Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai, tình hình chiến đấu trực tiếp ở Tây Bắc chính thức truyền tới Kinh thành, trong lúc nhất thời cả triều đình khiếp sợ. Trước tiên, bọn hắn chưa bao giờ nghĩ tới Phùng lão Tướng quân sẽ chết, cũng chưa bao giờ nghĩ tới dị tộc có thể đem Vân triều bức đến nước này. Nhưng mà, tất cả mọi chuyện tưởng chừng không thể nào đều đã xảy ra vào lúc này!

Trong triều không thiếu người thông minh. Lúc này những kẽ tham tấu võ tướng Tây Bắc thất trách đã ít đi rất nhiều, kế tiếp Vân triều nên làm cái gì bây giờ? Phùng lão Tướng quân đã chết, Tây Bắc cần gấp có người đứng ra làm chủ đại cục, đây là chuyện không thể kéo. Vậy người này nên là ai?

Dù trong lòng Cung Khuynh đã có quyết định, nhưng mà lúc tảo triều nàng cũng không có mở miệng, chẳng qua là trầm mặc lắng nghe đề nghị của mọi người.

Thân thể của Cung Khuynh cũng không có khôi phục khỏe mạnh, nhưng nàng dùng khẩu chi* che đi màu môi tái nhợt, lại tận lực họa lông mày đậm một chút, nhìn qua liền có tinh thần hơn rất nhiều. Trang dung này là Tô Vân Chỉ hóa trang cho nàng, Tô Vân Chỉ am hiểu nhất chính là hóa trang người khỏe mạnh thành người mang bệnh, mà ngược lại cũng vậy. Cung Khuynh ngồi ở bên phải tiểu Hoàng đế, vị trí này quá mức đặc thù, khi nàng không nói lời nào, dường như đã tách biệt ra khỏi toàn bộ triều đình.

(*口脂:Trong thời cổ đại, còn được gọi là "son môi", trước khi xuất hiện son môi ống thì thứ này là phổ biến, đóng gói trong hộp nhỏ hoặc lon nhỏ, dùng ngón tay của bạn nhúng trực tiếp vào và xoa lên.)

Sự tình đúng như trong dự liệu của Cung Khuynh, bởi vì Phùng lão Tướng quân đối với các tướng lãnh trẻ tuổi áp chế quá lợi hại, dù cho các vị đại thần liên tiếp tiến cử người váo các vị trí, nhưng không một ai trong số đó có thể khiến cho dân chúng nể phục. Gởi một Tướng quân từ quân khu khác đi qua, nhưng hắn không có cách nào hiệu lệnh cho quân của Phùng gia.

Người có thể chủ trì đại cục, hắn phải có thân phận, lại phải có năng lực.

Những tướng lĩnh trẻ tuổi là thuộc hạ của Phùng lão Tướng quân, năng lực là có, chẳng qua địa vị lại không đủ.

Đã như vậy, người tiếp nhận chức vụ của Phùng lão Tướng quân chỉ cần có địa vị là đủ rồi. Chỉ cần địa vị đủ cao, dù cho hắn không có năng lực gì, bản thân sự hiện hữu của hắn liền là một sự uy hiếp. Đã có một người như vậy trấn giữ thế cục, chuyện chiến tranh chân chính tất nhiên có thể giao cho người có năng lực.

Vì vậy, quả nhiên có người nhắc tới chuyện ngự giá thân chinh.

Đương nhiên, khi đề nghị này vừa mới toát ra khỏi đầu, ngay lập tức sẽ bị những người khác áp xuống.

Toàn bộ phát triển của sự tình đều nằm trong dự liệu của Cung Khuynh. Ánh mắt của nàng quét qua mấy vị đại thần còn chưa lên tiếng, những người này xem như trọng thần trong triều. Một khi trong triều phát sinh chút chuyện gì đó, người đầu tiên đứng ra xắn tay áo tranh luận thường thường không phải là những người này. Nhưng người có khả năng làm chủ sự phát triển của sự tình cố tình lại là bọn họ. Này từng kẻ đều là lão hồ ly, chỉ nhìn qua sắc mặt bọn họ, nhưng nhìn không ra trong lòng bọn họ đang nghĩ như thế nào.

Cung Khuynh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình. Sáng sớm uống hết một chén thuốc đông y khiến cho đầu lưỡi của nàng vẫn còn có chút vị đắng chát.

Đợi đến lúc Cung Khuynh hoàn hồn, đã nhìn thấy tình cảnh mấy vị đại thần đang vây công một tiểu Thị lang. Tiểu Thị lang này họ Chu. Lúc trước Cung Khuynh đã chú ý tới người này rồi, sau lưng của hắn tựa hồ không có chỗ dựa vững chắc gì, nhưng là từng bước một leo đến vị trí Thị lang, có thể thấy được là một người có tâm kế cũng có thủ đoạn. Sở dĩ Cung Khuynh chú ý tới người này, là vì khi lật xem tấu chương của những năm qua thì thấy một tấu chương bị xếp xuống dưới không để ý tới.

Tấu chương kia chính là do Chu Thị lang viết, đã là tấu chương cũ của mấy năm trước. Khi đó còn chưa diễn ra đại hôn của Kiền Khánh đế, trong tay hắn hầu như không có quyền lực gì; khi đó Chu Thị lang hẳn là vẫn chỉ là một người mới vào quan trường, ước chừng vẫn còn tồn tại sự khờ khạo của thời niên thiếu. Phần tấu chương kia của Chu Thị lang là trình bày về cải cách ruộng đất. Sau khi Cung Khuynh xem qua phần tấu chương này, cảm thấy Chu Thị lang rất có ý tưởng, đáng tiếc tấu chương này bị mai một quá nhiều năm.

Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, nếu như khi đó một Kiền Khánh đế không có quyền lực gì trong tay đụng phải một Chu Thị lang coi như còn non nớt, cho dù khi đó Kiền Khánh đế đã thấy được ý nghĩa của cải cách ruộng đất, nhưng sự hợp tác giữa quân thần bọn họ cũng sẽ không thành công. Bởi vì phần cải cách ruộng đất này rõ ràng là động chạm đến quyền quý và lợi ích của thế gia. Kiền Khánh đế có thể bảo vệ chính hắn đă rất miễn cưỡng, hắn chẳng lẽ còn có thể bảo vệ một Chu Thị lang sao?

Một vị lương thần sở dĩ trở thành lương thần, chỉ dựa vào sự thưởng thức của quân vương đối với hắn là không đủ, còn phải có thiên thời địa lợi nhân hoà.

Cung Khuynh híp mắt nghe trong chốc lát, rất nhanh đã hiểu rõ nguyên nhân Chu Thị lang bị bao vây.

Chu Thị lang tựa hồ cũng đưa ra vấn đề lương thảo dự trữ trong tay dị tộc, bởi vậy hắn đề nghị muốn tra rõ kho lương thực các nơi. Nhưng mà, không ít người đều cảm thấy hắn là chuyện bé xé ra to. Giờ phút này mỗi người đều quan tâm chiến sự Tây Bắc, một mình tiểu Thị lang lại đưa ra vấn đề kiểm toán, nhìn qua giống như nói rất có đạo lý rõ ràng, nhưng mà kiểm toán là chuyện muốn tra liền tra sao, ngươi biết quá trình này còn bao nhiêu rườm rà sao, nhưng ngươi thật ra là đang muốn giúp bọn dị tộc dời lực chú ý đi?

Văn thần mồm mép đều là rất lợi hại, bịa đặt đến có thể phun ra một chậu lại một chậu nước bẩn đến trên người người ta.

"Ai gia cũng rất tò mò lương thảo trong tay dị tộc Tây Bắc là từ đâu đến." Cung Khuynh lên tiếng ngăn chặn cuộc nháo kịch này, "Bất quá các vị đại nhân nói rất có lý, hôm nay truy cứu những thứ này đã là chuyện vô ích, nhưng thật ra...Ai đi tiếp nhận chức vị của Phùng lão Tướng quân, các ngươi đã bàn luận ra cái gì rồi?"

Không đợi mọi người lên tiếng, Cung Khuynh còn nói: "... Ai gia biết rõ mỗi ngươi các người là nghĩ như thế nào, đơn giản cảm thấy người của dị tộc rất ít nên không đáng để lo. Mặc dù trong tay bọn họ có một chút lương thảo dự trữ, có thể sẽ kéo chiến tranh thêm một năm hai năm, chẳng lẽ bọn hắn còn có thể kéo đến ba năm bốn năm? Nhưng là, các ngươi không được quên, đã có hai tòa thành Tây Bắc rơi vào tay giặc! Nếu như tiếp tục tùy ý dị tộc càn rỡ, bọn hắn một đường đốt giết bắt người cướp của, một đường có thể cướp được lương thảo bổ sung từ trong tay dân chúng của chúng ta! Các ngươi chần chừ! Lại chần chừ! Chần chừ đến cuối cùng, ai gia xem đến cùng các ngươi nên kết luận chuyện này như thế nào!"

Lời nói này âm điệu mạnh mẽ, đối với Cung Khuynh mà nói quá hao tổn sức lực. Sau khi nói xong, nàng liền không nhịn được ho khan lên.

Cung Khuynh xem nhẹ vấn đề Chu Thị lang nhắc đến, thực sự không phải là nàng không đồng ý với quan điểm của Chu Thị lang, chẳng qua là nàng không muốn để cho người đứng sau bức màn kinh sợ mà thôi. Nếu như trên chốn quan trường của Vân triều thật sự tồn tại vấn đề nghiêm trọng, như vậy không phải tất cả các vị trọng thẩn ở Kinh thành đều đáng tín nhiệm. Nếu không có người đang một tay che trời ở trong triều, tiểu đả tiểu nháo ở địa phương thật sự có thể một tay dẫn dắt chiến cuộc phát triển theo chiều hướng hiện tại sao?

Đã có người đối với nói lời của Cung Khuynh chẳng thèm để tâm.

Bọn hắn cảm thấy loại tình huống Cung Khuynh đang nói tới là không thể nào phát sinh, cho rằng đây là nữ nhân buồn lo vô cớ. Chỉ cần dị tộc không có thật sự đánh đến Kinh thành, trong lòng bọn hắn liền sẽ một mực bảo trì sự kiêu ngạo của "Thượng quốc", cảm thấy cho dù hiện tại mất một tòa thành, mất hai tòa thành, cuối cùng dị tộc vẫn sẽ bị Vân triều đánh lui. Ở trong mắt những người này, chiến tranh dường như là một chuyện rất đơn giản, căn bản bọn hắn nhìn không thấy cảnh thây ngang khắp đồng trên chiến trường.

Trong lòng Cung Khuynh thở dài một hơi.

Trong triều nhân tâm nghĩ khác nhau, dù cho tới bây giờ, người chân chính có thể đại công vô tư vì nước vì dân vẫn như cũ không còn mấy cái.

Ở đâu đều có hiện tượng những đồng tiền xấu trục xuất nhưng đồng tiền tốt. Từ khi Cao Tông qua đời đến bây giờ, cũng mới bất quá hai mươi năm ngắn ngủn. Hai mươi năm vừa mới đủ cho một thế hệ lớn lên, nhưng mà một triều đường thanh minh do Cao Tông lập nên đã sớm trở nên đục ngầu. Thanh quan chết, quan tốt tán, lưu lại đúng là những kẻ có phẩm hạnh vuốt mông ngựa, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, bo bo giữ mình, tiểu nhân bỉ ổi. Không phải nói bây giờ không có quan tốt, chỉ là hoàn cảnh tổng quan bây giờ xác thực rất kém cỏi.

Sau khi hạ triều, Cung Khuynh về tới Chiêu Dương điện.

Tô Vân Chỉ vẫn còn đang bận rộn, Tác Ni, Bình Quả mấy cái vây quanh nàng cùng gảy bàn tính.

"Trên lò có hâm cháo, ngươi ăn trước một chút a. Sau đó tiếp tục hảo hảo ngủ một giấc." Tô Vân Chỉ ngẩng đầu nhìn Cung Khuynh một cái nói. Cháo đã nấu thật lâu, hạt gạo bị nghiền rất nhỏ, chỉ dùng lửa nhỏ từng chút từng chút từ từ hâm lên. Ở trên mặt cháo có đóng một lớp dầu cháo dày.

"Ta đã tốt hơn nhiều rồi." Cung Khuynh nói.

"Nếu như ngủ không được, để Tuyết Bích trải cho ngươi một cái ghế nằm, nằm ở bên cạnh ta a. Ta cho phép ngươi ngồi ở một bên thưởng thức nhan sắc của ta, chỉ là không cho phép ngươi lại đi làm những chuyện hao tâm tốn sức. Ngươi nhất định cũng muốn nhanh khỏe lại đi?" Tô Vân Chỉ chớp chớp mắt với Cung Khuynh.

Cung Khuynh không nói gì, chẳng qua là "Ừ" một tiếng.

Tuyết Bích rất nhanh bưng cháo lên, còn có một chút điểm tâm ăn kèm với cháo. Dựa theo khẩu vị của Cung Khuynh, mỗi loại điểm tâm cũng không chuẩn bị nhiều lắm, nhưng trong lúc nấu nướng đều tận lực bảo trì hương vị của bản thân rau xanh, nhìn qua giống như là dùng nước sạch nấu chín sau đó cho một chút muối vào.

Cung Khuynh nói: "Lại đi lấy hai chén nước chấm lên đây. A, loại thịt trắng lần trước cũng không tệ, cũng chuẩn bị một chút đi."

"Hiếm thấy a! Sinh bệnh rồi, ngay cả khẩu vị đều thay đổi sao?" Tô Vân Chỉ trêu ghẹo nói.

Cung Khuynh lắc đầu: "Ngươi quả nhiên là bận rộn không để ý đến thời gian...Hôm nay hạ triều có chút muộn, hiếm khi ngươi còn chưa cảm thấy đói?" Người thời này thường chỉ ăn hai bữa một ngày. Kỳ thật Tô Vân Chỉ đã ăn điểm tâm rồi, chỉ là hôm nay nàng thức dậy quá sớm, bởi vì làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn khác với lúc bình thường, sau đó căn bản cũng không có ăn thứ gì nữa. Mà nàng lại tập trung lực chú ý bận rộn lâu như vậy, đoán chừng hiện tại hẳn là cảm thấy đói bụng.

Tô Vân Chỉ để bút xuống, vuốt vuốt bụng của mình: "Bị ngươi vừa nói như vậy..." Bụng liền kêu lên ùng ục.

Cung Khuynh lắc lắc, trên mặt lộ ra một chút cưng chiều, nói: "Cùng ăn cháo với ta a, cũng không chuẩn bị thứ khác cho ngươi."

"Ân...Vậy hay là ngươi ăn trước a, đừng chờ ta. Chắc phải một lát nữa Tuyết Bích mới có thể trở về." Tô Vân Chỉ còn nói.

Cung Khuynh cũng không có khách khí, bắt đầu ăn trước. Buổi sáng nàng cũng đã ăn qua rồi, sau đó lại rót một bụng thuốc đông y, bây giờ khẩu vị vẫn như cũ không phải rất tốt. Bởi vậy, chờ khi Tuyết Bích bưng mấy đĩa điểm tâm Tô Vân Chỉ thích ăn khi trở về, Cung Khuynh cũng đã ăn xong rồi.

Cung Khuynh tỏ ý bảo Tuyết Bích đem điểm tâm đặt lên bàn, sau đó đổi một đôi đũa và thìa mới, dùng thìa múc một muỗng cháo trắng có nhiệt độ phù hợp, đưa tới khóe miệng Tô Vân Chỉ, nói: "Ta uy ngươi đi? Tránh cho ngươi khỏi phải đi rửa tay. Ta thấy ngươi là bận rộn đến ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có."

Tô Vân Chỉ cúi đầu đem thìa cháo ngậm vào trong miệng.

"Ngươi uy ta? Ngươi nhất định sẽ gạt ta ăn rất nhiều rau xanh." Tô Vân Chỉ nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lẩm bẩm nói.

"Ngươi không muốn sao?" Cung Khuynh nhịn không được bật cười.

"Được rồi, được mỹ nhân hầu hạ một hồi, chính là để cho ta ăn khổ qua cũng đều nguyện ý. Rau xanh đậu hũ cũng ăn rất ngon." Tô Vân Chỉ mở trừng hai mắt.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net