[2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[2] – Ngưu Lang ra riêng, Chức Nữnhúng một tay

Chiều tối hôm đó, sau khi cơm nước xong, một nhà ba người tản ra tự làm chuyện của mình. Bên trong gian phòng, ca ca Ngưu Lang - Ngưu Đại Lang đang cởi áo ngoài, chị dâu ở bên hầu hạ. Sở dĩ xuất hiện danh hiệu Ngưu Đại Lang này cũng là nhờ phúc Ngưu Lang.

"Đại lang, thiếp có chuyện muốn bàn với chàng." Chị dâu treo tốt áo trên tay, Ngưu Đại Lang đối diện với thê tử chờ nàng phát biểu ngôn luận "Chàng xem, Ngưu Lang cũng tới tuổi dựng vợ gả chồng với người ta rồi đó."

Ngưu Đại Lang suy xét vấn đề mình sơ ý lơ là "Ừ nhỉ. . . Phải rồi ha, nàng nhìn mà xem, ngay cả vấn đề này cũng bị ta cho quên mất." Nhìn thẳng thê tử mỉm cười ca ngợi "Vẫn là nàng cẩn thận, có ý tưởng hay ho nào rồi đó?"

"Chúng ta không ngại tìm thê tử giúp nàng." Chị dâu nghiêm túc nói ra ý kiến. Trái lại, Ngưu Đại Lang miệng mồm há hốc, mặt mày đen thui.

Ngưu Đại Lang kích động phản bác "Đợi chút, đợi chút. Có phải nàng bỏ lỡ chuyện gì rồi không, Ngưu Lang nàng đúng là. . ."

"Thiếp biết nhưng mà lúc chiều có thời điểm nghe thấy Ngưu Lang lẩm nhẩm 〝 cưới vợ ″ gì ấy." Chị dâu tố cáo với trượng phu những lời bản thân thực nghe tai được.

Ngưu Đại Lang thẫn thờ ngồi phịch xuống mép giường, hai tay ôm đầu tự trách "Sao lại vậy chứ. . . Cha, mẹ, con vô dụng, rốt cuộc đem Ngưu Lang dạy dỗ thành ra cái dạng tánh tình thế này. . ."

"Ôi dào, chàng nhìn coi, cả thôn có ai mà biết Ngưu Lang là thân nữ nhi. Cái chuyện cưới vợ hoàn toàn có khả năng xảy ra." Chị dâu gắng thuyết phục Ngưu Đại Lang. Song hắn không tài nào biết được thê tử mình chỉ là có ý muốn đuổi Ngưu Lang ra khỏi cửa cho tự lập gia đình "Huống hồ, chàng cũng biết trong thôn này đâu ít hoàng hoa khuê nữ hết lòng say mê Ngưu Lang."

Ngưu Đại Lang cười thê tử nói lời vu vơ "Nhưng tới ngày động phòng thì sự thật cũng tòi ra thôi. Rồi sau đó người trong thôn sẽ nhìn nhận thế nào đây." Ngưu Đại Lang không dám tưởng tượng những chuyện kế tiếp sau đó. Thế là ỉu xìu tập hai.

Bực cả mình! Nó ăn bám nhà này bấy lâu nay, giờ vất vả lắm mới tìm được cơ hội tống khứ cục nợ cho nên chị dâu mặc kệ trượng phu tiếp tục thuyết trình "Đại lang, thiếp nhớ là cha mẹ không phải chỉ để lại một miếng đất, còn cái đầu bò già kia nữa, tất cả giao hết cho Ngưu Lang đi."

"Nhưng mà mảnh đất kia. . ." Đại lang có chút ngập ngừng do dự bởi vì mảnh đất kia chẳng những đồng không mông quạnh mà còn chưa từng được vỡ hoang. Nếu nói một thiếu nữ như Ngưu Lang mà qua đó thì cần hao tốn bao nhiêu thời gian mới có thể khai khẩn thành công.

Chị dâu muốn trượng phu không việc gì phải lo nghĩ nhiều. Nếu trước mắt chưa ổn định ngay được thì Ngưu Lang vẫn có thể ở tạm lại nhà như trước "Kể cả chuyện cưới gả. . . Biết đâu nàng sống riêng rồi sẽ nghĩ thoáng ra cũng không biết chừng."

"Ai~ được vậy là tốt nhất. Thôi thì trước tiên cứ theo lời nàng đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ mang Ngưu Lang qua đó xem sao." Ngưu Đại Lang đánh tiếng thở dài, y không biết quyết định thế này suy cho cùng có ổn hay không. Nếu như ngày mai sau khi dòm ngó bên đó mà Ngưu Lang không muốn nhận thì mặc kệ thê tử có lải nhải cái gì đi nữa mình cũng sẽ để Ngưu Lang tiếp tục ở lại nhà.

Tại một gian phòng khác, nằm ở trên giường, Ngưu Lang không biết tại sao lăn qua lộn lại quài mà vẫn ngủ không được. Thế là đứng dậy tựa vào cửa sổ ngước lên sao trời.

"Tiên nữ ư. . ." Ngưu Lang khi không nhớ tới ngày nay bắt gặp một chuyện lạ mà người bình thường chỉ được thấy không thể cầu. Tâm trí bất giác thấp thoáng bóng hình đẹp xinh của Chức Nữ, thế là hai tay vò đầu bứt tai hối hận hô to "A─! Quên đòi nàng điều ước mất tiêu~!"

Rạng sáng hôm sau, Ngưu Đại Lang yêu cầu Ngưu Lang khỏi phải đi chăn rồi mang nàng đến một mảnh đất hoang. Từ chỗ này đến khu chợ sầm uất mất cả một quãng. Tuy là đất đai cũng không lớn lắm nhưng mà để nuôi sống một nhà mấy miệng ăn thì dư sức có thừa.

"Ca ca, đây là. . ." Ngưu Lang xem xét hoàn cảnh chung quanh.

Ngưu Đại Lang có phần bối rối "Đây là một miếng đất khi xưa cha mẹ để lại. Ca ca thấy tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa cho nên muốn giao mảnh đất này cho ngươi trông coi."

Ngưu Lang không có lấy một phản ứng. Ngắm nghía mảnh đất chặp hồi rồi bước tới nhà tranh lâu ngày chưa được tu sửa bên cạnh, đẩy cửa quan sát phía trong, tạp vật lủ khủ bụi giăng kín, tuy vậy vẫn có mấy thứ dụng cụ còn sử dụng được.

Ngưu Lang càng không lên tiếng, Ngưu Đại Lang lại càng áy náy. Xem ra nên tìm miếng đất ngon ngon hơn chút, sau đó diễn biến thê tử ra sao thì cứ để mình đứng ra đảm đương đi.

"E hèm. . . Ca ca biết như vầy là thiệt thòi ngươi. Nếu như ngươi không thích, có thể. . ." Ngưu Đại Lang đang tuôn ra phương án khác, bỗng dưng Ngưu Lang hưng trí cắt phăng câu nói của Ngưu Đại Lang.

"Sao vậy được, ta rất thích chỗ này. Huống chi ta chỉ là nữ nhân, được sở hữu một mảnh đất đã muốn quá sức tốt rồi." Ngưu Lang không tiếc lời cảm ơn. Tại cái thời đại trọng nam khinh nữ này, chiếu theo thường lệ làm gì có chuyện phân chia của cải cho nữ nhân.

Được một muội muội hiểu chuyện như thế, Ngưu Đại Lang mặt mày rạng rỡ. Nếu Ngưu Lang đã không ý kiến thì liền chẳng chần chừ xuất ra này đó ngân lượng để nàng đi sắm những vật dụng thiết yếu. Trước khi đi vẫn không quên dặn dò có khó khăn cứ mở miệng gì gì đó.

Nhìn bóng lưng ca ca ngày một khuất xa, Ngưu Lang xoay người nhìn chỗ mình sẽ cô độc trú thân từ nay về sau. Nắm chặt ngân lượng nơi tay đánh hạ quyết tâm.

Ở trên Thiên Đình, Ngọc Hoàng đại đế đang duyệt tấu sớ, bất thình lình cảm thấy chút điểm uể oải thế là ngả lưng vào ghế dựa phía sau, phát giác hôm nay hình như yên ổn lạ thường "Người đâu, Chức Nữ đang ở nơi nào?"

"Báo cáo Ngọc Hoàng đại đế, thất tiên nữ nàng. . ." Một gã thủ vệ ngập ngừng cứ lần lữa không đám thưa.

Vốn biết bản tính Chức Nữ nên Ngọc Hoàng đại đế bất đắc dĩ xua tay "Thôi, nói vậy lại chạy tới chỗ nào giương oai chứ gì." Té ra bé con thường xuyên làm nũng kia đi vắng hèn chi cả ngày nay bình yên thế này "Tới giờ đóng cửa nếu mà còn chưa trở lại liền phái người đem dẫn về."

Ngọc Hoàng đại đế sau khi hạ mệnh lệnh thì tiếp tục chôn thân chuyên chú với tấu chương.

Ngưu Lang dạo chợ thấy la liệt hàng hóa lung linh, nhất thời không biết nên xuống tay ở quầy nào trước tiên. Dừng chân đứng lại từ trong tay áo rút ra một mẩu giấy phủ kín nét mực.

"Ta xem xem. . . Dụng cụ quét dọn trước tiên cứ qua nhà mượn vài món, còn như cái bàn chắc không cần gấp, ở ổn rồi sẽ tự tay đóng." Ngưu Lang lẩm nhẩm suy tính. Cái này hẳn không thể hỏi mượn ca ca đi, bằng không chẳng biết đại tẩu sẽ lại niệm thần chú gì "Quả nhiên vẫn là mua cái cuốc trước đi."

"Ưm~ mua cái cuốc để làm gì?" Sau tai truyền tới một giọng nữ êm ái pha tính khí trẻ con.

Vẫn chưa nhận ra có gì không đúng, Ngưu Lang nhíu mày trả lời câu hỏi ngu xuẩn của người nào đó "Đương nhiên là dùng để cày ruộng rồi." Ngoẹo cổ ngó xem là ai đối thoại với mình, cái quay đầu này khiến Ngưu Lang phải kinh hô "A! Tiên. . ."

Chức Nữ giựt mình lấy hai tay bịt miệng Ngưu Lang "Xuỵt~! Đây là bí mật. Chẳng lẽ ngươi muốn bị ta loại bỏ trí nhớ?" Lời uy hiếp khiến Ngưu Lang lắc đầu nguầy nguậy. Chức Nữ lúc này mới yên tâm thả tay.

"Cái kia, tiên. . ." Ngưu Lang vừa mới há miệng lập tức diện kiến cặp mắt Chức Nữ liền vội vã sửa miệng ngay "Chức, Chức Nữ cô nương, ngươi thế nào lại đứng ở đây?" Lấm lét hỏi dò chỉ trực sợ chọc tức nàng. Ngưu Lang thầm cảm thấy may khi bản thân mình còn nhớ được cái tên, bằng không mới qua có một ngày mà nói quên thì thật là thất lễ quá.

Chức Nữ bĩu môi thì thầm "Ở trển chán phèo cho nên xuống dưới hít miếng không khí." Nghe nói vậy, Ngưu Lang mướt mồ hôi. Tiên nhân nào cũng đều ăn không ngồi rồi như thế sao? Đột nhiên, Chức Nữ vỗ tay cái chóc, cao hứng ngó sang Ngưu Lang "Giờ thì vui rồi, Ngưu Lang ngươi chơi với ta."

"Không được, không được, ta còn có chuyện chính đáng phải làm mà?" Ngưu Lang tức khắc xua tay từ chối. Dù nàng có là tiên nữ đi chăng nữa thì hiện tại cũng không đào đâu được thời gian nhàn rỗi để bồi nàng dạo chơi tung tăng, cần phải nhanh chóng thu xếp cho ngày sau thôi.

Toàn bộ vẻ bất mãn của Chức Nữ đều hiển thị rõ nét hết trên mặt, nhác thấy mẩu giấy trong tay Ngưu Lang liền chớp nhoáng cướp đoạt. Ngưu Lang hoảng hồn hé miệng muốn đòi về, chỉ tiếc Chức Nữ không chút thương tình "A~ những thứ này là. . . Ngưu Lang ngươi muốn chuyển nhà?" Xem xét những thứ viết trong tờ giấy liền rút ra kết luận như vậy.

"Đúng rồi, mau trả lại ta!" Vươn tay định giựt mảnh giấy thế nhưng Chức Nữ đã chắp hai tay sau lưng.

"Ta đây tới giúp ngươi." Chức Nữ một bộ hưng trí bừng bừng trong khi Ngưu Lang thít chặt hai chân mày. Thái độ đó khiến Chức Nữ mất hứng vặn hỏi "Sao vậy? Không tín nhiệm ta, không cho ta giúp?"

Ngưu Lang lanh lẹ phủ nhận "Không không không, có thể được ngài giúp đỡ là vinh hạnh lớn lao của tôi, làm ơn nhất định hãy giúp tôi." Nào dám nói ra miệng nhìn nàng một bộ đại tiểu thư thế này thì làm nên được chuyện gì cho nên đành ton hót vỗ về Chức Nữ.

"Ừm ừm, cứ gác hết lên ta." Chức Nữ nhờ được khen mà đắc ý. Trái lại Ngưu Lang sớm chuẩn bị tốt tâm lý, không hi vọng nàng có thể sắp xếp giúp cái gì.

Hai người tiêu pha không ít thời gian để đi lựa đồ. Cớ sự này bắt nguồn từ Chức Nữ cứ hễ chứng kiến sự vật gì cảm thấy thú vị là sẽ bị câu đi, làm cho Ngưu Lang phải lẽo đẽo ngay sau đuôi vì e sợ nàng gây ra tai vạ nào đó. Cho nên vào lúc mua đủ được vật phẩm thì đã là câu chuyện sau buổi chiều tà rồi, mới hướng về phía căn nhà tranh của Ngưu Lang mà tà tà bước đi.

"Ngưu Lang~ vẫn chưa tới sao?" Chức Nữ nóng lòng phàn nàn.

Khuân vác toàn bộ hàng hóa thả bộ ở phía trước, Ngưu Lang xoay người nhìn Chức Nữ phía sau, 〝 Đại tiểu thư~ đồ vật này nọ đều do ta xách, ngươi còn muốn như thế nào nữa. ″ Mặc dù nhét một bụng ủy khuất nhưng xòe ra vẫn không ngoài bộ mặt tươi rói "Cũng sắp tới rồi, ngươi xem, ngay phía trước chớ đâu."

"Ai~ nếu không phải phụ vương đã dặn ở nhân gian không được tùy tiện sử dụng pháp thuật, bằng không 〝 hưu ″ một phát là tới liền chớ nói." Chức Nữ cất bước về phía trước, trong miệng lầm bầm lầu bầu.

"Ửm? Ngươi nói cái gì?" Ngưu Lang nghe tiếng râm ran cho là Chức Nữ lại muốn nói gì đó, chẳng ngờ nàng kêu không có gì rồi dong thẳng tới trước.

Tới mảnh đất mục đích, Chức Nữ ngẩn tò te trông vào cảnh tượng trước mắt. Trước một bước xộc vô nhà đem đồ vật sắp xếp gọn gẽ, sau đó Ngưu Lang quay đầu hỏi thăm Chức Nữ im lìm nãy giờ "Có chuyện gì vậy?"

"Đây, đây chính là chỗ ngươi tính ở? Còn có ngày sau muốn làm ruộng phạt cỏ?" Chỉ vào nhà tranh rách nát, lại quay sang đất đá khô cằn.

"Phải a, nhưng mà mấy chuyện này ta tự mình làm được rồi, cám ơn ngươi hôm nay đã giứp ta." Ngưu Lang nhủ bụng cô nàng đại tiểu thư hẳn là không thể làm những công việc này đi, cũng không hy vọng nàng càng giúp càng bận, còn về lập trường khác chắc có lẽ cũng không muốn thấy bóng dáng mỏng manh của nàng phải chịu khổ.

"Đã giúp thì giúp đến cùng, xem ta dùng pháp thuật đem những thứ này. . ." Chức Nữ trong nháy mắt quên hết quy định, đang xắn ống tay áo lên chuẩn bị làm phép thì giật mình nhớ đến một việc "Thảm, tới giờ này rồi."

"Ưm, muốn ở lại ăn chén cơm chiều hẵng đi không?" Ngưu Lang ngước lên nhìn trời, hỏi một câu lễ nghĩa.

"Không được, ta phải mau chóng trở về rồi." Đưa lưng về phía Ngưu Lang nhấc vài bước lại quay đầu trừng mắt "Xoay người sang chỗ khác."

Ngưu Lang tức cười trả lời "Được được được." Rồi mới ngoan ngoãn xoay người.

Chức Nữ dòm theo hình bóng Ngưu Lang mấp máy môi ". . . Ta sẽ tiếp tục tới giúp ngươi." Tiếng nói mông lung lởn vởn quanh tai Ngưu Lang, quay đầu định hỏi cho tường tận thì làm sao còn có thân ảnh Chức Nữ, lại theo bản năng ngửa cổ trông vào xa xăm.

Ngưu Lang biết Chức Nữ bản tính thiện lương, chỉ là tính khí trẻ con hơi nặng xíu à, cười gượng "Tha cho ta đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC