Chương 42: Cùng một người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái tên vừa được nói ra, sắc mặt của Hứa Ôn Giảo lập tức thay đổi.

Nàng cầm điện thoại di động lên, ngắt kết nối bluetooth và bước ra khỏi phòng họp như người mất hồn.

Hứa Úc Liêm sửng sốt một chút, đẩy chiếc ghế xoay ra và đi theo Hứa Ôn Giảo ra ngoài, nhưng trong nháy mắt, nàng đã biến mất.

Hứa Ôn Giảo đứng dựa lưng vào bức tường ở góc cầu thang, nơi mà thường chỉ có cô lao công sử dụng.

"Chị Vãn Tình, chị có ý gì đây?"

Rốt cuộc thì người này đã điều tra ra được bao nhiêu thứ rồi?

"Có một bệnh viện tâm thần tên là An Tâm ở thành phố D. Có một bệnh nhân trẻ tuổi đã ở đó được mười ba năm. Chị nghe nói một vụ tai nạn ở công trường đã khiến anh ta bị tổn thương não và được người giám hộ đưa đến bệnh viện. Sau đó, người giám hộ ấy không bao giờ xuất hiện nữa, chỉ chuyển tiền đều đặn hàng năm."

"Em đoán xem, anh ta là ai?"

"Nếu là chị, chị nhất định sẽ tự tay giết chết anh ta trước khi trưởng thành, không để người được sống đến bây giờ. Nhưng đừng lo lắng, bây giờ người này đã bị chị phát hiện, tạm thời anh ta sẽ không xuất hiện và quấy rầy cuộc sống của em đâu. Giảo Giảo, chị đã nói em và chị là cùng một người."

Nghe được câu này, Hứa Ôn Giảo ngẩng đầu lên và cười một cách mất kiểm soát, "Cùng một người sao?"

Giọng điệu của nàng vô cùng thoải mái: "Nếu chị muốn giúp tôi thì chỉ cần bày tỏ thái độ chân thành một chút, đừng hứa hẹn bằng lời nói suông. Tôi không còn tin điều này nữa đâu."

Nàng không thể để đối phương trốn trong con mương hôi hám và làm chuột cống núp trong bóng tối. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, nàng phải dùng thân mình làm mồi nhử để dụ đối phương bước ra ánh sáng và tóm lấy.

Cửa thoát hiểm đột nhiên bị mở ra, Hứa Úc Liêm từng bước một đi xuống cầu thang, trong không gian trống rỗng vang lên tiếng giày cao gót.

"Trong một tiếng nữa, em sẽ thấy được sự chân thành của chị."

Hứa Ôn Giảo cầm điện thoại di động bằng một tay, tay kia nghịch nghịch chiếc khuyên tai màu xanh lam hình giọt nước mà nàng đeo hôm nay, quan sát bóng người xuất hiện trong tầm nhìn của mình từ trên xuống dưới.

"Chị thắng rồi, tối nay gặp lại."

"Hứa Ôn Giảo, cô ta đã nói cái gì với em? Tại sao em lại muốn đi?"

Hứa Úc Liêm đã tình cờ nghe được câu cuối cùng trong cuộc trò chuyện của hai người. Cô đứng trước Hứa Ôn Giảo, khó hiểu hỏi: "Chúng ta không nhất thiết phải làm việc này đúng không?"

Trước đó các nàng đã đồng ý rằng nếu Cố Vãn Tình gọi điện thoại đến, hai người sẽ ghi âm, nhờ biên tập viên chỉnh sửa thêm vài từ và dùng để phản công khi cần thiết.

Hứa Ôn Giảo đã kịp thời gạt bỏ sự u ám và hận thù trong mắt.

Nàng cười cười: "Chị coi như em cố ý đi."

Hứa Úc Liêm ngạc nhiên trước lời nói của nàng, trực giác mách bảo cô rằng có cái gì đó không ổn và cần phải ngăn nàng lại trước khi quá muộn.

"Em đừng làm chuyện ngu ngốc. Chúng ta có thể bàn bạc và giải quyết bất cứ điều gì."

Chuyện ngu ngốc?

Hứa Ôn Giảo cụp mắt xuống, tháo chiếc khuyên tai ra và đặt vào lòng bàn tay của Hứa Úc Liêm. Nàng rất thích đeo khuyên tai và có đủ mọi loại khuyên tai trên đời này ở bộ sưu tập trang sức của mình. Những người hâm mộ thích nàng đã đặc biệt biên soạn các blog chuyên viết về khuyên tai, có rất nhiều loại với hơn một nghìn kiểu dáng khác nhau.

"Chị phải tin em." Nàng móc ngoéo với Hứa Úc Liêm và cong môi, "Em phải đi."

Có một số người phải được xử lý càng sớm càng tốt và nàng không thể để Hứa Úc Liêm động tay động chân vào những thứ dơ bẩn đó.

Đôi bông tai làm bằng đá quý khi chạm vào có cảm giác hơi lạnh. Đôi mắt đẹp của Hứa Úc Liêm chớp chớp, nhướng mày nhìn người kia từ trên xuống dưới với vẻ nghi ngờ.

"Em đang muốn làm cái gì?"

Bầu không khí lúc này rất giống với những cảnh mà cô đã từng đọc trong tiểu thuyết, trong lòng sinh ra một cảm giác bất an.

Đúng lúc này có cuộc gọi đến, là dì của cô gọi tới.

Hứa Úc Liêm đang có tâm trạng không tốt, cô vừa nắm giữ lấy tay của Hứa Ôn Giảo vừa bực bội trả lời điện thoại.

Sự lo lắng quá mức của Hứa Thiến được truyền tải qua những lời nói. Ông ngoại của Hứa Úc Liêm đã đến trụ sở chính của tập đoàn và hợp sức với một nhóm lãnh đạo cấp cao trong công ty để ép Hứa Kiều từ chức. Hôm nay cô ấy tình cờ gặp Hứa Kiều, sự việc lần này vượt quá sức tưởng tượng, bây giờ họ vẫn đang cãi nhau trong phòng họp.

Họ hy vọng Hứa Úc Liêm sẽ ngay lập tức đưa ra tuyên bố làm rõ rằng những lời của cô nói không hề đại diện cho tập đoàn. Sau đó sẽ tiến hành loại bỏ Hứa Ôn Giảo, một đứa con gái ngoài giá thú không rõ lai lịch ra khỏi Hứa gia. Mọi tội lỗi đều sẽ đổ lên hết người của Hứa Ôn Giảo, lấy lý do nàng mắc phải hội chứng tâm thần và đã dụ dỗ người chị cả cùng mình làm những chuyện trái với luân thường này. Giải pháp tốt nhất là đưa nàng ra nước ngoài càng sớm càng tốt. Bên cạnh đó tập đoàn sẽ triệu tập các cổ đông đến họp, yêu cầu Hứa Kiều từ chức với lý do chủ tịch lơ là nhiệm vụ và để xảy ra chuyện làm hưởng đến hình ảnh của tập đoàn.

"Cái lão già chết tiệt này! Sao lão cứ kiếm chuyện với mẹ của con hoài vậy?"

Tâm trạng của Hứa Úc Liêm đang rất tệ, cô không quan tâm đến hình ảnh của mình nữa và nói ra những lời thô lỗ như để bày tỏ sự phẫn nộ của mình.

Cơ cấu cổ phần của tập đoàn Hứa phức tạp hơn nhiều so với những gì thế giới bên ngoài biết.

Thành phố A từng được gọi là "Đại Tiểu Hứa", Đại Hứa có lẽ là phía đông của Hứa gia, bậc cha chú của Hứa Úc Liêm. Còn Tiểu Hứa là chỉ phía nam của Hứa gia, gia tộc đứng sau Hứa Kiều.

Hai mươi lăm năm trước, ông ngoại của Hứa Úc Liêm kinh doanh không được tốt và quyết định liên minh kinh doanh với Hứa gia của cha Hứa. Sau đó, nguồn lực của hai công ty được tổ chức lại, một phần ba tài sản hiện tại của tập đoàn Hứa là sản phẩm mua lại của gia đình Hứa Kiều, đồng thời cũng là của hồi môn trên danh nghĩa của bà.

Cha của Hứa Úc Liêm là cháu đích tôn, không lâu sau khi kết hôn với Hứa Kiều, cha của ông ta bị đột quỵ và qua đời. Hơn mười năm sau, ông ta cũng qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Theo di chúc và quy định của pháp luật, Hứa Kiều được thừa kế phần lớn tài sản với tư cách là vợ/chồng hợp pháp của ông ta.

Trong những năm gần đây, nội bộ tập đoàn bị chia thành hai phe. Một là phe bảo thủ muốn nam giới nắm quyền điều hành tập đoàn, hai là phe đổi mới ủng hộ Hứa Kiều.

Ngày thứ hai sau khi sự việc xảy ra, lão già này đã kéo một đám người thuộc phe của mình đến để gây sức ép. Chẳng trách Hứa Kiều cho rằng vấn đề này không chỉ là vấn đề của họ mà là kết quả tất yếu của cuộc đấu tranh từ nhiều phe.

Hứa Úc Liêm nở một nụ cười tự ti mang theo vẻ thờ ơ và sắc bén. Hóa ra đây là sự thiếu khả năng làm chủ bản thân trong vòng xoáy lợi ích.

Chỉ một ngày sau khi chuyện xảy ra trong gia đình cô, những tên công tử bột vốn không có tiếng nói trong gia đình, không xứng đáng để cô nói chuyện trước đây cũng ngượng ngùng hỏi cô có ý định kết hôn hay không.

"Con tin mẹ có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, buổi tối con sẽ đến trụ sở chính của tập đoàn. Dì à, dì đừng lo lắng. Hiện tại con đang ở công ty, không thể ra ngoài gặp dì được. Nếu có chuyện gì thì dì hãy gọi cho con."

Sau khi cố gắng an ủi Hứa Thiến để cô ấy có thể yên tâm được phần nào, Hứa Úc Liêm mệt mỏi xoa xoa lông mày.

"Hứa Ôn Giảo, chị nói lại một lần nữa, chị không ủng hộ em mạo hiểm."

Hứa Ôn Giảo tiến lên vài bước và ép đối phương vào bức tường phía sau. Nàng dựa vào người của Hứa Úc Liêm và thì thầm bằng giọng chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Chị không thể ngăn cản được em đâu."

"Tại sao em không nghe lời của chị?" Hứa Úc Liêm cảm thấy khó thở, không thể phủ nhận những gì nàng nói là đúng. Cho dù luật pháp đã ban hành những điều lệ nghiêm ngặt đến đâu, thì vẫn có người vi phạm đấy thôi. Đây cũng không phải là thế giới tiểu thuyết, chẳng lẽ Hứa Ôn Giảo muốn đi tù sao?

Thế nhưng . . . Có một số việc vẫn có thể lách luật được và không có điều gì là không thể, miễn là nó chưa bị phát hiện.

Cô tức giận đến mức muốn phát điên rồi, lạnh lùng cảnh cáo: "Nếu em dám đi, chị sẽ đánh gãy chân của em."

Hứa Ôn Giảo nghe được lời này, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ. Nàng nắm lấy tay của Hứa Úc Liêm, sờ đến bắp đùi bên trong của mình. Kế đến nàng cắn vào mạch máu bên cổ của đối phương, nhẹ nhàng hỏi: "Chân nào?"

Vết cắn của nàng không quá mạnh cũng không quá yếu nhưng lại cắn vào một trong những chỗ mỏng manh và nhạy cảm nhất trên cơ thể của cô.

Hứa Úc Liêm cau mày vì đau, hoảng sợ vùng vẫy. Cô tức giận nói: "Em có biết đây là lúc nào không? Đừng có nói nhảm nữa."

Cô thực sự sợ Hứa Ôn Giảo rồi.

"Em không nói nhảm, chị để cho em đi. Chờ khi nào em trở về, chị muốn cắn vào chỗ nào của em cũng được."

Hứa Ôn Giảo siết chặt tay của Hứa Úc Liêm, liếm vết răng để lại trên cổ của cô, "Chỉ một lần thôi, từ nay trở đi, dù chị muốn trói hay bẻ gãy chân của em cũng không sao. Chị có thể làm bất cứ điều gì chị muốn với em, hoặc em có thể làm thú cưng của chị."

Nàng phải làm cho đối phương bình tĩnh lại và tin tưởng mình trước.

Hứa Úc Liêm ngẩng đầu lên, từ tai đến cổ đều đỏ bừng. Cô thừa nhận rằng mình đã bị lời đề nghị này của đối phương làm rung động.

Sáu giờ chiều, Cố Vãn Tình dùng tài khoản cá nhân của mình kể lại toàn bộ câu chuyện quen biết của cô ta với chị em Hứa gia. Đồng thời còn ăn không nói có rằng Hứa Úc Liêm đã hợp sức với những người trong giới thượng lưu để loại bỏ Hứa Ôn Giảo và điều này đã được chứng thực bởi những người trong giới đó. Nhiều người không rõ danh tính đã tung tin đồn sai sự thật về những hành động xấu xa của Hứa Úc Liêm, bao gồm cả đời tư sa đọa, chê các món ăn bình dân và sự phân biệt đối xử của cô với những người ở tầng lớp thấp hơn mình.

Danh tiếng vốn không mấy tốt đẹp gì của Hứa Úc Liêm ngay từ đầu đã tụt dốc không phanh bởi những tin đồn nhảm này và cô đã trở thành tâm điểm trên mạng.

Bảy giờ tối, Hứa Ôn Giảo một mình đến chỗ hẹn. Lúc bảy giờ ba mươi, Hứa Úc Liêm gõ cửa phòng làm việc của Hứa Kiều. Vừa bước vào trong, cô đã lập tức nhìn thấy dưới sàn bừa bộn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC