Chương 47: Tự tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Thế nào? Có tin tức của Vương gia hay không?" Thu Hàm hỏi ảnh vệ, ảnh vệ gật gật đầu,

"Như thế nào?" Lăng Nặc cũng vội vàng hỏi.

"Hồi hai vị phu nhân, Vương gia hiện tại bị đệ nhất sát thủ của Ám Vũ các là Tỉnh Dao bắt cóc, bất quá theo thuộc hạ thấy thì Vương gia tựa hồ không có nguy hiểmsinh mệnh. Tỉnh Dao dọc theo đường đi đối Vương gia coi như là lấy lễ đối đãi. Thuộc hạ từng âm thầm liên hệ với Vương gia, Vương gia phân phó thuộc hạ không cần hành động thiếu suy nghĩ, người làm như vậy là vì muốn tìm ra kẻ chủ mưu phía sau." Ảnh vệ nói xong đem mật hàmVũ Văn Hiên tự tay viết trình lên cho Thu Hàm. 

Thu Hàm vội vàng mở ra xem, chỉ thấy trên giấy là mấy dòng chữ méo mó: Hai vị phu nhân chớ lo lắng, vì muốn bắt được chủ mưu ta phải giả vờ như bị bắt, nữ sát thủ này căn bản không phải đối thủ của ta. Chiếu cố tốt chính mình cùng hài tử, thay ta hướng phụ hoàng mẫu hậu báo bình an, hôn hôn. Đọc xong Thu Hàm như trút được lo lắng "Tên hỗn đản này!". Thu Hàm nhất thời nở nụ cười, Lăng Nặc nhìn đến cũng là yên tâm.

_________________

Dọc theo đường đi Tỉnh Dao không dám trụ lại khách điếm mà chỉ ở trong miếu hoang, nhà hoang..., Vũ Văn Hiên cực kỳ không vui, mình cũng đã thông tri phụ hoàng để cho hắn thả lỏng đề phòng, mà nàng ta còn cẩn thận như vậy, không được ở chỗ sạch sẽ, không cho thức ăn ngon, đây gọi là ngược đãi con tin a! Vũ Văn Hiên thập phần buồn bực.

"Ta không muốn ở miếu hoang nữa, ta muốn ở khách điếm, muốn có thức ăn ngon a!" Vũ Văn Hiên kháng nghị.

"Nghỉ ngơi ở đâu còn không tới lượt ngươi nói!" Tỉnh Dao mặc kệ nàng.

"Ta nói ngươi có tính người hay không, phía trước không xa chính là một cái trấn nhỏ, ngươi cho ta ở một đêm trong khách điếm sẽ chết sao?" Vũ Văn Hiên gào lên, chỉ trích nàng.

"Hảo, ngươi nói muốn ở khách điếm, vậy chính ngươi trả tiền thuê phòng đi!" Tỉnh Dao biết nàng hiện tại không có một xu dính túi nên liền làm khó.

"Trả thì trả, có bản lĩnh tiếp tục đi tới trấn a!" Vũ Văn Hiên liền cùng nàng mạnh miệng.

"Hừ" Tỉnh Dao phân phó xa phu tiếp tục chạy đi. Vũ Văn Hiên đúng là chết vì sĩ diện mà, rõ ràng không có tiền còn không biết sống chết đòi trụ lại khách điếm.

"Bi ai a!" Vũ Văn Hiên nhìn một ít bạc vụn trong tay không khỏi đau lòng, lát nữa tới thị trấn đành phải đem quần áo đi cầm mới có đủ tiền thuê phòng. Nói gì thì nói Vũ Văn Hiên  cũng là hoàng tử, chưa có khi nào như vậy thê thảm như vậy. Ông trời thực biết trêu ngươi a!!

Tỉnh Dao nhìn chằm chằm vào người đang nhăn nhó trước mắt trong lòng có loại cao hứng nói không nên lời.

Xa phu vội vàng cho xe ngựa chạy vào trấn nhỏ, Vũ Văn Hiên nhảy xuống xe ngựa không nói hai lời, nhìn quanh bốn phía một chút rồi chạy như điên tới hiệu cầm đồ. Lúc nàng đi ra thì đai lưng không có, ngoại bào cũng không, thứ gì đáng giá đều đem cầm hết. Sau đó nhanh chóng trở về khách điếm, hiên ngang đi đến chỗ trưởng quầy.

"Lão bản, lấy hai gian phòng, trung đẳng được rồi." Suy xét đến túi tiền có hạn, Vũ Văn Hiên không dám trụ thượng phòng.

"Được rồi." Chưởng quầy nhìn nàng quần áo không chỉnh tề, bộ dángkhông ai bì nổi, âm thầm che miệng cười trộm một chút, sau đó cho tiểu nhị dẫn nàng đi nhận phòng. Tỉnh Dao nén cười  nhìn bộ dáng chật vật của Vũ Văn Hiên, vẫn im lặng đi theo phía sau, nàng ở gian phòng bên cạnh phòng Vũ Văn Hiên.

Vũ Văn Hiên đến phòng chuyện thứ nhất chính là rửa tay, rửa mặt, sửa sang lại đầu tóc đang rối bời, sau đó đi đến cửa hàng đối diện mua bộ quần áo vải thô, lại bảo tiểu nhị đem cho nàng hai đĩa thức ăn cúng một bầu rượu, nhàn nhã ngồi ăn uống, sẵn tiện nghe ngóng xem có tin tức gì vui hay không.

Người này thật đúng là kỳ quái, chưa từng thấy qua ai bị bắt cóc mà giống như hắn, nhàn hạ dùng bữa uống rượu, giống như hắn căn bản chính là đang du sơn ngoạn thủy. Tỉnh Dao trong lòng thầm nói, dù sao chỉ cần hắn không chạy là được. Đi một ngày đường bụng cũng đói, Tỉnh Dao cũng gọi tiểu nhị mang một ít đồ ăn đến. Cũng là nhờ phúc của tên Vương giavô lương kia, hoa quả nàng đem theo mỗi trái đều cắn một ngụm, hắn là cố ý muốn chọc giận chính mình mà!

"Sư huynh, sư huynh, ngươi xem nữ tử kia đi!" Tỉnh Dao vừa ngồi xuống, có hai sư huynh đệngồi ở bàn rất xa, liền chỉ vào nàng nói thầm.

"Xem hình dáng nàng cũng  rất giống người kia. Đừng hành động thiếu suy nghĩ, đợi xác nhận thân thế của nàng mới động thủ cũng không muộn. Thù của sư phụ tất phải báo!"

"Ân."

Hắc, mỹ nữ này thật đúng là kết thù không ít. Không biết chưởng môn môn phái không hay ho nào bị nàng giết, lại bị đệ tử của hắn bắt gặp ở đây. Xem ra lại có trò hay để xem rồi! Bởi vì khoảng cách gần, Vũ Văn Hiên đem chuyện của hai sư huynh đệ kia một chữ cũng không sót nghe hết.

"Ai, hai vị đại ca, xin hỏi các ngươi đang nói là cô nương mặc bạch y kia sao?" Vũ Văn Hiên bưng cơm cùng đồ ăn của mình tiến đến bên bàn người ta, thấp giọng hỏi.

"Đúng vậy, vị huynh đệ nàynhận thức nàng sao?"

"Không biết, bất quá vị cô nương kia cũng không tầm thường, không lâu trước đây nàng đánh nhau với một đám gia đinh của ta,nhưng mà không có người nào chế ngự được nàng a! Nhìn mặt nàng lúc đó rất hung dữ, đánh cho ta một trận thừa sống thiếu chết. Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy đau a!" Vũ Văn Hiên lúc này lại giả vờ làm thư sinh nói.

"Nga, như thế nào? Chẳng lẽ ngươi đụng chạm gì đến nàng rồi bị nàng đánh sao?"

"Không có a! Nàng ta nói ta chướng mắt nên đánh thôi!"

"Thực vô lý a! Huynh đệ yên tâm, ta sẽ trả thù dùm ngươi!" Tên sư huynh phẫn nộ nói.

Tỉnh Dao khóe mắt dư quang đảo qua nhìn đến Vũ Văn Hiên cùng hai cái nam tử không quen biết kia nói nhỏ, cũng không biết đang nói cái gì. Dù sao ai gặp được hắn tuyệt đối không có chuyện tốt. Hai cái tên ngu ngốc kia chắc cũng không ngoại lệ, e là sẽ bị Vũ Văn Hiên ác chỉnh một trận, cho dù không bị chỉnh cũng sẽ bị hãm hại. Tỉnh Dao thầm nghĩ. Có thể thấy ấn tượng về Vũ Văn Hiên trong lòng nàng có bao nhiêu tệ hại a!

"Chưa thỉnh giáo quý danh nhị vị anh hùng là?" Vũ Văn Hiên ôm quyền thỉnh giáo.

"Không dám, tại hạ là đệ tửngự kiếm môn, ta gọi là Từ Tiến, vị này là sư đệ ta Triệu Hằng." Từ Tiến giới thiệu.

"Nga, Từ đại ca, Triệu đại ca, ta gọi là Vu Hiên" Vũ Văn Hiên đương nhiên không có khả năng nói cho bọn họ tên thật.

"Vu huynh đệ, hân hạnh!"

"Hai vị đại ca là cùng vị nữ tử bên kiacó thù oán?" Vũ Văn Hiên tò mò hỏi.

"Đúng vậy. Nữ nhân kia đã giết sư phụ của bọn ta, vào đêm sư phụ bị giết ta cùng sư đệ có nhìn thấy thân ảnh của nàng, đời này cũng không thể quên được. Thù giết sư phụ nhất định phải báo!" Từ Tiến phẫn nộ nắm chuôi kiếm.

"Đúng, sư huynh, chúng ta khi nào thì động thủ?" Triệu Hằng cũng lên tiếng.

"Ai, hai vị đại ca cảm thấy có thể đánh thắng được nàng sao? Tiểu đệ tuy rằng là một thư sinh, nhưng nhìn vị cô nương kia dám một mình hành tẩu giang hồ cũng biết nàng võ công không tầm thường. Cho nên chúng ta muốn đánh phải nắm chắc phần thắng mới được."

"Kia, theo Vu huynh đệ nên như thế nào cho phải?" Triệu Hằng nhíu mày, hoài nghi nhìn nàng.

"Hạ độc."

"A, như vậy không được quân tử đi! Tuy rằng sư phụ chúng ta là bị giết, nhưng cũng là nàng quang minh chính đại tới giết. Hạ độc loại thủ đoạn hạ lưu này sư huynh đệ ta tuyệt đối không dùng." Từ Tiến lúc này vẫn còn nhớ rõ sư phụ dạy đâu là cách quân tử hành sự.

"Cũng không phải muốn độc chết nàng, chỉ là hạ chút mê dược để nàng hôn mê, đem nàng bắt trở về ngự kiếm môn của các ngươi, giao cho đương nhiệm môn chủ của các ngươithu thập nàng là được rồi." Vũ Văn Hiên đắc ý, nghĩ tới cảnh Tỉnh Dao bị mình chỉnh.

"Sư đệ, Vu huynh đệ nói rất có lý, giao cho sư mẫu xử trí yêu nữ kia đi!" Từ tiến thập phần đồng ý với Vũ Văn Hiên.

"Hảo, liền làm như vậy." Triệu Hằng gật đầu.

"Hai vị đại ca, vừa lúctại hạ nơi này có điểm mê dược, là một vị đại phu cho ta. Dược này không màu, không mùi, hạ vào nước trà hay đồ ăn tuyệt đối sẽ không bị phát hiện." Vũ Văn Hiên từ trong lòng lấy ra một gói thuốc bột.

"Còn phiền toái Triệu đại ca đi phòng bếp thuốc cho vào trong đồ ăn của cô nương kia." Vũ Văn Hiên đem gói thuốc đưa cho Triệu Hằng.

"Ân, hảo." Triệu hằng nhanh chóng rời đi. Từ Tiến rót một chung rượu cấp Vũ Văn Hiên.

"Vu huynh đệ, chunng này kính ngươi, nếu là lần này thuận lợi bắt giữ yêu nữ, huynh đệ tại hạ vô cùng cảm kích." Từ Tiến bưng chung rượu lên nói.

"Đâu có, đâu có." Ta cũng chỉ vì mình thôi, hừ, bằng không ta mới lười quản bọn vô tích sự như các ngươi. Ngươi nghĩ rằng ta nhàn rỗi hay vẫn là nhàm chán a?

Tỉnh Dao đối với hành vi của Vũ Văn Hiên thập phần khinh thường. Rõ ràng là Vương gia thân phận tôn quý, lại cố tình giống như phường vô lại, miệng lưỡi trơn tru, còn thường thường đùa giỡn chính mình. Cũng không biết nghĩa phụ là nghĩ như thế nào, vì cái gì muốn bắt tên vô lại này.

"Cô nương, thức ăn của cô đến đây!" Tiểu nhị đem đồ ăn đến trước mặt Tỉnh Dao.

"Làm phiền.." Tỉnh Dao gật gật đầu.

"Thế nào sư đệ?" Từ Tiến nhìn thấy sư đệ liền hỏi, Triệu Hằng gật gật đầu ý bảo sự tình đã muốn làm thỏa đáng, chỉ còn ung dung ngồi đợi dược lực phát tác.

Tỉnh Dao ăn thập phần tao nhã, có khí chất. Vũ Văn Hiên liền oai đầu mê đắm nhìn nỹ nhân ăn. Bị sắc lang mê đắm nhìn mình, Tỉnh Dao thập phần không thoải mái. Nơi này là khách điếm, người không ít không tiện xuất thủ giáo huấn hắn, để khi lên đường rồi đánh hắn cũng không muộn, Tỉnh Dao trong lòng tính toán.

Tỉnh Dao tuy rằng thử qua đồ ăn không có độc, nhưng là mê dược lại thử không ra. Nàng càng ăn  càng cảm thấy đầu đau lợi hại, chẳng lẽ trong đồ ăn hạ mê dược? Thực đê tiện! Nhất định là Vũ Văn Hiên vô lại xúi giục kia hai người kia làm. Tỉnh Dao thông minh như vậy, như thế nào hội đoán không được.

"Đông..." Tỉnh Dao gục xuốn bàn. Từ Tiến, Triệu Hằng nhìn Vũ Văn Hiên.

"Ta biết nàng trụ phòng nào, đem nàng lộng trở về phòng đi rồi nói sau!" Vũ Văn Hiên đứng dậy đi qua ôm lấy Tỉnh Dao đang hôn mê về phòng của nàng, hai người kia theo sát phía sau.

"Hai vị, nàng liền giao cho các ngươi, tại hạ trước cáo từ!" Vũ Văn Hiên đợi hai người vào phòng nói, rồi đi ra đóng cửa phòng lại, đứng bên ngoài nghe lén.

"Sư huynh, chúng ta xử trí yêu nữ này như thế nào?" Triệu Hằng dùng kiếm chỉ vào Tỉnh Dao ở trên giường.

"Đương nhiên là trói lại, mang về giao cho sư mẫu xử trí."

"Nga, sư huynh, chúng ta cũng không thể để cho nàng chết tiện nghinhư vậy. Để cho ta trước đánh gãy gân tay, gân chân nàng!" Triệu Hằng thật đúng là ngoan độc.

"Không cần, như vậy chúng ta có điểm lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn." Từ Tiến can ngăn.

"Thôi được, nhìn yêu nữ này cũng không tệ. Ta có biện pháp có thể làm cho nàng muốn sống không được, muốn chết cũng không xong." Triệu Hằng hơi oai đầu nhìn Tỉnh Dao.

"Biện pháp gì?" Từ Tiến không hiểu sư đệ vì sao nói như vậy.

"Hừ, nữ tử thất trinh, sau đó phế đi võ công của nàng. Nàng đương nhiên sẽ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong." Triệu Hằng càng nói càng quá phận.

"Sư đệ, sư phụ dạy chúng ta làm người phải lương thiện, ngươi tuổi còn trẻ mà tâm địa như thế nào có thể ác độc như thế, muốn hủy đi trong sạch, lại còn thương tổn thân thểnàng?" Từ Tiến hoàn toàn không đồng ý với sư đệ.

Nhìn không ra Triệu Hằng này thật đúng là đê tiện, sư huynh hắn thì còn hoàn hảo. Ngự kiếm môn lại có đệ tử ác độc như thế, thật đúng là gia môn bất hạnh a! Môn chủ kia ánh mắt thật là có vấn đề, thu nhận một đồ đệ rác rưởi như vậy. Vũ Văn Hiên ở ngoài cửa cũng nghe không nổi nữa. Nha đầu kia tuy rằng hung dữ lại lạnh như băng, dọc theo đường đi cũng không có làm gì ngược đãi ta a, ta chỉ là muốn dọa nàng một chút mà thôi, không thể để tên tiểu nhân như ngươi hại nàng được.

Vũ Văn Hiên đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Triệu Hằng cầm trong tay một cái lọ màu trắng, đổ thuốc vào miệng Tỉnh Dao. "Ngươi làm gì a?" Vũ Văn Hiên vội tiến lên đẩy Triệu Hằng ra.

"Ngươi cho nàng uống cái gì?" Vũ Văn Hiên nhìn thấy chất lỏng màu vàng ở khóe miệng Tỉnh Dao.

"Độc dược, ta muốn độc chết yêu nữ này, báo thù cho sư phụ, trong chai là độc dượcđặc chế bổn môn. Haha..." Triệu hằng vứt bỏ cái lọ, cười nham hiểm.

"Giải dược đâu? Lấy ra!" Vũ Văn Hiên bay đến nắm lấy cổ áo Triệu Hằng.

"Đứa ngốc mới có thể cho ngươi giải dược!" Triệu Hằng vẫn ngoan cố không chịu cho.

"Yêu nữ này chết chưa hết tội, Vu huynh đệ ngươi cần gì phải cứu nàng?" Từ Tiến nói.

"Vậy thực xin lỗi hai vị!" Vũ Văn Hiên xuất thủ cực nhanh, điểm huyệt hai người. Lục soát khắp người bọn họ, nhưng không có tìm được giải dược.

"Giải dược đâu?" Vũ Văn Hiên ánh mắt đã đỏ lên, nàng hiện tại phi thườngtức giận.

"Không có."

"Hảo, không có. Không có cũng tốt, các ngươi không bằng cũng uống một chút đi?" Vũ Văn Hiên ở trên người Từ Tiến tìm ra một bình độc dược khác, đưa lên dọa đút cho bọn họ uống.

"Ngươi....."

"Giao ra giải dược, bằng không ta muốn các ngươi chết rất khó coi!" Đều do chính mình bày ra chủ ý này, kết quả hại nàng trúng độc. Uy, ngươi trăm ngàn lần không được có việc gì a! Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Vũ Văn Hiên ở trong lòng cầu nguyện.

"Nhanh nhanh, giải dược ở trong chuôi kiếm của chúng ta, ấn cái nút kia là có thể lấy ra giải dược." Từ Tiến cũng không muốn mất mạng oan uổng như vậy.

"Ngươi tốt nhất đừng nói dối, bằng không cẩn thận bị diệt môn!" Vũ Văn Hiên đoạt lấy kiếm của bọn họ, trên chuôi kiếm quả nhiên có cái nút, cũng đúng là có đổ ra một ít thốc  bột màu trắng.

"Mau uống đi, nuốt vào đi" Vũ Văn Hiên đem dược đổ vào miệng Tỉnh Dao, lại bưng chén nước đút cho nàng.

"Ta không muốn lấy mạng các ngươi, huyệt đạo bốn canh giờ sau sẽ tự động giải. Các ngươi tốt nhất cầu nguyện nàng không có chuyện gì, nếu không cẩn thận chết không có đất chôn thây!" Vũ Văn Hiên ôm lấy Tỉnh Dao còn hôn mê đi ra khỏi phòng, gọi xa phu tiếp tục lên đường.


Tác giả có lời muốn nói: Cuối năm, hảo bận rộn, tốc độ ra chương không thể bảo đảm... bạn đọc thỉnh tha thứ!!

Editor: Vừa mới thi xong, cả tháng nay vật vã với bài vở. Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu!!! :(( *cuối đầu* 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net