Chương 33: Không biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Editor: BlackObs

"Học tỷ, mấy sách này là em mượn cho chị xem đó". Mục Tiểu Phàm đặt sách lên bàn Hứa Hạ.

​Hứa Hạ vẫn nhìn máy tính, lạnh nhạt nói: "Không cần".

​"Học tỷ, chị nhìn thử cái đi". Mục Tiểu Phàm kéo ghế ngồi xuống.

​"Tự em xem đi." Hứa Hạ nhấp chuột, mở ra một trang web.

​"Học tỷ, em tìm muốn nửa ngày mới được bao nhiêu đây cho chị mà". Mục Tiểu Phàm gục cằm lên chồng sách, ủy khuất nói.

​Hứa Hạ ngừng động tác, thản nhiên nói: "Em trả lại cho anh Hàng của em đi, chị có thể đến thư viện đọc".

"Oh..". Mục Tiểu Phàm thất vọng đứng lên, nhìn sườn mặt nghiêm túc của học tỷ, cô cắn cắn môi cuối cùng không nói gì thêm, dời sách về bàn mình, rút ra quyển trên cùng đọc thử và thực tế là không ăn nhập được chữ nào vì mắt cô vẫn luôn liếc trộm học tỷ.

Rõ ràng sáng nay còn ấm áp thức dậy chung một giường, làm sao bây giờ học tỷ lại tự nhiên lạnh lùng chứ?!

​"Này, bên ngoài có người tìm". Dương Dao Dao lấy cuốn sách đập đập lên bàn cô.

​"Ai?" Mục Tiểu Phàm nghi ngờ đứng lên đi ra ngoài, nếu là Tôn Bình Lam hay Bạch Xảo thì đã xông thẳng vào chứ cần gì lịch sự như vậy.

​"Mục Tiểu Phàm".

​"Lưu Đình Đình?". Mục Tiểu Phàm ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu lại tới đây?".

​Lưu Đình Đình vén mấy sợi tóc ra sau tai, dịu dàng nói: "Tớ xin nghỉ một tuần, muốn tìm cậu cùng đi du lịch".

​"Xin nghỉ, đi du lịch?" Mục Tiểu Phàm vẫn còn mông lung, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

​"Ừ, Dao Dao cũng muốn đi nên tớ đã dẫn theo". Lưu Đình Đình nói xong, Mục Dao Dao nãy giờ vẫn núp phía sau nhảy ra ngoài, "Khỉ con, có nhớ em không!". Hai bím tóc nó đung đưa qua lại.

​"Ha ha ha ha, cô bị gọi là khỉ con? Ha ha ha ha, buồn cười chết mất". Dương Dao Dao ở một bên hóng chuyện, chịu không nổi bật cười.

​"Chị là ai a?" Mục Dao Dao mở to mắt nhìn nàng.

"Chị là bạn học của khỉ con". Dương Dao Dao mỉm cười trả lời.

"Ah". Mục Dao Dao gật đầu.

​"Tiểu Phàm, chúng ta cùng đi chứ, vừa vặn dẫn Dao Dao du ngoạn". Lưu Đình Đình nói.

​Mục Dao Dao chạy đến ôm đùi Mục Tiểu Phàm, ngửa đầu làm mặt cún con: "Chị hai, lúc trước chị nói muốn dẫn em đi chơi mà, bây giờ Dao Dao muốn đi chơi cùng chị và chị Đình Đình, đi đi mà chị hai".

​Dương Dao Dao nghe cô bé này cũng tên Dao Dao, nàng ngồi xổm trước mặt nó: "Em tên Dao Dao à? Chị cũng tên Dao Dao đây".

​"Thật ạ?" Mục Dao Dao vui vẻ nói: "Chị gái, chúng ta thật sự là hữu duyên".

​"Đúng vậy". Cô bạn nhỏ đáng yêu làm Dương Dao Dao không thích không được, nàng chỉ tay vào Mục Tiểu Phàm hỏi: "Đây là chị ruột em huh?".

​"Dạ". Mục Dao Dao gật đầu.

​Dương Dao Dao chỉ tiếp vào Lưu Đình Đình hỏi: "Còn đây là...?". Ánh mắt kia từ lúc đến đây vẫn chăm chú nhìn Mục Tiểu Phàm, Dương Dao Dao cảm thấy quan hệ của hai người hẳn là không bình thường.

"Bạn gái của chị em". Mục Dao Dao lớn tiếng nói.

​Lưu Đình Đình thoáng chốc đỏ mặt.

​Dương Dao Dao không dám tin, hết nhìn Lưu Đình Đình tới nhìn Mục Tiểu Phàm, thầm nghĩ: Quan hệ không bình thường thật hả?!

​"Không được nói bậy". Mục Tiểu Phàm bịt miệng Mục Dao Dao: "Đình Đình làm sao là bạn gái chị được". Vừa nói cô vừa chuyển tầm mắt vào trong phòng thấy học tỷ vẫn đang ngồi nhìn máy tính.

​"Em không có nói bậy, chị hai chính là kẻ xấu xa, chị Đình Đình thích chị lâu vậy, mà chị lại đi thích một học tỷ mới quen, hừm, chị đúng là người xấu". Mục Dao Dao tức giận chạy đến ôm chân Lưu Đình Đình.

​"Em, con nhóc này!" Mục Tiểu Phàm muốn rầy nó nhưng lại không nỡ, cố gắng trấn tĩnh, nói với Lưu Đình Đình: "Đình Đình, xin lỗi, con nít nói lung tung, cậu đừng để trong lòng nha".

​Lưu Đình Đình cứng người một chút, miệng khẽ cong lên che giấu thương tâm nơi đáy mắt, nhẹ giọng nói: "Ừ không có gì mà".

"Để tớ đưa Dao Dao về nhà, cậu cũng về đi học đi, không thể vì chiều ý con bé mà bỏ lỡ bài vở".

"Em không về, em muốn đi chơi với chị Đình Đình, em với chị ấy không thèm dẫn chị theo". Mục Dao Dao đứng chắn trước mặt Lưu Đình Đình, nói với Mục Tiểu Phàm: "Chị hai, em không cho chị khi dễ chị Đình Đình, chị không cần chị ấy thì em cần". Nói xong xoay người nắm tay Lưu Đình Đình kiên quyết: "Chị Đình Đình, mình đi thôi".

​"Tiểu Phàm." Lưu Đình Đình bối rối nhìn Mục Tiểu Phàm.

​Mục Tiểu Phàm tiến lên ôm Mục Dao Dao vào lòng, vỗ mông nó: "Oắt con này, ngày càng không biết trên dưới lớn nhỏ, chị khi dễ Đình Đình lúc nào?".

​Mục Dao Dao giãy giụa, lầm bầm nói: "Chị không thích chị ấy thì chính là khi dễ chỉ".

​Mục Tiểu Phàm nhất thời dở khóc dở cười, khẽ búng trán con bé: "Đã không thích mà vẫn thả thính thì mới thật sự là khi dễ người ta, em còn nhỏ không có hiểu được đâu". Nghĩ đến dáng vẻ hào khí vừa rồi của con bé, Mục Tiểu Phàm liền thấy buồn cười.3

Mục Dao Dao nhỏ bé làm sao hiểu được, buồn bực vùi trong lòng Mục Tiểu Phàm.

​Hai người đều chuẩn bị hành lý, Lưu Đình Đình thì đã xin phép rồi, Mục Tiểu Phàm không còn cách nào đành thuận theo chuyến đi này.

​Mục Tiểu Phàm muốn học tỷ cùng đi, trong lúc xếp đồ cô có hỏi mấy lần mà học tỷ không đồng ý, cuối cùng cô hụt hẫng xách túi rời đi cùng Lưu Đình Đình và Mục Dao Dao.

​Đến tối, Dương Dao Dao nằm ở giường trên nhìn xuống thấy Hứa Hạ vẫn còn ngồi trước máy tính, nàng cắn môi suy nghĩ lát sau mới nói: "Hứa Hạ, cậu có muốn đi ra ngoài ăn gì không? Từ trưa tới giờ hình như cậu chưa có ăn". Chỉ nghe Hứa Hạ nhẹ giọng đáp: "Không cần".

"Bỏ ăn cả bữa trưa và tối thì làm sao được". Dương Dao Dao lo lắng nói.

​"Không có gì đáng ngại, tớ không đói bụng". Hứa Hạ đứng lên nhưng vừa đi hai bước liền lảo đảo vội đỡ lấy bàn.

​"Hứa Hạ!". Dương Dao Dao phóng xuống giường đến bên người nàng hỏi: "Cậu sao vậy?".

Sắc mặt Hứa Hạ rất kém, Dương Dao Dao đưa tay sờ lên trán nàng, sốt ruột nói: "Hứa Hạ, cậu bị sốt rồi, tớ đưa cậu đến phòng y tế".

​"Chuyện gì vậy?". Lúc này bạn cùng phòng đi chơi bên ngoài về tới.

​"Cậu ấy sốt rồi". Dương Dao Dao thông báo tình hình.

​"Sao cơ?!" Hai cô bạn kia chạy đến áp tay lên trán Hứa Hạ, nhanh chóng nói: "Đi, tới phòng y tế mau đi".

​"Không cần". Hứa Hạ lắc đầu đi đến giường mình nói, "Nghỉ ngơi một hồi sẽ đỡ thôi".

​"Nhưng người cậu nóng quá". Dương Dao Dao nói.

​"Không sao đâu". Hứa Hạ vén chăn lên chui vào.

​Tối qua Mục Tiểu Phàm mộng mị cả đêm, Hứa Hạ lo dỗ dành cô nên chẳng ngủ được bao nhiêu cộng thêm cơ thể nàng vốn đang yếu nên dễ bị cảm lạnh. Sáng sớm hôm nay vẫn chưa thấy mệt nhưng buổi chiều trán bắt đầu nóng khó chịu, khổ nỗi thời điểm đó trong đầu nàng đều là hình ảnh cô gái kia mang ánh mắt ôn nhu đi theo Mục Tiểu Phàm.

​Cả bọn Dương Dao Dao chẳng thể làm gì được, bối rối đứng tại chỗ.

​"Hay là chúng ta gọi điện cho Mục Tiểu Phàm đi, chắc em ấy sẽ có cách". Trong mắt bọn họ, ngày thường Mục Tiểu Phàm rất thân với Hứa Hạ mà có vẻ Hứa Hạ cũng để tâm những gì Mục Tiểu Phàm nói.

​"Không được, không thể nói cho Mục Tiểu Phàm biết". Dương Dao Dao phản đối.

​"Lúc này mà cậu còn để bụng chuyện riêng của cậu hả?! Dương Dao Dao, cậu đừng có ích kỷ như thế". Một cô bạn không nhịn được lên tiếng. Bình thường họ vốn chẳng quan tâm đến chuyện Dương Dao Dao và Mục Tiểu Phàm đấu võ mồm, ngầm đối địch nhau thế nào nhưng bây giờ liên quan đến sức khoẻ Hứa Hạ, không thể mặc kệ được.

​"Để tớ chăm sóc cậu ấy, đừng gọi Mục Tiểu Phàm." Dương Dao Dao mân môi nói.

​"Không cần..." Thanh âm Hứa Hạ khàn khàn.

​"Hứa Hạ, tớ...". Dương Dao Dao chuẩn bị nói tiếp thì bị Hứa Hạ cắt ngang: "Ai tớ cũng không cần, các cậu nghỉ ngơi đi".

​Trong phòng nhất thời yên tĩnh, ba người âm thầm lo lắng.

​"Mặc kệ, tớ gọi Mục Tiểu Phàm đây." Cô bạn nhỏ giọng nói, cầm điện thoại đi ra ngoài.

​Dương Dao Dao cũng không ngăn cản nữa, nàng nghĩ tình hình này thật sự chỉ có Mục Tiểu Phàm mới chăm sóc Hứa Hạ được thôi.

​"Cái gì? Phát sốt?" Mục Tiểu Phàm nhảy dựng, hốt hoảng leo xuống giường mang giày, "Học tỷ, chị đưa điện thoại cho Hứa Hạ, để em nói chuyện với chị ấy".

"Ừ ừ". Nữ sinh mở to âm lượng đi vào.

​"Học tỷ, học tỷ". Mục Tiểu Phàm nóng nảy kêu.

​Hứa Hạ trở mình, nhíu mày nhìn bạn cùng phòng đang giữ điện thoại bên tai mình.

​"Học tỷ, chị đến phòng y tế đi, hồi nữa em trở về, chị nghe lời em được không?". Mục Tiểu Phàm gấp gáp vừa nói phone vừa thu gom đồ đạc.

​"Tiểu Phàm, cậu sao vậy?" Lưu Đình Đình ở phòng bên cạnh nghe động tĩnh nên đi qua hỏi.

"Chị hai?". Mục Dao Dao cũng chạy sang.

​"Học tỷ phát sốt, không chịu đến phòng y tế, đêm nay tớ phải trở về".

​"Không cần về". Hứa hạ lạnh lùng nói: "Không cần em quan tâm, em cứ đi chơi đi". Nói xong liền cúp điện thoại.

​Mục Tiểu Phàm nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, nói với Lưu Đình Đình: "Đình Đình, Dao Dao đành nhờ cậu, chắc tớ không thể đi du lịch với cả hai tiếp được". Nói xong cô ôm lấy Mục Dao Dao xin lỗi.

​Mục Dao Dao vỗ lưng Mục Tiểu Phàm nói: "Chị hai đi đi, em sẽ nghe lời chị Đình Đình". Tuy rằng ban ngày nói chị hai vì học tỷ mà khi dễ Đình Đình nhưng khi thấy Mục Tiểu Phàm lo sốt vó như vậy, Mục Dao Dao vẫn rất thương chị gái, vô cùng ngoan ngoãn an ủi cho chị mình yên tâm.

​"Cảm ơn em, Dao Dao". Mục Tiểu Phàm hôn trán Dao Dao một cái, đứng lên nói: "Đình Đình, nhờ cậu".

​"Không có gì, cậu đi cẩn thận nhé". Lưu Đình Đình nhận ra, nếu đối phương đã không thích thì có dây dưa cũng chỉ tăng thêm phiền não cho bản thân mà thôi. Nàng theo đuổi Mục Tiểu Phàm nhiều năm cũng mệt mỏi rồi, hẳn là đã tới lúc nên buông tay.

​"Ừ".

​Mục Tiểu Phàm tha túi đồ trở về, may là ba người đi chưa quá xa, về tới trường chỉ mất hơn một tiếng.

ñ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net