ một chút a? Hôm qua ngài mới bái kiến Hoàng hậu, nghĩ đến mới một ngày vẫn còn không có phát sinh ra đại sự gì. Cho dù ngài không lập tức qua đó, Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không trách tội ngài." Khả Nhạc khuyên Tô Vân Chỉ đi vào trong nội thất.

Tô Vân Chỉ híp mắt nói: "Trách tội? Ha ha, ta không trách nàng thì tốt rồi." Cung Khuynh thật to gan!

Thục phi nương nương là thật cảm thấy không thoải mái, vì vậy nghe lời Khả Nhạc khuyên nhủ. Khả Nhạc hầu hạ Tô Vân Chỉ nằm xong, lại giúp nàng đắp chăn tốt, giữ lại Tuyết Bích ở bên giường chăm sóc, sau đó rón ra rón rén rời khỏi nội thất. Nàng đi đến gian ngoài, vẫy vẫy tay với một tiểu thái giám vẻ mặt bình thường, nói: "Thục phi nương nương đi không được rồi. Thân thể nương nương có việc, lại cố chịu đựng không nguyện ý gọi Thái y đến xem bệnh, này làm như thế nào cho phải?"

Trong nội tâm tiểu thái giám nghi hoặc, chuyện của quý nhân chẳng lẽ còn muốn hắn tới làm chủ?

Bất quá, tiểu thái giám rất nhanh phản ứng tới, lanh lợi nói: "Chuyện của chủ tử, chúng ta làm hạ nhân làm sao có thể lắm miệng chứ? Chuyện này tất nhiên phải nói cho Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương là người từ bi, nếu là biết rõ Thục phi nương nương bị bệnh, nhất định là sẽ hảo hảo chăm sóc."

Khả Nhạc hết sức hài lòng gật gật đầu, kín đáo đưa cho tiểu thái giám một tờ ngân phiếu, cười nói: "Vậy đã làm phiền ngươi."

Tiểu thái giám liên tục nói không dám.

Khi sự tình truyền tới tai Cung Khuynh, Cung Khuynh đang nghĩ ngợi chuyện của Tạ Phò mã và Tạ gia. Nàng vốn là định mời Tô Vân Chỉ đến cùng nhau thương lượng, kết quả không nghĩ tới Tô Vân Chỉ lại ngã bệnh. Cũng may người truyền lời nói, Thục phi nương nương chẳng qua là có chút choáng váng đầu, tình huống không nghiêm trọng lắm.

Cung Khuynh xem chừng Tô Vân Chỉ hẳn là cảm lạnh rồi, thì thào một tiếng: "Đồ ngốc còn có thể cảm mạo?" Nói xong lại nhịn không được bật cười.

Nếu là cảm vặt, Cung Khuynh liền cảm thấy bản thân không cần phải vội vàng đến Hoa Dương cung. Tô Vân Chỉ đến nơi này của nàng, còn có thể nói là đến bái Phật chép kinh, nàng đi Hoa Dương cung lại là chuyện gì? Nói đến cùng, các nàng đã có được địa vị nhất định, chỉ là cũng còn không đủ tự do. Vì vậy, Cung Khuynh căn dặn Bình Quả, nói: "Đi mở tư kho, đem dược liệu chọn chọn lựa lựa, chọn vài thứ tốt nhất đưa đến chỗ của Thục phi. Lại mời Tống Thái y đi qua."

Bình Quả làm việc ổn thỏa, Cung Khuynh từ trước đến nay rất yên tâm về nàng.

Trước mặt Cung Khuynh còn bày biện thật nhiều tư liệu. Thứ này mặc kệ đặt ở đâu cũng không an toàn, nàng dùng tiếng Anh viết lại những thứ quan trọng, còn lại ném toàn bộ vào trong chậu than đốt đi. Những thứ này đốt ra khói bụi cũng có thể giải thích, Chiêu Dương điện nói với bên ngoài, đây là Hoàng hậu nương nương mỗi ngày thành kính chép kinh sau đó đốt thành tro, chính là vì cầu phúc cho hai vị Thái hậu. Hai vị Thái hậu không thể không bịt lỗ mũi mà nhận lòng hiếu thảo của nàng.

Tóm lại, thanh danh của Cung Khuynh ở trong ngoài cung là càng ngày càng tốt rồi.

Đã đốt xong tư liệu, Cung Khuynh lần nữa ngồi trở lại trên ghế.

Nếu như Cung Khuynh suy đoán chính xác, vậy chuyện của Tạ gia thật đúng là không thể xem như việc nhỏ.

Năm đầu tiên sau khi Xương Hoa Đại trưởng Công chúa kết hôn, dị tộc ở Tây Bắc xuất hiện một nhân vật tài ba. Người này tên là Bạch Như Đặc, lại thuận theo ý mình mà đem tất cả dân tộc vốn đã chia rẽ ở thảo nguyên đoàn kết lại với nhau, sau đó đối với Vân triều phát động chiến tranh. Vân triều bên này bỏ lỡ tiên cơ, trận đánh này ngay từ đầu đã rất khó khăn. Chỉ có điều khi đó Vân triều đến cùng vẫn là quốc lực cường thịnh, rất nhanh đã khôi phục, trái lại đánh bại dị tộc.

Sau đó mọi chuyện rõ ràng, Vân triều bên này đã biết được một tin tức, Bạch Như Đặc kia kỳ thật không phải là người trong tộc ở thảo nguyên, thân phận chân thật của hắn là con thứ thiếp của một vị tướng quân Cổ Lạp quốc. Hai chữ "Cổ Lạp" là tên dịch âm của Vân triều bên này, kỳ thật danh tự của quốc gia này trong tiếng địa phương có nghĩa là "Vô thượng vinh quang, vĩnh hằng Minh Châu". Cổ Lạp quốc phái ra Bạch Như Đặc, là có chủ ý làm cho ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.

Vì vậy, sau khi Tướng quân Vân triều đánh bại dị tộc thảo nguyên, bọn họ thừa thắng xông lên, trực tiếp chạy qua sông lớn, tiến đánh Cổ Lạp quốc.

Cổ Lạp quốc nhanh chóng chiến bại cầu hoà.

Lúc ấy, Hoàng đế của Vân triều phái ra một đoàn sứ giả đi chịu trách nhiệm trong việc cầu hoà của Cổ Lạp quốc, trong đó người chủ trì chính là người nhà họ Tạ. Kết quả của cuộc đàm phán này khiến cho Cung Khuynh không thể nói được lời nào, nhưng mà ở thời đại này những thư sinh cực kỳ cổ hủ kia lại muốn thể hiện cực đại phong độ đại quốc của Vân triều. Phong độ cái P, rõ ràng chính là coi tiền như rác! Đại ngốc nghếch! Thậm chí Cung Khuynh đều muốn chửi tục, chưa từng thấy qua nước chiến thắng cuối cùng lại vẫn phải cắt đất!

Không sai, Vân triều bên này cắt đất.

Vân triều tự xưng là lễ nghi, liền đem đất đai của Cổ Lạp quốc mà các tướng sĩ đánh chiếm được sau chiến tranh đều trả lại. Cùng lúc đó, bọn hắn còn lấy được một khu vực đất hoang có diện tích rất lớn ở Tây Bắc của Vân triều. Tuy rằng chỗ đó chưa từng có người ở, nhưng cần giữ thỉ vẫn phải giữ a, ai biết được mấy trăm năm sau dưới nền đất có phải sẽ có dầu mỏ mỏ than khí thiên nhiên hay không? Dựa vào cái gì vì chút ít vàng bạc mỹ nữ liền cắt cho đi? Điều này chẳng lẽ không mất mặt sao?

Khi đoàn sứ giả trở về, người chủ trì còn được nhận phong thưởng vì đã làm việc đắc lức.

Sự tình phát triển đến đây tựa hồ còn không có vấn đề gì. Tuy nói đoàn sứ giả xác thực là não ngắn, chỉ là nếu như Hoàng đế không có phạt bọn hắn, vậy thì bọn hắn có công vô tội. Nhưng mà, người nhà họ Tạ này đã qua đời vào nửa tháng sau, nghe nói là khi đi sứ bị nhiêm dịch bệnh, lúc về đến nhà mới phát tác.

Lại qua mấy ngày, Tạ Phò mã cũng qua đời.

Cung Khuynh đem nhưng chuyện đã xảy ra vài năm trước và sau khi Tạ Phò mã tử vong nghĩ lại một lần, cảm thấy cái chết của Tạ Phò mã nhất định là có quan hệ với nhưng chuyện mà đoàn sứ giả làm lúc ấy. Chẳng lẽ là đoàn sứ giả thông đồng với địch phản quốc sao? Bọn hắn thân là người của Vân triều, thu hối lộ của Cổ Lạp quốc, sau đó trong lúc đàm phán cố ý đề cho Cổ Lạp quốc chiếm được chỗ tốt? Nếu như sự tình thật sự là như vậy, vậy chỉ cần lấy được chứng cứ mang tính then chốt, có thể trực tiếp đem cả nhà Tạ gia lưu vong!

Dựa theo phỏng đoán lúc trước của Tô Vân Chỉ về chuyện nam nữ, Cung Khuynh chậm rãi hợp lý hóa nhưng suy nghĩ của mình.

Sứ đoàn thông đồng với địch, trong lúc vô tình Xương Hoa Đại trưởng Công chúa phát hiện ra chân tướng, Tạ Phò mã là người của Tạ gia nhất định sẽ thay Tạ gia cầu tình, giữa Đại trưởng Công chúa và Tạ Phò mã có thâm tình phu thê liền trở nên do dự. Loại chuyện cắt nhường đất đai này, có lẽ trong mắt Đại trưởng Công chúa cũng không phải việc lớn, dù sao dư luận Vân triều lúc ấy đều là thiên hướng về ca ngợi. Vì vậy, trước tiên Đại trưởng Công chúa không có tiến cung tố giác. Tạ Phò mã vì cầu sự đảm bảo nên lấy cái chết để tạ tội, trước khi chết để cho Công chúa nể tình hắn mà không cần làm khó Tạ gia. Từ đó về sau Công chúa oán Tạ Phò mã nhẫn tâm, lại cảm thấy là Tạ gia bức chết Phò mã cảu nàng.

Bắt đầu từ logic bình thường của người xưa, Cung Khuynh suy đoán tất cả hợp tình hợp lý như vậy.

Nếu có thể lấy được phần chứng cứ người nhà họ Tạ thông đồng với địch kia thì tốt rồi, Cung Khuynh nghĩ như vậy. Nhưng mà chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy, đương sự cũng đã chết rồi, đoán chừng chứng cứ cũng đã bị tiêu hủy toàn bộ. Người duy nhất được coi là nhân chứng chính là Xương Hoa Đại trưởng Công chúa, nhưng mà đã có Tạ Phò mã lấy cái chết để ép buộc, nếu như năm đó nàng lựa chọn trầm mặc, hiện tại đoán chừng cũng sẽ không dễ dàng nói ra chân tướng. Chuyện này phải làm sao cho phải đây?

Cung Khuynh một mực đang suy tư những vấn đề này. Trời dần dần tối xuống.

Bình Quả vào phòng đốt đèn.

Cung Khuynh mở miệng hỏi: "Chỗ của Thục phi như thế nào?"

Bình Quả lập tức nói: "Tống Thái y xem qua rồi, cũng đã viết đơn thuốc, dược tất nhiên cũng đã nấu xong. Chẳng qua là Thục phi nương nương nàng..."

Cung Khuynh ý thức được chính mình còn chưa có ăn cơm, đã nói: "Ta biết rồi, nàng không thể uống thuốc a? Ngươi đi trước lấy cho ta một ít thức ăn đơn giản đến đây, bát mì nước là được rồi, cho nhiều rau xanh một chút, những thứ khác đều không cần làm nhiều. Sau đó, các ngươi nghĩ cách lấy được một cây đuốc."

Trong Chiêu Dương điện có một mật đạo là có thể nối thẳng qua Hoa Dương cung. Cảnh ban đêm sâu lắng, vừa vặn thích hợp làm một số chuyện.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net