Chương 75: Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Editor : Hàn

--------------------------

Chương 75: Phiên Ngoại Hai

Ngày hôm nay trời đẹp, không khí mát mẻ.

Mục Tiểu Phàm trời vừa sáng sớm liền từ trên giường bò dậy, liếc nhìn nữ thần còn đang ngủ, nàng mang dép vội vàng chạy qua phòng bảo bảo sát vách, trên mặt một bộ không thể chờ đợi được nữa.

"Đô Đô, nhanh rời giường, hôm nay ông ngoại bà ngoại con muốn dẫn con đi Du Nhạc Viên chơi con đã quên? Lại không ên liền bị muộn rồi ."

Bé gái chui trong chăn nhíu mày trở mình, hừ hừ nói: "Mẹ, hiện tại mới bảy giờ."

Liền bởi vì bảy giờ mới gọi con rời giường, nếu không kêu sẽ trễ, kế hoạch của mẹ liền bị lỡ.

Mục Tiểu Phàm bò lên trên giường bé gái, dụ dỗ nói: "Cục cưng, mau mau rời giường, mẹ làm cho con bánh mì tiểu bạch thỏ có được hay không? Có thể đẹp lại ăn rất ngon."

Nữ hài trở mình, mở mắt ra, nhìn mẹ nhỏ bò ở bên cạnh, nụ cười khóe miệng đều muốn ngoác đến mang tai, bất đắc dĩ ngồi dậy nói: "Mẹ nhỏ, mẹ có phải là lại nghĩ ra ý định quỷ quái gì không?"

Mục Tiểu Phàm "Hắc" một tiếng mặt có chút hồng, vội vã giục nàng nói: "Nói gì nói bậy không, ý định quỷ quái gì, không lớn không nhỏ."

Đô Đô hoàn toàn di truyền mặt tê liệt của nữ thần, bình thường đứng lên nói với Mục Tiểu Phàm: "Tiểu di nói, mỗi lần ông ngoại bà ngoại tới đón con ra ngoài chơi, mẹ liền đặc biệt chăm chỉ đem con gọi dậy, sau đó chờ sau khi con cùng ông ngoại bà ngoại đi rồi, mẹ sẽ khi dễ mẹ lớn."

Mục Tiểu Phàm: "..."

"Mẹ làm sao khi dễ mẹ lớn của con?" Mục Tiểu Phàm xuống giường đứng ở trên sàn nhà cùng bé gái cãi nhau, "A di của con nói mà con cũng tin, tiểu tử kia từ nhỏ đã theo mẹ đối nghịch, hiện tại đã học sinh trung học , vẫn như thế không lớn không nhỏ."

Đô Đô hoàn toàn không muốn cùng mẹ nhỏ tính toán, mẹ lớn của nói rồi, bình thường nhường nhịn mẹ nhỏ một chút, thấy bộ dáng mẹ nhỏ đỏ mặt, liền biết mẹ nhỏ giận rồi, Đô Đô lý trí ngậm miệng lại, tiến vào phòng rửa mặt đánh răng rửa mặt.

Mục Tiểu Phàm chính là mặt đỏ bừng ra khỏi phòng hướng về nhà bếp đi đến, nàng không phải là bị tức giận, mà là mắc cỡ.

Nàng chăm chỉ gọi Đô Đô rời giường như thế, để ông bà ngoại mang đi, đúng là tồn tại một mục đích.

Bình thường bảo bối ở nhà, nàng muốn cùng nữ thần vận động kích thích một hồi cũng không dám, hai người mỗi ngày đều che kín chăn bông tán gẫu, nếu như nhẫn nại không được, liền trong chăn sờ nhau một chút, hiện tại mãi mới chờ đến cơ hội bảo bảo không ở nhà, nàng làm sao có khả năng lãng phí.

Tám giờ đúng, Mục mẹ Mục ba đúng lúc tới, Mục Tiểu Phàm đem Đô Đô giao cho bọn hắn, sau khi nhìn thấy bọn họ lái xe đi, vội vàng đóng cửa trở về phòng ngủ.

Hứa Hạ lúc này đã tỉnh rồi, đang đánh răng rửa mặt, nghe được tiếng cửa mở, từ bên trong phòng rửa mặt đưa đầu ra nói: "Đô Đô bị ba mẹ em đón đi rồi?"

"Đúng vậy." Mục Tiểu Phàm đi tới phía sau nàng, ôm eo nàng, đầu tựa ở trên lưng nàng nói: "Cho nên chúng ta có một lượng thời gian lớn." Nói "Hắc hắc" nở nụ cười.

Hứa Hạ từ trong gương sủng nịch liếc nhìn nữ nhân muốn tìm bất mãn phía sau, cười nói: "Sáng sớm có phải là cùng Đô Đô lý luận một phen."

"Đúng đấy." Nói chuyện cái này Mục Tiểu Phàm liền bực bội, từ sau lưng Hứa Hạ đưa đầu ra, cằm khoát lên trên bả vai nàng, từ trong gương nhìn nữ thần đánh răng nói: "Chị cũng không biết tiểu bại hoại Dao Dao kia, nó cứ lung tung cho Đô Đô, còn nói cái gì em chăm chỉ gọi nàng dậy như thế, chính là tranh thủ lúc nó không ở nhà khi dễ chị."

Hứa Hạ trong tròng mắt đều là ý cười, từ trong gương nhìn nữ nhân nào đó trên vai bĩu môi mặt đầy căm giận bất bình, cười nói: "Vậy em có khi dễ chị hay không a?"

"Mới không có." Mục Tiểu Phàm ánh mắt đụng vào ánh mắt Hứa Hạ, nhất thời đỏ mặt đỏ lên, dời ánh mắt nói: "Là chị khi dễ em."

"Chị khi dễ em thế nào ?" Dù cho đã là mẹ một đứa bé , gặp phải những vấn đề này, nữ nhân phía sau vẫn sẽ mặt đỏ, rõ ràng mỗi lần đều là gan to nhất.

Mục Tiểu Phàm nghiêng đầu ngậm lấy vành tai nữ thần, ủy khuất nói: "Chị khi dễ em."

Hứa Hạ vẫn ở đánh răng: "..."

"Được được được, là học tỷ sai." Hứa Hạ dùng khăn lau xong mặt, quay người lại ôm eo Mục Tiểu Phàm nói: "Vậy thì học tỷ thương em."

Mục Tiểu Phàm nhất thời không thể chờ đợi được nữa ôm nàng, ở môi nàng hôn một cái, thẹn thùng gì đó vừa rồi đều bị nàng ném ra ngoài Thái Bình Dương, vội vàng nói: "Mau tới, chúng ta đã lâu ."

Hứa Hạ vừa muốn ôm nàng tiến vào phòng ngủ, Mục Tiểu Phàm liền vội vàng nói: "Chúng ta ở phòng tắm đi, ta đã lâu lắm không có ở phòng tắm ."

Nghĩ đến sự tình hoang đường lần trước, con ngươi Hứa Hạ càng sâu, âm thanh có chút khàn khàn nói: "Là tự em nói, sau này cũng đừng nói chị khi dễ em."

Mục Tiểu Phàm hôn cằm nàng, hô hấp trở nên dồn dập, âm thanh mang theo chút yêu mị nói: "Học tỷ, chị dùng sức khi dễ em đi, ta yêu thích bị chị khi dễ."

Hứa Hạ lập tức đem nàng đặt ở gạch men sứ trên tường, môi phong chiếm cái miệng lời phóng túng gì cũng có thể nói ra kia của nàng.

"Ừm..." Mục Tiểu Phàm hưởng thụ hừ hừ , cảm thụ nữ thần đồng dạng đối với nàng khát cầu, trong lòng nhất thời đắc ý, quả nhiên, mị lực của chính mình không có giảm.

Hứa Hạ một bên hôn môi nàng, một bên mở y phục của nàng ra, hai tay nhào nặn ngực nàng, cảm thụ cái kia mềm mại cùng trơn mềm.

"Học tỷ, liếm... Liếm một liếm." Mục Tiểu Phàm lắc mông, hai tay cầm lấy vai nữ thần, không để cho mình không có tiền đồ mềm nhũn ngã xuống đất.

Hứa Hạ đẩy áo ngực ra, đưa đầu lưỡi từ khe hở giữa áo ngực cùng ngực liếm xuống cái điểm hồng hồng kia, Mục Tiểu Phàm trong nháy mắt thẳng tắp bộ ngực, ôm đầu nàng cả người co giật một hồi.

Từ sau khi sinh quá hài tử, thân thể của nàng càng thêm mẫn cảm, bình thường nữ thần đụng vào một chút, cũng có thể làm cho nàng muốn ngừng mà không được.

"Học tỷ, em còn muốn." Mục Tiểu Phàm sốt ruột cởi nút áo ngực của mình, đem mặt nữ thần ấn vào trong ngực mình, hừ hừ nói: "Học tỷ, chị quá chậm."

Hứa Hạ từ Mục Tiểu Phàm bộ ngực đầy đặn ngẩng đầu lên, ở môi nàng hôn mấy cái nói: "Bảo đảm một hồi để em đến nghỉ ngơi cơ hội cũng không có."

"Cầu còn không được."

Mục Tiểu Phàm chuyện này trước chí khí tràn đầy sau đó bộ dáng nhấc tay đầu hàng, khiến Hứa Hạ vừa yêu vừa hận.

Muốn nhanh chính là nàng, muốn chậm cũng là nàng, muốn bắt đầu chính là nàng, muốn đình chỉ cũng là nàng.

Nhưng mà mặc kệ mỗi lần đối phương kêu bắt đầu, kết thúc đều do mình định đoạt, muốn nhanh, muốn chậm cũng phải xem mình có đáp ứng hay không.

Vì vậy trong hai tiếng kế tiếp, mặc kệ Mục Tiểu Phàm khóc lóc xin tha thế nào, dù cho đối phương khóc lóc uy hiếp, Hứa Hạ cũng không có dừng lại.

Sau chuyện này tính sổ là một chuyện, không làm cho đối phương tận hứng là một chuyện khác.

Giữa tính sổ cùng thoải mái, Hứa Hạ vẫn là lựa chọn cái sau.

"Không... A... Không muốn không muốn ..." Mục Tiểu Phàm gào khóc , cuối cùng cả người co giật mềm nhũn ngã vào trong lòng nữ thần, ngủ thiếp đi, thân thể co giật một phút mới yên tĩnh lại.

Hứa Hạ sau khi nhanh chóng giúp đối phương dọn dẹp, ôm đối phương đặt lên giường, đắp chăn bông lên, đem đối phương ôm vào trong ngực, hôn trên trán nàng một cái nói: "Ngủ ngon, bảo bối của chị."

Từ khi em từng bước một tiến vào trong lòng chị, liền không thể buông ra được.

Chị yêu em, Mục Tiểu Phàm!

---------------------------------

- Hàn : Xonggggggg~~~~ Vậy là phải tạm biệt tất cả~ Tạm biệt Tiểu Phàm manh manh, tạm biệt nữ thần phúc hắc, tạm biệt tất cả mọi người !!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net