Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm thứ nhất khi tiểu Hoàng đế đăng cơ trôi qua cũng không quá tốt.

Vốn là đang trong quốc hiếu, cuối năm dù có náo nhiệt cũng không át được không khí lãnh đạm của quốc hiếu, huống chi tại cuối năm, Tây Bắc bên kia truyền đến một tin xấu. Dị tộc kết minh quy mô xâm phạm biên giới, bởi vì bọn hắn sớm có tính toán, Tây Bắc liền mất hết hai cái thành. Tuy rằng sau đó Vân triều tổ chức phản kích hiệu quả, chỉ là chiến tranh cũng không có kết thúc. Hoàn toàn trái lại, đây là chiến tranh bắt đầu. Lúc lễ mừng năm mới, trong Kinh thành gió êm sóng lặng, Tây Bắc lại khói thuốc súng cuồn cuộn.

Gió tanh mưa máu vùng biên giới dường như không ảnh hưởng tới tất cả mọi thứ trong Kinh thành. Những cơn gió cuộn cát không thể thổi bay bài ca điệu múa mừng cảnh thái bình trong Kinh thành.

Hiếm khi xảy ra một chuyện lớn như vậy, tất cả các quan văn đều bùng nổ.

Tham tấu!

Bọn hắn vén tay áo lên, nguyên một đám trên nhảy dưới tránh đòn đến lợi hại, dùng sức mà tham tấu, dùng lực mà tham tấu, không có điều kiện tham tấu cũng phải tạo ra điều kiện để tham tấu! Phùng lão tướng quân một tay nắm giữ quân Tây Bắc đứng mũi chịu sào, bởi vì Tây Bắc mất liền hai tòa thành, các quan văn đều cảm thấy Phùng lão tướng quân bỏ rơi nhiệm vụ, bởi vậy tấu chương tham tấu hắn tựa như bông tuyết rơi xuống trên bàn của Hoàng thượng. Mà những thứ tấu chương này cuối cùng lại được đưa đến nội các, đề Cung Khuynh cùng các vị Các lão cùng nhau phê chữa.

Thời tiết đã rất lạnh rồi.

Thời điểm này không có hiệu ứng nhà kính, vị trí của Kinh thành lại thiên hướng phương bắc, bởi vậy nhiệt độ bên ngoài rất thấp. Một bồn nước ấm bị giội lên mặt đất, không mất bao nhiêu thời gian liền sẽ kết băng. Bất quá, trong Diên Xuân các thiết lập rất ấm, bốn phía cũng bày chậu than rất đủ, cho nên nhiệt độ phòng không ít.

Không chỉ có nhiệt độ trong phòng không thấp, thậm chí một vị Các lão mặc nhiều lớp quần áo nào đó đã nóng đến toát mồ hôi.

Bất quá, vị Các lão này lại cúi đầu, không có chú ý việc lau mồ hôi.

Bầu không khí trong Diên Xuân các có chút ngưng trọng.

"Các ngươi thì sao? Nghĩ như thế nào?" Cung Khuynh để tấu chương ở trên bàn, ánh mắt lãnh đạm mà nhìn mười mấy người đang ngồi. Nơi này không chỉ có Các lão ngồi, còn lục bộ Thượng thư đang ngồi, còn có vài vị Hầu gia. Bởi vì có người kiêm nhiều chức vụ, bởi vậy tổng cộng cũng chỉ có mười mấy người.

Quan trường Vân triều lũng cũng, rất nhiều ngành hoàn toàn có thể hợp nhất. Mà vấn đề thừa nhân viên đúng là vấn đề Cung Khuynh vẫn muốn giải quyết.

Nhìn trong tay rất nhiều tấu chương tham tấu võ quan Tây Bắc, Cung Khuynh thật sự muốn đem những người không có đầu óc kia toàn bộ cắt bỏ. Tuy rằng chiến hỏa của quan văn hầu như đều tập trung vào bên người Phùng lão tướng quân, nhưng những võ quan còn lại cũng không thể may mắn thoát nạn, đồng dạng có linh tinh chiến hỏa lan tràn đến trên người bọn họ.

Cáp, bên kia chính là đang đánh trận, bên này quan văn bạt mạng ngáng chân võ quan?

Đám người này rút cuộc là không có đầu óc, hay là đều muốn bán nước?

Cung Khuynh giận quá hóa cười.

Từ sau khi Cung Khuynh tham dự chính sự, đây là lần đầu tiên nàng lộ ra móng sắc của mình ở trước mặt mọi người. Mọi người mới bỗng nhiên ý thức được, kỳ thật vị Thái hậu này không giống với Tiên hoàng, dù cho lúc trước nàng đều phổ biến những chính sách Tiên hoàng đã xác định, nhưng kỳ thật sự hiện hữu của nàng cũng không hoàn toàn giống với Tiên hoàng. Nếu như lúc này là Tiên hoàng cầm quyền, như vậy những tấu chương tham tấu võ quan Tây Bắc không giữ quy tắc kia rất hợp tâm ý của hắn, bởi vì hắn có thể danh chính ngôn thuận hạ thủ với quân Tây Bắc a! Nói trắng ra là, lúc này rất nhiều quan ở kinh thành đều là người có chủ nghĩa nịnh bợ, bọn hắn muốn cố gắng nói hùa theo tâm ý của Hoàng thượng.

Về phần chiến sự Tây Bắc làm sao bây giờ? Trong nội tâm đám người này lại sẽ có một phiên so đo khác. Theo ý bọn họ, Vân triều chính là thượng quốc, tiểu dân dị tộc sao có thể làm gì được Vân triều? Chỉ cần chiến hỏa không có lan đến Kinh thành, dù là chết đi rất nhiều người, trong lòng bọn họ đều thờ ơ.

Tham tấu võ quan, trừ quân lương, vẫn còn hùng hồn mà cho rằng võ quan nhất định phải đánh thắng trận, nếu không võ quan nên bị nhốt vào thiên lao.

Đây là suy nghĩ chân thật nhất trong nội tâm các quan văn tự cho là có chút thanh cao.

Trần Các lão trước tiên đứng dậy. Hắn thật ra là người bên phe Cung Khuynh, miễn cưỡng xem như người một nhà với Cung Khuynh. Trước lúc chọn quan chủ khảo ở kỳ thi mùa xuân mỗi năm, Cung Khuynh liền cùng Trần Các lão liên kết. Ngay lúc đó Trần Các lão cũng thật không nghĩ đến Kiền Khánh đế sẽ chết sớm như vậy, bởi vậy lúc đó hắn và Cung Khuynh có chút ý tứ "Tốt cho người, tốt cho mình, mọi người đều tốt", cũng không có chân chính kết minh. Đợi đến lúc Kiền Khánh đế qua đời, Thái hậu lâm triều nghe báo cáo và quyết định chính vụ, Trần Các lão mới thử thăm dò lệch về phía Cung Khuynh. Mà Cung Khuynh tiếp nhận cành ô-liu Trần Các lão đưa tới. Từ trước đến nay nàng thích hợp tác với người thông minh.

Trong mắt rất nhiều người, Trần Các lão là một cô thần. Mặc dù hắn cùng hàn môn liên hệ tương đối chặt chẽ, nhưng chẳng qua là lén lút quan hệ chặt chẽ hơn một chút mà thôi. Mạng lưới thế lực của Trần Các lão trong triều đình cũng không lớn. Bởi vậy, rất nhiều lời Cung Khuynh không tiện nói, nhưng Trần Các lão có thể nói.

Trần Các lão đương nhiên là theo ý tứ của Cung Khuynh mà nói chút ít lời "Lấy đại cục làm trọng". Sắc mặt Cung Khuynh dịu đi.

Cung Khuynh lại quét mắt nhìn một vòng những người khác trong Diên Xuân các.

Đang ngồi ở đây đại bộ phận đều là quan văn, chỉ là nếu như bọn hắn đều đã leo lên đến vị trí hôm nay, bọn hắn không có khả năng là người ngốc. Khác với những quan văn trên nhảy dưới tránh đòn kia, các vị đang ngồi ở đây kỳ thật cũng có một ít cái nhìn đại cục. Nhưng coi như là đã biết tầm quan trọng của phòng tuyến Tây Bắc, những người này vì ích lợi của mình, vẫn để cho người dưới nắm chặt cơ hội này nhao nhao nhảy ra động thủ với thế lực Tây Bắc. Thừa dịp loạn mới có thể mò cá a.

Chẳng qua là, bọn hắn cho rằng Cung Khuynh sẽ là Kiền Khánh đế, cố tình Cung Khuynh rõ ràng vẫn luôn là Cung Khuynh a.

Sau lưng Cung Khuynh còn có một Cung gia, hơn nữa bởi vì lúc này lợi ích của nàng và đám bảo vệ Hoàng phái là nhất trí, bởi vậy đám bảo vệ Hoàng phái đứng về phía nàng. Dù cho thế lực chân chính của nàng đều ẩn giấu ở dưới mặt nước, nhưng nếu như nàng muốn nghiêm túc làm một việc, một nhóm người căn bản không chịu nổi áp lực nàng mang đến. Cho đến lúc này mọi người dường như mới bỗng nhiên ý thức được, Thái hậu trước sau như một biểu hiện ra vô hại như vậy, là bởi vì bọn hắn chưa từng xúc phạm điểm mấu chốt của nàng.

Tiểu nhân nổi lên một ít tâm tư không nên có, Thái hậu sẽ chầm chậm thể hiện ra móng tay của nàng.

"Dương Tây Lễ, trảm!" Cung Khuynh lạnh nhạt nói. Người nọ là quan địa phương ở Tây Bắc, khi dị tộc xâm lấn, hắn mang lực lượng vũ trang địa phương đi, trực tiếp bỏ thành mà chạy, bỏ dân chúng địa phương không lo không để ý. Nếu như lúc ấy hắn kiên trì một chút, không nói để hắn đi ra chủ trì đại cục, chỉ cần lực lượng vũ trang địa phương vẫn còn, bọn hắn và dân chúng toàn thành cùng nhau tiến hành chống cự, chờ sau khi cứu viện đến, hai thành đô ở Tây Bắc sẽ không rơi vào trong tay dị tộc.

Cung Khuynh còn nói ra liên tiếp danh tự, đều là những người chân chính thất trách lúc này đây. Sau đó, lời nói của nàng xoay chuyển, nói: "Về phần Phùng lão tướng quân, lần này quả thật là hắn có chỗ lơ là, vậy phạt hai năm bổng lộc a." Đây thật ra là một hình thức xử phạt nhẹ nhàng. Nếu như tiếp theo Phùng lão tướng quân đánh thắng trận, như vậy triều đình khẳng định phải thưởng cho hắn, ban thưởng này là rất nhiều kim ngân châu bảo, bị phạt mất bổng lộc lại càng không xem là cái gì.

Cung Khuynh ở chỗ này giúp Phùng lão tướng quân chắn áp lực, nhưng mà trận đấu này cũng không dễ đánh.

Dị tộc Tây Bắc có rất nhiều chi nhánh, bọn hắn sẽ không dễ dàng kết minh, chỉ là khi bọn hắn lựa chọn kết minh, bọn hắn nhất định phải gặm đi một khối thịt mỡ từ Vân triều. Lúc này đây đoán chừng là có người của Vân triều thông đồng với địch, cộng thêm khí thế của dị tộc xác thực hung hãn, tóm lại cuộc chiến này đặc biệt không dễ đánh.

Niên yến trong nội cung đều hủy bỏ.

Không biết là ai nhiều chuyện bên tai tiểu Hoàng đế, tiểu Hoàng đế bỗng nhiên muốn xem pháo hoa. Cung Khuynh trầm mặc nhìn Tiểu Hoàng đế cả buổi, khi thấy tiểu Hoàng đế đều muốn khóc, mới lạnh nhạt nói: "Đi Phụng Tiên điện quỳ xuống a, lúc nào suy nghĩ rõ ràng, lúc đó lại đứng lên."

Phụng Tiên điện là tiểu thái miếu trong hoàng cung, bên trong thờ phụng bài vị của tổ tiên bọn họ.

Chuyện này nếu như bị truyền ra, Cung Khuynh cũng không lo lắng có người nói nàng trách móc hài tử nặng nề, ngược lại nàng sẽ bởi vì nghiêm khắc mà được đám đại thần cùng tán thưởng. Trong mắt đám đại thần, một hài tử nếu như làm Hoàng đế, như vậy hắn không thể lại xem như hài tử, nếu như vào lúc này Cung Khuynh thật sự đáp ứng yêu cầu muốn xem pháo hoa của tiểu Hoàng đế, đám đại thần kia khẳng định phải tham tấu Hoàng đế xa hoa tà ý, nói nghiêm trọng là có dấu hiện vong quốc.

Cho nên, Hoàng đế không phải dễ làm như vậy, cho dù hắn chỉ là một hài tử.

Bất quá, Cung Khuynh không có khả năng thật sự khiến cho tiểu Hoàng đế quỳ đến hỏng thân thể. Bởi vậy, ngay từ đầu nàng liền lệnh người hầu hạ chuẩn bị xong nước ấm, canh nóng, đám Thái y cũng bị gọi vào Cần Chính điện chờ lệnh. Sau khi tiểu Hoàng đế quỳ gối, chỗ đó than phải đủ, trên mặt đất cũng trải thảm dày lên. Hơn nữa, trên thực tế Cung Khuynh cũng không thật sự để cho tiểu Hoàng đế quỳ trong thời gian quá dài. Nàng làm việc cho tới bây giờ không để cho người bắt được bất kỳ nhược điểm gì.

Không có niên yến, tất cả chủ tử trong cung liền canh giữ ở trong cung của mình tự đón năm mới. Bất quá, không ai dám đón năm mới quá náo nhiệt.

Tô Vân Chỉ đi qua mật đạo tới Chiêu Dương điện.

Thế cục Tây Bắc không tốt, bầu không khí trong triều đình không đúng, những chuyện này Tô Vân Chỉ đều biết. Bất quá dù Tô Vân Chỉ càng lợi hại, cũng không thể cách xa ngàn dặm mà chỉ huy đám binh tướng Tây Bắc đánh thắng trận. Vì vậy, nàng chỉ có thể làm ra vẻ cái gì cũng không biết, ăn một bữa cơm tất niên coi như là thoải mái cùng với Cung Khuynh. Bất quá một bữa cơm, chỉ làm cho Cung Khuynh có thể nghỉ ngơi trong thời gian một bữa cơm mà thôi, trời dù sao sẽ không sụp xuống vào lúc này.

"Đêm nay muốn đón giao thừa cùng với ta không?" Cung Khuynh hỏi.

"Cùng ngươi a... Đem Bình Quả các nàng cũng gọi tới đây, chúng ta có thể đánh bài poker suốt đêm." Tô Vân Chỉ nói. Nàng đối với thể lực của mình vẫn rất tin tưởng, dù nàng rất thích ngủ nướng(?), bất quá điều này cũng không ảnh hưởng chút nào đến việc thức đêm của nàng, nhớ ngày đó nàng xem một quyển truyện suốt đêm.

Kết quả, người nào đó nói muốn đón giao thừa cùng Cung Khuynh rất nhanh ngủ đến hôn thiên ám địa.

Cung Khuynh đang nói chuyện, nàng nói sự sắp xếp của mình trên triều đình, muốn Tô Vân Chỉ giúp nàng bổ sung, nhìn xem có chỗ nào nghĩ chưa đủ chu đáo hay không. Kết quả nàng chờ một lúc không nghe thấy tiếng Tô Vân Chỉ trả lời, ngẫng đầu thì thấy Tô Vân Chỉ ngủ rồi. Tô Vân Chỉ co rúc trên cái ghế dựa, ôm lấy đầu gối của mình co lại thành bộ dạng của một con mèo nhỏ, dùng loại tư thế không thoải mái chút nào mà ngủ.

Cung Khuynh theo bản năng nhìn xuống bên chân mình. Tiểu Thất đang dựa vào trên giày của nàng, tư thế ngủ kia cùng Tô Vân Chỉ giống như đúc.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net