[1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[1] – Lão Ngưu đầu sỏ hay Nguyệt Lão

Khu chợ náo nhiệt những tiếng rao hàng luôn tuồng, hòa vào cảnh các bà các cô ùn ùn chen nhau quẹo lựa. Một thanh niên tuổi tầm mười bảy, mười tám khoác trên người tấm áo bố sờn cũ, vải màu lam kết hợp tóc đuôi ngựa cột cao, đằng tay dắt một đầu bò già len qua chợ.

"Nè nè Ngưu Lang, tính đi chăn hở con?" Một phụ nữ tròn người lên giọng hỏi han người thanh niên.

Ngưu Lang mỉm cười đáp lại "Dạ! Dì Lưu bữa nay gặp chuyện vui gì ạ? Mặc đồ đẹp quá dì ơi."

"Tên nhóc này nói chuyện ngọt xớt hà. Này cho con đem đi nhấm đỡ buồn miệng." Dì Lưu chìa ra cái bánh bao. Ngưu Lang cảm ơn, thuận tay nhận lấy rồi cho nhau câu tạm biệt để tiếp tục lên đường.

Đi không bao lâu, đang lúc ngang qua quán trà thì nghe thấy có người gọi giật lại, ngẩng đầu nhìn thì nhận ra này là mấy cô nương bán tơ lụa gần đây đang phất phất tay chào hỏi, Ngưu Lang cũng cười cười vẫy tay chào lại. Thế mà mấy cổ lại thẹn thùng lãng đi làm mặt Ngưu Lang nghệch ra chẳng hiểu gì, đành nhún vai và bước tiếp về hướng ngoại thành.

Ngưu Lang mới sinh ra đã vĩnh viễn rời xa cha mẹ nên đó giờ đều do vị ca ca đã có vợ thay mặt cha lãnh trách nhiệm dưỡng dục nuôi nấng trưởng thành. Chỉ có điều hơi hơi đáng nói là rõ ràng một thân nữ nhi và vị ca ca cũng vốn định mua cho Ngưu Lang vài bộ y phục thiếu nữ lại bị chị dâu mè nheo vậy sẽ tăng thêm phí sinh hoạt này nọ, và rồi quyết định cuối cùng là lôi ra mớ quần áo cũ của ca ca trước kia dí vào tay Ngưu Lang.

Mới đầu ca ca không mấy hài lòng với đề nghị chị dâu đưa ra, một mực kiên trì nên cho Ngưu Lang thêm quần áo. Sau vì chị dâu cất tiếng khóc rồi còn đôn lý do như vậy thuận tiện việc đồng áng hơn nên ca ca cũng xiêu xiêu mà suy đi nghĩ lại.

Chị dâu lại bồi thêm vài câu thiệt hơn, khuyên lơn trượng phu chờ Ngưu Lang lớn lớn chút nữa hẵng sắm cho nàng vài bộ quần áo cũng chưa muộn, dù sao đến lúc đó cũng muốn tới tuổi lập gia đình rồi. Ca ca nghe lời dụ dỗ của chị dâu có vẻ hợp lý thì nhất trí ngay.

Mỗi lần chăn, Ngưu Lang đều theo bò già đi khắp nơi, chỉ cần cuối cùng cứ hướng lối cũ trở về là tốt rồi. Lần này theo lão ngưu đi vào một rừng cây xa lạ, đến tận bờ sông sâu tuốt đâu ở trong.

Vì là lần đầu tiên tới chỗ này cho nên Ngưu Lang quay ngang quay ngửa đánh giá "Oa~ nơi này nhìn cũng được đó! Ụm Bò đi đi!" Ngưu Lang xàm xí tuyển cho bò già một cái tên nhưng lão ngưu làm như nghe hiểu lời nàng nói, ngoan ngoãn chạy kiếm cỏ gặm.

Ngưu Lang ngả lưng dưới gốc đại thụ, lục lại ký ức cái ngày ca ca nói nên sắm cho mình quần áo thiếu nữ nhưng mà mình đã muốn mặc quen áo bố rộng rãi thoải mái này, thoắt cái thay đổi lại cảm thấy có chỗ không quen cho nên từ chối ca ca.

"Ai~ người trong thôn cũng đã quên ta là thân nữ nhi đó chứ. Đột nhiên mặc nữ trang làm sao lại hù đến người ta không chừng." Ngưu Lang hậm hực mường tượng. Nhưng nói thật thì cả thôn chẳng ai biết Ngưu Lang là nữ, chỉ biết nhà Ngưu Lang có hai huynh đệ mà thôi.

Đến nỗi tại sao có cái tên Ngưu Lang, chờ tới lúc mình ý thức được đã bị phố làng hàng xóm gán cho cái danh xưng đó rồi gọi ầm ầm từ khi nào. Cũng quên luôn tên khai sinh của mình, mà mình cũng lười hỏi lại ca ca. Có từng hỏi qua những người khác vì sao hét cho mình cái tên đó thì liền nhận được giải thích từ bọn họ là thấy mình mới bé xíu đã dắt bò đi chăn cho nên thuận miệng xưng hô như vậy cho tiện.

Ngưu Lang thả lỏng dần, men theo tiếng chim hót, hưởng thụ làn gió êm dịu thoảng qua trước mặt, ý thức tựa như mông lung, chậm rãi khép lại mí mắt.

Đang say sưa trong giấc ngủ trưa, Ngưu Lang vì âm thanh nô đùa của thiếu nữ mà chợt tỉnh giấc, hoảng thần lia mắt về nơi tiếng động phát ra, ấn vào tầm nhìn chính là bảy vị nữ tử mỹ mạo thiên tiên trần truồng trong nước đùa giỡn với nhau. Hai mắt Ngưu Lang tròn xoe, ý thức giật mình muốn trốn.

"Ế? Tại sao ta lại lẩn trốn, ta cũng là nữ nhân mà." Chợt phát giác hành vi của mình có hơi xuẩn ngốc.

Ngưu Lang chầm chậm ngẫm lại, ngó xuống quần áo của mình. Dòm cái thân này ăn mặc như vầy nói là nữ nhân hẳn không ai thèm tin đi. Bất đắc dĩ thở dài, nhìn qua bóng lão ngưu tính hò hét trở về nhà thì bị giọng nói bên cạnh hù cho rớt hồn.

"Bảy thiếu nữ đó là thất tiên nữ, những cô con gái của Ngọc Hoàng đại đế." Giọng ồm ồm từ họng lão ngưu vang vọng, một loại âm thanh nghe ra từng trải bể dâu.

Ngưu Lang kinh ngạc quay phắt đầu lại, trỏ tay vào lão ngưu "Ụm Bò... biết... biết nói chuyện!" Tự tát vào mặt mình để chứng minh cảnh thực hay mơ mà hai má nóng rát nói lên đây là sự thật.

"Mình mới ngủ có một giấc thôi, gì mà Ụm Bò đã kịp tu luyện thành tinh rồi sao." Ngưu Lang nheo mắt đưa một ngón tay day day huyệt Thái Dương. Tự vì khoảnh khắc quá ngắn ngủi không đủ để tiếp nhận loại chuyện hết sức khủng bố này cho nên Ngưu Lang thì thầm nói chuyện với mình để tìm mượn cớ khác.

Bò già không đếm xỉa gì việc nàng thều thào lảm nhảm "Ê Ngốc, có thấy dải lụa ngũ sắc bên kia hay không, chỉ cần lấy một món trong đó thì vị kia sẽ trở thành thê tử của ngươi liền."

"Ụm Bò là kẻ ngốc thì có, quên ta là nữ rồi sao? Cần thê tử làm cái gì!!!" Ngưu Lang bị hạ nhục tức tối mắng ngược trở lại rồi mới chịu xoay người dời bước "Đi thôi, tới lúc phải về rồi!" Ngưu Lang vừa thúc giục vừa nhủ bụng không biết về tới nhà rồi có nên tung hê với cả nhà việc lão ngưu biết nói chuyện hay không.

Tiếng sột soạt kêu gọi Ngưu Lang phải quay đầu đồng thời cũng khiến kinh hãi vốn im lặng phải vang thành tiếng vì hành động của ông bò già "Ụm Bò, làm cái gì đó!"

Lão ngưu thong thả len qua đám cây rừng nhích tới gần vị trí các tiên nữ để xiêm y, lặng lẽ thó đi một dải lụa ngũ sắc trong số đó. Ngưu Lang tuy đuổi sát đít nhưng vẫn đã quá trễ.

"Ụm Bò! Nhả ra mau!" Bị nghẹn giọng trách cứ nhưng lão ngưu làm như không nghe, ngó lơ chỗ khác không thèm để ý.

Ngay lúc Ngưu Lang quơ tay sắp cướp được thì thất tiên nữ lục tục trở lại bờ sông phủ quần áo, Ngưu Lang lập tức đem thân ra án ngữ phía trước, hai tay mau lẹ che lại cặp mắt bò già, nhủ bụng 〝 Thảm, không còn kịp nữa rồi ″, trong khi đó, lão ngưu đang bị chắn mất tầm nhìn thì không ngừng vặn vẹo đầu, muốn lắc cho rớt ra mấy bàn tay đáng ghét.

Các tiên nữ sửa soạn hoàn chỉnh xong tiếp tục khoác thêm dải lụa ngũ sắc rồi giá theo tường vân bay vụt đi. Chỉ riêng một cô nương nhỏ tuổi nhất trong bảy vị thất tiên nữ là còn nán lại lần tìm dải lụa ngũ sắc của mình.

"Tính sao bây giờ, tính sao bây giờ! Ụm Bò nói gì đi a." Ngưu Lang lặng nhìn thiếu nữ mò mẫm hồi lâu một bộ muốn khóc tới nơi mà lo lắng hỏi tội lão ngưu.

Không ngờ lão ngưu tránh đi đụng chạm của Ngưu Lang ở đằng sau "Đợi với Ụm Bò." Ngưu Lang khập khiễng rời khỏi bụi cây, nghe thấy tiếng động chỗ nữ tử thì bất giác ngẩng đầu trộm mắt nhìn.

Gần kề gặp mặt nhau nhường Ngưu Lang có cơ hội tỉ mỉ quan sát sắc đẹp của thiếu nữ. Hai mắt có thần, gò má non mịn, dáng người uyển chuyển, ngay cả mình đây cũng là nữ tử mà không khỏi động lòng. . . Ngưu Lang vô thức nuốt nuốt cổ, khó khăn hé môi.

"Cái đó. . ."

"Ngươi là ai!" Giọng điệu thiếu nữ đầy cảnh giác.

Lòng Ngưu Lang nhất thời khóc một trận bi ai 〝 Nhìn coi, biết ngay bị hiểu lầm mà. ″ cười giả lả hỏi han "Cô nương đang tìm vật gì vậy? Biết đâu tôi có thể hỗ trợ."

Lọt vô hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể há miệng cười, Ngưu Lang không khỏi cảm tạ thành quả cất công tu luyện nhỏ giờ. Cảnh bần cùng để mình thấy rõ cái điều tươi cười hòa với thái độ là yếu tố cực kỳ quan trọng, cho dù bị trách phạt cũng phải tươi cười mà nhận lấy thì tự nhiên cơn tức giận của người đối diện sẽ không có chỗ đứng mà quay đầu bỏ chạy.

Thiếu nữ đánh giá thanh niên trước mặt. Dung nhan thanh tú, ánh mắt kiên nghị, thân người cao ráo. . . Chắc không phải người xấu đâu "Dải lụa. . . ngũ sắc. . ." Nàng lí nhí đáp lại.

"À. . . Thì ra là chuyện này, tôi nhất định phải xin lỗi cô nương." Ngưu Lang dùng áy náy đẩy bò già ra ngoài. Dải lụa ngũ sắc nằm trên mõm lão ngưu ánh vào mắt cô gái, nỗi giận lập tức ập đến, cao giọng hô hoán.

"Tên trộm nhà ngươi! Trả lại cho ta."

"Da? Không, không phải tôi. . . chỉ là hiểu lầm thôi." Ngưu Lang bị thiếu nữ hiểu lầm, khẩn trương muốn giải thích. Thế nhưng vẻ mặt nữ tử biểu lộ đã rõ ràng mười mươi cho nên dù có phân bua thế nào cũng là uổng công mà thôi.

Nếu đã là tiên nữ thì sau này chắc gì còn được cơ hội gặp lại, Ngưu Lang thở ra một hơi dài rồi quay qua tranh đoạt dải lụa ngũ sắc với lão ngưu. Ngờ đâu lão ngưu một mực ngoan cố không chịu giao nộp Ngưu Lang, khó khăn lắm lão ngưu mới nới lỏng hàm để mà suôn sẻ lấy về. Khua chân đến trước mặt thiếu nữ liền chìa ra.

"Thực xin lỗi, đều tại bò già nhà ta. . . Đều tại ta không trông nom tốt." Ngưu Lang không biết vì sao vẫn phân trần với thiếu nữ, hẳn là không muốn để lại ấn tượng xấu trong đối phương đi, nhưng mà chẳng phải đã biết chỉ vô ích đó sao. Cũng nói đến nước này rồi, có tin hay không liền trông chờ vào nàng thôi.

Ngay từ lúc thiếu nữ chứng kiến thanh niên và lão ngưu giằng co dải lụa thì liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, hoặc giả đã hiểu lầm hắn thật rồi. Thế nhưng muốn hòa hoãn thế nào thì lại là một vấn đề, may mà y kịp thời biện minh mới chừa cho mình được lối thoát.

"Thôi, quên đi, lần này tạm thời tin ngươi." Thiếu nữ đón lấy dải lụa ngũ sắc, nét mặt lời nói xuề xòa cho qua.

Nghe được nữ tử tha thứ, Ngưu Lang bộc lộ một miệng cười thật lớn. Thấy nét tươi cười của hắn, thiếu nữ cảm giác chút chút chóng mặt hoa mắt hòa cùng nhịp tim bất quy tắc. Tuy rằng phụ vương dặn đi dặn lại con gái cần có phần rụt rè dè dặt nhưng mà phản ứng của cơ thể lại vượt mặt suy nghĩ, cản không được đôi môi hé mở khẽ khàng mấp máy.

"Ngươi. . . tên gọi là gì?"

"Ngưu Lang." Tuy rằng không rõ nữ tử tại sao lại hỏi nhưng vẫn hết sức thành thật trả lời.

"Ngưu Lang? Tên nghe kỳ ghê." Nữ tử làm bộ mặt ngờ vực.

Lời bình luận rót vào tai Ngưu Lang nghe mùi vị sai sai "Còn ngươi thì sao?"

"Chức Nữ." Nữ tử đắc ý nói ra tên mình.

Ngưu Lang cười ha hả "Ha ha, không phải ngay cả mình cũng vậy à, tên nghe kỳ ghê." Chức Nữ vừa nghe thì có chút tức. Đây là cái tên phụ hoàng tuyển cho mình mà hắn cũng dám giễu cợt như vậy. Chỉ là thời gian quá ngắn ngủi do đó chẳng biết nên phản bác thế nào, nàng không cam lòng yếu thế trỏ vào Ngưu Lang.

"Tóm lại, có thể để bổn tiểu thư thuận miệng hỏi mà vẫn nhớ tên là vinh hạnh của ngươi!" Chức Nữ vừa dứt lời liền khoác vào dải lụa ngũ sắc, sau đó nói như hạ mệnh lệnh "Xoay người đi không cho phép nhìn, ba giây sau mới được quay đầu lại."

"Tại sao?" Ngưu Lang thắc mắc. Mình dù gì cũng biết thân phận của nàng mà, vướng mắt ở điểm này sao.

Nhưng Chức Nữ lại không rõ điều đó, nghĩ là Ngưu Lang không biết cái gì cho nên sốt ruột thúc giục "Không tại sao gì hết, nhanh lên!"

Ngưu Lang ngoan ngoãn ậm ờ một tiếng rồi mới đưa lưng về phía nàng. Ở lần xoay người kế tiếp thì người đã tiêu thất vào hư không. Ngưu Lang thơ thẩn nhìn ngắm bầu trời một hồi rồi dắt theo lão ngưu rời xa mảnh rừng.

Trong lúc đó, Chức Nữ vội lách vào trong tầng mây trộm theo dõi Ngưu Lang. Thấy Ngưu Lang nhìn vào khoảng không cho nên nhận định hành tung mình đã bị bại lộ. Cũng may hắn đã mau chóng cúi đầu rời đi, Chức Nữ nhờ vậy thở ra đống khí ứ nghẹn nãy giờ rồi mới mỉm cười bay mất.

Trên con đường dẫn về nhà, lão ngưu nhai đi nhai lại việc dải lụa với Ngưu Lang, thở phì phò liến thoắng "Chẳng phải đã nói giữ chắc dải lụa ngũ sắc rồi đề nghị chuyện hôn sự với nàng là đã có thể lấy về làm thê tử rồi sao, hiện tại hối hận chứ gì."

"Ồn chết đi được, ta đã không thèm nói rồi mà Ụm Bò cứ lải nhải cái gì vậy hả!" Ngưu Lang bực dọc vặc ngược. Tuy ngoài miệng nói không để ý nhưng kỳ thật trong lòng vẫn có đôi chút hụt hẫng, chỉ là tí ti cảm giác nhen nhóm chưa đủ lớn để bản thân có thể phát hiện ra mà thôi. Rồi mới lần nữa đề cập tới sự thật thân phận nữ nhi rành rành ra đó của mình "Đã nói ta là nữ nhân làm sao cưới vợ được chứ?"

Lần này lão ngưu không ừ hử gì hết, Ngưu Lang nghi hoặc nghiêng đầu ngó qua "Ụm Bò? Sao không nói gì hết vậy?"

"Ngưu Lang, sao lại nói chuyện với bò già như thế?" Âm thanh bên này truyền đến chính xác là của chị dâu Ngưu Lang. Nàng đến gần Ngưu Lang, nâng tay trái áp lên trán em chồng "Đâu có sốt nhỉ."

Ngưu Lang gượng cười dịch tay chị dâu xuống rồi nhẹ nhàng giải thích "Đại tẩu, chắc do trời nóng nực cho nên có khó chịu với ngưu một chút mà lớn tiếng, đừng nghĩ nhiều." Đột nhiên sáng tỏ nguyên nhân lão ngưu bỗng dưng im bặt không hé nửa lời.

Chú ý tới vật nặng trên tay chị dâu vội chộp cớ nói lảng sang chuyện khác "Đại tẩu mới vừa đi chợ mua thức ăn phải không? Tôi giúp chị cầm nhé."

Nếu đã có người tự nguyện giúp đỡ thì chị dâu cũng không khước từ, trên tay có gì liền chuyển giao toàn bộ cho Ngưu Lang. May mắn thuở nhỏ bầu bạn với khổ cực cho nên vài món đồ này đối với Ngưu Lang mà nói chỉ như một món điểm tâm thanh đạm.

Cô tẩu hai người một mặt tán gẫu, một mặt rảo bước trên hành trình trở về nhà. Song Ngưu Lang không hề biết rằng, trong lòng chị dâu tự dưng nảy sinh đâu ra một suy nghĩ hoang đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC