[5]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[5] – Chức Nữ trốn nhà, NgưuLang cưới vợ

Chức Nữ khi đã rõ chân tướng câu chuyện, sau lúc trở lại thiên đình thì liền tự nhốt mình trong phòng vài ngày có hơn. Ngọc Hoàng đại đế biết được việc này cảm thấy đau lòng không thôi, nhất quyết đến phòng nàng thăm hỏi săn sóc.

Bước vào trong liếc ngang liếc dọc cốt tìm bóng dáng Chức Nữ lại chứng kiến một cục u trên giường liền đi thẳng tới mép giường ngồi xuống.

"Vì sao Phụ hoàng phải đến tìm Ngưu Lang?" Âm thanh buồn bã xuyên chăn truyền ra ngoài, sau đó thì trách móc tiếp "Vì sao lại muốn con biết chuyện này?"

Đúng vậy, nếu chuyện gì cũng đừng biết, phải chăng lúc này còn đang trôi qua những ngày thanh nhàn cùng với Ngưu Lang.

Ngọc Hoàng đại đế thở dài xót xa "Người đó chẳng qua là phàm nhân, nàng chung quy sẽ sinh lão bệnh tử. Qua từng ngày phai nhạt dần liền xong xuôi."

Phàm nhân, phải rồi, nàng cuối cùng có một ngày sẽ chết, rồi lại luân hồi lần nữa. Nhưng còn tâm tổn thương thì sao? Cũng qua nhiều ngày như vậy mà tại sao vẫn chưa vơi đau đớn, thậm chí cả toàn thân cũng đều cảm nhận được luồng nhói buốt đó.

"Phụ hoàng không biết đâu. Ngưu Lang, Ngưu Lang. . ." Chức Nữ muốn phản bác thành kiến của Ngọc Hoàng, chỉ là lời đến bên miệng thì lập tức lại nhớ tới mấy chi tiết nhỏ nhặt những ngày còn cùng nhau. Ngực tức nghẹn, nước mắt lần nữa rơi xuống.

Ngọc Hoàng đại đế bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó rời khỏi phòng.

Đêm hôm khuya khoắt, Ngưu Lang nằm sõng soài trên mặt bàn, cạnh tay ngổn ngang mấy hồ rượu. Này là lần đầu tiên uống rượu, chẳng qua vì nghe lời người đời nói 〝 tạ tửu tiêu sầu ″ cho nên phóng ra ngoài mua vài bầu rượu nốc cho lòng tê dại cũng như để nhức nhối bại liệt đi. Có điều chẳng ngờ rằng càng uống càng ưu, liều mạng dốc ngược trút hết khổ tâm, rồi thì phút sau cuối cũng say được thật.

Nửa tỉnh nửa mê, Ngưu Lang mông lung nhớ lại từng cái nhăn mặt, mỗi một nụ cười của Chức Nữ, khóe môi bất giác cong lên. Khung ảnh dời ngay sang cảnh tượng ngày đó nàng khóc thút thít vụt chạy ra ngoài, chân mày ép chặt lại một chỗ, miệng thều thào hô hoán cái tên Chức Nữ.

『 Cốc cốc! 』

Tự nhiên có người gõ cửa, Ngưu Lang than phiền thành tiếng "Ai đó, muộn như vậy rồi. . ." Sau đó lảo đảo đứng lên mở cửa. Còn chưa kịp định hình rõ ràng thì bóng người đã lao thẳng vào lòng Ngưu Lang.

Cúi mình dán mắt vào bóng hình nhỏ xinh vẫn không ngừng sáng lên trong tiềm thức mấy đêm gần đây. Không ngần ngại ôm chầm lấy nàng, hơn nữa còn mềm nhẹ kêu than "Chức Nữ, thực lòng xin lỗi, ta không phải cố ý muốn đuổi nàng, tổn thương lòng của nàng. Chỉ là. . . chuyện này sớm muộn cũng sẽ. . ."

Chức Nữ dán tay phải lên môi Ngưu Lang "Ta biết, ta biết hết." Biết Ngưu Lang không đành lòng giấu mình chuyện gì, biết nàng điềm đạm chắc hẳn chẳng đang tâm gây tổn thương cho mình. Nghĩ đến đây, lồng ngực hấp hối, nước mắt lại muốn phá lề trào ra. Tuy nhiên, không được khóc, bằng không Ngưu Lang nhất định sẽ lo lắng.

"Sao nữa rồi? Đừng khóc. . ." Đôi mắt Ngưu Lang vẫn tinh tường như thường lệ phát hiện được, vẻ mặt bất nhẫn nâng niu khuôn mặt Chức Nữ dỗ dành.

Chức Nữ lắc lắc đầu, nở nụ cười ngọt ngào "Ngưu Lang, ta rất nhớ ngươi." Vừa nói xong lại ôm ngay lập tức.

"Ta cũng vậy." Thật sự rất nhớ ngươi. Tha thiết ôm chặt tựa như muốn hòa vào làm một. Nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở một khắc này thì tốt quá rồi. Thế nhưng, đã là mộng thì chung quy phải có lúc tỉnh.

Sớm tinh mơ hôm sau, Ngưu Lang nặng đầu từ trên giường lồm cồm bò dậy "A~ sớm biết đã không uống nhiều như vậy." Rồi mới nhớ tới mộng tưởng của đêm qua chân thật đến bất ngờ, tim nhói buốt tưởng chừng như không thở được. Tại sao dành tặng cho mình mộng đẹp rồi lại bắt mình tỉnh dậy đối mặt với sự thật tàn khốc.

"Lại đây, trà tỉnh rượu này." Bàn tay trắng nõn đưa tới chén trà.

Ngưu Lang tiện tay nhận lấy, thuận miệng nói câu cảm ơn rồi lập tức dâng lên môi nhấp một hớp trà. Tự dưng mình giật nảy một cái, không nhuận xuống mà sặc nước lên để rồi không ngừng ho khan.

Dịu dàng vuốt xuống lưng Ngưu Lang, một mặt tụng niệm "Thật là, sao lại không cẩn thận vậy nè."

"Chức, Chức Nữ? Sao ngươi lại ở đây?" Nói vậy, chuyện tối hôm qua không phải là mộng hả.

Bị căn vặn như thế, Chức Nữ ấp úng kể lại những chuyện đã qua.

Đã qua nhiều ngày như vậy mà Chức Nữ vẫn như cũ quên không được Ngưu Lang. Thứ tình cảm này đã muốn khắc sâu tận đáy lòng. Thế là nàng quyết tâm thừa dịp đêm khuya lén lút xuống trần, tính toán gặp lại Ngưu Lang một lần cuối cùng để biết đâu có thể thanh trừ loại cảm xúc này.

Thế nhưng mình đã lầm. Thời khắc trông thấy Ngưu Lang ngược lại càng xác định được rõ ràng không cách nào có thể rời xa nàng. Dù nàng có là nữ nhân thì cũng không sao chán ghét được, bèn quyết định mặc kệ bất kể chuyện quái gì có thể xảy đến cũng phải luôn ở bên người nàng. Và lại, trong thời gian ngắn hẳn mọi người trên thiên đình đều đinh minh mình còn đang tự nhốt trong phòng đi.

"Nói như vậy. . . Ngươi là bỏ nhà ra đi hả." Ngưu Lang đột nhiên cảm thấy đầu càng đau nhiều hơn nên nhấn nhấn vào hai màng tang.

Chức Nữ chột dạ thoáng gật đầu. Ngưu Lang nhíu mày nói "Không được, ngươi mau trở về đi." Nàng không biết tự động hạ phàm sẽ bị trừng phạt thế nào, chỉ biết Chức Nữ làm vậy là không đúng thế nên đuổi nàng về lại thiên đình.

"Không muốn, ta mong được sống chung với Ngưu Lang." Chức Nữ ứa nước mắt chực khóc, siết chặt ống tay áo Ngưu Lang, vội nói "Người ta thực sự tỉnh ngộ, cũng buông bỏ hết thảy. Lẽ nào Ngưu Lang không tỉnh ngộ như vậy hay sao?"

Tỉnh ngộ nhỉ. . . Sao lại không chứ. Chỉ cần là tốt cho Chức Nữ thì dù có lìa xa nhau cũng sẽ ngoan được tâm. Nhưng lúc này đây, dù đã biết hết mọi chuyện mà Chức Nữ vẫn lựa chọn đi theo mình. Thế thì mình có thể nào lại lùi bước buông tay, có thể nào lại một lần nữa tổn thương lòng nàng.

"Chức Nữ nghiêm túc đó chứ?" Ngưu Lang xác nhận lại lần nữa. Chức Nữ dùng sức gật đầu tỏ vẻ sẽ không hối hận vì quyết định này. Ngưu Lang hít sâu một hơi rồi nói "Vậy. . . Chúng ta thành thân đi."

Chức Nữ phát ra một tiếng ậm ừ ngờ vực. Ngưu Lang thấy vẻ mặt nàng ngô ngố thì cười cười, sau lại ngẫu hứng bắt đầu trò đùa dai đang hiện lên trong đầu "Phải rồi ha, Chức Nữ không cho phép ta cưới vợ, vậy ra cũng hết cách mất rồi." Ngưu Lang chán chường nói đến.

"Không. . . Đó, đó là, không cho phép ngươi. . ." Chức Nữ ngượng ngùng nói không hết câu.

"Hử? Không cho phép cái gì?" Ngưu Lang cố tình truy hỏi, muốn chính tai nghe nàng nói ra miệng.

Biết Ngưu Lang đang chơi xấu, Chức Nữ giận lẫy quay mặt đi, hét to "Không cho phép ngươi lấy người nào khác ngoại trừ ta được chưa!"

Thấy được phản ứng đáng yêu này của nàng, Ngưu Lang không kềm được ôm chặt nàng vào lòng "Vậy thì, tân nương tử của ta, giờ có nguyện ý lên phố với ta không?"

"Lên phố?" Chức Nữ vùng khỏi vái ôm của Ngưu Lang nghi hoặc.

Ngưu Lang cười thành tiếng, vuốt nhẹ chóp mũi nàng "Đúng rồi, chuẩn bị những vật cần dùng cho hôn lễ."

"Ta muốn đi." Chức Nữ mừng rỡ đồng ý. Hí hửng đứng dậy giục Ngưu Lang như là sợ chủ tiệm sẽ trốn mất không chừng.

Buổi tối hôm đó, bằng rượu và mấy món ăn đơn giản hợp cùng nghi thức cử hành, chỉ hai người với hôn lễ, không hành chu công chi lễ, thân thiết ôm nhau ngủ cũng đủ trọn vẹn cảm xúc hạnh phúc.

Hôn lễ đã qua vài ngày, Chức Nữ dùng tay nghề của nàng nhận về đôi ba lời đặt dệt gấm để hỗ trợ chút điểm chi tiêu trong nhà. Còn Ngưu Lang thì vẫn theo thường lệ mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn đi nghỉ. Những lúc rảnh không, hai người cùng sánh bước bên nhau lên phố tậu đồ. Ai nấy đều thấy ngọt ngào mà ao ước.

Thế nhưng, chuyện Chức Nữ rời khỏi thiên đình sớm muộn cũng bị phát hiện. Ngọc Hoàng đại đế vì không để việc này tổn hại tới Chức Nữ cho nên quyết định không làm lớn chuyện mà lặng lẽ đưa Vương Mẫu nương nương theo xuống phàm trần truy tìm Chức Nữ. Nói là truy tìm Chức Nữ chứ thực ra trong lòng đã sớm có căn cơ, biết rõ nàng đang ở chỗ nào.

Không ngoài dự đoán, tại mái tranh gần đó lập tức phát hiện được tung tích Chức Nữ. Còn Chức Nữ vừa nhác thấy nhị lão liền thót tim tính giậm chân bỏ chạy.

"Đứng lại! Con cho mình trốn được sao." Ngọc Hoàng đại đế rõ ràng ra vẻ muốn dùng pháp thuật bắt nàng về.

Chức Nữ dường như nhận sai trờ tới trước mặt hai người, nhẹ giọng hô lên "Phụ hoàng. . . Mẫu hậu. . ."

"Hừ! Trong mắt con còn có chúng ta đó." Tức giận nói lời nghiêm khắc với Chức Nữ.

"Được rồi, chàng vểnh râu trừng mắt như vậy là muốn dọa hỏng con nó rồi nha." Vương Mẫu nương nương vừa ra mặt xoa dịu lòng Ngọc Hoàng đại đế là Chức Nữ thừa cơ nhảy vào lòng mẹ ngay "Cục cưng, cùng phụ hoàng và mẫu hậu trở về đi. Lần sau cũng đừng chưa nói tiếng nào đã chạy mất tăm như vậy nha."

Chức Nữ ở trong lòng Vương Mẫu nương nương lắc đầu, sau đó đứng cách hai người ra một khoảng rồi thốt lên câu chuyện kinh người "Con. . . đã là vợ người ta."

"Con. . . Trẫm đây không thừa nhận!" Hôn nhân giữa hai nữ tử sao có thể coi là thực, Ngọc Hoàng đại đế tức giận gầm lên.

"Dù là vậy thì chúng con cũng đã bái đường thành thân." Chức Nữ kiên quyết nói cứng.

Ngọc Hoàng đại đế phẫn nộ mắng to "Đứa con gái bất hiếu này! Hôm nay bất kể thế nào cũng phải mang theo con về!" Vừa dứt câu đã nhắm tới cổ tay Chức Nữ kéo qua nhưng ai ngờ lại bị Vương Mẫu nương nương kịp thời chặn lại.

"Đã nói chàng bình tĩnh nói chuyện rồi mà." Vương Mẫu nương nương mặt giận lườm Ngọc Hoàng đại đế một cái thì y lập tức xìu xuống ngay. Vương Mẫu nương nương đối diện với Chức Nữ cười hiền từ "Dù sao, trước tiên cứ nhìn xem một chút vị hôn phu của Chức Nữ đã."

Ngưu Lang reo vui rộn rã, nhịp bước thong dong trở về nhà. Hôm nay kiếm thêm được không ít tiền cho nên mua chút rượu và thức ăn, cùng với một cây trâm ngọc nữa. Nàng mường tượng ra đủ thứ dạng biểu cảm có thể hiện diện trên gương mặt Chức Nữ, thế rồi không tự chủ cười ngây ngô.

Ngưu Lang vừa sắp xếp đồ vật này nọ vừa phấn khích nói "Ta về rồi nè. Chức Nữ, nàng xem ta mua cái gì. . . về. . . đây nè." Chỉ có điều đoạn sau bị giựt cục ngắt quãng. Đơn giản là vì nàng trông thấy hai vị trưởng bối mà mình chưa từng gặp qua đang ngồi chình ình giữa nhà. Một vị đối với mình nở nụ cười nhân hậu, một vị lại mang theo điểm thịnh nộ quay đi.

"Ngưu Lang, chàng về rồi à." Chức Nữ đứng một bên cười khó xử hồi âm.

Phát hiện vẻ mất tự nhiên trên mặt Chức Nữ, vừa cẩn trọng vừa cảnh giác đến cạnh bên người Chức Nữ ân cần hỏi han "Hai vị này là. . ."

"Phụ thân và mẫu thân của thiếp." Chức Nữ thận trọng giới thiệu. Ngưu Lang trong nháy mắt trời đất đảo lộn, hoảng sợ hô to. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC