Chương 85: Trốn! Trốn! Trốn! Trốn đi!!! (Cặp phụ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí yên tĩnh bao trùm trong xe, sau khi Hứa Kiều phát hiện ra những vết bầm tím mà kem nền không thể che được trên mặt của Ôn Thiện, vẻ mặt của cô lập tức trở nên rất đáng sợ như thể chuẩn bị giết người.

Sau khi lên xe, cô nói điểm đến tiếp theo cho tài xế rồi ngồi tựa lưng vào ghế và không nói gì.

Ôn Thiện nhìn vẻ mặt u ám của cô, liếm môi: "Hứa Kiều, thật xin lỗi, tối qua chị có việc nên không thể đến gặp em được."

"Không sao, em không trách chị." Hứa Kiều cụp mắt xuống để che giấu sự áy náy của mình, "Đó không phải là lỗi của chị."

Cô nghe thấy những lời sỉ nhục của Hứa Hòa Tuấn dành cho Ôn Thiện, và lo sợ suốt cả đêm qua.

Có cách nào có thể cứu được Ôn Thiện hay không?

Trực tiếp xông tới?

Hứa Kiều cố gắng hết sức để kiềm chế những suy nghĩ hấp tấp vội vàng này. Cứu được Ôn Thiện, nhưng phải xử lý hậu quả như thế nào? Nếu làm như vậy thì cô không những không thể bảo vệ được nàng mà còn đẩy nàng vào chỗ chết.

Hay là lấy cớ có chuyện xảy ra ở công ty để đánh lạc hướng Hứa Hòa Tuấn? Hứa Kiều không thể can thiệp vào nội bộ công ty lẫn tập đoàn họ Hứa. Cô chỉ là một người vợ giàu có và là một bù nhìn không có thực quyền. Cho dù cô lên kế hoạch ngay từ bây giờ thì chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.

Lúc này đêm đã khuya, cha mẹ của Hứa Hòa Tuấn không thể nào nửa đêm thức dậy phối hợp diễn xuất với cô để gọi hắn về được. Chuyện hắn ở bên ngoài cùng với người tình đã không còn quá xa lạ, và căn bản người nhà của hắn không hề quan tâm đến những cái này. Họ không nhất thiết phải tôn trọng cảm xúc của Hứa Kiều, chỉ cần giải quyết hậu quả cho con trai mình là xong chuyện.

Nếu Hứa Kiều xảy ra chuyện thì sao? Cũng không được, vì cuộc hôn nhân này là cả đôi bên không tình nguyện, Hứa Hòa Tuấn cũng sẽ không quan tâm mà chỉ vỗ tay cầu chúc cô chết càng sớm càng tốt. Cho dù hắn có đến muộn, ai có thể trách nếu hắn quay lại vào rạng sáng ngày hôm sau để giải quyết chuyện trong nhà?

Hứa Kiều thất vọng nhận ra một điều, cô không thể khiến Hứa Hòa Tuấn rời khỏi Ôn Thiện ngay lập tức. Cô không có quyền làm bất cứ điều gì mà bản thân mình muốn. Mọi thứ hiện có đều là kết quả từ trò chơi tranh giành lợi ích của tất cả các bên.

Lần đầu tiên Hứa Kiều cảm thấy tuyệt vọng đến như vậy, cô tự trách bản thân mình quá yếu đuối và không thể làm được gì.

Cô phải dùng những gì mà mình tích lũy được trong tay để đối phó với Hứa Hòa Tuấn sau này. Sau khi triển khai kế hoạch suốt đêm, ngay trước bình minh, cô đã đâm được một nhát dao sau lưng hắn ta.

Hứa Hòa Tuấn mất cảnh giác và vội vàng rời khỏi căn hộ để giải quyết mớ hỗn độn.

Hứa Kiều cũng đang hành động ở bên này, vì quá bận nên xử lý xong công việc đã là buổi chiều.

Sau đó cô vội vàng chạy đến tầng dưới của công ty mà Ôn Thiện làm việc để chờ đợi. Khi trời đã tối, những gì mà cô nhìn thấy trước mắt là những thương tích trên người của đối phương.

Hứa Kiều căm hận đến mức đưa ra quyết định ngay lúc này. Cô muốn thú nhận với Ôn Thiện rằng cô biết Hứa Hòa Tuấn và cô sẽ làm mọi cách để giúp nàng trốn thoát.

Ôn Thiện xấu hổ đến mức không dám hỏi Hứa Kiều những gì mà cô đã nghe được vào đêm qua. Có phải Hứa Hòa Tuấn đã nói điều gì đó thậm tệ trước khi nàng phát hiện ra và giành nghe cuộc điện thoại hay không?

Những suy nghĩ này cứ quấn lấy Ôn Thiện và nàng không thể tìm được lối thoát nào.

Hứa Kiều đứng tên rất nhiều tài sản, cô đưa Ôn Thiện đến nơi yêu thích của mình.

Một căn biệt thự nhỏ được thiết kế giống như ở nước ngoài, có sự kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây thời Trung Hoa Dân Quốc. Đây là một trong những nơi đã đồng hành trong suốt nghiệp của Lương Mạn Thi. Đó cũng là tài thừa kế thực sự duy nhất mà cô có khi trưởng thành.

Có một phòng trưng bày nghệ thuật gần đó, trước đây nó là một nhà hát opera. Trong những năm đầu thành lập, nó là sân khấu trong phủ của một vương gia, và sau này khi chiến tranh nổ ra thì nó đã được đổi chủ rất nhiều lần.

Lương Mạn Thi xuất thân từ một gia đình học giả nổi tiếng. Bà xuất hiện lần đầu và trở nên nổi tiếng trong nhà hát opera.

Trong ký ức tuổi thơ của Hứa Kiều, mẹ của cô thường biểu diễn trên sân khấu.

Cô và anh trai của mình luôn ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong khán phòng VIP, cùng nhau vỗ tay cổ vũ mẹ của mình.

Sau đó, khán giả đến xem càng ngày càng thưa thớt. Trụ cột của sân khấu này cũng đã rời đi, nhà hát này dần suy tàn và sớm đóng cửa, cũng không còn đón khách đến xem nữa.

Cho đến cách đây vài năm, một người chủ đã mua nó và biến nơi đó thành một phòng trưng bày nghệ thuật.

Trước kia mỗi lần Lương Mạn Thi tới hát xong, người chị gái hay đi diễn cùng với bà thường đưa bà và hai đứa trẻ đến một con phố ăn vặt gần đó để ăn bữa khuya.

Hai anh em không cần phải quay lại dinh thự tẻ nhạt kia và ở cùng mẹ với cô trong căn biệt thự nhỏ kiểu phương Tây vào những đêm đó. Cả hai được thỏa thích xem phim nước ngoài trên máy chiếu, và sau đó chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Hai đứa trẻ được người lớn bế vào phòng ngủ và đắp chăn bông mềm mại.

Đôi khi Hứa Kiều mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy Lương Mạn Thi và người chị đó của bà rất thân thiết với nhau. Họ nhẹ nhàng gọi tên của đối phương, không chỉ thế còn thử son trên miệng nhau.

Sau khi Lương Mạn Thi qua đời, nơi này trở thành chỗ tránh nạn của Hứa Kiều

"Chị chưa ăn gì phải không? Chúng ta ăn trước đi."

Đèn đã được bật sáng trong căn biệt thự nhỏ kiểu phương Tây, dì giúp việc đã chuẩn bị trước bữa tối và đã rời đi. Hứa Kiều bảo Ôn Thiện rửa tay và ngồi vào bàn ăn cùng mình.

Hai bên có muốn vô số chuyện muốn nói với nhau nhưng không ai nhắc đến chuyện đó trong suốt bữa ăn. Các nàng chỉ nói về những chủ đề mà cả hai thường nói trước đây như một cách để tránh né thực tại, và dường như chuyện xảy ra vào tối qua cũng coi như chưa từng có.

Ăn uống xong, Ôn Thiện nhìn túi xách treo trên móc treo trước cửa, không biết nên tặng quà cho đối phương như thế nào.

Hứa Kiều nhận thấy sự lơ đãng của nàng và khó chịu cau mày khi nghĩ rằng nó có thể liên quan đến Hứa Hòa Tuấn.

Vết thương trên mặt của Ôn Thiện giống như vết sẹo trong trái tim của cô, chỗ nào cũng rất đau đớn.

Hứa Kiều ngồi ở đầu kia của ghế sofa, dựa vào tay vịn của ghế sofa mà nhìn xung quanh. Cô lười biếng vuốt ve mái tóc trên thái dương, đôi môi đỏ mọng của cô nhẹ nhàng hé mở : "Trước khi kết hôn thì em thường hay sống ở đây. Sau khi kết hôn cũng chạy đến đây để lánh nạn qua ngày."

Ôn Thiện quay sang nhìn Hứa Kiều, đôi mắt như dòng suối trong vắt hòa vào ánh xuân. Nàng chăm chú nhìn cô như một thói quen khi cả hai cùng nhau tán gẫu.

Cổ họng của Hứa Kiều khô khốc khi nghĩ đến điều mình sắp nói tiếp theo. Cô khó chịu cầm chiếc gối trên sofa và ôm chặt trong ngực: "Ở đây an toàn, chị đi tắm trước đi. Tạm thời cứ ở đây vào đêm nay."

Đôi mắt của cô dao động, tự cổ vũ chính mình rằng việc giữ ai đó qua đêm chỉ là biện pháp tốt nhất để giải thích rõ ràng chuyện của Hứa Hòa Tuấn.

Đôi mắt của Ôn Thiện chợt như bị lửa đốt cháy, một ánh mắt hoàn toàn khác xưa xuất hiện, một cái nhìn gần như muốn thiêu đốt Hứa Kiều.

Nàng liếm môi dưới, hỏi lại: "Chị có thể tạm thời ở đây vào đêm nay sao?"

Hứa Kiều ngượng ngùng gật đầu, thúc giục: "Chị đi tắm trước khi em đổi ý đi. Em sẽ lấy cho chị một ít quần áo để thay."

Phòng tắm rất sạch sẽ và rộng rãi, Ôn Thiện đứng dưới vòi hoa sen.

Nước từ trên đổ xuống người của nàng, trên làn da mịn màng của nàng đầy những vết sẹo chạy ngang thắt lưng, phần lớn đều tập trung ở bộ ngực đầy đặn và bờ mông mềm mại, và những đường cong ưu mỹ thật mê người.

Nàng cởi áo lót ra và cho vào bồn rửa, áo trắng dính đầy vết máu lớn, gần như không còn chỗ nào còn nguyên vẹn.

Da của nàng bị trầy xước nhiều chỗ, mỗi lần nàng di chuyển, máu thấm ra phần áo lót bên trong rất nhiều. Hầu hết các vết thương này là do người đàn ông kia đã lấy thắt lưng đánh vào người của nàng.

Rạng sáng hôm nay, cả người của nàng đau đến mức dường như không thể đứng dậy nổi. Nàng chà đi chà lại nhiều lần bằng sữa tắm trong phòng tắm, làn da không thể nào chịu được lực ma sát mạnh như vậy, và máu chảy ra sàn nhà. Nỗi đau không thể che giấu nỗi tuyệt vọng bên trong.

Nàng tắm rửa gần một tiếng đồng hồ, Hứa Kiều đứng trước cửa phòng tắm, lo lắng gọi tên của nàng rất nhiều lần.

Một lúc lâu sau, Ôn Thiện mới bình tĩnh mở cửa bước ra ngoài. Nàng mặc bộ đồ ngủ bằng lụa voan của Hứa Kiều và loại vải này khá là thích hợp với làn da mỏng manh của nàng. Ở thời điểm này, nàng thật không biết Hứa Kiều có thể đoán được bao nhiêu.

Ôn Thiện cảm thấy khó xử nhưng vẫn cảm động trước hành động ấm áp của Hứa Kiều, cho dù là cố ý hay vô ý.

"Em nhờ người mua thuốc, nhưng không biết loại nào thích hợp. Tất cả đều đặt ở trên bàn trà trong phòng khách, chị có thể xem qua thử."

Trên mặt của Hứa Kiều thể hiện rõ sự đau lòng, cô quay mặt đi, hai mắt mỏi nhừ, "Nếu bị thương thì hãy bôi thuốc. Sẽ không đau lắm đâu."

Ôn Thiện ngơ ngác khi nhìn thấy cánh tay run rẩy và khóe miệng trễ xuống của Hứa Kiều dù cô đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Nàng không nói một lời, cũng không nói cảm ơn nữa mà quay người đi về phía phòng khách.

Hứa Kiều tắm rửa xong đi ra, Ôn Thiện vẫn còn đang bôi thuốc lên vết thương.

Mái tóc đen được búi cao làm lộ ra đường cổ thiên nga mảnh mai và yếu đuối. Chiếc áo được kéo tuột khỏi một bên vai, những đường gợn sóng trên tấm lưng trần của nàng đã bị che đi một nửa.

Đáng lẽ đó phải là một cảnh đẹp nếu không có những vết bầm tím chằng chịt kia. Ngoài ra còn có những vết sẹo đỏ sưng tấy, uốn lượn xuống tận dưới khiến vẻ đẹp này bị hủy hoại.

Ôn Thiện ngoảnh mặt sang một bên, mặt mày và đôi mắt giống như bị mây đen che phủ.

Nàng giơ một miếng bông gòn đã thấm Povidine và đưa tay phải qua vai trái. Việc bôi thuốc lên lưng rất khó khăn và có nhiều chỗ không thể tiếp cận được.

Đột nhiên cổ tay của nàng bị ai đó nắm lấy, lòng bàn tay nóng bừng, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận: "Để em làm."

"Được." Ôn Thiện nhẹ nhàng nhắm mắt lại, là nàng cố ý làm như thế để người kia chú ý tới mình.

Sau khi Ôn Thiện đã cởi áo ra, Hứa Kiều hít một hơi thật sâu.

Cô kìm nén lửa giận trong lòng mình, nhặt chiếc tăm bông lên, coi nó như một báu vật dễ vỡ, rồi nhẹ nhàng bôi lên vết thương của Ôn Thiện.

Nhiệt độ trong phòng có hơi thấp, Ôn Thiện ngồi quỳ trên sofa và quay lưng về phía đối phương. Nàng ôm chặt chiếc áo khoác mà Hứa Kiều đưa cho để che ngực lại.

Nàng rít lên khe khẽ, xương bướm nhô ra có khi căng, có khi lại được thả lỏng.

"Em thực sự nên giết hắn ta." Hứa Kiều đã thay bông gòn nhiều lần, mỗi miếng bông gòn đều dính máu. Cô đang có tâm trạng không hề ổn định, "Em sẽ giết hắn."

"Hứa Kiều." Ôn Thiện đột nhiên lên tiếng. Hứa Kiều nhìn không rõ biểu cảm của nàng, cô chỉ có thể cảm nhận được cơ bắp của người kia lập tức căng cứng, "Em đã biết hết mọi chuyện rồi đúng không?"

Hứa Kiều im lặng, mím chặt môi.

Ôn Thiện cúi đầu, toàn thân lạnh buốt: "Có đúng không?"

Biết rõ ràng nàng là người phụ nữ đã có chồng mà lại đi làm kiều nữ của đại gia. Hơn nữa người đàn ông kia lại chính là người chồng hợp pháp của Hứa Kiều. Một người là vợ và một người là người tình, đúng thật là tạo hóa trêu ngươi.

Không khó để nhận ra vợ của Hứa Hòa Tuấn chính là Hứa Kiều. Những người đàn ông như hắn đều rất thích nói xấu vợ của mình trước mặt những người phụ nữ khác. Ôn Thiện không hề muốn nghe những lời chê bai vợ mình của Hứa Hòa Tuấn, nàng chỉ quan tâm đến Hứa Kiều mà thôi.

Một người nhịn ăn nhịn mặc dừng lại khi đi ngang qua một sạp báo và mua một tạp chí tài chính mới được phát hành mà không hề do dự. Tạp chí đó đã sử dụng hình ảnh của Hứa Kiều để làm trang bìa. Ôn Thiện nóng lòng muốn mở ra xem thì phát hiện ra đó là một cuộc phỏng vấn, phần lớn đều là về chuyện riêng tư của gia đình Hứa Kiều và cuộc sống của cô sau khi kết hôn.

Câu trả lời của Hứa Kiều dành cho phóng viên cũng giống như vẻ ngoài của cô, lãnh đạm và thật khó hiểu. Trong mỗi câu nói ở cuộc phỏng vấn ấy đều ẩn chứa một con dao sắc bén.

Ôn Thiện nghĩ rằng người này chắc chắn đã thiếu kiên nhẫn trong cuộc phỏng vấn, thế nhưng đó cũng là điều dễ hiểu mà thôi. Bởi lẽ bất kỳ người có học thức nào cũng khó có thể chịu đựng được những câu hỏi ngu ngốc này. Sau đó nàng nhìn thấy một tấm ảnh nằm phía dưới bài viết.

Trong cuộc phỏng vấn này, các phóng viên cũng hỏi về người chồng mới cưới của Hứa Kiều. Hình ảnh kèm theo đó là bức ảnh đám cưới xa hoa thế kỷ của họ. Người đàn ông khôi ngô tuấn tú, còn người phụ nữ thì xinh đẹp và quý phái.

Nếu không biết dưới lớp da của người đàn ông này ẩn chứa một ác ma hung ác, ai lại không muốn nói bọn họ là một cặp đôi hoàn hảo?

Ôn Thiện biết chú rể này, nàng đã từng giơ con dao lên vô số lần và chĩa vào người đàn ông đang ngủ say. Nàng muốn đâm từng nhát dao vào người của hắn ta và xét nát cơ thể của hắn ra thành từng mảnh. Cuối cùng thì nàng chán nản đặt con dao trở lại bếp, sau đó thì ngồi trên sàn phòng khách và cứ như thế chờ trời sáng.

Người này hóa ra lại là người chồng mà Hứa Kiều căm hận đến mức không muốn nhắc đến tên của hắn.

Có rất ít cặp vợ chồng cùng họ, Ôn Thiện hiểu rằng Hứa Hòa Tuấn có xuất thân nổi bật. Lúc đầu nàng chỉ đoán xem hắn có phải là họ hàng của Hứa Kiều hay không, thế nhưng hiện thực còn tàn khốc hơn nhiều so với những gì mà nàng nghĩ đến.

Chẳng trách Hứa Kiều lại do dự khi nói chuyện trong nhà hàng vào ngày hôm đó. Đối phương đã biết hết mọi chuyện rồi đúng không?

Ôn Thiện cầm kéo cắt bức ảnh, vết sẹo trong lòng nàng lại bị xé mở. Nàng nhớ lại lần đầu tiên chạy trốn khỏi nhà của cha mẹ nuôi, chạy không được bao xa thì bị bắt lại. Ông ta treo nàng lên một cây cổ thụ ở trước cổng làng và bắt đầu đánh đập dã man. Những ký ức đau thương ấy tựa như những cơn gió lạnh lẽo ập vào tai, miệng, họng và mũi của nàng, gầm lên liên tục và tàn phá cơ thể của nàng.

Phần của Hứa Hòa Tuấn bị cắt ra từng mảnh, nàng chỉ cẩn thận giữ lại bức ảnh hoàn chỉnh của cô dâu trong bộ váy cưới không có nụ cười trên môi. Sau đó nàng gấp nó làm đôi và đặt vào chiếc ốp điện thoại di động mờ đục.

Phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ, Hứa Kiều dường như hiểu được điều gì đó từ giọng điệu khác thường của Ôn Thiện. Cô đặt miếng bông gòn xuống và dùng ngón tay chạm vào phần xương sống nhô ra ở lưng của nàng, giống như chạm vào một tâm hồn dễ vỡ.

Hứa Kiều hít sâu một hơi, hô hấp nhẹ nhàng đến lạ thường: "Ôn Thiện, em đã nói với chị là em đã kết hôn rồi. Mặc dù hắn là đối tượng kết hôn phù hợp nhất trong mắt của người nhà em, nhưng hắn là một tên khốn nạn đáng phải xuống địa ngục."

"Em không ngờ rằng hắn sẽ tấn công chị." Hứa Kiều dừng lại để hít một hơi thật sâu và nghẹn ngào nói, "Em muốn cứu chị, chỉ cần cho em chút thời gian, em nhất định sẽ có cách cứu chị."

Hiện tại thì không có cách nào để thực hiện kế hoạch của mình, Hứa Kiều chỉ là người vợ giàu có không có thực quyền mà thôi. Nếu cha mẹ của hai bên biết cô có quan hệ mật thiết với người phụ nữ mà Hứa Hòa Tuấn giam giữ, thì bất kể sự thật là gì, nó chỉ gây ra sự nghi ngờ không có cách nào chấm dứt được. Họ sẽ cho rằng cô hợp tác với người ngoài để cố gắng chiếm đoạt tài sản của gia đình nhà chồng, hoặc nghĩ rằng cô có động cơ thầm kín từ rất lâu. Nếu những cái này bị truyền ra ngoài thì sẽ không hay chút nào.

Tất nhiên Hứa Kiều có thể tiếp tục là người vợ giàu có như thường mà không bị tổn hại gì. Nhưng Ôn Thiện chỉ có một kết cục duy nhất . . . Đó là sống không bằng chết.

"Có phải em cảm thấy chị bẩn thỉu đúng không?" Ôn Thiện hỏi từng chữ một, giọng điệu giống như đang tự tra tấn chính mình, "Chị đã lên giường với chồng của người đã từng cứu mình. Dù chị biết rõ mối quan hệ của hai người, nhưng chị thậm chí còn không có dũng khí để đối mặt với em. Chị cũng không dám chạy trốn lần nữa, vì sợ rơi vào hoàn cảnh khốn khổ hơn."

Đã bao nhiêu lần nàng phải đánh đổi nỗi tuyệt vọng lấy niềm hy vọng mong manh, để rồi trở thành đồ chơi bị số phận chơi đùa hết lần này tới lần khác.

Hứa Kiều kinh ngạc, trái tim của cô như bị dao cứa vào. Cô kéo Ôn Thiện lại gần mình và nhìn thấy khuôn mặt gần như sụp đổ.

Cô cố gắng kìm nước mắt: "Em chưa bao giờ nghĩ chị là người như vậy. Đó không phải là lỗi của chị, em chỉ trách mình không giúp được gì. Xin chị hãy tin tưởng em, Ôn Thiện, em sẽ cứu chị khỏi lồng giam đó."

"Có thật không?" Ôn Thiện cười cười.

Có gì đó phức tạp hơn xuất hiện trên vẻ mặt của Ôn Thiện, dường như nàng sắp bị cảm xúc đó hoàn toàn lấn át, đè nén đến cực điểm rồi bùng nổ.

Quần áo của Ôn Thiện xộc xệch, nàng ấn mạnh vai của Hứa Kiều, không thể kiểm soát được cảm xúc của mình mà khóc to lên: "Nhưng chị phải làm sao đây Hứa Kiều? Chị yêu em, chị yêu em rất nhiều. Thế nhưng thân xác bẩn thỉu và trái tim đầy sẹo như vậy, chị biết mình không đủ tư cách, thậm chí không xứng đáng xuất hiện trước mặt em . . . Nhưng chị . . . Chị không biết tại sao mình lại yêu em?"

Nàng thở hổn hển, lồng ngực run lên dữ dội. Những người trước đây không dám lộ ra chút khuyết điểm nào về dục vọng và tình yêu, ấy vậy mà bây giờ lại xé nó ra một cách cực kỳ rõ ràng và táo bạo. Sự khát khao ấy hoàn toàn bại lộ trước mặt Hứa Kiều, buộc cô phải nhìn thẳng vào tình yêu của nàng.

Ôn Thiện nắm lấy bàn tay của Hứa Kiều, đặt lên nơi tròn trịa mềm mại đó, nàng giống như là đau khổ nhưng cũng muốn giải thoát cho bản thân mình: "Xin em, Hứa Kiều, đừng cứu chị mà hãy yêu chị."

Nàng không còn cầu xin ông trời thương xót mình nữa, nàng muốn Hứa Kiều yêu mình.

Hứa Kiều kinh ngạc trước chữ "yêu" được thốt ra từ miệng của nàng. Cô vừa vui mừng, vừa sợ hãi, lại vừa bất an, và còn có hoảng hốt cùng do dự. Những khao khát và suy nghĩ mà cô chưa từng trải qua trước đây nảy mầm trong lòng cô, ngày càng điên cuồng và khiến cô cảm thấy choáng váng.

"Tình yêu" luôn là nỗi ám ảnh trong ký ức của cô.

Lương Mạn Thi đã yêu một người chị gái là thanh mai trúc mã của mình, người con gái này cũng hát kịch giống như mẹ của cô, và cũng đóng vai nữ trong vở kịch. Họ yêu nhau và thề sống chết cùng nhau giống trong vở kịch mà họ đã từng diễn. Nhưng tình yêu có mạnh đến đâu cũng không thể nào vượt qua cửa ải của gia đình, Lương Mạn Thi bị cha mẹ ép buộc phải kết hôn với Hứa Lương Bình để bảo vệ tính mạng của người mình yêu.

Hai người phụ nữ trốn vào hậu trường của nhà hát và bày tỏ nỗi lòng với nhau. Cô bé Hứa Kiều trốn sau tấm rèm dài và tình cờ nghe được tiếng vo ve mơ hồ cùng tiếng thì thầm của cặp đôi kia.

Hứa Kiều không biết cảm giác này có đúng không, bởi vì phụ nữ yêu nhau chỉ trong vở kịch và trong lời bài hát chứ chưa từng có ở ngoài đời. Mặc dù cả hai người phụ nữ ấy đều yểu điệu thục nữ, nhưng khi bày tỏ tình cảm với nhau thì rất lãng mạn và chân thật, giống như một chàng trai thổ lộ với người con gái của cuộc đời mình.

Lương Mạn Thi sẽ chỉ vui vẻ khi ở đó, đối mặt với Hứa Lương Bình, bà sẽ luôn làm mặt lạnh với ông ta. Và dĩ nhiên bà không hề quan tâm đến việc ông ta có nhiều người tình ở bên ngoài, bởi vì bà cũng có hạnh phúc riêng của mình.

Vào ngày đó, lúc cả nhà họ đang ăn cơm thì nghe được tin dữ là người chị đáng thương kia đã qua đời. Hứa Kiều chưa bao giờ từng thấy người yêu cái đẹp này lại quần áo xộc xệch đến như thế.

Trước mặt Lương Mạn Thi chính là thi thể của người mà bà yêu.

Cảnh sát cho biết, khán giả say rượu và gây rối nên trong lúc xô xát đã vô tình xô ngã một diễn viên đến can ngăn, khiến đầu của diễn viên đập vào góc sân khấu và tử vong ngay tại chỗ.

Lương Mạn Thi không tin, bà và người chị gái đã ước hẹn cùng nhau già đi. Người chị đáng thương ấy rất quan tâm đến trang phục và mái tóc của mình, làm sao lại mặc như thế này và xen vào chuyện của người khác kia chứ?

Nhưng cảnh sát không nghe và không muốn quan tâm thêm nữa. Lương Mạn Thi nhờ cha mẹ của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC