Chương 1: Hỏa kê đầu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Editor : BlackObs

* Hoả Kê ~ gà tây ~ nữ chính để đầu tóc đỏ rực nên bị gọi biệt danh vậy.

Mục Tiểu Phàm tỉnh lại, cảm giác đầu hơi choáng váng, cô xoa đầu mơ mơ màng màng ngồi dậy, vừa muốn xuống lầu lấy thuốc cảm uống, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô giật cả mình.

Trong căn phòng mờ tối, mấy nữ sinh nằm gục, chai rượu ngổn ngang trên nền nhà, rõ ràng bọn họ đã uống say.

Mục Tiểu Phàm lắc đầu muốn xua đi ảo giác, không ngờ còn làm nó đau thêm, cô đặt mông xuống ghế salon, cố nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, nhưng kiểu gì cũng không có nhớ là mình đã ra ngoài uống rượu.

"Thủ lĩnh, chúng ta uống tiếp nào!" Đột nhiên có cánh tay khoác lên đùi, cô theo đó nhìn về phía chủ nhân cánh tay, khi thấy một cái đầu xù đỏ rực, cô khiếp sợ thốt lên, "What!!!"

Đầu xù đỏ chếnh choáng ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt hoảng hốt của chị đại, nàng dụi dụi mắt, thầm thì: "Thủ lĩnh..."

Mục Tiểu Phàm thấy một màn này sao quen thuộc quá, cô đứng lên vào phòng vệ sinh, nhìn mình trong gương cũng một đầu đỏ rực, không thể tin nổi mắt mình.

"Ai làm gì mình vậy trời?" Làm sao mà trong một đêm, cô lại biến thành gà tây a? Định thần nhìn gương mặt non nớt lần nữa, Mục Tiểu Phàm không dám tin thối lui mấy bước, thẳng đến khi lưng chạm vào tường gạch men mới đờ người tại chỗ.

"Làm sao mình còn trẻ như vậy?" Mục Tiểu Phàm lẩm bẩm, hoảng loạn hết vuốt mặt tới vuốt gương, lại còn tự ngắt nhéo chính mình, lập tức đau đến không thốt nên lời.

Cô hoàn toàn không phải đang nằm mơ.

Vậy thì cô đây là...?

"Thủ lĩnh, ngươi làm sao vậy?" Đầu xù đỏ đẩy cửa đi vào, nghi ngờ nhìn Mục Tiểu Phàm.

"Không sao". Cô nói xong đi thẳng một hơi ra khỏi phòng vệ sinh, lấy điện thoại di động trong túi ra kiểm tra lịch, lông mày nhíu chặt.

Năm 2006, mình đây là sống lại hả? Còn sống lại đến tận mười năm trước?!

"Hứa Hạ, cậu nhìn kìa, tên đó chẳng phải là bá vương trường mình sao". Lúc Mục Tiểu Phàm đang đứng ngẩn ngơ suy nghĩ thì có hai nữ sinh đi tới, người tóc ngắn ngang vai đang khoác tay lên vai người tóc đen dài còn lại, miệng nói mắt nhìn qua bên này với vẻ khinh thường.

Mục Tiểu Phàm: ".....!".

"Nghe nói toàn nhờ nâng điểm, bình thường hay trốn học đánh nhau với người bên ngoài, nếu không có cha là cục trưởng, không chừng đã sớm bị đuổi học". Hai người đi lướt qua Mục Tiểu Phàm.

"Đợi đã". Mục Tiểu Phàm vội vàng lên tiếng, giọng nói có chút kích động, nhưng khi tiếp xúc với đôi mắt lạnh lùng kia, nhiệt huyết nháy mắt tiêu tán, còn lại chỉ là hồi hộp cùng bối rối.

"Thủ lĩnh, hai người này là ai a?" Đầu xù đỏ từ trong phòng đi ra thấy Mục Tiểu Phàm đứng ở hành lang với hai người lạ liền hỏi.

Mục Tiểu Phàm vừa muốn nói, nữ sinh tóc ngắn đã cướp lời, "Chúng ta không quen". Dứt lời kéo tay nữ sinh bên cạnh đi mất.

Mục Tiểu Phàm nhìn chằm chằm bóng lưng kia thật lâu mới hồi phục tinh thần.

Đầu xù đỏ cũng không thèm để ý, nàng nhìn người nãy giờ vẫn im lặng, gãi đầu nói: "Thủ lĩnh, bây giờ mới hơn chín giờ, chúng ta có uống tiếp hay không đây?"

"Không, ngươi ra ngoài gọi xe cho ta về ký túc xá". Mục Tiểu Phàm mím môi nói.

Cô không ngờ rằng, mình lại có thể trở về mười năm trước, càng không nghĩ tới vừa sống lại đã gặp ngay nữ thần của mình.

Nữ sinh tóc đen dài, mặt không chút cảm xúc khi nãy chính là nữ thần mà cô đã thích sáu năm trời - Hứa Hạ.

"Còn sớm vậy đã quay về ký túc xá?" Đầu xù đỏ ngạc nhiên hỏi.

"Ừ, gọi xe đi". Mục Tiểu Phàm xoa huyệt thái dương, đầu vẫn còn đau, đây là uống bao nhiêu rượu a...

Từ sau khi tốt nghiệp tiến nhập cục cảnh sát, cô không đụng tới rượu chè, vậy mà vừa tỉnh lại đã phải nhận di chứng từ nó.

Cô đứng ở hành lang KTV (karaoke), nhìn theo hướng hai người rời đi lúc nãy, nở nụ cười lẩm bẩm: "Không tin nổi nguyện vọng mình ước hôm sinh nhật ba mươi tuổi lại trở thành hiện thực".

Mấy ngày trước, cô còn cùng ba mẹ và đám bạn thân mừng sinh nhật tuổi ba mươi, có ước nguyện một chuyện rất viễn vông, ngày hôm nay tỉnh dậy, điều ước tự nhiên thành công, không vui vẻ mới là chuyện lạ.

"Thủ lĩnh, taxi tới rồi". Đầu xù đỏ thở hổn hển chạy tới.

"Đi, bảo mọi người quay về ký túc xá". Mục Tiểu Phàm đi trước, đầu xù đỏ theo sau.

Đỡ mấy người ra xe xong, người Mục Tiểu Phàm đổ đầy mồ hôi, cơn gió thổi qua nhất thời cũng làm đầu óc tỉnh táo phần nào, khoát tay nói với đầu xù đỏ đang ngồi trong xe: "Ngươi hộ tống các nàng trở về, hồi nữa ta bắt xe khác".

"Ok, vậy mai gặp". Đầu xù đỏ cười nói.

Mục Tiểu Phàm thoáng ngẩn ra, cũng cười nói: "Ừ, mai gặp".

Đầu xù đỏ tên là Tôn Bình Lam, là tiểu đệ cô thu nạp ở đại học, về sau cô chuyển sang học trường quân sự đối diện nên cũng tách biệt dần với bọn họ, trường quân sự quản lý rất nghiêm, hơn nữa ba cô không cho cô tiếp tục ra ngoài gây hoạ nên đã tìm một huấn luyện viên chuyên môn giúp ông trông coi con gái, thế là một học kỳ trôi qua cô không bước ra khỏi trường được ngày nào trừ khi nghỉ lễ.

Nghĩ ngợi xong, Mục Tiểu Phàm thở dài, quả nhiên tuổi trẻ đúng là tuổi trẻ, bốc đồng tuỳ hứng cái gì cũng không để ý.

Cô nhanh chóng tính toán một chút, từ đây cho đến lúc chuyển trường còn cách một học kỳ, nếu như cô chịu khó học giỏi thì thời gian đến trường quân sự sẽ được kéo dãn ra phải không?

Dù có sống lại thì cô vẫn muốn làm cảnh sát như trước, không chỉ vì ba cô là cục trưởng cục cảnh sát, mà nguyên nhân khác là do...đây cũng là tiêu chuẩn tìm bạn đời của Hứa Hạ.

Cô nhớ lúc trước Hứa Hạ có tham gia một show giải trí, MC hỏi nàng thích mẫu người thế nào, Hứa Hạ trả lời là cảnh sát, điều này làm cho một cảnh sát quèn như cô không khỏi hứng khởi, tuy rằng cô đã không thành công đứng trước mặt người kia với danh phận cảnh sát, nhưng hôm nay, ông trời đã cho cô cơ hội này.

Vậy nên cô phải nắm chặt trong tay a.

Hai tay đút vào túi quần, liếc nhìn khu phố nhỏ với đầy hàng quán xa hoa truỵ lạc, cô xoay người hướng ra phía đường lớn, hét to một tiếng: "Nữ thần, ta tới rồi!".

Vừa xuống xe đứng trước cổng trường, cô bồi hồi nhớ về kỷ niệm thời đi học, rồi rất nhanh vỗ vỗ đầu tự cười mình, "Không phải là đã trở về mười năm trước hay sao?".

Cổng chính trường học lúc này đã đóng, giờ đi vào nhất định bị ghi sổ, vì vậy cô theo trí nhớ đi về phía bờ tường quen thuộc, nhảy lên đầu tường chuẩn bị phóng vào trong thì phát hiện có hai người cũng chạy tới đây.

Cô tập trung nhìn kỹ, xém chút té khỏi tường, hai tay bám vào gờ tường không hay gì kịp.

"Sao lại là cô?" Giọng nữ lúc sớm truyền đến.

"Haha, không may lại là tôi". Mục Tiểu Phàm lén nhìn Hứa Hạ đứng một bên, không biết có phải ánh mắt cô nóng rực lộ liễu quá hay không mà đối phương hình như cảm giác được nên cũng nhìn lại.

Mục Tiểu Phàm thiếu chút lại té ngã, vội vã bám tường, chuyển tầm mắt nơi khác không dám nhìn lén người ta nữa, tự nhiên cảm thấy lúng túng, cô mở miệng hỏi: "Có muốn tôi đỡ hai chị lên đây không?".

"Không cần!" Nữ sinh tóc ngắn một lời từ chối, vẻ mặt ghét bỏ.

Chậc, cô nàng này gặp phải bá vương trường học là mình mà dám nhiều lần khiêu khích, không biết lớn gan hay là ngu ngốc nữa.

Mục Tiểu Phàm bình tĩnh nhìn Hứa Hạ, hỏi: "Còn chị?".

"Phiền em". Hứa Hạ nhàn nhạt nói.

"Không phiền, tiện tay thôi." Mục Tiểu Phàm nói xong nhảy xuống, ngồi xổm sát chân tường bảo: "Đến đây đi".

Hứa Hạ không nghĩ Mục Tiểu Phàm nhảy xuống, nàng cho rằng đối phương sẽ giơ tay kéo mình lên, thấy đối phương đã chuẩn bị tư thế kỹ lưỡng, nàng cũng không nhiều lời đi tới.

Đứng ở phía sau, Hứa Hạ lần đầu tiên nhìn rõ kiểu tóc đỏ rực bắt mắt này, nàng thoáng nhếch khoé miệng, nghĩ cái người trước mặt thật giống một con gà tây, ánh mắt dời tiếp xuống bờ vai và tấm lưng mảnh khảnh, chân vừa tính giơ lên liền bỏ xuống.

Mục Tiểu Phàm không nghe động tĩnh nên quay đầu hỏi: "Còn chưa lên sao?" Thì thấy đối phương đang cởi giày.

Thấy ánh mắt cô lộ rõ thắc mắc, Hứa Hạ giải thích: "Đế giày dính bùn đất sẽ làm bẩn áo em".

"Không có sao, dù gì cũng dơ sẵn rồi, chị lên đi". Vừa nói vừa vỗ vỗ bả vai.

"Hứa Hạ, chúng ta không nên tiếp xúc người này gần quá, có câu gần mực thì đen a, mẹ tớ nói không nên chơi chung với người học tập kém". Nói lời này ánh mắt dừng ở Mục Tiểu Phàm vài giây rồi nói tiếp: "Đã vậy thành tích của nàng là đứng đầu bảng đếm ngược từ dưới lên a."

Mục Tiểu Phàm: "...". Chị gái à, ai mướn chị ở trước mặt nữ thần tổn hại hình tượng của tôi vậy chứ, mai mốt làm sao tôi có thể thuận lợi đẩy ngã nữ thần đây!!!

"Hứa Hạ, để tớ giúp cậu leo lên được rồi". Nữ sinh lôi kéo tay Hứa Hạ.

Hứa Hạ cầm đôi giày trong tay, chân đạp lên vai Mục Tiểu Phàm leo lên đầu tường, nhìn vẻ mặt ấm ức của cô bạn bên dưới, nói: "Gần nửa đêm rồi, mai còn phải đi học, cậu lên nhanh đi".

Nữ sinh nghe nàng nói vậy, không tiếp tục lải nhải nữa, nổi giận trừng mắt nhìn Mục Tiểu Phàm, muốn tự thân leo tường nhưng nhảy mấy lần cũng không lên nổi.+

Mục Tiểu Phàm vừa nhìn liền biết đối phương không có kinh nghiệm, bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xổm xuống nói, "Mau lẹ, nhảy nữa gà trống gáy tới bây giờ".

Nữ sinh cắn cắn môi uỷ khuất, nàng hoàn toàn không muốn tới gần cái kẻ khác người này, mà Hứa Hạ thì đang đợi trên tường, nàng chỉ có thể đạp vai Mục Tiểu Phàm trèo lên.

Hôm nay là sinh nhật anh họ, vì thế nàng mời bạn cùng phòng là Hứa Hạ đi chung, không để ý thời gian về muộn thế này, hồi trước nàng có thấy qua Mục Tiểu Phàm và đồng bọn từ đầu tường này trèo qua, cho nên mới dẫn Hứa Hạ đến, trùng hợp lại gặp Mục Tiểu Phàm.

Nếu sớm biết Mục Tiểu Phàm ở chỗ này, kiểu gì nàng cũng không mang Hứa Hạ lại đây.

Thấy hai người đã ngồi chắc trên kia, Mục Tiểu Phàm lui về sau vài bước chạy lấy đà, đạp chân một cái phi lên đầu tường.

Hứa Hạ nhìn Mục Tiểu Phàm, thấy động tác đối phương linh hoạt, cảm giác chẳng tốn chút sức lực nào.

Mục Tiểu Phàm bị nàng nhìn đến đỏ mặt, may là trời tối người ta không nhìn ra được nên cô cũng thả lỏng tâm tình, nhỏ giọng nói: "Đi thôi, trở về còn ngủ thêm được mấy tiếng".

Ba người mau chóng xoay người nhảy xuống dưới, nữ sinh tóc ngắn bởi vì nhảy quá mạnh, xém chút té nhào xuống đất, may là Mục Tiểu Phàm theo sát phía sau nên vừa kịp kéo tay giữ nàng lại.

"Cẩn thận, trên mặt đất toàn đá cuội, đập đầu xuống là chảy máu đó". Mục Tiểu Phàm nhẹ giọng nhắc.

"Cám...cám ơn". Nữ sinh chưa kịp hoàn hồn.

"Đi thôi". Mục Tiểu Phàm dẫn đầu, mang hai người theo lối quen tránh thoát camera, hướng về ký túc xá, được nửa đường, thấy có ánh sáng rọi phía trước, cô vội đẩy hai người phía sau: "Nhanh trốn đi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net