Chương 65: Nữ nhân của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Editor : Hàn

--------------------------

Nhưng mà chôn ngực là chôn ngực, cô còn có chuyện quan trọng phải làm, chính là —— ăn nữ thần!

Từ khi cô sống lại, liền luôn ham muốn làm chuyện này.

Suy nghĩ đến đây, Mục Tiểu Phàm vội vàng từ bộ ngực đầy đặn của nữ thần bò lên, thành thật mở cúc áo của sơmi nữ thần ra, khi cô vén áo sơmi lên, nhìn thấy nữ thần nội y nới lỏng khoát trên ngực, nhất thời không chịu nổi vứt nội y của thần thần ra lại gần, mút vào .

Nhưng mà đến cuối cùng... nguyện vọng của Mục Tiểu Phàm lại thất bại .

Cô khơi hỏa nữ thần, dẫn đến cuối cùng lại bị nữ thần đè ép.

Ngày thứ hai.

"Chị, chị." Mục Dao Dao ở ngoài cửa lớn tiếng gõ cửa, "Khỉ con, mau rời giường, mặt trời lên tới mông rồi!"

"Ừm..." Mục Tiểu Phàm bị làm ồn mở mắt ra, đập vào mắt chính là cục thịt trắng nõn, đầu hơi ngửa ra sau ngước mặt lên, mới biết thì ra là ngực nữ thần.

"Chị, chị không dậy, em liền đi vào ." Mục Dao Dao hô.

"Học tỷ, mau dậy mau dậy." Mục Tiểu Phàm nhất thời luống cuống tay chân mặc quần áo.

Hứa Hạ ngồi dậy, chăn tuột xuống, miễn cưỡng che khuất bộ ngực, cực kỳ bình tĩnh nhìn Mục Tiểu Phàm nhảy một chân mặc quần, nhìn chằm chằm áo lót màu đen cực kỳ quen thuộc trên người cô, bật cười lắc lắc đầu, hỏi: "Ngực siết hoảng sao?"

"Hoảng, hoảng cái gì?" Mục Tiểu Phàm nghe được em gái nói muốn đi vào, cũng đã có tật giật mình không biết phương hướng, bắt được quần áo liền mặc, giờ khắc này theo ánh mắt nữ thần chuyển đến trên ngực mình, nhất thời 'Oanh' một cái, mặt đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

"Chị!" Mục Dao Dao mở cửa xông vào, Mục Tiểu Phàm phản xạ có điều kiện nhảy lên giường, đem nữ thần đặt ở dưới thân, trốn trong chăn.

Mục Dao Dao: "..."

"Chị, chị đang làm gì?" Mục Dao Dao đầy vẻ khinh bỉ nhìn cô, "Học tỷ của chị cũng bị chị làm cho ngạt rồi." Nói xong đi ra ngoài, trong miệng còn nói thầm : "Còn làm như trộm | tình, thần thần bí bí."

Mục Tiểu Phàm: "..."

Mục Tiểu Phàm khóe miệng giật giật, cô vừa bị dọa sợ đến đầu óc trống rỗng, thật sự coi chính mình trộm | tình .

Hứa Hạ từ trong chăn đưa đầu ra, mắt đầy ý cười nhìn cô gái trên người, "Trộm | tình?"

Mục Tiểu Phàm mặt đỏ bừng từ trên người nàng bò dậy, đem áo ngực cởi ra ném

lên trên đầu nữ thần, sau đó lại mặc áo ngực của mình vào, vứt câu tiếp theo "Ta ngủ với nữ nhân của mình, trộm cái gì tình." Đi.

Hứa Hạ ở trong phòng nở nụ cười, kéo áo ngực trên đầu xuống, ung dung thong thả mặc lên, nghĩ đến nữ nhân vừa phản ứng, khóe miệng nàng cong cong.

"Mẹ, điểm tâm xong chưa?" Mục Tiểu Phàm xuống lầu, sờ đầu Mục Dao Dao trên cửa cầu thang , sau đó hướng Mục ba trên ghế salông chào buổi sáng.

"Một chút nữa xong rồi." Lưu Đình Đình lúc này từ trong phòng bếp đi ra, cười nói với Mục Tiểu Phàm.

"Từ sáng đến tối chỉ có biết ăn thôi ha ha." Mục mẹ lúc này từ trong phòng bếp đi ra, ánh mắt trách mắng nhìn Mục Tiểu Phàm.

Mục Tiểu Phàm: "..." Này còn có phải là mẹ ruột, cơm cũng không cho ăn .

Lúc này Hứa Hạ cũng xuống lầu , Mục Tiểu Phàm ho khan một cái, lúng túng ngồi ở trên ghế salông cùng Mục ba tán gẫu.

Chờ tới thời điểm ăn cơm, Mục Tiểu Phàm vẫn phải đối mặt với nữ thần.

Nghĩ đến một màn trong phòng ngủ vừa rồi, Mục Tiểu Phàm đầu chỉ còn kém vùi vào trong chén.

"Ăn cái bánh bao." Hứa Hạ dùng chiếc đũa gắp cái bánh bao đặt ở trong chén cô.

"Ừm." Mục Tiểu Phàm vẫn cúi đầu.

Mục mẹ nhìn cô một cái, nói: "Trong chén có vàng a, đầu đã muốn chon vào trong."

"Không có." Mục Tiểu Phàm ép mình ngẩng đầu lên, cụp mí mắt xuống, nghiêm túc ăn bữa sáng.

Toàn bộ buổi sáng, Mục mẹ thấy cô thế nào cũng không thuận, tổng phải nói hai câu.

"Ăn no ." Đối Mục mẹ lải nhải đã tập mãi thành thói quen, Mục Tiểu Phàm ăn cơm no buông đũa xuống.

"Ăn no liền ra salông kia chơi đi." Mục mẹ nói như đối với con nít.

"Nga~." Mục Tiểu Phàm nghe lời đứng lên hướng salông đi.

Ngồi ở trên ghế salông, Mục Tiểu Phàm vô tâm xem ti vi, thỉnh thoảng lén nhìn về phía bàn cơm, Mục mẹ cùng nữ thần cao hứng trò chuyện, cô nhất thời buồn chán lấy điện thoại di động ra.

Mà cô vừa lấy điện thoại ra, tiếng chuông điện thoại cũng reo lên.

Nhìn trên thứ hiện trên màn hình, Mục Tiểu Phàm sửng sốt một chút, thật lâu không có động tĩnh.

Mục mẹ bên này hướng về phí cô liếc mắt nhìn, nói: "Điện thoại di động cầm trong tay làm sao không tiếp?"

"Nga nga." Hồn Mục Tiểu Phàm từ trên mây quay về, ra ngoài nghe điện thoại.

Nhìn thấy bóng người Mục Tiểu Phàm ra ngoài, Hứa Hạ hơi nhíu mày.

"Vâng, tôi biết rồi." Mục Tiểu Phàm cúp điện thoại, quay người lại liền nhìn thấy nữ thần đứng phía sau, nhất thời sợ hết hồn, vỗ vỗ ngực cười nói: "Học tỷ, chị đi ra lúc nào, đi đường nào vậy, một chút âm thanh cũng không có, làm em giật cả mình."

"Em... Có phải là có chuyện?" Vẻ mặt vừa rồi của đối phương nhìn điện thoại, có chút không bình thường.

"Em có thể có chuyện gì a." Mục Tiểu Phàm cười nói: "Lại nói, em có việc chuyện nhất định sẽ báo học tỷ nha."

Hứa Hạ cau mày nhìn nàng, nhìn đối phương trên mặt xác thực không chuyện gì, lúc này mới coi như thôi, nắm lấy quần áo của cô nói: "Vào nhà đi, bên ngoài lạnh."

"Được." Mục Tiểu Phàm cả người run rẩy, bước qua nữ thần đi vào phòng.

Nhìn bóng lưng đối phương, Hứa Hạ trong lòng mạc danh có chút bất an.

---------------------------------

Tác Giả có lời muốn nói: cảm tạ【 mặc phong cô cảnh 】, 【 mạc phương bão khẩn ngã 】, 【 địa ngục ngã tố chủ 】, 【 đậu đinh miêu 】 ném 1 cái địa lôi, cảm tạ các ngươi, yêu yêu yêu yêu ngày hôm nay chương hơi ít, chờ Đường Đường qua mấy ngày bù đắp, khà khà ~~~

--------------------------------------

- Hàn : Nói thật là rất lười, nhưng thật sự cảm ơn mấy bạn đã ủng hộ Hàn ^^ Không nghĩ tới cũng sẽ có người quan tâm đến chính mình có còn edit tới hết truyện hay không... 

Đọc QT thấy Tiểu Phàm sẽ bị mất trí nhớ a...

Mai hoặc mốt tiếp tục có chương mới a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net