Chương 19 - Lần thứ ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Editor: BlackObs

Ngày hôm sau, hai người rời giường chuẩn bị cho lớp học. Mục Tiểu Phàm sắp xếp bàn ghế còn Hứa Hạ làm điểm tâm.

​Mục Tiểu Phàm dọn bàn xong, lấp ló nơi cửa bếp nhìn nữ thần mặc tạp dề đỏ, đầu óc không khỏi tưởng tượng tới cảnh 18+ làm máu mũi lại chảy ra, tay chân luống cuống vội đi tìm khăn giấy. Hứa Hạ mang đồ ăn đi ra liền thấy lỗ mũi người nào đó nhét một cục giấy to, nàng cau mày hỏi, "Nóng trong người sao?".

​"Đúng a, quá nóng." Mỹ nhân mỗi ngày ở trước mặt lượn lờ qua lại, mà chỉ có thể nhìn không thể ăn hỏi sao không phát hoả cho được, đã vậy còn là dục hoả.

​Hai người ăn sáng xong, học sinh cũng tới lớp.

​"Tiểu Phàm, cậu đến sớm quá vậy". Bạch Xảo nâng gọng kính nói.

​"Phải sớm thôi." Nữ thần ở đây, không muốn sớm cũng phải sớm, nghĩ đến hình ảnh tuyệt diệu tối hôm qua, Mục Tiểu Phàm lại đỏ mặt khiến Bạch Xảo khó hiểu liếc nhìn cô.

Ba ngày học thêm nhanh chóng trôi qua, mọi người chính thức trở về quỹ đạo.

​Bởi vì muốn nhảy lớp, Mục Tiểu Phàm đi học cực kỳ chăm chỉ làm ánh mắt các giảng viên nhìn cô cũng thay đổi, biểu cảm ngạc nhiên đúng kiểu "Ồ hoá ra gỗ mục cũng có thể điêu khắc được" làm cho Mục Tiểu Phàm hoài nghi chẳng lẽ trước đây cô làm ra tội ác tày trời lắm hay sao!

​Cứ như vậy, Mục Tiểu Phàm vừa học tập vừa ngắm học tỷ vượt qua từng ngày.

​"Mục Tiểu Phàm, bên ngoài có người tìm". Do Mục Tiểu Phàm cải tà quy chính nên hiện giờ sinh viên trong lớp không còn mấy người sợ cô, thậm chí có kẻ lớn gan tiến lên bắt chuyện, thật sự Mục Tiểu Phàm có một gương mặt rất khả ái hơn nữa dáng người điện nước đầy đủ, trực tiếp bắt cóc trái tim cả trai lẫn gái.

​Suốt cả tháng nay, hết bạn cùng lớp lại đến các sinh viên ban khác đến thổ lộ tình cảm với cô, thậm chí có cả các chị gái khoá trên, điều này làm cho cô bắt đầu thắc mắc sao mà đời trước lại có nhiều người ghét cô đến vậy rồi lập tức nghĩ đến danh xưng 'Bá vương', thế là cô chỉ có thể thở dài không còn gì phản đối.

​Mục Tiểu Phàm ngán ngẩm không biết ai lại đến tìm cô nữa đây, vừa ra tới cửa phòng học liền thấy Dương Dao Dao, cô hơi bất ngờ, lên tiếng hỏi: "Có việc gì không?".

​"Đương nhiên có, không có thì tôi đến tìm làm cái gì?" Dương Dao Dao đanh đá trả lời.

​Mục Tiểu Phàm: "..." Bà chị này xinh thì có xinh mà sao hung hăng dữ vậy?!

​"Có dám đi theo tôi đến một chỗ không?" Dương Dao Dao hất cằm hỏi. Mục Tiểu Phàm vốn cao hơn Dương Dao Dao một cái đầu nên cô ta có muốn lên mặt từ trên sỉ nhục xuống cũng không được, vì thế cô ta khó chịu hừ một tiếng.

​"Không dám". Mục Tiểu Phàm trả lời không suy nghĩ.

​Dương Dao Dao thiếu điều muốn sặc, không thể tin nhìn Mục Tiểu Phàm, khinh bỉ nói: "Thì ra bá vương mà ai ai cũng sợ lại là đồ thỏ đế".

​Mục Tiểu Phàm chỉ mỉm cười nhìn đối phương. Cô không để mình bị đẩy vòng vòng bởi ba cái trò khích tướng này đâu.

​Dương Dao Dao nói: "Nếu như liên quan đến Hứa Hạ thì sao?".

​Vừa nghe tới nữ thần, Mục Tiểu Phàm liền thay đổi nét mặt, nãy giờ cô vẫn lười biếng đứng dựa lưng vào tường, hiện tại đứng thẳng người nghiêm túc hỏi: "Chị đã làm gì học tỷ?".

"Tôi không nói thì cô có cầu xin tôi không?". Nét mặt Dương Dao Dao bỗng chốc trở nên hung tợn, nghiến răng nói: "Tôi không có được thì cô cũng đừng mơ tới".

​Mục Tiểu Phàm bị ánh mắt điên cuồng của Dương Dao Dao làm cho giật mình, loại ánh mắt này trước đây cô thấy qua nhiều rồi, mỗi lần bắt gặp ánh mắt như thế của bọn cướp giật, để phòng ngừa bọn chúng manh động giở trò cô sẽ nhanh tay rút roi điện xử chúng trước.

Mà giờ khắc này, đầu óc cô nhất thời trống rỗng chẳng tính toán được cái gì. Nữ thần có đúng là đang bị ức hiếp hay không? Có đúng là đang chờ cô đến cứu chị ấy? Mục Tiểu Phàm cũng không cần biết gì khác, cô chỉ biết rằng mình nhất định phải cứu nữ thần.

"Được, tôi đi với chị". Cô đáp không chút do dự.

​Dương Dao Dao thấy Mục Tiểu Phàm rốt cuộc đồng ý, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ quyệt, "Sớm đáp ứng không phải đã xong rồi sao?". Làm hại mình phải nhọc công như vậy.

​Mục Tiểu Phàm không muốn cùng người này cãi nhau, răm rắp bước theo Dương Dao Dao, dù giữa đường cảm thấy hình như có gì đó không đúng nhưng đầu cô lúc này bị xoay vòng bởi hình ảnh nữ thần nên vẫn tiếp tục bước đi. Song khi cô theo Dương Dao Dao vào đến nhà vệ sinh nữ bỏ hoang ở tầng năm, cô liền biết được không đúng chỗ nào nhưng đã muộn rồi.

​Cô vừa bước vào WC thì có một đám nam sinh nữ sinh hô hào hô ngăn chặn cửa đề phòng cô chạy trốn.

​Mục Tiểu Phàm quét mắt đánh giá bọn họ, dựa vào đồng phục biết được bọn người này không phải sinh viên trường mình, có thể là Dương Dao Dao thuê từ nơi khác qua, tuy rằng đầu tóc cách ăn mặc như dân anh chị nhưng vẫn còn non lắm, vừa nhìn đã biết tất cả đều là học sinh.

Quan sát xong, Mục Tiểu Phàm khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn Dương Dao Dao cười nói: "Dương học tỷ đây lại muốn chơi đùa cái gì vậy? Nhiều người thế này tính liên hoan ở WC hay sao?" Nói đến đây, Mục Tiểu Phàm dừng một chút, liếc mắt sang vài tên con trai đang si mê nhìn mình, nụ cười càng rộng hơn, cô nói trêu: "Còn dắt theo mấy bạn trai dễ thương nữa à?".

Mấy đứa con trai lúc đầu vốn rất bài xích không muốn vào nhà vệ sinh nữ, nhưng vì dãy WC này bỏ phế, bọn họ cũng đành cắn răng đi vào, nghĩ hồi nữa đánh xong sẽ tản đi nhanh, nào ngờ cả bọn được thuê đánh một người đẹp xuất sắc, vượt xa hoa khôi trường họ.

​"Mục Tiểu Phàm, dẹp ngay kiểu cười híp mắt đó của cô đi, vừa nhìn đã mắc ói". Dương Dao Dao căm ghét nói, "Suốt ngày ở trước mặt Hứa Hạ làm ra bộ dáng tiểu bạch thỏ, diễn cho ai xem? Có ai mà không biết cô đã từng chơi đùa qua cả tá nữ sinh, đánh nhau thì ôi thôi đếm không hết, quả đúng là tiện nhân".

Người được xưng là tiểu bạch thỏ - Mục Tiểu Phàm: "..." 🙄

Cô chơi đùa qua cả tá nữ sinh hồi nào sao cô không biết?! Đánh nhau thì cô thừa nhận nhưng cái chuyện chơi gái thì cô kiên quyết không thừa nhận.

​"Thế nào, không dám nhận? Có bản lĩnh chơi mà không có bản lĩnh chịu à?" Dương Dao Dao thấy Mục Tiểu Phàm không nói lời nào, càng được nước lấn tới không chút kiêng kị.

"Chuyện tôi chưa từng làm thì thừa nhận cái gì?". Mục Tiểu Phàm tròn mắt nhìn Dương Dao Dao.

Bị đôi mắt to tròn trong sáng nhìn thẳng khiến Dương Dao Dao càng nóng máu, cô ta bất ngờ tiến lên nắm vạt áo Mục Tiểu Phàm, gằn từng tiếng, "Đừng có bày ra cái vẻ hồ ly tinh đó với tôi, trông mắc ói lắm".

​"Chị mang thai à, sao nãy giờ mắc ói hoài vậy?". Mục Tiểu Phàm vẫn đứng yên bất động nhàn nhã nhìn người trước mặt đang bùng nổ, thậm chí còn vươn tay chơi đùa mấy sợi tóc trên vai cô ta, thở dài nói: "Con gái xinh như vầy mà sao cứ động chút là tức giận, chị xem nếp nhăn hiện hết cả ra rồi kìa". Dứt lời còn chỉ chỉ lên trán Dương Dao Dao.

​Dương Dao Dao lập tức buông tay ra, sụt lùi vài bước, tay che cái trán vừa bị ngón tay Mục Tiểu Phàm chỉ vào, lỗ tai bất giác ửng đỏ, may là lớp tóc làm tốt vai trò ngăn trở nên không bị mọi người phát hiện.

Mấy người được Dương Dao Dao thuê tới đều trợn tròn mắt, đây là tình huống gì a? Không phải nói muốn đánh nhau sao? Không phải sẽ bắt mỹ nữ này lại tát vài bạt tai, doạ cô ta cách xa Hứa Hạ ra một chút à? Sao bây giờ xuất hiện tình huống ngoài kịch bản thế này? Cả đám liếc mắt nhìn nhau, không biết nên làm gì cho phải.

​Mục Tiểu Phàm nhìn mấy người xung quanh, miệng lộ ra nụ cười thân thiện, vươn tay vỗ vỗ lên vai một nữ sinh có vẻ là chị đại, chân thành nói: "Dẫn nhóm đệ tử của ngươi về đi, không thôi một hồi thầy giám thị chủ nhiệm tới đây bắt được thì các ngươi xong đời đấy".

Đám người nhận tiền của Dương Dao Dao làm việc nên có đổi ý muốn đi cũng không thể đi.

​Dương Dao Dao thấy Mục Tiểu Phàm không có chút gì gọi là sợ sệt, từ lúc bắt đầu tiến vào WC đến giờ vẫn ung dung, giống như người bị bắt không phải Mục Tiểu Phàm mà là chính mình, nghĩ thế nào cũng thấy không thể chấp nhận, lớn tiếng nói với mấy người kia: "Bắt cô ta mau, ngày hôm nay nhất định phải chỉnh đốn cô ta mới được".

Cuối cùng kịch bản cũng tới rồi, nhóm đầu gấu liền chen chúc tiến lên giữ tay cô lại, có người còn tranh giành chỉ vì ý đồ gần gũi đụng chạm người đẹp, đúng là có số hưởng nha. Mục Tiểu Phàm cau mày nhưng cũng không thèm nhúc nhích, cô thật muốn nhìn xem Dương Dao Dao làm được tới đâu.

​Dương Dao Dao sau khi trấn tĩnh bản thân thì đi tới trước mặt nhìn Mục Tiểu Phàm chằm chằm.

​Mục Tiểu Phàm cũng nhìn lại, muốn đấu mắt à, gì chứ trò này cô rành lắm.

​Dương Dao Dao chớp mắt thua trước, tức thời giơ tay muốn tát Mục Tiểu Phàm, nhưng nhìn đến khuôn mặt trắng mịn của Mục Tiểu Phàm, trong đầu cô ta lại hiện lên hình ảnh vừa rồi Mục Tiểu Phàm chơi đùa với tóc mình cùng nụ cười nửa miệng. Dương Dao Dao mím môi, thay vì tát vào mặt thì bàn tay lại vô thức hướng tới áo Mục Tiểu Phàm.

Người vốn đang chuẩn bị tâm lý né cú tát: "..."

Tất cả người tại hiện trường: "...."

Tình huống gì đây trời?!! Đây là tiếng lòng của Mục Tiểu Phàm và đám người vây xung quanh.

​Hôm nay Mục Tiểu Phàm mặc áo sơmi caro, bên trong mặc áo lót trắng. Nút áo bị Dương Dao Dao giật ra khiến cô lộ ngực rồi...

​"Dương học tỷ, chị làm cái gì vậy hả?" Bởi vì hai tay bị bọn người kia kẹp lại nên trọng tâm cơ thể ngã về sau dẫn đến nửa bầu ngực trắng nõn của Mục Tiểu Phàm càng lộ rõ hơn, bọn con trai không kiềm được nuốt xuống nước miếng.

​Tuy Mục Tiểu Phàm không ngại bị mấy người này cầm tay, nhưng cô rất để ý việc người khác nhìn chằm chằm thân thể mình bằng ánh mắt thèm thuồng. Cô dùng hết lực tay vùng ra khỏi bọn họ, do có người níu mạnh ngoan cố giữ cô lại cho nên một bên tay áo Mục Tiểu Phàm bị xé toạc một đường. Bị Mục Tiểu Phàm trừng mắt, đối phương run rẩy vội vàng nói: "Tôi không cố ý".

​Mục Tiểu Phàm cũng không thèm chấp, ánh mắt hình viên đạn ghim trên người Dương Dao Dao, lạnh giọng: "Dương học tỷ, hôm nay chúng ta cần nói chuyện rõ ràng. Chị thích Hứa học tỷ, tôi cũng thích, nhưng chị thấy đó, học tỷ đã nói thẳng không muốn qua lại thân thiết với chị, hôm nay chị kiếm tôi gây chuyện không những không làm cho học tỷ hồi tâm chuyển ý, ngược lại càng làm chị ấy ghét chị hơn, chị muốn vậy lắm sao?".

​"Dựa vào cái gì mà Hứa Hạ thích một người chỉ vừa gặp mặt có mấy lần như cô, rõ ràng tôi ở cùng cậu ấy lâu hơn, nhưng bởi vì cô..."

​"Không, không phải bởi vì tôi". Mục Tiểu Phàm cắt ngang lời Dương Dao Dao, "Tất cả là do chị thôi".

"Tôi??" Dương Dao Dao sửng sốt.

​"Đúng vậy, chị đó." Mục Tiểu Phàm khoanh tay nói: "Học tỷ đã nói với tôi, không thích bị người khác đùa giỡn, tôi nghĩ chị vẫn nhớ rõ ngày đó chị đã chặn tôi trong hẻm nhỏ làm chuyện gì phải không? Nếu như là thật lòng tỏ tình thì học tỷ cũng sẽ không ghét chị, đằng này muốn trách thì trách chị có mục đích riêng, mục đích này không cần tôi nói nữa nhỉ?".

Thật ra từ lúc bị Hứa Hạ nói thẳng, Dương Dao Dao đã hiểu được nguyên nhân nhưng vẫn một mực cố chấp, hôm nay lần thứ hai nghe được từ miệng Mục Tiểu Phàm khiến cô ta khó lòng tiếp thụ. Viền mắt Dương Dao Dao bắt đầu đỏ lên, nước mắt chảy ra.

​Mục Tiểu Phàm khoát khoát tay nói với đám người đang đứng trơ ra nhìn: "Giải tán đi, ở đây không còn chuyện của mấy người".

​Bọn họ thấy Dương Dao Dao không ngăn cản nên mừng còn không kịp, vội vã rút hết, trước khi đi có mấy thằng nhóc còn luyến tiếc nhìn Mục Tiểu Phàm.

​Cả đám người chạy đi, trong WC chỉ còn Mục Tiểu Phàm và Dương Dao Dao.

​Dương Dao Dao thì đứng khóc, Mục Tiểu Phàm thì tranh thủ sửa lại tay áo, cô buộc ống tay áo lại rồi xắn lên cao, thoáng nhìn qua cũng không ai biết là tay áo này bị xé rách.

​Mục Tiểu Phàm cài xong nút áo, Dương Dao Dao vẫn còn khóc, Mục Tiểu Phàm nhướng mày nói: "Chị cứ ở đó khóc tiếp, tôi đi đây". Nói đi là đi, không chút do dự, tới cửa mới buông ra một câu, "Ở đây đã từng có người chết đó". Dứt lời Dương Dao Dao nín bặt, thậm chí sợ quá chạy đến gần cô.

​Mục Tiểu Phàm xoay người khóe miệng cong lên, nói với Dương Dao Dao đã theo kịp phía sau: "Nhường học tỷ cho chị, chuyện này tôi không có khả năng đáp ứng, nhưng nếu như chị không tính toán đến hiềm khích lúc trước thì từ giờ chúng ta làm bạn bè cũng không tệ lắm".

​"Ai muốn làm bạn bè với cô". Dương Dao Dao thở phì phò chạy đi.

​"Dương học tỷ, lần sau cùng nhau nói chuyện chơi nữa nha!". Mục Tiểu Phàm hô to một câu với theo, thấy dáng đối phương hơi chút lảo đảo xém té, cô haha cười ra tiếng, tay đút túi quần chuẩn bị bước xuống lầu.

​"Mục Tiểu Phàm".

Mục Tiểu Phàm ngừng chân, xoay người nhìn thấy một người đáng ra không nên xuất hiện ở đây, cô nuốt nước bọt, không dám tin hỏi: "Học tỷ, sao chị ở đây?".

​—— "Nhường học tỷ cho chị, chuyện này tôi không có khả năng đáp ứng."

Chết chưa, đừng nói là lời này bị học tỷ nghe rồi nha....Nghĩ vậy, gò má Mục Tiểu Phàm hơi đỏ lên, hắng giọng lúng túng hỏi: "Học tỷ, chị đến đây lúc nào?".

​"Vừa mới đến." Người vừa nghe không sót một chữ nào, mặt không đổi sắc thản nhiên đáp.

​"À". Nghe nữ thần nói mới đến cộng thêm biểu tình không có gì lạ, Mục Tiểu Phàm thở phào, mặt mày giãn ra vui vẻ hỏi: "Học tỷ, làm sao chị biết em ở chỗ này?".

​"Nghe Bạch Xảo nói." Hứa Hạ xuống lầu, Mục Tiểu Phàm theo sát phía sau.

​Mục Tiểu Phàm nghe thấy lời này, đi sát bên người Hứa Hạ, cười híp mắt hỏi: "Học tỷ, có phải chị lo cho em không?".

​"Không có." Hứa Hạ không chớp mắt, tiếp tục bước xuống lầu.

​"Không có a..." Mục Tiểu Phàm thất vọng khựng người lại, không phát hiện vẻ mặt Hứa Hạ có chút suy tư.

​Mục Tiểu Phàm vẫn chưa từ bỏ, theo sát bên không ngừng thắc mắc: "Học tỷ, chị không lo cho em, vậy tại sao phải đi lên tới năm tầng lầu? Nhà vệ sinh nữ ở đây bỏ hoang lâu rồi, chị không thể nào là đi vệ sinh đâu ha?".

Hứa Hạ dừng bước nhìn cô, "Bạch Xảo nói em vì chị mà bị Dương Dao Dao mang đi, chị không muốn ai bị liên luỵ vì mình hết".

Nụ cười xấu xa của Mục Tiểu Phàm nhất thời cứng đờ, cô nhìn bóng dáng nữ thần rời đi thở dài, "Lúc nào mình mới có thể cưa đổ nữ thần đây...".

��?p;� 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net