Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi bước vào xe ,Lộ Hiên được Vương Thần hết sức nhẹ nhàng đặt xuống ghế sau , Lộ Hiên ngồi ở giữa , bên phải là Vương Thần đang tựa lưng vào ghế , mắt chăm chú nhìn vào điện thoại , đôi bàn tay thăn thoắt di chuyển , bên trái là Diệp Lam cùng Lạc Hàn cũng hết sức tập trung vào điện thoại , Ngô Dương thì ngồi bên ghế phụ lái 

" Haha , tao quả thật là một game thủ tài năng mà " Vương Thần vui vẻ cười , không còn bộ dáng đáng sợ khi tức giận như ban nãy nữa mà bây giờ trông Vương Thần hết sức đáng yêu tựa một đứa trẻ được cho ăn kẹo 

" Tự luyến vừa thôi " Diệp Lam kế bên nói , trong lời nói ta có thể nghe được vài phần khinh bỉ > Vương Thần không màng đến việc đó mà khoe khoang : " Tao một mình chấp 5 đứa phe địch nhé , không phải tài năng thì là gì ? " Vừa nói vừa giơ màn hình lên làm bằng chứng 

"Mày may mắn thôi " Lạc Hàn nãy giờ im lặng thì cũng bắt đầu lên tiếng . Ngay sau đó là giọng nói của Ngô Dương : " Phải , tại vì phe địch gà thôi chứ pờ rồ thì mày ngủm củ tỏi nãy giờ rồi " . Vương Thần thấy tài năng của mình bị bác bỏ , bất mãn lên tiếng : " Tụi mày không làm được nên ghen ăn tức ở với tao à ? Thôi , tao không chấp tiểu nhân " Rồi lại tiếp tục tập trung vào trò chơi

" Tiểu nhân đang nói ai ? " Diệp Lam cười khinh bỉ hỏi . Vương Thần ngay lập tức đáp : " Tiểu nhân đang nói tụi mày đấy " Vừa mới đáp xong thì đám bạn cười phá lên khiến cho Vương Thần thấy có gì đó hơi sai sai . " Ồ ! Thì ra mày cũng biết mày là tiểu nhân à ? " Ngô Dương cười hắc hắc nói . Vương Thần giờ mới hiểu ra là mình bị mắc mưu , ủy khuất nói : " Tụi mày ăn hiếp tao " nhưng không ai chịu dừng lại , liên tục cười trêu chọc Vương Thần

Vương Thần cảm thấy mình đang ở thế hạ phong nên muốn kiếm thêm đồng minh , liền quay sang người ngồi cạnh , hai tay vòng lấy cổ Lộ Hiên : " Lộ Lộ , mấy đứa kia ăn hiếp em " Nhưng cũng rất nhanh rút tay ra , hai tay ôm mặt giả vờ khóc 

Lộ Hiên đang thất thần thì bị ôm chầm lấy khiến cho nàng hốt hoảng nhưng vẫn nhanh chóng ổn định lại thì thấy người kia đang tố trạng vụ gì đó , ôm nàng được vài giây thì người kia rút ra , ôm mặt  khóc . Ngay khoảng khắc mà Vương Thần rút tay ra khỏi cổ Lộ Hiên , Lộ Hiên có thể cảm nhận được hương thơm của dầu gội cao cấp từ mái tóc đen tuyền của Vương Thần cùng mùi bạc hà thơm mát từ cơ thể Vương Thần

" Tiểu vương tử , mày có tố chất làm diễn viên đó " Diệp Lam chứng kiến cảnh Vương Thần giả vờ khóc , thầm cảm thán tên này có tố chất làm diễn viên , nếu không phải nãy giờ Diệp Lam cũng tham gia vào việc trêu chọc tên tiểu quỷ kia không thì bây giờ cứ tưởng tên kia khóc thiệt ấy chứ

" Ý kiến hay " Vương Thần đang nhập tâm bỗng ngẩng đầu lên , môi nở nụ cười , bắt đầu tự luyến : " Sao tao không nghĩ ra nhỉ , với nhan sắc tựa như thiên tiên này cùng diễn xuất không thể chê vào đâu được thì tại sao tao không làm diễn viên ? "

"Ọe " Cả ba người vừa nghe lời nói tràn ngập tự mãn này thì đều có chung một biểu cảm chỉ riêng Lộ Hiên là đang cật lực nhịn cười , thấy mình thân là một lão sư mà đang định cười vào giấc mơ của học trò thì thật là làm sai nghĩa vụ của  một lão sư , đành giả vờ ho vài tiếng để che giấu 

" Này , Lộ Lộ vừa cười phải không ? " Vương Thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nữ nhân kế bên khiến cho Lộ Hiên không khỏi xấu hổ khi bị phát hiện , lúng túng nói : " Kho...Không " . Vương Thần nào tin vào cái đáp án này , mặt tới gần Lộ Hiên hơn , hỏi thêm lần nữa : "Thật không ? " Lộ Hiên chột dạ , không dám nhìn vào ánh mắt đang nghi ngờ của Vương Thần , liếc nhìn sang nơi khác : " Thật "

Cuối cùng , Vương Thần cũng chịu buông tha cho Lộ Hiên , ngồi nghiêm chỉnh lại : " Em tạm tha cho cô lần này đó " rồi lại tiếp tục vào trò chơi . Lộ Hiên thở phào , thầm nghĩ người kế bên thật kỳ lạ , vừa nãy tại nhà hàng không phải mặt đằng đằng sát khí sao ? Vậy mà bây giờ lại cười như không có chuyện gì xảy ra ? Mà người này công nhận cũng kì thật , đang yên đang lành không hiểu sao lại sinh khí 

Đúng là người trẻ tuổi bây giờ thật kì lạ , Lộ Hiên kết luận

------------------------------

Ai bình luận gì đi mà ? Huhu , cô đơn quá QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net