Chương 52 - Nhớ chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Editor: BlackObs

Mục Tiểu Phàm cùng ông Mục xuống xe thấy một quân nhân dẫn đầu đi đến.

​"Anh Tiền, đã lâu không gặp". Ông Mục cười khanh khách tiến lên.

​Quân nhân hừ một tiếng: "Anh chỉ mong khỏi phải gặp mặt tôi thì có". Hắn nhìn sang Mục Tiểu Phàm đang đứng cạnh cửa xe liền sửng sốt, "Đây là con gái anh?".

​"Đúng vậy, con gái lớn".

​Nhìn Mục Tiểu Phàm rất giống bà Mục khi còn trẻ, hắn cười hỏi: "Mẹ con khỏe không?".

​"Dạ khoẻ". Mục Tiểu Phàm lễ phép đáp dù trong lòng rất thắc mắc.

​Cô không biết ông chú trước mặt nên cô chuyển ánh mắt sang ba mình.

Ông Mục choàng vai hắn, "Tiểu Liên vẫn khoẻ, vào thôi, hai bạn già chúng ta đã lâu không gặp, đi vào tâm sự".

​"Ba, vậy con làm gì?" Mục Tiểu Phàm bị bỏ rơi, vội hỏi.

​"Đây đều là lính của anh?" Ông Mục thấy một hàng lính đứng nghiêm như cột, lên tiếng hỏi.

​"Đúng vậy". Nói đến lính của mình, anh Tiền không giấu được tự hào.

​Ông Mục nói thẳng: "Để họ đánh một trận với con bé nhà tôi đi".

​Anh Tiền: "..."

​Binh lính: "..."

​Mục Tiểu Phàm: "... " Ba, muốn giết con sao!!!

​"Dù sao con cũng ngứa tay ngứa chân, cứ cùng mọi người đánh nhau một trận đi". Ông Mục nói xong khoác vai anh Tiền đi vào phòng làm việc.

​Mục Tiểu Phàm khóc không ra nước mắt, thấy hàng binh lính đang trừng trừng nhìn mình, cô lúng túng mỉm cười xua tay: "Ba em nói giỡn thôi, mấy anh cứ tiếp tục đứng nghiêm, em tự mình tham quan là được".

"Nếu ba em đã nói vậy thì chúng ta cứ đánh thử sức xem sao?". Một người trong đó nói.

​"Không... Không cần đâu". Không phải Mục Tiểu Phàm sợ, chỉ là cô biết rõ công phu của mình như mèo cào làm sao so được với bọn họ.

​"Đến đây đi, nhường em mười chiêu".

Mục Tiểu Phàm bị chào mời làm cho ngứa nghề, bọn họ đã nói đến mức này thôi thì cứ thử xem sao.

Cả nhóm đi đến bãi đất trống, Mục Tiểu Phàm và một người lính đứng ở giữa, chín người còn lại vây chung quanh.

​"Bắt đầu đi".

Mục Tiểu Phàm liên tiếp tấn công, người đối diện vẫn né tránh chờ qua khỏi chiêu thứ mười liền đổi thế phòng thủ sang công kích.

Lúc đầu Mục Tiểu Phàm khá chật vật nhưng dần dần cô đã tìm ra được nhược điểm của đối thủ.

​Đây chính là ưu điểm của cô, nếu cho cô thời gian, cô có thể nhận thấu điểm yếu sau đó tập trung ra đòn.
.
.
"Ngừng!". Người lính đầu tiên hô ngừng, có chút thở dốc, giơ ngón cái lên khen Mục Tiểu Phàm: "Lợi hại!".

​"Em cũng không đánh nổi nữa, mệt quá rồi". Mục Tiểu Phàm đồng dạng thở hổn hển, xua xua tay.

​Mấy người còn lại cũng nhận ra khả năng của Mục Tiểu Phàm nên ai nấy đều nóng lòng muốn so chiêu với cô, nghe Mục Tiểu Phàm nói không đánh nữa nhất thời có hơi thất vọng.

​"Khi nào em đến nữa thì chúng ta đấu tiếp vậy".

​Mục Tiểu Phàm bình ổn nhịp thở đáp lời: "Chừng nào em quay lại tham tuyển lính đặc chủng thì sẽ tìm các anh tiếp tục so chiêu".

​"Em sẽ gia nhập lính đặc chủng sao?". Ánh mắt bọn họ như sáng lên.

"Dạ". Mục Tiểu Phàm gật đầu.

​"Tốt, vậy bọn anh chờ gặp lại em".

​Lúc ông Mục đi ra, thấy Mục Tiểu Phàm và nhóm lính chuyện trò vui vẻ cũng hết sức ngạc nhiên.
.
.
.
​Ngày hôm sau, Mục Tiểu Phàm ngồi xe lửa trở về hoàn thành thủ tục chuyển trường, thừa dịp mọi người còn đang trên lớp, cô thong thả tản bộ quanh khuôn viên trường.

​Đến chiều lúc mọi người tan học, cô mới đi đến lớp sinh viên năm hai, mục tiêu: Lý Văn.

Cô khoanh tay đứng dựa cửa, nhếch miệng nhìn nữ sinh đang cúi đầu dọn dẹp tập sách bên trong, người kia không có phát hiện, vẫn tự nhiên đi ra đến cửa mới ngẩng đầu nhìn thấy cô.

​Mục Tiểu Phàm tâm tình tốt đẹp mở lời chào, "Hi!".

​Lý Văn thờ ơ nhìn cô một cái liền muốn bước ngang qua, nhưng bị cánh tay Mục Tiểu Phàm chặn trước mặt, Mục Tiểu Phàm nhìn thẳng vào mắt nàng cười nói: "Tính đi đâu vậy bạn học Lý".

​"Tránh ra". Lý Văn chán ghét nhìn cô.

​Mục Tiểu Phàm thu hồi nụ cười, thản nhiên hỏi ngược, "Không tránh thì sao?".

​Lý Văn nghiến răng: "Cô muốn làm gì?".

​"Cô đoán đi". Mục Tiểu Phàm hơi hất cằm nhìn nàng.

​"Đồ điên". Lý Văn lầm bầm chửi xoay người muốn bỏ đi.

​Mục Tiểu Phàm tóm lấy vạt áo nàng, áp nàng vào cánh cửa.

​Cửa đập lên tường phát ra tiếng động lớn khiến cho các sinh viên khác đều quay đầu nhìn.

​"Chuyện gì vậy?" Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

​"Oh, đó không phải là nhỏ đến từ trường đối diện sao? Nó bắt Lý Văn làm gì vậy?".

​"Không biết". Bạn học mù mịt lắc đầu.

​"Đi, lại gần xem". Mấy người hóng chuyện liền muốn tham gia náo nhiệt.

​"Cô làm cái gì vậy hả? Buông ra!" Lý Văn tức giận nhìn Mục Tiểu Phàm, hận không thể xé xác đối phương.

​Mục Tiểu Phàm giương khóe miệng, khuôn mặt vốn trong trẻo hồn nhiên giờ phút này lộ vẻ tà mị, đột ngột hạ thấp giọng phun ra mấy từ, "Tôi thích mấy cái ảnh chụp của cô".

Đám người xung quanh chẳng hiểu mô tê gì nhưng đều nhận ra thần sắc Lý Văn không ổn, giống như đang gặp quỷ.

​Mục Tiểu Phàm hài lòng nở nụ cười, "Thế nào, hiểu chưa?".

​"Cô... cô..." Lý Văn ấp úng.

​"Muốn hỏi tại sao tôi biết phải không?". Mục Tiểu Phàm ha ha cười, nhướng mày nói: "Cô đoán thử coi".

​Lý Văn xém chút hộc máu, trừng mắt nói, "Biết thì biết, hừ, để cô cách xa chị ấy ra thì chuyện gì tôi cũng dám làm".

Ánh mắt cuồng loạn đó làm Mục Tiểu Phàm bất ngờ, cô nheo nheo mắt, bóp cằm nàng, "Lần trước tôi nói cô nghe không rõ sao, tôi đã có người thích, mà người của cô căn bản cũng không phải khẩu vị tôi thích cho nên cô quấy rối tôi làm cái gì? Đã photoshop hình tôi phát tán lung tung lại còn muốn lợi dụng học tỷ tính kế với tôi?".

Lý Văn nghe xong cười đắc ý, mấy ngày trước nàng được báo tin Mục Tiểu Phàm kéo hành lý ra khỏi lớp bổ túc, nhưng tin tình báo thiếu sót, nàng không biết rằng cả hai đã hoà hợp ngay đêm đó thành ra hiện giờ rất đắc ý, "Sao hả, xem clip xong đau lòng lắm phải không? Đến mức dọn đồ bỏ đi thì chắc là thương tâm muốn chết".

​Mục Tiểu Phàm ngược lại chẳng hề tức giận như nàng mong muốn, cười nói: "Tôi đang muốn cám ơn cô đây, giúp cho quan hệ giữa tôi và học tỷ càng thêm gần gũi".

​"Làm sao có thể?" Lý Văn kinh ngạc thốt lên.

​"Tôi vốn muốn bóp chết cô nhưng giết cô thì chẳng có lợi lộc gì nên tôi đã gửi mấy thứ cô post trên forum tố cáo với người mà cô điên cuồng tương tư rồi". Mục Tiểu Phàm nói xong buông tay ra, lui bước về sau, "Công phu của cô quả thật làm tôi mở mang tầm mắt". Dứt lời liền bỏ đi.

​Lý Văn sững sờ tiếp nạp thông tin, nghĩ đến mớ ảnh chụp kia, con ngươi co rụt vội vã chạy về ký túc xá.

​"Mấy tấm ảnh...?".

​"Không phải là đang nói tới mấy cái ảnh hot trên forum đó chứ?".

​"Lúc nãy nghe nói hình như là bị photoshop hả?".

​"Còn có học tỷ gì đó, cậu biết là người nào không?".

​"Tui làm sao biết".

Đám sinh viên còn nhao nhao suy đoán thì Lý Văn đã về đến ký túc xá, bắt gặp người vốn sẽ không ở nơi này.

​Hạ Tinh ăn mặc một thân quân trang, ánh mắt lạnh lùng.

"Hạ...huấn luyện viên Hạ".

​Hạ Tinh đứng lên, đi tới trước mặt nàng, "Lý Văn, em thật khiến tôi ghê tởm", nói xong đi lướt qua người Lý Văn, cũng không quay đầu lại.

Lý Văn đờ đẫn tại chỗ, tay siết thành nắm đấm, môi run rẩy, chảy nước mắt cười lớn: "Em làm tất cả cũng là vì chị, tại sao chị không hiểu chứ".

​-----

​Mục Tiểu Phàm đi đến cửa trường học đối diện, ngẫm nghĩ chắc là học tỷ đã tan học. Cô gọi điện thoại cho học tỷ, hỏi đối phương ở chỗ nào, nghe được đáp án cô liền xoay gót đi thẳng về phòng ở. Đến nơi mở cửa ra thấy đèn đuốc sáng trưng mà chẳng có bóng người.

​"Học tỷ!" Mục Tiểu Phàm kêu một tiếng, "Em về rồi nè".

Không nghe tiếng học tỷ đáp lại, Mục Tiểu Phàm đổi dép lê đi vào phòng bếp, không có ai, lúc này nghe tiếng nước chảy truyền từ phòng tắm, mắt cô đảo một vòng loé sáng, cô nhếch miệng cười nhón chân rón rén đi vào trước cửa phòng tắm.

Nhẹ hé cửa ra thấy học tỷ ngồi trong bồn quay lưng về phía mình, cô lập tức tận dụng cơ hội lách mình vào trong, nhanh nhẹn thoát quần áo.

​Hứa Hạ xoay người chứng kiến Mục Tiểu Phàm đang cởi đồ, nàng thót tim hỏi, "Em vào đây hồi nào??".

​Mục Tiểu Phàm tủm tỉm cười, nhanh gọn cởi nốt quần lót bước vào bồn tắm hưởng thụ, khoa trương nói: "A~~~thoải mái quá đi".

​Nhìn bộ dạng đối phương, Hứa Hạ bất đắc dĩ cắn cắn môi dựa sát một góc bồn tắm.

​Mục Tiểu Phàm mặt dày tiến gần nàng làm nũng, "Học tỷ, lưng em thật ngứa, chị chà lưng cho em đi".

"Tự em chà đi". Hứa Hạ cụp mắt xuống không nhìn Mục Tiểu Phàm.

​"Học tỷ, chỗ này của em đang ngứa lắm". Cô tự động cầm tay nữ thần đặt lên ngực mình.

​Hứa Hạ ngước mắt nhìn cô, cái đồ lưu manh dễ thương này quả thật làm nàng nhức đầu, mà xúc cảm mềm mại nơi lòng bàn tay cũng làm nàng nhức đầu không kém.

​"Học tỷ, chỗ này của người ta cũng ngứa nữa". Mục Tiểu Phàm tiếp tục nắm tay nữ thần kéo xuống bụng mình đặt ở phía dưới.

​"Em!" Hứa Hạ giật mình, dày dạn đến trình độ này thật sự làm nàng cạn lời.

​"Học tỷ, chị không muốn sao?". Mục Tiểu Phàm kề sát mặt liếm vành tai nàng, dùng răng miết nhè nhẹ.

Nhiệt khí phả bên tai dường như làm cho cơ thể Hứa Hạ cũng nóng lên, nàng vỗ nhẹ vai Mục Tiểu Phàm: "Đừng làm rộn".

​"Học tỷ, chị rõ là cũng muốn em đi, em rất nhớ chị, bên trên nhớ mà bên dưới cũng nhớ". Mục Tiểu Phàm tiếp tục vô liêm sỉ.

Khoé miệng Hứa Hạ giật một cái.

Thấy học tỷ vẫn không có động tác, Mục Tiểu Phàm cho là mình chưa đủ mê hoặc nàng, vì vậy cô ưỡn thẳng lưng, đưa ngực tới trước mặt người ta, thiếu điều muốn dâng tận miệng, "Học tỷ, chị giúp em nhìn thử xem có dính sâu bọ gì không mà em ngứa ngáy quá nè".

Bầu ngực trắng nõn đầy đặn hiện ngay trước mắt, Hứa Hạ không quản được nhịp tim của mình, hơi thở dồn dập phả lên ngực đối phương làm cho điểm tròn cứng rắn nhô cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net